[Dịch]Ngũ Hành Thiên

Chương 213 : Tương phản và hình ảnh dừng lại




Ngải Huy không ngờ có ngày mình lại trở thành người cản chân mọi người, trạng thái hiện giờ của hắn rất rất tệ. Hắn rất muốn nói thay đổi người, nhưng không ai thay cho hắn được. Trọng thuẫn của Mập mạp đã vỡ tan, đến giờ vẫn còn đang sợ vỡ mật. Ngải Huy rất hiểu mập mạp, mập mạp còn cách tiêu chuẩn Trọng thuẫn thủ hợp cách rất xa, có thể thế này đã là đáng quý lắm rồi.

Lần này thực sự đã vượt quá khả năng của mập mạp.

Lúc mới tiếp xúc những học viên này, hắn chỉ coi họ như pháo hôi, mình cứ chạy trước rồi nói tiếp. Nhưng hiện giờ, qua nhiều ngày, mọi người đã cùng nhau trải qua không ít chiến đấu, nói Ngải Huy không để ý đến sinh tử của họ, hắn làm không được.

Tốc độ của Rắn mối chín hoa văn kém hơn Huyết hoa miêu nhưng vẫn tuyệt đối nhanh hơn đám học viên. Lực công kích của nó rất kinh người, ngay cả Ngải Huy cũng không dám đảm bảo lúc mình toàn thịnh có thể đánh chính diện với nó.

Không còn ai có năng lực này, nên nếu để Rắn mối chín hoa văn xông vào trong đội ngũ, vậy chính là hổ nhập bầy dê.

Ngải Huy cần phải cản được nó.

Hắn hoàn toàn dựa vào Long Tích Hỏa trên tay, tia chớp thỉnh thoảng lóe ra trên Long Tích Hỏa có tác dụng rất lớn. Trừ phi hoang thú khổng lồ mà cường đại như Tọa Vân kình, hầu như tất cả những sinh linh còn lại đều sợ thiểm điện, đó là bản năng khắc trong xương cốt.

Nếu không, với công kích ngổn ngang của Ngải Huy, hắn đã bị Rắn mối chín hoa văn nuốt chẳng còn xương từ lâu rồi.

Đã bao lâu rồi không bị chật vật như thế? Ngải Huy không nhớ, Rắn mối chín hoa văn tuy cường đại, nhưng đâu đến mức làm hắn thấy tuyệt vọng, chính trạng thái tinh thần của hắn mới là nguyên nhân.

Ngải Huy cố gắng duy trì bình tĩnh, kiếm thai có thể giúp hắn nhìn giống một kiếm khách, sự bình tĩnh trải qua sinh tử rèn luyện mới là vũ khí tối cao của hắn.

Hắn cố gắng bỏ qua sự choáng váng trong đầu, cố gắng không nhìn vào Nguyên lực đang dao động trong Thiên cung, mà tập trung chú ý vào Long Tích Hỏa trong tay.

Hắn đã quên Bắc Đẩu, quên đi nguyên lực, quên đi kiếm chiêu, hắn đặt tất cả tâm thần vào Long Tích Hỏa.

Vào những chi tiết như thân kiếm rung động khi nó va vào tầng huyết quang của Rắn mối chín hoa văn, hay như khi mũi kiếm mỏng manh phá vỡ không khí thì khí lưu lướt qua lăng tinh sinh ra những vòng xoáy nho nhỏ.

Đây là lần đầu tiên hắn chuyên chú vào Long Tích Hỏa đến thế, hắn phát hiện được rất nhiều chi tiết trước đây hắn không chú ý tới. Ví dụ như thân kiếm Long Tích Hỏa không phải là thẳng tắp, mà là hơi cong dù độ cong rất nhỏ. Thân kiếm mềm mại hơn trước đây, vì điện mang không ngừng rèn luyện kiếm, thân kiếm nguyên bản trơn láng giờ có rất nhiều những lỗ thủng như tổ ong, rất nhỏ, nhỏ hơn cả đầu kim. Điện mang chính là từ những lỗ nhỏ dày đặc chi chít này chui ra, tụ lại ở mặt ngoài thân kiếm, tạo thành tia chớp mắt thường cũng nhìn thấy.

Trong nháy mắt khi Long Tích Hỏa va chạm vào huyết quang của Rắn mối chín hoa văn, hắn nhìn thấy tia chớp nổ tung như những chùm pháo hoa, điện mang như những con rắn bạc, chui vào trong huyết quang, phá hư huyết quang.

Nhưng trong làn huyết quang nồng nặc, thiểm điện quá nhỏ và quá yếu.

