[Dịch]Ngũ Hành Thiên

Chương 114 : Đi Xa Thực Tiễn




Đối với loại người thần kinh như vậy thì Ngải Huy có thể để ý một lần như vậy đúng là khó thấy rồi. Cho dù thật sự có đại sự gì phát sinh thì người có thể ngăn cơn sóng dữ chắc chắn không phải là hắn, cho nên có quan hệ gì với hắn chứ? Ngải Huy hắn chỉ là một tiểu nhân vật, thực lực yếu ớt mà thôi.

Hắn tiếp tục vùi đầu vào việc tu luyện điên cuồng, chỉ có tu luyện mới giúp hắn cảm thấy là mình không sống uổng. Hắn chỉ mới mở ra song cung. Tại Cảm Ứng Tràng thì cảnh giới song cung cũng không là cái gì cả, ngoại trừ Tổ Diễm thân mang tuyệt học, mở ra hai cung, mới có đủ tư cách nói chuyện.

Nhưng, hôm sau thì việc tu luyện của hắn lại bị cắt đứt.

“Đi xa thực tiễn?”

Đây là điều nghi vẫn của toàn bộ học viên trong lớp. Bọn họ đều nhìn về phía Hứa phu tử. Toàn bộ mọi người đều bị phu tử triệu tập về.

Hứa phu tử giải thích: “Đúng vậy. Mỗi năm chúng ta sẽ tổ chức một lần cho toàn ban, mục đích chủ yếu chính là giúp mọi người đại khai nhãn giới. Lần này sẽ do ta dẫn đội, phía viễn sẽ phái một ít phu tử có thực lực mạnh đi theo. Mặt khác, hai vị huấn luyện viên của Anh Hoa phong xã cũng sẽ đi theo. Mục tiêu lần này của chúng ta là giải đất sát biên giới của Cảm Ứng Tràng.”

Các học viên thì đều cảm thấy kích động, nhưng Đoan Mộc Hoàng Hôn thì lại nhíu mày: “Phu tử, đi xa như vậy ư? Ta có thể không tham gia có được không? Gần đây nhiệm vụ tu luyện của ta rất nặng.”

Đồ vô tình vô nghĩa, vô tình vô nghĩa, vô tình vô nghĩa!

Trong lòng Ngải Huy liền mắng ba câu, sau đó thì mang vẻ mặt mong đợi nhìn về phía Hứa phu tử. Chỉ cần Hứa phu tử đồng ý thì hắn có thể dùng lí do tương tự để ở lại. Giải đất sát Cảm Ứng Tràng? Thời gian của mình cũng chẳng dư dả để đi đến nơi xa xôi như vậy dạo chơi. Ngay cả hoang dã thì hắn cũng lười đi. Nhiều thời gian như vậy, dùng để tu luyện thì có phải tốt hơn không.

Không ai có ý kiến gì đối với lời nói của Đoan Mộc Hoàng Hôn. Với thực lực của hắn thì với hành trình như vậy, đúng là không có tác dụng giúp hắn rèn luyện.

Không ngờ là Hứa phu tử lại lắc đầu: “Không được, Đoan Mộc đồng học. Đây là hoạt động tập thể đầu tiên của lớp chúng ta, không ai có thể vắng mặt được. Ngươi là lớp trưởng thì phải làm gương cho tốt.”

Đoan Mộc Hoàng Hôn há miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Ngải Huy nghe vậy thì cũng đành bỏ ý định của mình.

Ngay cả tên vô tình vô nghĩa này mà phu tử cũng không nể mặt thì quả thật là không tránh khỏi được rồi. Tuy rằng hắn phỉ nhổ nhân phẩm của tên vô tình vô nghĩa này, thế nhưng mà hắn không thể không thừa nhân là, mặt mũi của tên vô tình vô nghĩa này đối với phu tử là hơn hẳn mình.

Chán quá đi…

Nếu như biết là không thể thay đổi được, Ngải Huy liền bắt đầu lên kế hoạch cho lần dạo chơi ngoại thành này.

Phí mất mấy ngày như vậy, đành phải về nhờ Lâu Lan làm cho bản thân chút lương khô khôi phục thể lực mới được. Như vậy thì khi hạ trại thì mình cũng có thể tu luyện được.

