Tam Diệp Đằng Xa của Lão Cao là loại rẻ tiền, nhưng trong tay lão, lại rất linh hoạt.
Tam Diệp Thảo trên nóc xe xoay tròn tốc độ nhanh tạo nên lực kéo bay lên. Thân xe hơi nghiêng về phía trước, Tam Diệp Đằng Xa như như chuồn chuồn lướt nước bay về phía trước.
Lão Cao không bay chung với những người khác, mà bay dọc theo sông lên hướng thượng du.
Ngải Huy thấy có một chiếc Tam Diệp Đằng Xa bám theo xe hắn, mấy người trên xe rõ ràng là những người lạ mắt khi nãy. Nhưng hắn cũng không để ý, từ lúc hắn nổi danh là 【 Vương Bất Không Thủ 】, lần nào đi câu bảo cũng có cả đám người đi theo. Chắc họ nghĩ vận khí của hắn tốt, chọn chỗ lúc nào cũng may mắn, làm theo hắn là ok.
Ngải Huy chẳng buồn để ý mấy người đó, con sông rộng như vậy, lại không phải nhà hắn mở, ai muốn ở đâu thì liên quan gì tới hắn.
Có điều vì mấy người đó thấy chẳng thu hoạch được gì, nên sau đó dần dần biến mất.
Mấy người trẻ tuổi lạ mặt kia, chắc là mới tới Ninh Thành, nghe người ta khoe khoang tên hắn nên sinh ra tò mò. Người lái xe cho họ Lý Ngải Huy cũng biết, là một người tên là lão Lý miệng rộng, chiếc xe đó đẳng cấp hơn xa xe của lão Cao, nhưng kỹ thuật đánh xe lại kém hơn nhiều.
Ngải Huy chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi thôi. Bình thường loại người như vậy, đều là những khách hàng tiềm năng, coi tiền như cỏ rác, thấy cái gì thích là mua liền.
Khoảng cách dòng kim ngân càng lúc càng gần, tiếng ầm ầm vang vọng rung trời, át cả những thanh âm khác.
"Chuẩn bị!"
Lão Cao hét to.
Ngải Huy không hé răng, mọi ý nghĩ lung tung đều vứt sạch.
Những người trên chiếc xe kia đang tán chuyện.
"Chúng ta muốn đi coi câu bảo, coi ở Ngân Thành mới là tốt nhất. Cái chỗ nhỏ xíu này, có gì mà xem!" Một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi lầm bầm, mắt đảo quanh, rõ là không hài lòng.
"Câm miệng, ngươi nói nhiều quá, không muốn xem thì cút xuống đi." Một người lớn tuổi trong nhóm quát.
Thiếu niên im bặt, rõ là e sợ người kia.
Thủ lĩnh nhóm người là một nữ tử, trán cao mày ngài, ôn nhu đoan trang, ngồi ở ngay chính giữa cả nhóm. Nàng cười khẽ, ánh mắt trong suốt, giọng dịu dàng: "So với các trưởng bối trong gia tộc, thời gian của chúng ta đâu có ai quan tâm. Làm được cái gì thì làm thôi. Dân gian có nhiều dị nhân, Tàng Long Ngọa Hổ, nếu thuyết phục được họ làm việc cho gia tộc, chẳng phải là chuyện tốt sao?"
"Ta thấy người này đâu có gì đặc biệt." thiếu niên ban nãy mạnh miệng.
Nữ tử khẽ cười: "Ninh Thành là thành thị ở cuối sông, là chỗ nước sông mỏng manh nhất. Thế mà người này lại có thể trở thành 【 Vương Bất Không Thủ 】, có thể thấy là một kỳ nhân. Nếu có thể mời chào, mang tới Ngân Thành, vậy hắn sẽ thu hoạch được tới bao nhiêu? Nếu đưa hắn vào Ngân Vụ Hải, thu hoạch được tới bao nhiêu? Huyết tinh dễ kiếm, Hải bảo khó cầu, binh khí áo giáp ngươi sử dụng, chẳng lẽ là từ trên trời rơi xuống hay sao?"
Thiếu niên yên lặng, một lát sau mới đàng hoàng nói: "Ta đã sai."
Những người khác cũng lộ vẻ kính phục.
Nữ tử nói tiếp: "Hiện nay là thời loạn lạc, như thuyền đi trong nước chảy xiết, không tiến ắt lùi. Nếu không thể kiến công lập nghiệp, làm lớn mạnh bản thân, tất sẽ bị đào thải, bị thôn tính. Những người danh chấn thiên hạ đương nhiên chói mắt, muốn mời chào cũng cực kỳ khó khăn. Những dị nhân này, danh tiếng không cao, nhưng có ích với gia tộc chúng ta. Cái gọi là tích lũy lâu dài sử dụng một lần, chính là tích góp tích lũy từng chút một mà thành. Các trưởng bối đã lo lắng hết lòng, tiểu bối chúng ta nếu làm được cái gì trong khả năng, cũng không thể lười biếng."
