[Dịch]Ngư Dược Nông Môn

Chương 5 : Đâm trâu hành hung




Edit: Hắc Phượng Hoàng

Mặc dù có cái cụ bà tiểu địa chủ quan hệ phức tạp, nhưng một nhà Đỗ Tiểu Ngư vẫn sống ngày cực khổ.

Đỗ Hiển mỗi ngày đi sớm về tối bận việc hoa mầu, mùa xuân là thời gian gieo hạt, giờ phút này nếu lười biếng thì đến khi thu hoạch vụ thu chỉ có thể thở dài hối hận, cho nên ngoại trừ Đỗ Văn Uyên, cả nhà đều xuất động, Đỗ Tiểu Ngư sức nhỏ nhất, tuy rằng cũng đi nhưng thật ra là ở bên cạnh chơi, thỉnh thoảng cầm liềm cắt một chút, hoặc là sở trường làm ướt khăn lau mặt cho người nhà.

Nhà bọn họ tổng cộng có mười mẫu, không tính nhiều, nhưng chỉ có một người là đúng lao động, cộng thêm tật cũ thường tái phát nên làm việc có khi không đủ sức.

Ngoài ra Đỗ Tiểu Ngư còn phát hiện một vấn đề, nhà mình ngoại trừ có một mảnh đất trồng rau dưa là gần nhà, còn những ruộng khác thì rất xa, cơ hồ hợp với núi rừng rồi, ở cuối cùng phía tây thôn Bắc Đổng, nghe nói lướt qua dãy rừng cây này là thôn Thất Giáp bên cạnh.

Ngày hôm nay mặt trời thật gay gắt, làm trong ruộng một lát mà đỉnh đầu toát ra toàn mồ hôi, mùa hè lại đến rồi.

“Tiểu Ngư muội mau trở về đi.”

Đỗ Hoàng Hoa thấy nàng không ngừng lau mồ hôi có chút đau lòng: “Ta còn ít mầm này cũng sắp xong rồi.”

Nàng đang chuyển trồng lúa nước, cũng chính là cấy mạ.

Đỗ Tiểu Ngư lấy khăn lau mặt cổ: “Muội chờ tỷ về cùng, hôm nay Nhị ca nói sẽ về sớm, muội bảo hắn hái hoa hòe xuống.”

Đỗ Hoàng Hoa vừa bực mình vừa buồn cười: “Muội tham ăn, còn nhớ cơm kia cơ đấy! Đi về trước, không phải ta sẽ không làm cho muội.”

Đỗ Tiểu Ngư hì hì nở nụ cười hai tiếng, nhìn xa xa có người đang đuổi trâu cày ruộng bèn nói: “Tỷ nhìn bên kia có con trâu kìa, ai, nhìn dùng trâu có vẻ đỡ mệt, hay là chúng ta hỏi nhà người ta mượn một chút? Cha đi làm bệnh càng nghiêm trọng thì làm sao bây giờ?”

Nàng gần đây hay nghe thấy Đỗ Hiển ho khan, dược kia ngày nào cũng uống, tương đương với lấy dược đổi mệnh, sau đó lại lấy mệnh làm ruộng.

Đỗ Hoàng Hoa ánh mắt ảm đạm, cúi đầu cắn môi: “Ngày mai không cho cha ra đây, dù sao cấy mạ cũng đơn giản, một mình ta làm là được, cũng chỉ là làm thêm vài ngày thôi.”

Vậy chỉ sợ lại mệt đổ một người, Đỗ Tiểu Ngư thấy nàng không đề cập tới chuyện con trâu, chắc lại có tâm bệnh nên không nói nữa.

Hai người trầm mặc, lúc Đỗ Hoàng Hoa bắt tay cấy cây mạ cuối cùng vào ruộng, có người vội vàng đánh trâu từ xa tới.

Đỗ Tiểu Ngư nhìn chằm chằm con trâu vàng kia, quả nhiên là trâu khỏe, bộ dạng phiêu phì thể tráng, nếu nhà bọn họ thực sự có một con thì tốt thật, đỡ được bao nhiêu sức người! Dù sao trâu chỉ ăn cỏ thôi, nơi này cái gì cũng thiếu chỉ không thiếu cỏ, phía sau kia cỏ mọc khắp núi đồi, nàng nhìn một lát rồi chuyển ánh mắt xuống người chủ con trâu.

