[Dịch]Ngũ Hành Thiên

Chương 129 : Đoan Mộc chứng kiến




Đoan Mộc Hoàng Hôn đang ngủ bỗng nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, giọng của mập mạp quả thực tựa như ma âm xuyên não.

Lại là thiếu tiền!

Trong mơ mơ màng màng, thần kinh nhỏ bé và yếu ớt của Đoan Mộc Hoàng Hôn tựa như cầm huyền đột nhiên bị kích thích, khóe mắt nhảy lên.

Tên Ngải Huy này rốt cuộc định làm cái gì? Thu nợ khắp nơi? Cho vay nóng?

Đoan Mộc Hoàng Hôn lấy chăn trùm đầu, ngăn âm thanh bên ngoài. Gã quyết định kiềm chế hiếu kỳ, hạ quyết tâm không ra. Trong thời điểm này đi ra ngoài, đâm đầu vào họng súng, không phải chờ bị tên hỗn đản kia làm nhục nhã sao?

Là loại người gì a, thật không dễ dàng được an toàn vậy cũng không cho người ta yên tĩnh một lúc?

Đoan Mộc Hoàng Hôn quyết định tiếp tục ngủ một giấc, an ủi tâm linh thụ thương của mình. Sáu ngày bên trong gò đất là sáu ngày ác mộng, tuy rằng gã biểu hiện rất trấn định nhưng nội tâm sợ hãi chưa từng giảm đi chút nào. Sau khi an toàn, tâm tình căng thẳng triệt để thả lỏng thì di chứng bắt đầu biểu hiện.

Cả mấy ngày liền nhau vừa qua, gã đều ở trong trạng thái hoảng hốt, ngủ rất không ngon, hơi có chút gió thổi cỏ lay thì giật mình tỉnh lại. Đến tối cả đêm là ác mộng, có khi đột nhiên giật thót mình tỉnh lại, có khi mơ mơ màng màng, không biết rốt cuộc đang ngủ hay là tỉnh. Mấy ngày liền ngủ được không ngon, tinh thần Đoan Mộc Hoàng Hôn trở nên uể oải, toàn thân thoạt nhìn chẳng có chút tinh thần.

Không riêng gì gã mà những người khác đều như vậy cả, ngay cả Hứa phu tử cũng có phần hoảng hốt.

Đoan Mộc Hoàng Hôn không ngủ được, tiếng kêu thảm thiết như giết lợn ở bên ngoài khiến gã vô pháp chìm vào giấc ngủ. Đoan Mộc Hoàng Hôn nhịn rất lâu, cuối cùng không thể nhịn được nữa, lửa giận thoáng cái bị đốt cháy lên, gã nhảy xuống giường xông thẳng ra ngoài.

Hai tên này rốt cuộc đang làm cái quỷ gì! Còn không để cho người ta nghỉ ngơi?

Khi gã lao ra khỏi gian phòng, gã nhìn thấy ở giữa sân tu luyện có hai thân ảnh khua mồ hôi như mưa.

"Hai trăm lần Xuyên hoa điệp bộ! Không hoàn thành sẽ quất ngươi!"

"Đừng thế a, a Huy, ngươi buông tha ta đi, tên Đoan Mộc Hoàng Hôn kia thiếu nợ ngươi một ức năm nghìn vạn còn được ngủ, ta chỉ thiếu ít như vậy ngươi không cần giày vò ta nữa a..."

Nghe được những lời này, thiếu chút thì Đoan Mộc Hoàng Hôn quay đầu chạy ngược về phòng.

Quá... Sỉ nhục rồi!

Mặt gã đỏ bừng, đê tiện! Tên hỗn đản này đã bắt đầu làm bại hoại danh tiếng mình khắp nơi! Đáng trách! Đoan Mộc Hoàng Hôn không còn chút buồn ngủ nào nữa. Hiện tại gã hận không thể xông trở về, lập tức điên cuồng kiếm tiền.

Một ức năm nghìn vạn này không trả nổi về sau mình còn ngẩng đầu lên thế nào được?

Hai mắt Đoan Mộc Hoàng Hôn trợn muốn bốc lửa, gã nhìn chằm chằm Ngải Huy bên trong sân tu luyện.

"Ba trăm lần Xuyên hoa điệp bộ, nếu ta lại nghe được một câu vô dụng từ miệng ngươi thì cứ cộng thêm một trăm lần nữa!"

