Dù vệt sáng màu đỏ cực nhanh, nhưng phản ứng của Ngải Huy cũng không chậm. Hắn nhanh như chớp bước chéo lên nửa bước, Long Tích Hỏa thuận thế đâm xéo ra. Long Tích Hỏa tỏa ánh sáng tối tăm đâm sầm vào vệt sáng đỏ.
Keng!
Thân thể chấn động, Ngải Huy giống như bị sét đánh. Một lực lượng khổng lồ đổ dồn vào thanh kiếm, tay cầm kiếm mà giống như đang nắm một bàn ủi nung đỏ.
Hự lên một tiếng nặng nề, Ngải Huy nắm chặt chuôi kiếm. Thân thể mất khả năng khống chế, văng ngược ra phía sau.
Nhưng một kiếm đó của Ngải Huy đã làm cho vệt sáng màu đỏ lập tức giảm tốc độ. Đến lúc này, Ngải Huy đang bị đánh văng đi mới nhìn thấy rõ hình dạng của nó.
Cái đầu của nó lớn hơn Huyết Mã Nghĩ bình thường rất nhiều, ngang ngửa với một con chó nhỏ. Bên ngoài lớp giáp xác màu đỏ chi chít những đốm đen. Những đốm đen đó nhìn có vẻ vô cùng mất trật tự, nhưng không hiểu sao lại khiến cho con người ta cảm thấy bên trong ẩn chứa một quy luật thần bí nào đó.
Khi Ngải Huy nhìn thấy những đốm đen đó, cảm giác đầu tiên sinh ra là nguy hiểm. Hắn không dám nhìn lâu, bởi làm vậy tinh thần sẽ bị hút vào trong.
Lúc này, Nguyên tu đốc chiến cuối cùng đã kịp phản ứng. Rống lên giận dữ, gã dùng dây trường cung trên tay làm đao, chém xả vào Huyết Văn Mã Nghĩ. Dây cung rung lên, bừng lên ánh sáng chói mắt, hóa thành một vệt quang nhận (lưỡi dao ánh sáng), giống như tuyệt thế bảo đao ra khỏi vỏ, khí tức sắc bén đến tận xương tủy bao phủ toàn trường.
Một cánh tay đỡ sau lưng Ngải Huy, chủ nhân của nó hiển nhiên là Sư Tuyết Mạn.
Hai người mới vừa mới hạ xuống đất, Ngải Huy đã cuống cuồng hét lớn: "Mọi người lui về phía sau!"
Trận chiến như vậy, các học viên hoàn toàn không thể chen chân vào được, bởi dù có tham gia họ cũng sẽ bị Huyết Văn Mã Nghĩ dễ dàng đàn áp. Các học viên đã sợ đến mức mặt mũi trắng bệch. Ngay cả Ngải Huy mà còn bị đánh bay trong vòng một chiêu, năng lực thực sự của con quái vật này đáng sợ tới cỡ nào.
Mắt thấy quang nhận sẽ đánh trúng Huyết Văn Mã Nghĩ, đột nhiên những đốm đen trên cơ thể nó sáng lên. Oành, cơ thể nó bừng lên một màu đỏ tươi như máu gai mắt.
Nguyên tu đốc chiến giật bắn người, quang nhận do dây cung biến thành dường như chìm vào trong một đống bùn lầy đỏ máu, lực công kích suy giảm tối đa.
Một màu đỏ tươi như máu chiếu thẳng vào mặt rát rạt, giống như biển máu đang cuộn trào lên, muốn nuốt chửng gã.
Sắc mặt Nguyên tu hơi tái đi. Vào thời khắc này, kinh nghiệm thực chiến phong phú đã cứu sống gã. Bàn tay đang nắm cánh cung chợt buông ra, xòe tay vỗ mạnh lên cánh cung. Lực phản chấn từ cánh cung giúp gã bắn ngược về phía sau.
