"Thật là một thằng nhóc giảo hoạt."
Trong một phòng canh không người ở Ninh Thành, một nam tử tóc dài ngửa mặt nhìn ánh kiếm rực hồng cả bầu trời đang từ từ sa xuống, không khỏi lẩm bẩm. cơ thể hắn cao to, choàng trong một cái áo bào đen to rộng, mặt mang mặt nạ đồng đỏ, chỉ lộ đôi mắt với đôi con ngươi hình thoi màu bạc, giống như hình mũi tên.
"Nham hiểm." Nữ tử đứng cạnh hắn lạnh lùng nói, trong mắt nàng còn lưu lại một tia chấn động.
Nữ tử hóa trang vô cùng đặc biệt, búi tóc rất to, cao vót tạo hình cái tháp, trên búi tóc cắm đầy phi đao, trông như mang vương miện, lại giống quái thú nhiều sừng. vòng eo nhỏ xíu, bộ ngực cao vút, hai chân thon dài, dung nhanh đẹp đẽ nhưng rất lạnh lùng, nhất lá cái búi tóc to bự cắm đầy phi đao, khiến người ta ấn tượng sâu sắc.
Đằng sau hai người có một đám nam tử đứng im, mặt hờ hững.
"Bắt đầu làm việc."
Nam tử lạnh lùng nói, bay ra trước tiên.
Phủ thành chủ.
Mặt A Cát Nại trắng xám, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hắn không ngờ, Ngải Huy lại giết được Miêu Hải!
Vì trận chiến này, đã cho Miêu Hải Nghiệp Hỏa Không Phá Giáp và Phá Tà. Để Ngải Huy không có tiền chuẩn bị, cấp trên đã lên tiếng, cấm không cho ai đi mua Hỏa Liên tử. để không có giúp đỡ, mọi con đường dẫn đến Ninh Thành đều bị phong toả, Khương Duy bị hắn giam lỏng. để Ngải Huy không thiết trí được bẫy rập, địa điểm chiến đấu cũng chọn ở ngoài thành.
Mọi thứ nghĩ ra được, A Cát Nại đều ra tay xử lý, hắn chưa bao giờ coi thường Ngải Huy.
Đã bố trí cẩn thận như vậy, sao vẫn thất bại?
Hoắc đội cũng ngây người như phỗng, hồn bay phách lạc.
Chỉ có Khương Duy, tự rót tự uống, tâm tình không tệ. Hắn liếc hai người, không kìm lòng được mạnh mẽ ực một hớp, trong lòng cực kỳ vui sướng. Muốn ở trong chiến đấu giải quyết Ngải Huy, Khương Duy thấy đó là quyết định dở nhất.
Cái tên đó, am hiểu nhất chính là chiến đấu đó a!
A Cát Nại bỗng lạnh lùng nói: "Hoắc đội, người này trước mặt mọi người sát hại miêu tràng chủ, phải bị luật xử!"
Hoắc đội biến sắc, đã đến mức này, hắn ngoài ôm chặt chân Lăng phủ thì cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Hắn quyết tâm: "Ta đi làm ngay!"
Khương Duy đập mạnh cái cốc xuống bàn, đứng dậy lạnh lùng nói: "Ninh Thành là địa bàn của ta, Hoắc đội đừng vượt quyền."
A Cát Nại uy nghiêm nhìn Khương Duy: "Đại Duy, một ý nghĩ sai lầm, đừng để nó thành sai lầm lớn!"
Khương Duy không hề né tránh: "A Cát Nại, ngươi đã không còn là con tuấn mã của thảo tộc. Mà ta, vẫn là huynh đệ của Ngải Huy. Ngày hôm nay, trừ phi bước qua xác ta. Các vị đồng bào Thiên Phong Bộ, hoắc đội không có mệnh lệnh của Trưởng Lão Hội, một mình can thiệp sự vụ Ninh Thành, đã phạm sai lầm, các vị chẳng lẽ muốn thấy hoắc đội mắc thêm lỗi lầm nữa?"
Thủ hạ Hoắc đội quay sang nhìn nhau, do dự.
A Cát Nại thầm hô không ổn, trong mắt loé ra tia tàn nhẫn: "Đại Duy, ngươi thực là ngu xuẩn mất khôn, vậy đừng trách A Cát Nại không nhớ tình cũ! Bắt hắn lại!"
Không có ai ra tay.
