Một luồng kiếm quang thật nhỏ, chợt lóe lên trước mặt Sa Vô Viễn.
Sa Vô Viễn đang muốn thoát thân liền sợ trắng bệch cả mặt, hắn cảm thấy kẻ địch ở khắp mọi nơi, xuất quỷ nhập thần, lúc thì ở phía sau, lúc thì ở phía trước, khó lòng phòng bị.
Hiện tại hắn chỉ muốn chạy trốn, thoát đi thật xa. Trong lòng hắn nổi ác, khi trở về phải lập tức xuất hết tinh nhuệ, xem thử tên Vương Hàn chết tiệt kia còn chạy đi đâu được.
Sa Vô Viễn khi đã ra tay sẽ cực kỳ tàn nhẫn, một khi quyết định thoát thân, cũng không có nửa điểm dây dưa lằng nhằng.
Hai tay bảo vệ chỗ yếu hại, nguyên lực toàn thân lưu chuyển, tựa như một chiến sĩ mặc giáp, vân dực giương ra, gào thét lao về phía trước!
Keng!
Kiếm quang nhắm thẳng đến yết hầu Sa Vô Viễn đâm vào hai tay hắn, đốm lửa tung tóe bắn ra.
Sa Vô Viễn hoàn toàn yên tâm, kiếm quang bé nhỏ so với luồng kiếm quang vừa rồi thì uy lực yếu hơn nhiều.
Lúc này nguyên lực toàn thân hắn lưu chuyển, không phải vận dụng đến chiêu thức cao cấp gì, mà chính là Sa Giáp mà hầu hết Thổ tu đều đã học. Đây là một môn truyền thừa vô cùng thông thường, ở cảnh giới Nội Nguyên lại khá là thực dụng. Sa Vô Viễn cảnh giới thâm hậu, Sa Giáp bình thường khi nằm trong tay hắn lại có uy lực không tầm thường.
Chỉ thấy toàn thân hắn như khoác trọng giáp, ánh sáng lưu chuyển, hoa văn trên áo giáp tinh tế rõ ràng, không khác gì một bộ áo giáp chân thật.
Chỗ đáng tán dương nhất của Sa Giáp chính là toàn thân không có góc chết, chỉ cần là chỗ nguyên lực có thể đến được, liền có thể thành hình.
Keng keng keng!
Liên tục có vài đường kiếm quang bé nhỏ bắn trúng thân thể hắn, thế nhưng không cách phá tan sa giáp trên người. Trái tim treo đến cổ họng của Sa Vô Viễn rốt cuộc thả lỏng. Hắn không biết luồng kiếm quang như trăng lưỡi liềm vừa rồi có phải là sát chiêu có gánh nặng cực lớn của đối phương hay không, thế nhưng giờ khắc này, nhuệ khí đã mất, Sa Vô Viễn cũng không dám đánh cược, liên tục ăn trái đắng khiến trong lòng hắn lưu lại bóng ma không nhỏ.
Có lẽ cứ trở về tìm trợ giúp vẫn đảm bảo hơn...
Liền ngay lúc này, vết thương trên bụng bỗng đau nhói.
Thân thể Sa Vô Viễn cứng đờ, có thứ gì đó chui vào bụng hắn.
Sắc mặt hắn thoáng cái trắng bệch, hồn phi phách tán.
Sa giáp toàn thân hắn không có góc chết, thế nhưng hắn đã quên mất vết thương trên bụng mình khi nãy, ở vị trí miệng vết thương nguyên lực không thể nào lưu chuyển thông suốt, đã trở thành kẻ hở duy nhất của sa giáp.
Một đường kiếm quang từ miệng vết thương trên bụng chui vào trong cơ thể hắn.
Sa Vô Viễn không biết đối phương làm thế nào làm được một chuyện khó tưởng tượng như vậy. Đây là kỹ xảo gì? Không, đây là kiếm thuật gì?
Thế nhưng giờ khắc này hắn biết mình đã cầm chắc thất bại, hoàn toàn không có phần thắng. Giữa ranh giới sống chết, hắn cần đưa ra lựa chọn, hắn quyết định thật nhanh: "Ta đầu...."
Tiếng nói chợt im bặt.
Sa Vô Viễn đang bay cực nhanh trên không trung trợn tròn hai mắt, toàn thân cứng ngắc. Vân dực tại chỗ mất khống chế, khiến Sa Vô Viễn đang bay trên trời như biến thành chim gãy cánh, ầm, chênh chếch đập vào bảng hiệu một cửa hàng bên đường.