"Đại tỷ nói có lý!"
Những người khác đều hiện lên vẻ xấu hổ.
Lão Lý liếc mắt qua, không nhịn được nói: "Mấy vị vừa nhìn cũng biết là danh môn. Nhưng tiểu Vương không thể mời chào như vậy được đâu."
Mấy người nhỏ tuổi nhất đều tỏ vẻ khó chịu, nữ tử nghe vậy cũng không giận, lại còn hứng thú hỏi: "A, ý là thế nào?"
Lão Lý im lặng không đáp.
Nam tử lớn tuổi thấy thế, lập tức hiểu ý, lấy ra một hạt Nguyên lực đậu năm trăm điểm "Tốt nhất là đừng có đưa ra những tin bậy lừa gạt chúng ta."
Lão Lý đang lái xe, nhưng sau lưng như có mọc mắt, nhận ngay lấy hạt đậu, nói: "Tiểu nhân tuyệt đối không dám. Nói về tiểu Vương, vùng này chúng ta không ai không biết, cái tên Vương Bất Không Thủ không phải ngày hôm nay mới truyền ra. Trước đây đã có không ít người muốn mời chào hắn, nghe nói ở trên thượng du người ta còn muốn thuê hắn, người ta coi trọng bàn tay diệu thủ của tiểu Vương. Trả một tháng hai mươi vạn điểm Nguyên lực làm tiền lương, câu được Hải bảo sẽ được thưởng thêm, ai ya, bọn ta nhìn thấy mà cũng đỏ mắt."
"Hắn không đồng ý?" Nữ tử kinh ngạc, đối với một vị Nguyên tu cảnh giới Nội Nguyên, một tháng hai mươi vạn điểm tiền lương, tuyệt đối không thấp. Với mức lương đó, có thể mời chào một vị Nguyên tu cảnh giới Ngoại Nguyên có thâm niên chiến đấu.
Nguyên tu Nội Nguyên cảnh, chỉ dựa vào bàn tay câu bảo, lẽ ra không thể nhận được mức lương như vậy.
Nguyên tu cảnh giới Nội Nguyên, ít ai có lương vượt quá mười vạn. Còn Nguyên tu Ngoại Nguyên cảnh giới, giá bèo nhất đều là 80 ngàn điểm, thâm niên hoặc có độc môn, có thể nhận được hai mươi vạn điểm tiền lương, nếu còn lợi hại hơn, có thể đạt tới lương hơn năm mươi vạn điểm.
"Không đồng ý." Lão Lý lắc đầu, mặt kiêu ngạo: "Hắn mỗi tháng đều tới một lần, mỗi lần đều có thu hoạch, chỉ bán Hải bảo, có khi được tới mấy trăm ngàn điểm. Hắn còn có đạo tràng, có nhà xưởng sản xuất, làm sao để mình bị ràng buộc."
"Thì ra vậy." Nữ tử gật đầu tán thành, đổi đề tài: "Hắn có đạo tràng?"
"Phải, lúc Ninh Thành chưa phồn hoa như bây giờ, nó là cái đạo tràng đầu tiên. Nhưng hắn không để ý tới đạo tràng đó lắm, học phí mắc, học sinh chẳng có mấy người." Lão Lý cảm khái: "Tuy hắn không ngồi xe của ta, ta cũng không giận, chịu thôi, trình độ lão Cao giỏi hơn ta. Tiểu Vương thông minh lắm, ai da, hắn sắp bắt đầu rồi."
Câu nói của Lão Lý thu hút sự chú ý của mọi người, ai nấy đều nhìn chằm chằm về phía trước.
Bọn họ vẫn còn nửa tin nửa ngờ.
Kỹ thuật lão Cao rất tốt, bay cực thấp, mà thân xe vẫn rất vững vàng. Sông Ngân vụ bị Kim Nguyên chi lực khuấy động, sắc bén như đao, càng xuống gần mặt sông sẽ càng bị ảnh hưởng của Kim Nguyên lực, xe rất dễ rung đảo hoặc hư hại.
Ngải Huy đeo vào tay một đôi găng tay cực kỳ quái dị, được làm từ một sợi bạc nhỏ, sợi bạc rất dài, quấn chặt thành một khối, chia ra bao phủ năm ngón tay.
Mười sợi bạc từ găng tay phóng xuống dòng sông.
Ngải Huy hết sức chăm chú, hắn cách mặt nước chưa tới trăm mét.
Nam tử lớn tuổi gật đầu: "Đây là cướp phong đầu, cũng có chút trình độ."
Hải bảo theo nước sông ào xuống, khu phong đầu có lực trùng kích mạnh nhất, cũng mang theo Hải bảo nhiều nhất, nhưng Kim Nguyên chi lực ở khúc phong đầu rất bạo động, khả năng vớt đồ cũng là khó khăn nhất.
Có can đảm cướp phong đầu, đều là những người có tài.