Hoắc đội cũng hoảng rồi, nếu lần này mưu tính thua, hắn sẽ không còn gì nữa. một câu nói của Khương Duy đã làm thủ hạ hắn dao động, hắn cũng lớn tiếng quát lớn: "nghĩ cái gì nữa? A Cát Nại có mật lệnh của Trưởng Lão Hội!"
Đoàn người rối loạn tưng bừng, một người kêu to: "Lấy mật lệnh ra xem đi!"
Hoắc đội cười gằn: "Ngay cả lệnh của ta cũng không nghe! Các ngươi thấy sống lâu quá rồi phải không?"
A Cát Nại vô cùng dẻo miệng: "Trưởng Lão Hội? Trưởng Lão Hội là Trưởng Lão Hội của các thế gia! Mọi người sợ cái gì? Lần này nếu lập được công đầu. . ."
Một tiếng cười gằn vang lên.
"Trưởng Lão Hội không phải là chỉ có thế gia."
Trên tường rào Phủ thành chủ, hai bóng người đứng lừng lững. Lời còn chưa dứt, lần lượt từng bóng người bay lên không, vây lấy phủ thành chủ.
"Phó. . . Phó bộ thủ!"
Một tiếng kêu kinh ngạc.
A Cát Nại choáng váng, mặt trắng bệch, hai đại phó bộ thủ cùng đến?
Nam tử đeo mặt nạ đồng là phó bộ thủ Thiên Phong Bộ Đồng Quỷ, nữ tử búi tóc cài đao là phó bộ thủ khác của Thiên Phong Bộ, Ngư Kim.
Tại sao họ lại tới?
Hoắc đội sợ hãi, cả người run rẩy, răng đập vào nhau cầm cập.
"Không ngờ, Thiên Phong Bộ chúng ta lại có kẻ phản bội, thực khiến người ta thất vọng." Đồng Quỷ nhìn hoắc đội, như đang nhìn người chết: "Tự mình kết thúc đi, khỏi ô uế tay ta."
Hoắc đội biết ngày hôm nay không thể nào thoát khỏi, cười thảm: "Xin hai vị đại nhân xem thuộc hạ những năm nay xả thân vì quân bộ, thả cho người nhà thuộc hạ một con đường sống."
Dứt lời, nguyên lực trong cơ thể như kiếm, đâm thẳng vào trái tim. Người hắn cứng đờ, ánh mắt từ từ tan rã, máu tươi tràn ra khóe miệng, ngã ngửa xuống.
A Cát Nại tỉnh táo lại: "Thì ra các ngươi sớm đã chuẩn bị, chờ chúng ta chui vào."
Đồng Quỷ nhìn A Cát Nại, giọng nói trầm thấp vang lên từ sau mặt nạ: "Ngươi cũng là người cũ của Thiên Phong Bộ, sao lại bán mạng cho Lăng phủ?"
A Cát Nại cười ha hả: "Được làm vua thua làm giặc, cần gì phải phí lời! Hôm nay ta chết trong tay các ngươi, ngày sau tự có người báo thù cho ta! Đại Duy, thế giới này là của thế gia. . ."
Một thanh phi đao đâm vào tim hắn.
Đồng Quỷ trào phúng nhìn A Cát Nại đã im bặt, cười nhạo: "Thế giới này là của thế gia? Ha, đã hỏi qua chúng ta hay chưa?"
Trong nháy mắt tình thế đảo ngược, Khương Duy mặt dại ra, hắn tiến vào Thiên Phong Bộ cũng sắp ba năm, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy hai vị phó bộ thủ. Bộ dạng hai vị phó bộ thủ đại nhân này rất đặc thù, khó mà giả được.
Hắn không phải là thông minh hơn người, nhưng vừa nãy A Cát Nại nói chuyện với Đồng Quỷ đại nhân, làm cho hắn mơ hồ nhìn ra cái gì đó.
thấy A Cát Nại mất mạng ngay trước mặt, trong lòng hắn rầu rĩ. Hiện nay lập trường của hai người đã khác nhau, nhưng năm xưa hắn được A Cát Nại chăm sóc rất nhiều, nếu không hắn đã sớm chết trên tiền tuyến.
Đồng Quỷ nhìn Khương Duy, tán thưởng: "Ngươi không tệ."
Khương Duy không hề vui, khom người nói: "Thuộc hạ khẩn cầu đại nhân, xin cho phép thuộc hạ an táng A Cát Nại."
Ngư Kim lạnh lùng: "Người tử đèn tắt, chuẩn."