Là một phụ phân trung niên, bộ dạng khỏe mạnh như con trâu kia, làn da ngăm đen, mắt tam giác, có chút hung tướng.

“Chỉ có một mình ngươi trồng thôi à?”

Thanh âm của bà ta the thé: “Ai, đáng thương, việc gì cũng tới tay làm, nếu có con trâu thì thoải mái hơn nhiều.”

Nói xong cười vỗ đầu con trâu, ngữ điệu có chút châm chọc: “Hiện tại hối hận không? Chỉ có thể nhìn thôi.”

Đỗ Hoàng Hoa mặt căng thẳng, một câu cũng không nói, kéo Đỗ Tiểu Ngư đi về phía trước.

Nhưng vị phụ nhân trung niên Khâu thị kia không từ bỏ ý đồ, đi theo phía sau, thanh âm như cái loa phóng thanh gào thét: “Thanh cao cái gì chứ? Cũng chỉ là cái giầy rách thôi, bị con ta sờ qua rồi còn giả bộ cái gì, phi, xem ngươi về sau tìm được nhà thế nào!”

Dọc theo đường đi mấy mảnh ruộng đều có người, nghe được những tiếng cười phát ra, lại có mấy người khe khẽ nói nhỏ, Đỗ Tiểu Ngư nhìn trộm Đỗ Hoàng Hoa, thấy môi nàng đang phát run, nắm tay nàng tới phát đau.

Mà Khâu thị kia còn đang hùng hùng hổ hổ, tất cả đều là ô ngôn uế ngữ khó nghe.

Đỗ Tiểu Ngư hiểu biết đại khái tình huống là dạng gì, dừng lại bước chân, chỉ vào Khâu thị mắng: “Đứa con hư của ngươi kia làm người ta buồn nôn đấy, rõ ràng là tỷ ta chướng mắt con ngươi, quăng hắn ra, ngươi tức giận đến mức không biết nói chuyện à? Muốn tỷ tỷ của ta một đóa hoa tươi cắm trên con ngươi bãi phân trâu kia ư, a phi, không lấy gương soi xem mặt mình thế nào, người như ngươi á, có thể sinh ra đứa con oai hùng thế nào chứ! Tỷ, chúng ta không sợ mụ, dù sao cũng chướng mắt đứa con kia, xem ai mất mặt!”

Khâu thị không ngờ Đỗ Tiểu Ngư đột nhiên mở miệng mắng chửi người, trong lúc đó nhất thời ngây ngẩn cả người, Đỗ Hoàng Hoa là cái cái dạng người gì bà thực hiểu biết, cho nên mới sính võ mồm cực nhanh, biết Đỗ Hoàng Hoa sẽ không mở miệng biện giải, kết quả lại xem nhẹ tiểu nữ nhi Đỗ gia.

Bà ta nửa ngày mới lấy lại tinh thần, nhảy lên đòi thu thập Đỗ Tiểu Ngư, Đỗ Tiểu Ngư ỷ vào mình linh hoạt lập tức né tránh.

Nhưng thân hình hai người thật sự khác nhau quá lớn, nếu thật sự bị Khâu thị bắt được, Đỗ Tiểu Ngư chỉ sợ sẽ phải chịu nỗi khổ da thịt, Khâu thị mạnh mẽ nổi danh trong thôn, biểu cữu của bà ta chính là trưởng thôn thôn Bắc Đổng, ỷ vào cái này, bà ta thường xuyên bắt nạt người thành thật không có chỗ dựa, cho nên Đỗ Hoàng Hoa thấy Đỗ Tiểu Ngư có nguy hiểm, lập tức che ở phía trước, quát: “Ngươi dám đánh nó, Đỗ gia chúng ta sẽ không tha cho ngươi!”

Khâu thị cười quái dị một tiếng: “Đỗ gia? Người nào Đỗ gia? Các ngươi bị chủ bà kia đuổi ra đấy, đừng chết không biết xấu hổ còn cho rằng mình là chủ! Ta hôm nay không bắt được nha đầu chết tiệt kia là không được, ngươi tránh ra!”

Đỗ Hoàng Hoa đương nhiên sẽ không tránh, mà Khâu thị lực đại vô cùng, tùy tay có thể đẩy nàng ngã trên mặt đất.

