Ngải Huy chưa bao giờ tự cảm thấy tính tình dễ chịu. Man Hoang không cần tính khí tốt, cần thực lực, là đối kháng, là phấn đấu, là dù cho tuyệt cảnh cũng cần đánh bạc hết thảy cầu một chút hi vọng sống, hạng người tính cách nhu nhược sớm bị đào thải.
Lại nói khí giận, bị đánh đến năm giờ sáng sao không có khí giận?
Ngải Huy cảm thấy là một ngọn núi lửa, đang muốn bạo phát, nhưng tìm không được cơ hội. Lâu Lan tràn đầy thành ý không ngây ngô ngu xuẩn thì cứng rắn như mai rùa, làm gì có chỗ hạ thủ. Vẫn là tên mập mạp hay, muốn đánh lúc nào đều không cần lý do.
Không ngờ, buồn ngủ thì có người đưa gối, muốn đánh thì có người đưa bao cát.
Ngải Huy nheo con mắt sưng phù ứ xanh, sát ý lạnh tanh trong cơ thể sưng phù xanh tím bị khuấy động, thả đồ xuống đất cái đã, mất tiền mua nếu như hư hỏng biết kiếm lại chỗ nào.
Triệu Chi Bảo thấy đối phương dám bật lại, nỗi tức giận trong lòng bốc lên càng thịnh. Thua trong tay Đoan Mộc Hoàng Hôn, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn, bây giờ một đứa chó mèo đâu đâu giữa đường cũng dám khứng chịu hắn thì làm sao không phát nộ?
Cười lên dữ dằn, hắn đưa tay chộp thẳng tới Ngải Huy, bàn tay vù vù giăng đầy hỏa diễm màu đỏ.
Hỏa diễm màu đỏ tựa như lưỡi lửa không ngừng phun ra nuốt vào, nhiệt độ chung quanh bỗng nhiên lên cao, lòng bàn tay tay phải có quang mang chớp động. Triệu Chi Bảo cảm thấy rất hài lòng, vừa mới rồi hắn còn chưa kịp vận dụng Nguyên lực đã bị Đoan Mộc Hoàng Hôn đánh bại, bị chà đạp khuất nhục ròng rã năm phút. Lúc này khi hỏa diễm bốc lên, lòng tin chịu đủ tàn phá một lần nữa trở lại cơ thể hắn, hắn cảm thấy thực mạnh mẽ.
Vừa mới thua ở trên tay Đoan Mộc Hoàng Hôn, là bản thân quá sơ sót. Đúng rồi, nhất định là như vậy, nếu như mình sớm thôi động Nguyên lực, thắng bại còn chưa biết.
Xuyên qua hỏa diễm, thân ảnh đối phương vặn vẹo thực nhỏ bé, tựa như vô số lần trước đây hắn đánh bại đối thủ.
Muốn trách thì trách ngươi vận khí không tốt!
Triệu Chi Bảo chợt quát lên, bước lên một bước tiêu chuẩn, hỏa diễm màu đỏ ở tay phải dường như chân một con vô hình khẽ động, lưỡi lửa phun ra nuốt vào biến ảo, hai lưỡi lửa tung lên như đôi cánh. Một tiếng quạ réo rắt từ trong ngọn lửa vang lên, bất ngờ như Hỏa Nha tung cánh.
Triệu Chi Bảo cuồng hỉ.
Cánh quạ nóng lạnh là chiêu thức thủy hỏa thuộc tính thông dụng, Triệu Chi Bảo thuộc tính Hỏa, đương nhiên luyện Hỏa Nha. Hắn mở cung tay phải học được chiêu thứ nhất là Hỏa Nha, biến ảo thành hình không có gì là khó. Tuy nhiên, biến ảo thành hình chẳng qua là giai đoạn thứ nhất chiêu này, mà quạ kêu là cảnh giới tầng thứ hai, do Nguyên lực xảy ra công hưởng làm cho uy lực chiêu này đột nhiên tăng nhiều.
Triệu Chi Bảo không nghĩ tới bản thân tự dưng đột phá đúng vào lúc này, trong lòng khá tiếc hận, chiêu thức đẹp như tranh mà đối thủ là kẻ vô danh. Tưởng tượng mới vừa rồi trước mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn sử dụng được một chiêu này, trong lòng hắn tràn ngập tiếc nuối.