Rầm! Cả người cả bảng hiệu đồng thời bị đập rơi xuống mặt đất.
Trên đường phố nổi lên tiếng kinh hô không ngừng, không ai dám tiến lên, một vài người qua đường nhận ra thân phận Sa Vô Viễn lại càng biến sắc.
Tia sáng yêu dị trong con mắt Ngải Huy dần dần mờ đi rồi biến mất, lúc này khí huyết tê dại toàn thân hắn cũng đã khôi phục lại.
Tung người một cái, liền tới bên người Sa Vô Viễn.
Sa Vô Viễn trợn trừng hai mắt, chết không nhắm mắt, sinh cơ đã hoàn toàn mất đi. Không cần kiểm tra, Ngải Huy cũng biết đối phương đã đi đời, thanh tiểu kiếm chui vào trong bụng Sa Vô Viễn đã khuấy nát bét bên trong cơ thể hắn.
Không có ai trong trường hợp đó còn có thể sống sót.
Không chậm trễ thêm nữa, Ngải Huy thành thạo thuần thục lột sạch tất cả những vật đáng tiền có trên người Sa Vô Viễn.
Đứng dậy nhìn thấy tên người làm trong cửa hàng sắc mặt trắng xám, Ngải Huy nhận ra hắn, tên đó họ Trương. Cong ngón tay búng một cái, một viên Tinh nguyên đậu rơi xuống trước mặt đối phương: "Tiền sửa chữa bảng hiệu."
Dứt lời, hắn liền xoay người rời đi.
Tốc độ của hắn cực nhanh, đảo mắt liền biến mất trong dòng người đi đường.
Ngải Huy lúc ban đầu bắt giữ quản gia và hộ vệ Sa gia, quả thật trong lòng có ý muốn đòi lấy một khoản tiền chuộc. Thế nhưng khi hắn nhìn thấy Sa Vô Viễn ra tay với ba đứa nhỏ Tô Thanh Dạ, liền nổi lên sát tâm.
Ba đứa nhỏ không thể tính là học sinh chân chính của hắn, thế nhưng đã học tập ở đạo tràng ba năm, vẫn có rất nhiều cảm tình.
Sa Vô Viễn đối phó với ba đứa nhỏ có ý gì, Ngải Huy vẫn có thể đoán được vài điểm, nhưng điều đó không quan trọng. Điều quan trọng là, dám ra tay với người bên cạnh hắn, Ngải Huy tuyệt đối sẽ không lưu tình.
Ngược lại nếu đã không chết không thôi, vậy ngươi cứ chết trước đi.
Logic của Ngải Huy chính là đơn giản thực dụng như vậy.
Trong mắt Ngải Huy, Sa Vô Viễn lạc đàn lập tức trở thành mục tiêu đánh lén tuyệt hảo, Ngải Huy đối với trình độ ám sát của mình còn khá là có lòng tin.
Mục Thủ Hội là một tổ chức ngầm, đương nhiên sẽ không thiếu những kỹ xảo ở phương diện ám sát. Ngải Huy trước nay chưa bao giờ cảm thấy mình có thiêu phú, độ thân hòa nguyên lực của hắn trời sinh đã tệ hại. Giả sử như không có canh nguyên lực của Lâu Lan, tốc độ tăng trưởng nguyên lực của hắn tuyệt đối sẽ không khác gì con rùa. Trên phương diện kiếm thuật, cũng chỉ là linh tinh lung tung, soi với những thiên tài chưa đến hai mươi tuổi liền có thể sáng tạo tuyệt học kia, hắn không tính là kinh tài tuyệt diễm.
Nhưng Ngải Huy sau khi tiếp xúc với kỹ xảo ám sát, hắn lần đầu tiên phát hiện thiên phú của mình.
Không biết là do từng tu luyện Kiếm thai, hay là ba năm ở man hoang trường kỳ giãy dụa bên bờ sinh tử, hắn có trực giác không tầm thường đối với nguy hiểm. Hắn bình tĩnh, bần bỉ và kiên nhẫn, khiến hắn trở nên càng nguy hiểm hơn.
Sở Triêu Dương chỉ với cảnh giới Nội Nguyên mà có thể đánh ra được tiếng tăm không nhỏ, chính là dựa vào những thứ này.
Sa Vô Viễn tuyệt đối sẽ không ngờ Ngải Huy sẽ đánh lén hắn vào lúc này, trên mặt thời cơ, Ngải Huy đã chiếm được tiên cơ. Nếu như đã có thời cơ tuyệt hảo như vậy, hắn vẫn không thể giết chết Sa Vô Viễn, vậy chỉ có thể chứng minh thực lực hai bên cách biệt quá to lớn.