Gã cảm thấy chột dạ. Huyết Văn Mã Nghĩ hung bạo vượt quá dự đoán của bản thân, gã không nên dấn thân vào cuộc cận chiến bất lợi như thế này.
Mình đã quá coi thường rồi!
Gã chợt nhận ra, trong vầng sáng đỏ như máu có một đôi mắt hung bạo độc địa đang nhìn mình chằm chằm.
Vèo!
Bóng dáng con kiến trong vầng sáng đỏ như máu đột nhiên trở nên mơ hồ, sắc mặt gã lập tức tái dại.
Một cây trường thương trắng như tuyết lặng lẽ không một tiếng động, vươn từ sau lưng Nguyên tu đốc chiến ra phía trước.
Keng!
Mũi thương Vân Nhiễm Thiên chuẩn xác đâm trúng Huyết Văn Mã Nghĩ. Sư Tuyết Mạn hự lên một tiếng nặng nề. Nhưng nàng đã lường trước được điều đó, thân thương xoáy tròn hóa giải quá nửa lực lượng. Không những không lùi một bước, mà trái lại nàng còn gồng người lên, nhào về phía trước. Mũi thương xoáy tròn với tốc độ chóng mặt, phát ra tiếng rít chấn động lòng người, đâm tới Huyết Văn Mã Nghĩ.
Vừa đón đỡ được Ngải Huy thì nàng đã nhận ra ngay, tuy rằng Huyết Văn Mã Nghĩ không lớn, nhưng sức mạnh của nó lại vô cùng đáng sợ. Khi đối kháng về lực, không ngờ Ngải Huy lại rơi vào thế yếu, điều đó khiến cho nàng giật nảy người.
Thân hình Huyết Văn Mã Nghĩ thoắt ẩn thoắt hiện, ba cái ảo ảnh đồng thời xuất hiện trên không trung. Biến cố đột ngột xảy ra khiến Sư Tuyết Mạn không kịp phản ứng, Vân Nhiễm Thiên theo bản năng đâm vào một cái ảo ảnh trong số đó.
Phần mũi thương nhẹ bẫng giống như đánh vào không khí khiến Sư Tuyết Mạn thầm hô không hay.
Chuỗi ảo ảnh giống như một mũi tên sắc bén. Chỉ trong nháy mắt, thân hình bao phủ trong màu đỏ như máu đã xuất hiện trước mặt Sư Tuyết Mạn. Hàm răng đỏ ánh lên sắc tối đen, nhìn không khác gì hai cái cưa nhuộm đầy máu tươi.
Sư Tuyết Mạn rợn tóc gáy. Nàng dám khẳng định, hàm răng hình răng cưa của Huyết Văn Mã Nghĩ có thể cắt đứt cái cổ mảnh mai trắng như tuyết của mình một cách dễ dàng.
Một vệt sáng chói mắt như sao băng lướt sát qua cổ nàng, chuẩn xác đánh trúng vào mặt trước hàm răng hình răng cưa của Huyết Văn Mã Nghĩ.
Yên Thiểm!
Tiếng bén nhọn giống như vũ khí của hai đội quân đâm chém nhau vang lên. Thân thể Huyết Văn Mã Nghĩ chấn động, bắn ngược trở lại.
Ngải Huy thuận thế hất cây trường cung ở giữa không trung về phía Nguyên tu đốc chiến.
Sư Tuyết Mạn hạ xuống mà lòng còn chưa hết sợ hãi. Khoảnh khắc vừa rồi, nàng chưa bao giờ cảm giác cái chết cách mình gần đến thế, bàn tay cầm cán thương run lên nhè nhẹ.
"Ngây ra đó làm gì!" Tiếng quát mắng của Ngải Huy khiến Sư Tuyết Mạn phục hồi tinh thần lại.
Mặt Sư Tuyết Mạn đỏ bừng lên.
Tiếng dây cung bật tới tấp vang lên.