Ngải Huy thờ ơ.
Cánh quạ nóng lạnh là chiêu thức dễ gặp, không có gì đáng ngạc nhiên. Làm được đến mức quạ kêu ở cái tuổi này thì tài năng quả thực không kém tẹo nào. Nhưng chỉ thế thôi.
Khi Triệu Chi Bảo bước vọt tới trước, con ngươi Ngải Huy đột nhiên lóe lên một đạo hàn quang.
Gần như cùng lúc đó, hắn cắm đầu phóng tới đối phương.
Hành động của Ngải Huy làm cho Triệu Chi Bảo khá bất ngờ, hắn không nghĩ tới chuyện đối phương không những không né, mà lại xông thẳng đến, đầu óc không bình thường sao? Tuy nhiên đối phương đã muốn chết, hắn đương nhiên không hạ thủ lưu tình.
Cự ly giữa song nhanh chóng gần lại, Triệu Chi Bảo càng lúc càng hưng phấn, ánh mắt hắn trợn thật lớn, mặt cười dữ tợn, bàn tay phải chuẩn bị vung lên, cho ngươi nếm thử cái gì gọi là một kích lấm lưng trắng bụng!
Mắt thấy đối phương sẽ va chạm hữu chưởng, bỗng nhiên thân hình Ngải Huy thoắt một cái, khí tức Triệu Chi Bảo loạn lên.
Đối phương nhoáng lên khiến cảm giác hắn không được tự nhiên không nói thành lời. Trễ một nhịp, hắn không để ý, gia tốc vỗ tới một chưởng. Nhanh hơn một tẹo nữa, hắn có thời gian để ứng biến. Đối phương nhoáng lên liên tiếp không sớm không muộn, làm hắn muốn hộc máu.
Khoảng cách của song phương đã rất gần, lúc này Triệu Chi Bảo biến chiêu không kịp nữa, chỉ có thể cố xoay chuyển thủ đoạn, hóa chưởng làm đao chém tới Ngải Huy.
Ơ kìa, người đâu rồi?
Ánh mắt hắn bỗng dưng trợn tròn, tựa như thấy Quỷ, đối phương biến mất tăm khỏi tầm nhìn.
Chuyện gì đã xảy ra?
Ầm!
Sườn phải Triệu Chi Bảo bỗng đau đớn, đau đớn cường liệt nháy mắt lan tràn toàn thân, cơ thể của hắn cứng đờ. Làm sao có thể thế. . .
Óc hắn trống rỗng, không biết là do quá đau đớn, hay chấn động mạnh khiến óc của hắn mất năng lực suy nghĩ.
Ngải Huy nhoáng lên cái bèn cong lưng chui vào sườn phải Triệu Chi Bảo, một kích này thậm chí hắn không dùng Nguyên lực. Cái bộ vị này dày đặc dây thần kinh, một khi lọt vào cường lực đả kích, đủ để khiến ý thức đối phương xuất hiện chỗ trống ngắn ngủi.
Một kích thành công, Ngải Huy thừa cơ nghiêng người, Nguyên lực quán chú xuống lòng bàn chân, ánh bạc lóe lên rồi biến mất, phần lưng lặng yên không một tiếng động dán lên lồng ngực Triệu Chi Bảo.
Dán lên lồng ngực đối phương, Ngải Huy cong lưng, tựa như lò xo nén lại được nới lỏng, lực lượng cường đại bỗng nhiên bạo phát, Triệu Chi Bảo tựa như bị một con Tê Ngưu cuống cuồng chạy húc vào ngực.
Một tiếng trầm đục, Triệu Chi Bảo vẽ ra một đường pa-ra-bôn thật cao, bay ngược trở về.
Ầm!
Triệu Chi Bảo đập ầm ầm xuống đất, cũng ngay lúc đó, Ngải Huy như quỷ mị như bóng với hình xuất hiện ở ngay bên cạnh Triệu Chi Bảo. Không chần chờ một khắc, đầu gối phải Ngải Huy đỡ ngang lưng đối phương, tay trái tóm đầu, tay phải thuận thế rút que trúc cắm trên khuôn mặt, mãnh liệt đâm vào gáy Triệu Chi Bảo.