Huyết quang của Rắn mối chín hoa văn không phải là một luồng liên tiếp, mà là những chùm huyết mang không ngừng cao tốc xoay tròn. Huyết mang có hình răng cưa, nên khi cao tốc xoay tròn rất có tính phá hoại.

Liên tục quan sát sau mấy lần giao phong, khi Long Tích Hỏa lại sắp tiếp xúc với huyết quang thì Ngải Huy chợt nghĩ, hình như góc độ không đúng!

Gần như không hề suy nghĩ, Long Tích Hỏa hơi chuyển hướng, cắt sâu vào những chùm huyết mang, điện mang trên thân kiếm nổ tung bên trong Huyết văn.

Có mấy đạo điện mang nhỏ xíu rơi lên lớp vảy của Rắn mối chín hoa văn, làm nó giật nảy mình, hốt hoảng lùi về phía sau.

Ngải Huy không đuổi theo, mà đứng ngây ra suy nghĩ.

Đám Tang Chỉ Quân vui mừng khi thấy biểu hiện của Ngải Huy đã tốt hơn trước, cản được cả cú tấn công của Rắn mối chín hoa văn. Nhưng hình như có chỗ nào đó cổ quái, Ngải Huy không trở về linh hoạt như thường ngày mà vẫn cứ ngây ra.

Hắn đứng nguyên tại chỗ không động đậy, như một con rối. Chỉ có lúc Rắn mối chín hoa văn tấn công thì hắn mới phản ứng.

Những phản ứng ấy cũng rất lạ, như là của người khác vậy, phản ứng cực nhanh, cũng cực đúng lúc, có khi là đón đỡ, có khi thuận thế phản kích. Có khi, thậm chí còn không phải là kiếm chiêu, mà giống như chỉ tiện tay vung lên, nhưng hiệu quả lại cực tốt.

Trong những chớp mắt nhất thời đó, Ngải Huy biểu hiện ra phong thái của một vị kiếm khách tuyệt thế.

Có hai lần, Ngải Huy chiếm được ưu thế, mấy người Tang Chỉ Quân đều nhìn thấy đây là cơ hội tuyệt hảo, nhưng chỉ cần Rắn mối chín hoa văn lui về phía sau, Ngải Huy lại đứng ngây ra.

Nhiều lần bỏ lỡ cơ hội tốt, khiến Tang Chỉ Quân mấy lần muốn la lên nhắc nhở Ngải Huy, nhưng vì trạng thái của hắn kỳ quái quá, khiến nàng không dám gọi loạn.

Vừa ngây dại như con rối, lại vừa phản ứng cực nhanh cực chuẩn với tiêu chuẩn cao, hai phản ứng tương phản cực lớn cùng xuất hiện trên thân một người, lại còn cùng trong một trận chiến đấu cực kỳ nguy hiểm, khiến ai cũng cảm thấy quái dị.

Nhưng quái dị thì quái dị, Ngải Huy đã cuốn lấy con Rắn mối chín hoa văn, đối với mọi người, thế là đủ rồi.

Chẳng ai ý kiến gì cả.

Huyết tinh nguyên lực thang của Lâu Lan có hiệu quả cực kỳ xuất sắc, cảnh giới thấp nhất hiện giờ trong đội là sáu cung, đa số đều đạt bảy cung, Khương Duy vốn thực lực không tệ đã mở ra tám cung, cách tiểu viên mãn chỉ một khoảng cách ngắn.

Tuy dựa vào ngoại lực để tăng cảnh giới là chuyện rất nhiều người xem thường, đối với việc tu luyện trong tương lai cũng cực kỳ bất lợi, nhưng đối với những người đang giãy giụa giữa sinh tử thì điều này căn bản không phải vấn đề.

Phải sống trước cái đã rồi nói tiếp.

Đột nhiên tăng cảnh giới, nhiều người còn chưa thích ứng kịp. Bây giờ có Ngải Huy đứng che chắn cho, ai nấy đều thả lỏng rất nhiều, không còn khẩn trương, dần dần cố gắng điều chỉnh bản thân.

Lúc đầu, họ tấn công rất lộn xộn, trông thanh thế thì ghê gớm lắm, nhưng Rắn mối chín hoa văn lại chẳng chút bận tâm. Hiện giờ chiêu thức của các học viên đã thành thạo hơn, nguyên lực cũng ngưng tụ hơn, công kích cũng trở nên có trật tự, độ uy hiếp lập tức tăng vọt.

Huyết quang quanh thân Rắn mối chín hoa văn nhanh chóng bị đục thủng lỗ chỗ, nó nhận ra mình gặp nguy hiểm.

Nó xoay thân, phóng ra ngoài.

Đám người Tang Chỉ Quân bị động tác bất ngờ của Huyết văn rắn mối làm ngây ra, đây là... Chạy trốn?