Ngải Huy tập trung cao độ, Kim Nguyên chi lực sắc bén như những lưỡi phi đao phóng lung tung khắp nơi, xe lại cách mặt sông không xa, rất có khả năng bị bắn trúng.
Nếu bị nó bắn trúng, chắc chắn phải chết.
Chỉ có người có cảnh giới từ Đại Sư trở lên, mới có thể rơi xuống sông ngân vụ mà không chết. Kim Nguyên lực sắc bén, có thể xoắn nát đủ thứ.
Ầm!
Những lưỡi phi đao sáng loáng bay vèo vèo ngay sát dưới đáy xe.
Ngải Huy không chút phân tâm, hắn cực kỳ tin tưởng lão Cao.
Mười sợi chỉ mò mẫm, sức mạnh khổng lồ truyền đến, hai tay Ngải Huy không nhúc nhích.
Ngải Huy chầm chậm truyền nguyên lực vào trong chỉ bạc, chúng xòe ra như xúc tu bạch tuộc.
Bỗng một cái xúc tu chạm phải một vật cứng, năm cái xúc tu lập tức ào tới, quấn chặt lấy vật cứng.
Lại một cái xúc tu có phản ứng, mấy cái xúc tu còn lại lập tức không tha!
Ầm ầm!
Dòng sông gào thét tràn qua, Ngải Huy chờ thêm một lúc, nhưng không thu hoạch được gì thêm.
Hắn nhấc tay, mười sợi chỉ bạc cuốn ngược trở về, quấn theo hai cái Hải bảo.
Lão Cao huýt sáo: "Ha ha, hai lần lì xì!"
Ngải Huy nhìn hai khối Hải bảo trong lòng bàn tay, cả hai khối đều không lớn, chỉ to bằng ngón cái, một khối màu đồng xanh, một khối là màu đen. Ngải Huy lắc đầu: "Hải bảo cũng càng ngày càng nhỏ."
"Câu được là tốt lắm rồi." Lão Cao thuận miệng nói: "Thu tàn kiện Pháp bảo càng ngày càng khó khăn, trước đây không ai muốn đồ bỏ đi, bây giờ lại quý muốn chết. Ta thấy, nếu cứ như thế này, cũng sẽ có một ngày hết sạch Hải bảo. Nghe nói hiện nay ở khu thượng du người ta đang rộ lên đi mò khoáng thạch giả kim loại ở trong Ngân Vụ Hải, thứ đồ chơi kia làm sao so được với Pháp bảo?"
Ngải Huy cất đồ đi, ném cho lão Cao hai hạt Nguyên lực đậu. Hai hạt đậu này màu vàng chói lọi, đây là Nguyên lực đậu10 ngàn điểm.
Trước thời Huyết tai, Nguyên lực đậu là vật hiếm quý, chỉ có dùng thiên huân mới đổi được.
Chiến tranh xảy ra, Nguyên lực đậu nhanh chóng bị tiêu hao sạch sẽ, Trưởng Lão Hội dùng rất nhiều nhân lực vật lực, nghiên cứu cách tạo ra đại trà Nguyên lực đậu. Nhưng chỉ mới tìm ra công thức làm tăng khả năng chứa đựng của Nguyên lực đậu, chứ chưa tìm ra cách dùng.
Nguyên lực đậu loại này không thể ăn trực tiếp vào để bổ sung Nguyên lực, nhưng có thể chứa đựng Nguyên lực đã trải qua luyện hóa. Nguyên lực này có thể dùng trong lúc tu luyện hoặc lúc nghỉ ngơi, thông qua phương thức vận chuyển Chu Thiên, tiến vào trong cơ thể.
Dù không dùng được nó trong chiến đấu, nhưng nó vẫn là vật cực kỳ thực dụng. Lúc đầu, nhiều người tranh thủ rót Nguyên lực vào Nguyên lực đậu lúc rảnh rỗi, sau đó lúc nghỉ ngơi giữa trận chiến thì lấy ra để bổ sung Nguyên lực.
Sau đó nó dần được mọi người dùng để đem ra trao đổi với nhau thay cho vật phẩm, rồi trở thành tiền tệ của giới nguyên tu.
Lão Cao vui vẻ ra mặt, một ngày kiếm được 20 ngàn điểm Nguyên lực, biết bao nhiêu người đỏ mắt.
"Hắn quay lại."
"Lấy được rồi!"
đám người trên chiếc xe đằng sau há hốc mồm.
Như vậy cũng được?
Nữ tử giật mình, câu Hải bảo xưa nay luôn là việc cần phải vô cùng kiên trì, mất nhiều thời gian chờ đợi mới thu được.
Tốc độ này. . . Là cướp Hải bảo mới đúng chứ?
Nữ tử không nhịn được quay đầu lại nhìn ra đằng sau, hai bên bờ sông, đám người lúc nha lúc nhúc còn chưa bắt đầu câu, mà đối phương đã quay đầu đi về nhà.
Vương Bất Không Thủ!