Mập mạp nghe thế thì nổ tung, khuôn mặt bất khuất lẫn phẫn nộ, thân thể nghiêng tới trước định xông lên liều mạng.

Đoan Mộc Hoàng Hôn khinh bỉ xem thường.

Tưởng rằng bản lĩnh mình lớn cỡ nào, ai nghe hắn? Hừ, những lời dọa dẫm kiểu này đến ngay cả phu tử nói cũng chả sợ. Lấy phương thức như vậy đối đãi bằng của hữu mình, tôn trọng tối thiểu ở đâu? Cái vụ này sắp xảy ra nội chiến.

Có náo nhiệt để xem rồi! Đoan Mộc Hoàng Hôn nhìn có chút hả hê.

Ngải Huy lạnh lùng: "Có bản lĩnh ngươi nói đi."

Mập mạp giận dữ, trợn mắt nhìn Ngải Huy: "Hừ!

"Không phải có bản lĩnh rồi sao? Không phải muốn làm anh hùng sao? Tới đi, nói lời dữ dằn coi!"

"Hừ!"

"Sao không dám nói nữa? Cắt tình đoạn nghĩa, sách sách, bây giờ sợ hả? Không sợ? Anh hùng! Không phải muốn làm anh hùng sao? Chút can đảm bé tẹo cũng không có?"

"Hừ hừ hừ!"

"Hừ thêm một tiếng nữa lên năm trăm cái!"

Mập mạp tựa như một quả cầu thịt đầy co dãn trợn mắt trừng Ngải Huy, nhảy nhảy bỏ đi.

Đoan Mộc Hoàng Hôn: "..."

Khóe mắt Ngải Huy thoáng nhìn thấy Đoan Mộc Hoàng Hôn dưới mái hiên, bỗng nhiên nghĩ đến lời vừa rồi mập mạp nói "Cái gã khốn kia thiếu ngươi một ức năm nghìn vạn " .

Một ức năm nghìn vạn!

Trong lòng Ngải Huy rất là khó chịu, đồ vô tình vô nghĩa!

Hắn đột nhiên ngoắt đầu, bản thân bắt đầu tu luyện.

Nhìn chằm chằm mập mạp tu luyện, Ngải Huy chỉ là không muốn mập mạp dễ bị giết chết. Bản lĩnh kém tránh rất xa thì không sao, bản lĩnh kém còn thích xen vào việc của người khác, đó chính là muốn chết. Mập mạp tuy rằng ti tiện đấy nhưng Ngải Huy lại không muốn mập mạp bị chết, mập mạp chết thì ai trả tiền?

Hắn thực sự quá hiểu tính cách mập mạp, hết ăn lại nằm, nhát gan như thỏ, nhìn tưởng láu cá lắm nhưng trên thực tế lại cực trọng cảm tình, là người tốt.

Ngải Huy chưa bao giờ biết mập mạp vậy mà lại làm nhiều việc sau lưng như vậy, nhưng hắn biết rõ mập mạp tới Cảm Ứng tràng chỉ là vì không yên lòng với hắn.

Tính cách Mập mạp cứ như vậy, Ngải Huy không cảm thấy mình có thể thay đổi được, hắn chỉ là đơn thuần không muốn mập mạp bhết.

Thực lực ở mức độ nhất định, cũng yên tâm khi chạy trối chết.

Ngải Huy luôn luôn cảm thấy mình ích kỷ hơn mập mạp rất nhiều, tỷ như việc cùng theo vào Cảm Ứng tràng này là hắn không làm được, hắn sẽ tìm con đường thích hợp với bản thân mình, trước tiên lo cho mình tốt đã.

Nếu có một ngày mập mạp bị người ta giết chết, Ngải Huy sẽ báo thù cho mập mạp, nếu như đối phương quá cường đại, Ngải Huy có thể khổ luyện mấy năm.

Nhưng nếu đối phương cường đến mức Ngải Huy cảm thấy luyện thế nào cũng không có phần thắng, Ngải Huy cũng nhất định sẽ kiên trì không ngừng mà... thắp hương cho mập mạp.

Ngải Huy quyết định giám sát mập mạp tu luyện, một nguyên nhân rất trọng yếu đó là bởi vì chính hắn cũng muốn tu luyện.

Cái này là mua một tặng một.