"Mau đi đi, chúng ta còn có rất nhiều chuyện phải làm."
Khương Duy hơi run run, không biết họ còn muốn làm tới cái gì.
Ngải Huy đứng Giữa không trung, nhìn kỹ mặt đất bề bộn bên dưới, trong lòng thổn thức. Miêu Hải là đối thủ mạnh nhất hắn gặp mấy năm gần đây.
Cuộc khiêu chiến này đối với hắn, là một cuộc kiểm tra, khác hẳn các cuộc chiến đấu của hắn trước đây.
Trận chiến với Thạch Hữu Quang, hắn ở trong bóng tối, địch nhân ở ngoài sáng, dùng chiêu phục kích đánh lén. còn lần này khiêu chiến một chọi một đánh chính diện, không dùng chút tiểu xảo nào.
Quá trình chiến đấu không dài, nhưng hung hiểm bên trong, cao hơn một bậc. Đặc biệt là Nghiệp Hỏa, nếu không phải【 Thiên Tâm Hỏa Liên Đăng 】 lập được kỳ công, cuộc chiến đấu này hắn đã thua.
Cuộc chiến đấu này, hắn đã đem hết toàn lực, Phong Bức bổ, Thiên Tâm Hỏa Liên Đăng, Kiếm Minh Chung, Phi Hỏa Dương Sa Lạc, dù tu lâu hay mới tìm ra, đều xách ra dùng hết.
Quá trình chiến đấu rất ngắn, nhưng hai bên đấu trí đấu cả dũng khí, tiêu hao tinh thần và thể lực rất lớn.
Đến khi chiến đấu kết thúc, Ngải Huy cũng thấy mình kiệt sức.
Bây giờ con chó con mèo, cũng đánh bại hắn được.
Miêu Hải hoàn toàn bị chiêu Phi Hỏa Dương Sa Lạc của Ngải Huy hoàn toàn phá hủy, nhân thần đều diệt. Vân thai cũng bị phá hủy, hóa thành sương mù tan tứ tán. Thứ duy nhất còn hoàn hảo không chút tổn hại, là hai thanh Phá Tà tiêu thương cuối cùng.
Ngải Huy nhặt hai thanh Phá Tà tiêu thương, thở dài, Miêu Hải không phải hạng người bỉ ổi, mà là một đối thủ tốt. Đáng tiếc trên người ít đồ quá đi, mình đành phải lấy hai cây tiêu thương này làm kỷ niệm vậy.
Hắn cứ thế xách hai cây tiêu thương, vỗ Bảo Thạch Tinh Kiếm Dực, hự hự bay trở về Kiếm Tu đạo tràng.
Ngải Huy mệt bở hơi tai, vân dực bay tập tễnh.
Bay lèo một hơi, Kiếm Tu đạo tràng đã xuất hiện trước mắt.
Sắc mặt Ngải Huy trở nên quái lạ.
Không đúng nha! Không phải nên có ai đó nhảy ra, chỉ vào mũi mình mắng to lòng dạ độc ác hả? Sau đó một lời bất hòa, xắn tay áo nhào vô đánh mình?
Sao không có ai nhảy ra vậy ta?
Người đâu? Đi đâu hết rồi? Sao không có ai hết vậy?
Nhảy ra giảng huynh đệ nghĩa khí đi chứ? Bảo mình là kẻ âm mưu quỷ kế đi chứ? Mấy người kia không phải chỉ chuẩn bị có nhiêu đây là kết thúc luôn chứ? Cái thằng ngu nào làm bố trí đằng sau thế hả?
Vậy… những hậu chiêu mình bố trí kia, chẳng phải là công dã tràng à?
Ngải Huy cực kỳ đau lòng, hắn lôi hết tiền áp đáy hòm ra dùng rồi, cùng với Lâu Lan chuẩn bị nhiều như vậy, mất nhiều công sức sắp xếp lắm đó!
Cứ như thế lãng phí hay sao?
Ngải Huy không thể nào tin nổi. hắn biết trên người Miêu Hải chắc chắn sẽ không có món đồ gì, nhưng hắn đoán đối phương nhất định sẽ có hậu chiêu, nên hắn mới cố tình chuẩn bị rất nhiều, để chờ thu ít tiền lãi.