Ngải Huy lập tức sẽ dẫn theo Lâu Lan bỏ trốn đến chân trời góc bể.
. . .
Vừa dẫn ba đứa nhỏ trở về Hải Ninh thương hội, Tô Hoài Quân ngồi xuống. Ba đứa bộ dạng ủ rủ, rầu rĩ không vui, Tô Hoài Quân không lên tiếng dạy dỗ bọn nó, chỉ phân phó: "Mấy ngày nay, các ngươi không được phép ra ngoài, tất cả đều ở lại chỗ này. Ta sẽ phái người truyền tin cho người nhà các ngươi, để cha mẹ các ngươi tới đón."
Ba đứa nhỏ đều không để ý tới nàng, nàng cũng không thèm để ý, chỉ cần bọn nó không trêu chọc phiền phức là được.
Nàng đại biểu lợi ích của Tô gia, cuốn vào cuộc chiến tranh này, đối với Tô gia không có bất kỳ chỗ tốt nào.
Không riêng là Tô gia, không có bất kỳ một nhà nào sẽ dính líu vào chuộc chiến tranh này.
Vương Hàn quá không biết tự lượng sức mình.
Nàng lắc đầu một cái, nâng chén trà lên.
Liền ngay vào lúc này, phụ thân Tô Thanh Dạ thần sắc hốt hoảng xông tới: "Sa Vô Viễn bị Vương Hàn giết chết rồi."
Chén trà ngừng lại trên môi, vẻ mặt Tô Hoài Quân phảng phất như đọng lại, một lát sau, nàng mới mở miệng: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Sau khi Sa Vô Viễn và các ngươi rời đi, Vương Hàn âm thầm đuổi treo, kết quả bị Vương Hàn ám sát trên đường, chết ngay tại chỗ."
Giọng nói Tô phụ run run.
Ánh mắt ba đứa nhỏ lập tức sáng lên, bọn nó liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự hưng phấn bên trong ánh mắt đối phương.
Cả não bộ Tô Hoài Quân đều đang ong ong, chỉ có một thanh âm vang vọng.
Vương Hàn không ngờ chủ động giết chết Sa Vô Viễn!
Vương Hàn không ngờ to gan như vậy! Tàn nhẫn như vậy! Điên cuồng như vậy!
Sa gia muốn đối phó với Vương Hàn,đã sớm không phải bí mật gì. Thế nhưng nàng vạn lần không thể nào ngờ được, thân là phía yếu thế, Vương Hàn vậy mà chủ động ra tay trước.
Sau phút chốc chấn động, nàng tỉnh táo lại, chợt phát hiện một chiêu này của Vương Hàn có thể nói là tuyệt diệu.
Nàng phải thừa nhận, trước đây đã coi thường hắn, đây là một nhân vật hung ác hết sức lợi hại!
. . .
Trở lại đạo tràng của mình, Ngải Huy hoàn toàn yên tâm, hắn biết tiếp theo chính mình sẽ phải đối mặt với sự phẫn nộ của Sa gia.
Xem ra phải sớm chuẩn bị một chút.
Lâu Lan còn đang cải tạo thân thể, bằng không có Lâu Lan trợ giúp, chính mình cũng không cần phải tự mình động thủ.
Đã quen vung tay mặc kệ, bây giờ chính mình lại phải đi lăn lộn với mấy thứ này, Ngải Huy không khỏi cười khổ.
Vọt vào nhà kho, mở cái rương trong góc nhà kho ra. Nếu ông chủ cửa tiệm mà Ngải Huy hằng ngày đến nhiều nhất nhìn thấy được cái rương mở rộng trước mắt, hắn nhất định sẽ phát điên mất!
Bên trong rương, toàn bộ hết thảy đều là Lang Hào tiễn, tục xưng "tối nay thấy".
Nguyên cả một rương, lão bản làm sao sẽ không nổi điên? Từ lúc nào, Tối Nay Thấy lại xuất hiện bằng đơn vị một rương? Toàn mười mũi tám mũi, lẻ tẻ lác đác, quả thật chẳng khác nào đang nhỏ máu. Làm cho mỗi lần ông chủ thấy được Tối Nay Thấy, đều không tự chủ sinh ra cảm giác chịu tội, luôn sẽ có một thanh âm như ma quỷ lởn vởn trong lòng hắn, ít một mũi đi, ít một mũi đi...