Ngủ đẫy một giấc dậy, Ngải Huy liền bắt đầu tu luyện, hắn không muốn lãng phí thời gian. Với học viên khác, sáu ngày trong gò đất là xung kích lớn nhất từ trước tới nay trong cuộc đời, nhưng đối Ngải Huy vẻn vẹn chỉ là khiến hắn minh bạch Cảm Ứng tràng không phải là truyện cổ tích.

Cuộc sống tại Cảm Ứng tràng tốt đẹp tựa như ánh nắng có phần không chân thực, rất nhiều lần Ngải Huy hoài nghi có phải mình đang nằm mơ hay không. Nguy hiểm lần này bùng phát lại khiến hắn có loại cảm giác như trút được gánh nặng, thì ra Cảm Ứng tràng cũng có nguy hiểm, đây mới là hiện thực a.

Nguy hiểm không những không khiến Ngải Huy cảm thấy hoảng loạn mà trái lại làm nội tâm hắn chân chính bình tĩnh trở lại.

Lúc trước Cảm Ứng tràng có tốt đẹp đến mấy cũng không phải là cuộc sống hắn từng biết, hắn luôn luôn cảm thấy cái địa phương này không được tự nhiên. Cảm Ứng tràng hiện tại rất nguy hiểm, nhưng là sinh hoạt hắn quen thuộc, hắn như cá gặp nước.

Cảm giác sinh hoạt quen thuộc trở về khiến Ngải Huy rất nhanh thích ứng. Khi ở tại hoang dã, chỉ cần có thời gian, hắn liền tu luyện.

Nơi trang viên này trước đây từng là quân doanh nên phương tiện tu luyện rất đầy đủ. Sân bãi tốt, lại nhiều thời gian như thế, không tu luyện thì rất đáng tiếc.

Đối với thời gian, cho tới tận bây giờ Ngải Huy vẫn keo kiệt vô cùng, không nỡ lãng phí giây phút nào.

Vừa rồi giao thủ với mập mạp cũng làm cho Ngải Huy có được dẫn dắt.

Mập mạp chỉ khai mở Hữu thủ cung nhưng kỹ xảo của chiêu thức phản xung trôi đi kia khá đẹp. Ngải Huy cố ý hỏi thì biết kỹ xảo này là do chính mập mạp dày vò ra. Ý nghĩ đầu tiên khi Mập mạp tu luyện vĩnh viễn là làm thế nào để có thể chạy giữ mạng.

Ngải Huy rất tán đồng với ý nghĩ của mập mạp.

Hắn khát vọng trở nên cường đại cũng là vì có thể sống sót. Mập mạp chuyên chú phương diện chạy trốn cũng là vì sống sót, bản chất của hai người không có gì khác nhau.

Vừa rồi xử lý mập mạp mấy hiệp, Ngải Huy kiến thức được ý nghĩ xảo diệu của mập mạp, cũng phát hiện sự biến hóa của mình.

Sự biến hóa của Kiếm thai mầm móng.

Sáu ngày trong gò đất, kiếm Ngải Huy không rời tay, một mực duy trì trạng thái kiếm thai, lúc đó chỉ là hành động để giữ mạng, nhưng bây giờ lại phát hiện trong sáu ngày kích thích liên tục, kiếm thai đã phát sinh biến hóa mới.

Lục thức của mình trở nên nhạy cảm hơn, dù cho trong tay không nắm kiếm, lục thức của Ngải Huy vẫn đạt được trạng thái kiếm thai trước đây.

Mà nếu như nắm kiếm...

Ngải Huy đứng cầm kiếm, chậm rãi nhắm mắt lại.

Hắn cảm giác thảo kiếm giống như trở thành một phần kéo dài của thân thể hắn, thông qua thân kiếm hắn có thể cảm nhận được biến hóa của nhiệt độ, khí lưu xung quanh thân kiếm, điều này trước đây tuyệt đối làm không được.

Khi Ngải Huy vận chuyển nguyên lực trong cơ thể, Ngải Huy kinh ngạc phát hiện, thảo kiếm trên tay có sự hấp dẫn không gì sánh bằng đối với nguyên lực trong cơ thể.

Cơ hồ là Ngải Huy còn chưa có suy nghĩ rõ ràng, nguyên lực trong cơ thể liền cuồn cuộn không ngừng tràn vào thảo kiếm.