Ừm, lại đến chỗ Lý trưởng quỷ tìm một thanh kiếm tiện tay mới được. Cảm Ứng Tràng vô cùng an toàn, nhưng mà cẩn tắc vô áy náy. Mình có khả năng tự bảo vệ là quan trọng nhất.

Lương khô và kiếm, Ngải Huy âm thầm cười khổ, lại là một khoản chi không nhỏ đây.

Hiện tại hắn chỉ còn hơn ba mươi vạn, trong đó có một khoản trả trước của Lý trưởng quỹ. Tiền lúc nào cũng thiếu, mà lại còn nợ sư nương không ít, khoản này nhất định phải trả. Tám ngàn vạn của cô bé quán mỳ quả thực khiến cho người ta ngay cả dũng khí nhớ lãi cũng không dám nhớ đến.

Thỏ hào a thỏ hào, ngươi phải có trí tiến thủ đó nhé!

Trở lại đạo trường, Ngải Huy lấy năm vạn đưa cho Lâu Lan mua tài liệu để nấu bổ khí ích huyết cao. Đêm qua, thân thể hắn có thể phục hồi một cách nhanh chóng như vậy chính là nhờ có bát nguyên thang của Lâu Lan. Nguyê thang có thể duy trì tác dụng trong vòng ba ngày, nhưng mà càng ngày thì hiệu quả càng giảm. hiểu quả của nguyên thang tốt hơn bổ khí ích huyết cao nhiều, nhưng mà giá cả cũng không rẻ chút nào.

Sau đó, Ngải Huy một mình đi tới cửa hàng của Lý trưởng quỹ.

Đây là lần đầu tiên Ngải Huy đi đến cửa hàng vũ khí của Lý trưởng quỹ, cách đạo trường không xa, trên thực tế thì Tùng Gian Thành cũng chỉ lớn có chừng ấy.

Trên giá vũ khí rực rỡ muôn màu, Ngải Huy không khỏi hoa mắt.

Lỹ chưởng quỹ thấy Ngải Huy thì vô cùng nhiệt tình, nghe Ngải Huy muốn mua vũ khí thì càng nhiệt tình thêm: “Ai da, cậu cứ việc thử thoải mái. Nếu cảm thấy món nào tiện tay thì ta sẽ giảm giá đặc biệt cho cậu.”

Ánh mắt Ngải Huy chuyển tới những thanh kiếm trên giá, thoáng cái thì nước bọt liền chảy tung tóe. Là một người kinh qua chiến đấu vô số lần nên sự yêu thích vũ khí là tự phát ra từ trong nội tâm của Ngải Huy. Giữa ranh giới sống và chết thì vũ khí chính là một điểm trọng yếu quyết định.

Trong hoang dã, hắn dùng là một thanh thảo kiếm đơn giản nhất, mà nó cũng chỉ dùng được có hai ba ngày, giá tương đương với cả chục tô mỳ.

Thảo kiếm cũng có rất nhiều loại, cũng có hàng thượng phẩm, nhưng mà hàng thượng phẩm thì giá cả tuyệt đối không rẻ.

Ngải Huy để ý một thanh Cứ Xỉ Thảo kiếm, giá mười hai vạn. Trước đây hắn cũng đã dùng qua một thanh Cứ Xỉ Thảo kiếm tương tự, nhưng mà lại không có tiền mua. Cử Xỉ Thảo kiếm cầm trong tay thì vô cùng nặng nề. Ngải Huy khá mẫn cảm đối với vũ khí, vừa cầm vào tay thì hắn liền biết được là thanh Cứ Xỉ Thảo kiếm hiện giờ có trọng lượng gấp hai lần rưỡi thanh trước kia. Nếu như trước đây, hắn sử dụng còn cảm thấy khá miễn cưỡng, thế nhưng bây giờ thân thể hắn đã mạnh hơn trước không biết bao nhiêu lần. Với hắn mà nói thì hiện giờ, loại trọng kiếm này lại khá là thích hợp.

Thân kiếm màu xám đậm, ở mép là răng cưa tinh mịn màu đỏ sậm, vô cùng sắc bén. Cứ Xỉ thảo là một chủng loại do Mộc tu đào tạo ra, cần trồng tại vùng đất giàu tính kim chúc, một năm thì trưởng thành, có thể đưa vào khu Thảo Binh sơ chế qua, sau đó thì được mang đi chế tạo kiếm và đao. So với Cứ Xỉ Thảo kiếm thì Cứ Xỉ Thảo đao có ứng dụng rộng hơn một chút, lực sát thương càng được phát huy tốt hơn khi chém chặt nhờ vào những chiếc răng cưa bất quy tắc.