Ngải Huy vẫn đứng ngây người, không nhận ra Rắn mối chín hoa văn chạy trốn.

Rắn mối chín hoa văn chạy một mạch ra hai trăm mét mới dừng lại, xoay người, nhìn Ngải Huy.

Ánh mắt nó đầy hung lệ, nó áp sát xuống đất, tích sức chờ phát động.

Bốn chân đạp xuống đất, Rắn mối chín hoa văn như mũi tên rời dây cung, phóng về phía Ngải Huy. Mỗi một bước, mặt đất đều rung lên. Tốc độ của nó không ngừng gia tăng, càng lúc càng nhanh, tốc độ nó càng tăng, huyết quang quanh thân nó cũng tăng đậm lên theo.

Âm thanh vang lên ầm ầm không dứt, mấy người Tang Chỉ Quân như đang đứng trên mặt trống không ngừng chấn động, đứng còn khó vững.

Trong nháy mắt, huyết quang quanh thân Rắn mối chín hoa văn nồng nặc đến mức hầu như che khuất hoàn toàn thân thể nó. Quang ảnh màu đỏ trở nên mơ hồ, cùng với tiếng kêu cất cao, nó như viên đạn pháo ra nòng, kéo theo đường tàn ảnh đỏ dài, nhào tới Ngải Huy.

Sắc mặt đám người Tang Chỉ Quân Khương Duy đại biến.

"Cản nó lại!"

Hai tay trống trơn, mập mạp như nổi điên lao ra khỏi đám người, nhào về phía Ngải Huy.

Nhưng đã muộn, Rắn mối chín hoa văn đã chuẩn xác tông vào Ngải Huy.

Không...

Thời gian như dừng lại, mắt ai cũng bị dải sáng đỏ chói mắt nhấn chìm.

Rầm!

Sức tàn phá đầy sức hủy diệt nổ tung, sóng âm và sóng khí cực lớn như biển gầm cuồn cuộn toàn trường. Mọi người theo bản năng tự bảo vệ bản thân, đá vụn giống như mưa tên bay dày đặc, những học viên phản ứng hơi chậm, đều bị đá vụn đâm vào làm tóe máu, kêu lên đau đớn.

Nhưng không ai quản những chuyện đó, trong đầu mọi người chỉ có hai chữ, hết rồi.

Người dù lạc quan tốt nhất cũng không dám tưởng tượng, nếu không có Ngải Huy, đội ngũ này sẽ thành cái dạng gì. Ngải Huy đã trở thành hạch tâm của đội ngũ rời rạc này, trở thành trụ cột của mọi người.

Ngải Huy...

Bức tường đá vụn mịt mù, ầm ào tràn qua người họ.

Dần dần mọi người cũng nhìn thấy cái gì đằng sau nó.

Chờ chút!

Những trái tim đang ngừng đập lại điên cuồng nhảy lên.

Ngay giữa mặt đất, nơi trung tâm của những đường nứt nẻ như mạng nhện có đường kính hơn năm mươi mét, một thiếu niên hoành kiếm trước người, ngăn cản hàm răng sắc nhọn của con Rắn mối chín hoa văn còn đang kinh ngạc.

Con mắt lạnh băng của Rắn mối chín hoa văn như muốn lồi cả ra ngoài, có kinh ngạc, có sợ hãi, nó không hiểu được là vì sao.

Thời gian lại dừng lại, toàn trường lặng ngắt như tờ.

Đám người Tang Chỉ Quân Khương Duy trợn mắt há mồm nhìn một màn trước mắt, không có một phản ứng nào, hình ảnh trước mắt như có một ma lực kì dị nắm lấy trái tim họ, khiến họ lại thấy căng thẳng.

Trong sự yên tĩnh, tiếng bước chân lộp bộp của mập mạp trở nên cực kỳ rõ ràng.

Mập mạp cũng đã nhìn ra tình hình, theo bản năng, tốc độ giảm xuống.

Hắn nhìn thấy một cái bóng lưng quen thuộc, cái bóng lưng đã xuất hiện vô số lần hồi còn ở khu hoang dã.

A... A Huy... Không chết...

Mập mạp ngây người, chân không dừng lại, chạy tới cách lưng Ngải Huy hai thước.

Sau đó... gã nhìn thấy Ngải Huy đang giơ kiếm cản hàm răng của con Rắn mối chín hoa văn... cái hàm răng trắng hếu cài răng lược còn vương những sợi tơ máu...

Nó cách mình hình như hơi bị gần...

Hơi bị gần...

Khuôn mặt Mập mạp từ trắng biến đỏ, từ đỏ lại trắng, gã xoay người, gào lên thảm thiết, vừa lăn vừa bò, dùng cả tay lẫn chân chạy trở về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.