Tăm trúc không sắc bén, nó giống chiếc đũa được vót sơ qua, hắn có thể không tốn chút sức nào đâm thủng yết hầu dã thú
Toàn bộ quá trình nước chảy mây trôi, nhanh như thiểm điện.
Trong nháy mắt tăm trúc sắp sửa đâm trúng gáy Triệu Chi Bảo, Ngải Huy bỗng nhiên kịp phản ứng, đây không phải Man Hoang! Tăm trúc bị hắn cố gắng điều chỉnh hướng, phần gáy Triệu Chi Bảo hiện lên điểm đỏ nho nhỏ, một giọt máu tươi chậm rãi thấm ra.
Triệu Chi Bảo đang mờ mịt không biết mình thoắt vào Quỷ Môn Quan lại bước ra.
Đây không phải Man Hoang!
Con ngươi Ngải Huy trầm tĩnh thâm thúy, hắn nhắc nhở bản thân một lần nữa, sau đó thuận tay cắm tăm trúc vào mông Triệu Chi Bảo, không chết người là được.
"A!"
Triệu Chi Bảo kêu thảm thiết đau đớn, nhưng một giây tiếp nữa, tiếng kêu thảm thiết im bặt.
Chưởng đao Ngải Huy từ gáy Triệu Chi Bảo thu lại, chả thèm nhìn Triệu Chi Bảo hôn mê. Chiến thắng đối thủ này hắn không có gì vui vẻ lẫn hưng phấn. Công kích chỉ có vẻ bề ngoài, hoàn toàn không có khái niệm thời cơ, thời điểm chiến đấu còn phân thần, biểu hiện nghiệp dư như thế khiến Ngải Huy cảm thấy không hứng thú lắm.
Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp lành mạnh cũ, Ngải Huy không quên vơ vét chiến lợi phẩm.
Đáng thương Triệu Chi Bảo bị bóc sạch sẽ, mảnh giáp cũng không bỏ qua trở thành bản năng Ngải Huy.
Thu hoạch được hai vạn khiến tâm tình Ngải Huy thật tốt. Quần áo đối phương vẫn còn tốt a, không nói hai lời, Ngải Huy lấy mặc vào người.
Lại nhặt đồ lên, Ngải Huy ung dung đi về phía cửa thành.
Đoan Mộc Hoàng Hôn chưa từ bỏ ý định, ở gần cửa thành y chọn một chỗ địa thế tương đối cao, lại bắt đầu lại món ôm cây đợi thỏ cũ, không biết từ đâu y lại thò ra một xâu mức quả, từ từ nhấm nháp.
Không ở trong thành, không phải ở ngoài thành đấy chứ?
Đánh Triệu Chi Bảo một trận, Đoan Mộc Hoàng Hôn cảm thấy tâm tính của mình khá thoải mái, chỗ này mà vào thành nhất định phải qua.
Cách đó không xa, các thiếu nữ vẫn dõi ánh mắt nóng bỏng như cũ, bỗng nhiên, các cô xao động.
"Mau nhìn đi! Triệu Chi Bảo!"
"Thật thê thảm a! Mặt lẫn người đều biến hình rồi!"
"Đáng đời! Dám khiêu chiến Hoàng Hôn của chúng ta, thế còn nhẹ. . ."
Đoan Mộc Hoàng Hôn ngồi trên cao liếc mắt một cái liền thu hồi ánh mắt, y chẳng có hứng thú gì với kẻ bại tướng, từ đầu tới đuôi chẳng thèm liếc đối phương một cái. Dáng dấp Triệu Chi Bảo ra sao, y không có hứng thú, hiện tại sưng phù như thế càng không có hứng thú.
Ngải Huy nhìn thấy Đoan Mộc Hoàng Hôn, liếc mắt một cái bèn thu hồi ánh mắt. Không lên lớp không tu luyện, chạy đến đây ăn xâu mứt quả, ăn chơi trác táng thế thì thực là kỳ quái.
Những nữ nhân kia líu ríu cái gì hắn đã nghe thấy, Triệu Chi Bảo hả? Không quen.
Không có quan hệ gì với bản thân mình, Ngải Huy không nhìn nữa, đi về hướng Huyền Kim Tháp.