Màu sắc của Cứ Xỉ Thảo liên quan tới tuổi của nó, càng lớn thì màu sắc của nó sẽ càng đậm. Cứ Xỉ Thảo mười năm trở lên thì màu sắc sẽ chuyển thành màu đen, giá cả sẽ càng cao hơn.

Điều khiến Ngải Huy bất ngờ nhất chính của thanh Cứ Xỉ Thảo kiếm này chính là giá cả của nó, mười hai vạn, đúng là quá thấp. Nếu ở điểm tiếp tế tại hoang dã, muốn mua một thanh Cứ Xỉ Thảo kiếm thì ít nhất phải có hơn ba mươi lăm vạn.

Tuy rằng nơi này là hậu phương, nhưng mà với giá mười hai vạn thì đúng là quá rẻ. Vì vậy cho nên, khi Ngải Huy vừa nhìn thấy giá của nó thì không chút do dự mua luôn.

Trọng lượng của thanh kiếm này nặng hơn thảo kiếm bình thường rất nhiều, không có chút khí lực thì khó có thể thi triển, không nhiều học viên sử dụng, nhưng mà giá cả của nó đúng là thấp đến mức bất thường.

Hỏi xong Lý chưởng quỹ, nguyên nhân của nó lại khiến cho Ngải Huy dở khóc dở cười, lí do là do Cử Xí Thảo kiếm không phát ra ánh sáng, cho nên các học viên không thích, vậy nên mới có giá rẻ như vậy.

Sau đó, Lý chưởng quỹ vô cùng nhiệt tình mời Ngải Huy tham khảo loại thảo kiếm được tiêu thụ nhiều nhất, Diễm Phi Hồng. Thân kiếm đỏ bừng, phát ra ánh sáng le lói, trông giống như chiếc bàn ủi được nung đỏ, khi vung len thì thình thoảng có những tia lửa bắn ra, nghe nói nó còn được gọi là cây đuốc, trông vô cùng đẹp mắt.

Ngải Huy lần đầu tiên được nhìn thấy một loại thảo kiếm lóa mắt như thế thì vô cùng thất kinh. Sau khi cầm lấy quan sát kỹ càng thì biểu tình của hắn liền trở nên cổ quái. Ánh sáng màu đỏ trên thân kiếm không phải là do nhiệt độ cao phát ra mà là một loại ánh sáng lạnh, những chùm lửa kia chính là những hạt phấn.

Lý chưởng quỹ nói, Mộc tu đào tạo ra loại Hồng Quang thảo này, lúc đầu cũng không thể bán được. Hồng Quang thảo này có phẩm chất vô cùng bình thường, thảo kiếm chế tạo từ nó cũng có tính năng rất bình thường. Nhưng mà, với con mắt tinh đời của Lý chưởng quỹ, hắn liền mua lại quyền phân phối, sau đó mang đến Cảm Ứng Tràng bán. Rất nhanh, loại thảo kiếm này được chào đón vô cùng nồng nhiệt. Những người lão luyện, xông pha hoang dã không thích những thanh kiếm phát sáng, có hoa không quả, nhưng mà các học viên thì lại khác. Bọn họ không cần phải đánh đánh giết giết, cho nên vô cùng yêu thích, thật là đẹp, thật là rực rỡ.

Ngải Huy giơ ngón cái lên, dáng vẻ vô cùng tán thưởng, ngươi đúng là một loại sự gian thương!

Thỏ hào, toàn bộ phải dựa vào ngươi rồi!

Trở lại đạo trường, Ngải Huy mở tư liệu mà Hứa phu tử đưa cho. Khi biết rõ vị trí lần này đi thì hắn có chút ngẩn ra.

Cảm Ứng Tràng trước đây là tiền tuyến, nhưng mà theo sự mở rộng không ngừng của thì Cảm Ứng Tràng liền trở thành hậu phương. Vị trí của nó càng ngày càng gần với cựu thổ, mà điểm đến của hành trình lần này lại sát với cựu thổ.

Cựu thổ…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.