Nhưng không ngờ nguyện vọng của hắn thất bại, đánh nhau nguy hiểm như thế, chỉ lấy được có hai cái Phá Tà tiêu thương. Một bộ Phá Tà tiêu thương đầy đủ đương nhiên có giá trị không nhỏ, nhưng chỉ còn dư lại hai cái, mất giá nhiều lắm.
Nhớ tới số Tinh Nguyên đậu mình đã bỏ ra để chuẩn bị, Ngải Huy khóc không ra nước mắt, lỗ lớn rồi!
Thế là, cả Ninh Thành, đều nhìn thấy một màn kỳ quái, rõ ràng là thắng lợi, nhưng Ngải Huy vẻ mặt như đưa đám, không vui sướng chút nào.
Đám người quan chiến không ai hiểu được.
Nhưng họ rất bình tĩnh, họ cũng đang đợi, tỷ như Hải Ninh thương hội và Vĩnh Thịnh thương hội. Cảnh cáo không được mua Hỏa Liên tử, chính là lệnh từ bề trên. Ai có tai mắt cũng đều biết, sau chuyện này chính là cái bóng của Lăng phủ.
Lăng phủ ra tay, sao lại chỉ có chừng này?
Mọi người đều đang đợi.
Vào lúc này, một đoàn người bỗng xuất hiện tại chân trời, bay về phía Ngải Huy.
Mọi người đều thấy phấn chấn, Ngải Huy cũng lấy lại tinh thần, trong lòng cân nhắc phải diễn tiếp như thế nào cho chân thực, để dụ thành công đối phương vào trong đại trận của mình.
Trong nháy mắt, đám người kia đã bay đến trước mặt hắn, trên áo ai cũng thêu huy chương Trưởng Lão Hội.
Tới rồi!
Mọi người thầm nghĩ trong bụng, hai mắt mở to.
Tới rồi!
Ngải Huy thầm nghĩ trong lòng, chuẩn bị bắt đầu giả bại.
Một người trung niên thần sắc âm lãnh đi đầu tiên đã hỏi hắn: "Ngươi là Ngải Huy?"
Ngải Huy giả bộ nguyên khí đã đại thương, mặt mũi đầy sợ hãi và đề phòng: "Ngươi là ai?"
Người trung niên nhìn Ngải Huy, mắt lấp lóe, moi từ trong ngực ra một cái lệnh bài hình tròn.
Lệnh bài to bằng bàn tay, ngay giữa mặt trước có một chữ "Lệnh" to đỏ thắm, sau lưng là huy chương Trưởng Lão Hội. Cái này gọi là trưởng lão lệnh, chỉ có khi Trưởng Lão Hội chính thức ra lệnh, mới dùng phương thức này để truyền đạt.
Trong lòng mọi người rung lên, Lăng phủ quả nhiên tai mắt khắp nơi!
Ngải Huy tập trung cao độ, kẻ sau lưng lại là Trưởng Lão Hội, ai da, xem ra mình phải bỏ mạng nơi đây rồi!
Người trung niên buông tay, lệnh bài lơ lửng giữa không trung, hắn chỉ một cái vào lệnh bài, lệnh bài tỏa ra ánh sáng vạn trượng, một giọng nói già nua uy nghiêm bao phủ toàn thành.
"Được Trưởng Lão Hội đồng ý, đặc biệt truy phong cố Phu tử Vương Thủ Xuyên của Tùng Gian Viện là đại sư. Thủ Xuyên đại sư đảm nhiệm làm Phu tử Tùng Gian Viện mấy chục năm, luôn cẩn trọng, dốc hết tâm huyết. Không chỉ có công lớn trong cuộc chiến Tùng Gian Thành, còn sáng chế ra học thuyết vương phái, mở ra một hướng nghiên cứu mới, trước nay chưa từng có, ý nghĩa sâu xa. . ."
Ngải Huy run rẩy.
Những người khác đều biến sắc.
Phó gia tỷ đệ đã sớm được biết tin này, nhưng mặt cũng dại ra, họ không ngờ, nó lại được phát ra tại nơi đây, ngay lúc này! Những lời tiếp theo càng làm họ thêm kinh hãi.
". . . ân của Đại sư, chính là phúc cho đời sau, đệ tử là Ngải Huy, kế thừa y bát đại sư, chuyên tâm khổ tu. Giết được sa Tôn Giả, cứu thoát bách tính Ninh Thành, công huân cao ngất. Đặc biệt khen thưởng như sau. . ."
Ngải Huy ngây người như phỗng.
Ninh Thành trên dưới ngây người như phỗng.