Cứ Xỉ thảo kiếm trong bàn tay Ngải Huy nổi lên quầng sáng nhàn nhạt, vẻ sáng bóng trên thân Cứ Xỉ thảo kiếm nội liễm, lúc bình thường vung kiếm nhìn không thấy bất cứ ánh sáng gì. Đối với điểm này của Cứ Xỉ thảo kiếm Ngải Huy rất thích, khi đánh trong đêm cái này là ưu thế cực lớn. So với hào hoa có sáng lạn, Ngải Huy quan tâm thảo kiếm có thể đâm vào thân thể địch nhân hay không hơn.

Nhưng lần này, thảo kiếm sáng lên một chút ánh sáng nhàn nhạt, dù ở dưới mặt trời chói chang vẫn có thể rõ ràng thấy được.

Không biết vì sao, Ngải Huy vậy mà lại có thể cảm giác thấy thảo kiếm có một loại cảm giác bão hòa.

Cảm giác tựa như... Tựa như mình một hơi ăn hết mười tô mì vậy...

Kiếm cũng biết no?

Ngải Huy bật cười khanh khách, nhưng mà cảm giác phi thường cường liệt cũng rõ ràng, vì vậy tựa như một người ăn no, muốn đi dạo một chút để nhẹ bụng, Ngải Huy vô thức đâm thảo kiếm một chiêu.

Một kiếm tiếp một kiếm đâm ra.

Mỗi một kiếm đều đơn giản tự nhiên, không có bất cứ biến hóa gì.

Nhưng chẳng mấy chốc, Ngải Huy liền nhận thấy mũi thảo kiếm trong tay mình truyền đến cảm giác tin rít trở ngại, giống như đâm kiếm trong nước.

Cảm giác trở ngại ngày càng mãnh liệt, mỗi một kiếm đều cật lực đến cực điểm. Mặt trời buổi trưa vốn độc, chỉ một hồi thôi trán Ngải Huy liền phủ đầy mồ hôi hột, phía dưới băng vải, mỗi một sợi gân mỗi bắp thịt toàn thân đều đang lay động mạnh.

Dưới mái hiên, Đoan Mộc Hoàng Hôn ngơ ngác nhìn hai người Ngải Huy và mập mạp khua vẫy mồ hôi như mưa dưới ánh nắng chói chang,.

Hai cái thằng khốn khiếp này...

Lúc ban đầu, gã cho rằng Ngải Huy cố ý giày vò mập mạp, phát tiết mối hận trong lòng, nhưng mà gã không ngờ là chính Ngải Huy cũng tu luyện.

Điều này gã trăm triệu không nghĩ tới.

Kinh lịch sự đáng sợ tại Vạn Sinh Viên tựa như ác mộng quanh quẩn trong đầu gã, tinh thần hoảng hốt. Mà bị giam lỏng tại nơi đây cũng khiến gã sinh đầy tạp niệm, tràn ngập lo lắng đối với thời gian tới. Trong tình huống tệ như vậy, ai còn có tâm tình tu luyện?

Không riêng gì gã, các học viên khác cũng là như thế, tinh thần mọi người đều rất uể oải không phấn chấn, không sinh nổi chút hứng thú nào đối với những chuyện khác, còn chưa có khôi phục lại sau lần xung kích đó.

Nhưng mà hai cái thằng khốn khiếp này đã bắt đầu tu luyện...

Chính giữa trưa, ánh nắng cay độc khiến người ta mở mắt không nổi, những học viên khác đều trốn ở trong phòng râm mát, duy độc hai người này thì tu luyện tại sân trống trải.

Vẫy mồ hôi như mưa, trong đầu Đoan Mộc Hoàng Hôn toát ra mấy chữ này.

Người Mập mạp đầy mồ hôi, giống như vớt ra từ trong nước, y phục bị ướt đẫm mồ hôi, dính vào cơ thể.

Trên người Ngải Huy cũng thế, thảo kiếm trong tay nặng tựa thiên quân, mỗi một kiếm thong thả đến cực điểm, Đoan Mộc Hoàng Hôn có thể nhìn thấy rõ ràng dưới y phục Ngải Huy là lực lượng toàn thân đã vận sức đến cực hạn.

Đoan Mộc Hoàng Hôn từ trong chấn động phục hồi lại tinh thần, trong lòng tràn đầy xấu hổ. so với người khác, mình thực sự là yếu đuối a!

Gã đang chuẩn bị xoay người trở về phòng bắt đầu tu luyện, khóe mắt thoáng đảo qua Ngải Huy, thân thể Đoan Mộc Hoàng Hôn đột nhiên khựng lại, đột nhiên mở to hai mắt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.