Khi hắn rốt cuộc cắn răng hạ quyết tâm, thanh âm tên ma quỷ kia lại hét lên, đắt thêm chút nữa đi, đắt thêm chút nữa đi...
Đầy tràn một rương Tối Nay Thấy, chính bản thân Ngải Huy cũng chưa từng tính xem đến cùng có bao nhiêu mũi. Chỉ là mỗi lần, hắn sẽ lưu lại một phần ba, chuẩn bị cho những khi cần đến.
Không ngờ thật sự có một ngày cần đến.
Ngải Huy mang ra một cái rương khác, cái rương này thì nhỏ hơn nhiều, không đến muột thước vuông, thật giống như một cái hộp nhỏ để đựng đồ trang sức.
Mở cái rương nhỏ ra, đủ loại ánh sáng từ khe hở chiếu ra.
Bên trong bị chia thành từng ô vuông, trong mỗi ô vuông đều lặng lẽ nằm một khối hải bảo. Trong cả cái rương đều là hải bảo, tổng cộng có bốn mươi cái, to to nhỏ nhỏ, hình dạng khác nhau, chứng minh cho chiến tích hiển hách của Vương Bất Không Thủ ba năm qua.
Bên trong mỗi ô vuông, đều có dán nhãn, cho thấy những hải bảo này đều đã được nghiên cứu qua.
Tử Dạ sa hạch của Lâu Lan mặc dù không cách nào toàn lực vận hành, thế nhưng vẫn có thể làm rất nhiều chuyện, nghiên cứu hải bảo chính là một trong số đó. Có thể trải qua bao nhiêu năm tháng vẫn có thể bảo tồn, bản thân chất liệu hải bảo đã cần là thiên tài địa bảo. Ngoài việc chất liệu cần đủ xuất sắc, còn cần có cấm chế có thể tồn tại được ở thời đại Nguyên lực.
Lâu Lan chính là nghiên cứu những cấm chế lưu lại bên trong hải bảo này.
Những cấm chế này đều không trọn vẹn không đồng đều, thế nhưng đối với Lâu Lan mà nói, chúng vẫn có giá trị nghiên cứu tuyệt hảo. Lâu Lan đã vẽ ra rất nhiều cấm chế không trọn vẹn, dù cho là cấm chế không trọn vẹn, chúng vẫn vô cùng rườm rà phức tạp. Ở thời đại nguyên lực đề cao đơn giản thực dụng này, không có Nguyên tu nào lại đi làm cái chuyện tốn công tốn sức lại không có kết quả tốt này, cũng như không có bao nhiêu người sẽ đi tu luyện kiếm thuật như Ngải Huy.
Ngải Huy sở dĩ hứng thú với những cấm chế này, nguyên nhân là bởi hắn phát hiện một chút tương tự với bộ phương án kia của sư phụ và sư nương.
Bộ phương án "Lấy thành làm vải" của sư phụ cũng vô cùng phức tạp, thế nhưng mỗi một chi tiết nhỏ hắn đều thuộc lòng. Có đôi lúc, hắn còn có thể lấy ra suy nghĩ một chút.
Hắn chỉ có thể dùng cách đó để tưởng nhớ sư phụ.
Bốn mươi viên hải bảo, cấm chế lưu lại cũng không giống nhau, cũng giúp Ngải Huy có đầy đủ không gian lựa chọn.
Trên tay hắn có vài phương án dự phòng, đều do hắn và Lâu Lan cùng chung hoàn thành. Hắn đưa ra ý tưởng, Lâu Lan trợ giúp hắn hoàn thiện những chi tiết nhỏ, dính dáng tới những chi tiết nhỏ phức tạp khô khan, thuộc lĩnh vực tính toán, không ai có thể hoàn thành tốt hơn Lâu Lan.
Ngải Huy lại lấy hết tất cả Tinh Nguyên đậu của mình ra, tới tới lui lui cũng có đến mấy trăm viên.
Hàn quang lạnh lẽo của Tối Nay Thấy, hào quang sặc sỡ của hải bảo, quang mang nhu hòa của Tinh Nguyên đậu, chiếu sáng cả nhà kho, cũng chiếu sáng khuôn mặt vừa đau lòng vừa kiên định của Ngải Huy.
Bản thân đập nồi dìm thuyền trở về như lúc trước huyết tai, nếu như động tĩnh quá nhỏ thì quả thật quá thiệt thòi rồi.
Vậy để bão táp trở nên mãnh liệt hơn chút đi!