Trọng cung của Khương Duy, Hợp Tiễn Thuật của Tang Chỉ Quân, nhưng người có uy lực lớn nhất, thanh thế đáng sợ nhất phải là Nguyên tu đốc chiến. Vừa rồi suýt nữa bị giết chết, mũi tên này được gã bắn ra trong cơn phẫn nộ. Gã buông dây cung chậm hơn hai người kia một nhịp, đúng vào lúc Huyết Văn Mã Nghĩ mất khả năng khống chế thân thể.
Tiếng dây cung như sấm rền, Nguyên lực dao động dữ dội với cường độ cao đột nhiên bùng phát ra từ trong cơ thể Nguyên tu đốc chiến.
Ánh sáng chói mắt đột nhiên bừng lên, toàn bộ con phố Thính Đào sáng trắng như tuyết.
Không có tiếng rít, Thiên Phong Tiễn được bao bọc trong vầng sáng chói mắt, phát sau mà đến trước, chợt xuất hiện trước mặt con Huyết Mã Nghĩ.
Ánh sáng đỏ như máu lại một lần nữa bùng lên từ thân thể con Huyết Mã Nghĩ.
Thế bay tới của Thiên Phong Tiễn bị kìm hãm lại phần nào. Nhưng lần này, ánh sáng đỏ như máu không thể ngăn cản hoàn toàn mũi tên này. Vệt sáng chói mắt bén nhọn lập tức phá tan quầng sáng đỏ tươi. Mắt thấy Huyết Văn Mã Nghĩ sắp bị một mũi tên này xuyên thủng, một cảnh tượng khiến lòng người kinh sợ chợt phát sinh.
Huyết Văn Mã Nghĩ quay cuồng giữa không trung, cái bụng lớn khác thường của nó đột nhiên phun ra mấy luồng khí đỏ tươi với một tốc độ chóng mặt.
Thân thể nó đột nhiên lộn nhào sang một hướng khác, tránh thoát Thiên Phong Tiễn trong đường tơ kẽ tóc.
Tiếp theo đó, lại có mấy luồng khí đỏ tươi được phun ra, thân thể nó không ngừng né tránh theo một quỹ tích kỳ quái, giống như một con rối được điều khiển bằng rất nhiều sợi dây gắn vào thân thể.
Toàn bộ mũi tên của Tang Chỉ Quân và Khương Duy đều bắn trượt.
Mọi người đều ngây người ra vì kinh sợ trước cảnh tượng quái dị đó. Đến lúc này, họ mới phát hiện ra, trên cái bụng lớn khác thường của Huyết Văn Mã Nghĩ có mấy cái lỗ thông khí, những luồng khí đỏ tươi vừa rồi được phun ra từ chính những cái lỗ này.
Phốc phốc phốc!
Khí đồng thời phun ra từ nhiều lỗ thông khí khác nhau, thân thể Huyết Văn Mã Nghĩ lấy lại cân bằng, nó hạ xuống đất một cách ổn định.
Đôi mắt kép đỏ tươi không mang theo chút tình cảm nào, nhìn chằm chằm vào những kẻ trước mặt. Nó ý thức được những kẻ trước mắt này khó đối phó và nguy hiểm hơn hẳn những con mồi mình đã gặp được trước đây.
Con phố Thính Đào rơi vào yên tĩnh.
Mọi người bị sức chiến đấu của con Huyết Văn Mã Nghĩ làm chấn động. Vừa rồi, hàng loạt sát chiêu đều phát sinh chỉ trong nháy mắt, một vài học viên phản ứng chậm thậm chí còn chưa kịp hiểu nổi rốt cục đã phát sinh những gì.
Quá nhanh!
Huyết Văn Mã Nghĩ hướng mặt về phái đám người Ngải Huy, chầm chậm lùi về phía sau.
Nguyên tu đốc chiến ở trên bầu trời không lập tức hạ lệnh truy kích, gã cũng bị chấn động. Một mũi tên tất trúng của mình vậy mà lại bị nó tránh thoát đơn giản như thế, gã hầu như không thể tin nổi, sinh ra kiêng dè từ tận đáy lòng, trong nhất thời không biết phải làm thế nào cho đúng.
Ngải Huy nhìn Huyết Văn Mã Nghĩ không dời mắt.
Khi Huyết Văn Mã Nghĩ bắt đầu chầm chậm lùi lại, đôi mắt hắn lập tức lóe sáng khác lạ. Bởi được chiến đấu với các loại động vật hoang dã ở ngoài thiên nhiên, hắn đã hiểu biết tường tận về bản tính của chúng. Khi con kiến bắt đầu lùi về phía sau, hắn suy đoán nó đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Nhất là khi nhìn thấy vẻ sáng bóng từ những đốm đen trên người Huyết Văn Mã Nghĩ nhạt đi rất nhiều, Ngải Huy càng khẳng định chắc chắn suy đoán trong đầu, cũng khiến hắn hạ quyết tâm.
"Chuẩn bị xông lên!"Ngải Huy dằn giọng nói.
Mọi người cùng giật bắn người, nhìn về phía Ngải Huy theo phản xạ tự nhiên.
Ngải Huy lạnh tanh phân công: "Sư Tuyết Mạn và ta đi đằng trước. Đoan Mộc Hoàng Hôn, Lâu Lan đi sau chúng ta mười mét. Tang Chỉ Quân, Khương Duy giữ khoảng cách năm mươi mét với chúng ta. Tang Chỉ Quân chuẩn bị Thỏ Hào. Lâu Lan chuẩn bị nước ớt nghiền."
Sư Tuyết Mạn không một chút do dự tới bên cạnh Ngải Huy. Hai người nhìn nhau một cái.
"Thủ là chính, cuốn lấy nó."Ngải Huy khẽ nói.
"Được."Sư Tuyết Mạn gật đầu.
Hai người bắt đầu tiến lại gần Huyết Văn Mã Nghĩ. Bước tiến của hai người không nhanh, nhưng rất kiên định.
Huyết Văn Mã Nghĩ không ngờ đối phương lại chủ động tiếp cận mình, bản tính hung hãn tức thì bùng nổ. Nó phẫn nộ vẫy cánh nhanh như chớp, phát ra tiếng rít chói tai khó chịu.
Ngải Huy cười nhếch mép, lạnh lùng phán: "Nó mệt rồi!"
Sư Tuyết Mạn không hiểu Ngải Huy phán đoán ra được điều đó bằng cách nào, nhưng nàng tin tưởng vô điều kiện vào sự phán đoán của hắn. Nàng nắm Vân Nhiễm Thiên chặt cứng trong tay, bước tiến kiên định.
Lâu Lan sàn sạt biến thành một cái máy phun nước bằng cát, vòi phun dài ngoẵng gác trên xe, chĩa thẳng về phía trước.
Lâu Lan biến thân, gây ra một loạt tiếng hét kinh ngạc.
Biến thân là kỹ năng Sa Ngẫu thường dùng, là một kỹ năng vô cùng thực dụng. Nhưng bình thường, Sa Ngẫu chỉ biến thành các loại động vật như sư tử hay cọp, lợi hại hơn một chút thì biến thành các loại cạm bẫy, còn biến thành xe phun nước thì. . .
Khẩu vị của vị thổ tu chế tạo ra nó rốt cục quái dị đến cỡ nào đây?
Đi bên cạnh xe phun nước, Đoan Mộc Hoàng Hôn cảm thấy hơi khó chịu, cái tên Ngải Huy sao lại có Sa Ngẫu quái dị đến thế?
Gã nheo mắt lại. Dù vừa rồi không tham gia vào trận giao chiến với Huyết Văn Mã Nghĩ, nhưng gã vẫn luôn suy nghĩ tìm cách phá giải. Nhìn gã có vẻ như đang lững thững dạo chơi, thong dong tiêu sái khó có thể miêu tả bằng lời, nhưng chỉ ở đầu ngón tay có một đám Triền Chi màu xanh mỏng manh, giống như những con rắn lục nhỏ xíu đang liên tục uốn lượn.
Lâu Lan và Đoan Mộc Hoàng Hôn lên theo, khiến áp lực về phía Huyết Văn Mã Nghĩ tăng gấp bội, nó càng nóng nảy hơn.
Nhưng đến khi Khương Duy và Tang Chỉ Quân bắt đầu gia nhập thì cuối cùng Huyết Văn Mã Nghĩ đã bình tĩnh lại. Nó bắt đầu tiếp tục lùi về phía sau.
Nguyên tu đốc chiến trên bầu trời thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng chợt nổi lên cảm giác xấu hổ, không ngờ mình còn không bằng ngay cả một học viên chưa tốt nghiệp Cảm Ứng tràng!
An nhàn nhiều năm khiến cho lòng dũng cảm của mình thực sự bị hao mòn.
Hít sâu một hơi, gã đột ngột phóng hết Nguyên lực toàn thân ra. Nguyên lực dao động dữ dội, lấy gã làm trung tâm khuếch tán ra khắp bốn phía. Cây cung gã đang cầm trong tay bỗng nhiên sáng bừng lên, ánh sáng chói mắt khiến cây trường cung được làm theo tiêu chuẩn vô cùng phổ thông đó dường như đã biến thành một cây bảo cung, tỏa ra khí thế đáng sợ.
Đang từ từ lùi lại phía sau, Huyết Văn Mã Nghĩ sững lại. Nó cảm giác được mình đã bị khóa chặt, hơn nữa còn cảm nhận được nguy hiểm tột độ. Bản năng báo cho nó biết, thời điểm này mà còn tiếp tục lui về phía sau sẽ chỉ khiến mình lún sâu vào nguy hiểm hơn.
Toàn bộ râu tóc Nguyên tu đốc chiến dựng đứng. Gã từ từ kéo căng dây cung không mũi tên, những tia sáng trắng xóa như một trận mưa kim châm đổ dồn về sợi dây cung. Một mũi tên ánh sáng trắng lóa đang từ từ hình thành trên dây cung, khí thế của gã cũng đồng thời không ngừng tăng lên.
Trên mặt đất, khi Huyết Văn Mã Nghĩ cảm nhận được nguy hiểm, đốm đen trên cơ thể lần thứ hai phát ra ánh sáng đỏ tươi. Một vầng sáng đỏ tươi bao bọc kín Huyết Văn Mã Nghĩ, thậm chí khó có thể nhìn rõ bóng dáng của nó, duy chỉ có cặp mắt không chút tình cảm nào là vẫn hiển hiện như trước, giống như có thể nhìn thấu niềm sợ hãi và nhát gan đang được chôn dấu ở nơi sâu thẳm nhất trong lòng con người.
Mặt đất dưới chân nó bị ánh sáng đỏ tươi không ngừng ăn mòn. Chỉ trong nháy mắt, mặt đất đã bị ăn mòn thành một cái hố lớn, còn Huyết Văn Mã Nghĩ lơ lửng ở phía bên trên.
Sư Tuyết Mạn không kìm được phải ngẩng đầu. Nhưng Ngải Huy vẫn thản nhiên như không biết gì, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Huyết Mã Nghĩ.
Păng!
Trên bầu trời vang lên tiếng dây cung bật.
Mũi tên bạc vẽ ra một vệt sáng thẳng tắp giữa trên không trung, lao vụt từ trên trời xuống.
Thiên cung · Thúc Quang Tiễn!
Cùng lúc đó, Ngải Huy đột nhiên thét chói tai: "Lâu Lan!"
Chưa dứt lời, bàn chân đạp mạnh xuống đất, hắn hung hãn rút kiếm xông lên.