Đỗ Tiểu Ngư thấy Đỗ Hoàng Hoa bị bắt nạt, trong mắt tức tóe ra lửa, nàng làm bộ sợ tới mức ngã sấp xuống, ùng ục ục lăn đến sau mông con trâu, thừa dịp Khâu thị còn đang thích ý diễu võ dương oai, nhanh chóng nhổ cây trâm gỗ trên đầu xuống dùng sức đâm vào mông con trâu.

Chỉ nghe con trâu gầm lên giận dữ, giống như sấm mùa xuân vang vọng toàn bộ đồng ruộng, tiếp theo nhấc chân chạy như điên, căn bản chẳng phân biệt được phương hướng, ở bốn phía đồng ruộng làm một trận trà đạp, những cây mạ mới được cấy vào từng chỏm ngã nát, khiến cho nhóm nông dân đang làm việc đều oán giận, kêu hô chỉ trích Khâu thị, bảo bà ta nhanh chóng kéo trâu đi.

Khâu thị trợn tròn mắt, làm sao còn lo lắng tìm Đỗ Tiểu Ngư tính sổ, bay nhanh đi bắt trâu.

“Té bị thương không? Có đau hay không?”

Không đợi Đỗ Tiểu Ngư đi nâng Đỗ Hoàng Hoa, Đỗ Hoàng Hoa đã nhào lại đây, nhìn nàng từ trên đầu xuống, lại duỗi tay vỗ bùn đất dính trên quần nàng.

Đỗ Tiểu Ngư cái mũi có chút chua xót lắc đầu: “Không đau, tỷ đau không?”

Đỗ Hoàng Hoa ngừng tay, nhăn mi nhìn chằm chằm nàng: “Về sau không có việc gì ít nói thôi, người kia muội đánh được sao? Ta với muội cộng lại cũng không là đối thủ của bà ta đâu!”

Đỗ Tiểu Ngư mân mê miệng: “Ai bảo bà ta nói tỷ như vậy, muội không nhịn được!”

“Nói một chút sẽ không mất miếng thịt, đáng để so đo với bà ta sao?”

Đỗ Hoàng Hoa trách cứ, lại thở dài, nàng biết Đỗ Tiểu Ngư là vì nàng mới mắng chửi người, nhưng biểu cữu Khâu thị là trưởng thôn, vạn nhất gặp phải chuyện gì đến nhà bọn họ có thể ứng phó được sao? Lần trước vì chuyện làm mai đã đắc tội Khâu thị, bằng không bà ta cũng không nói những lời khó nghe như vậy, cộng thêm lần này, triệt để chọc giận bà ta rồi.

Thấy nàng tâm sự thật mạnh, Đỗ Tiểu Ngư nghĩ vừa rồi có lẽ mình thật sự là liều lĩnh một chút, nhưng nhìn người nọ vũ nhục Đỗ Hoàng Hoa, nàng tuyệt đối không nhịn được! Nhưng bởi vậy cũng nhìn ra vị tỷ tỷ này có thể nhẫn nại, tiểu cô nương mới mười bốn tuổi, rốt cuộc xếp đặt bao nhiêu phiền não ở trong đầu ẩn nhẫn không phát ra?

“Trâu kia giẫm không ít hoa màu đấy, cái này bà ta phải bồi rồi!”

Đỗ Tiểu Ngư nháy mắt với Đỗ Hoàng Hoa, cười hì hì nói: “Vừa rồi tỷ nhìn thấy không, lúc bà ta đuổi còn bị ngã theo tư thế chó đớp phân đấy!”

Đỗ Hoàng Hoa chung quy vẫn là tâm tính của cô gái nhỏ, nhớ tới bộ dáng Khâu thị chật vật, xì cười rộ lên: “Cái này đúng là xứng đáng.”

Thấy nàng nở nụ cười, Đỗ Tiểu Ngư trong lòng cũng ngọt ngào, mấy ngày nay, nàng sớm coi bọn họ trở thành chân chính thân nhân của mình, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu!

Đỗ Văn Uyên buổi chiều quả thực về sớm, Triệu thị có chút không cao hứng, lôi kéo Đỗ Hiển nói: “Lưu phu tử gần đây có chuyện gì xảy ra à? Ba ngày thì hai ngày cho bọn họ về nhà, có phải không muốn dạy học hay không? Hay là trong nhà có việc? Ông ngày khác đi hỏi thăm xem thế nào, Văn Uyên của chúng ta không thể để hắn làm trì hoãn!”

Đỗ Hiển còng thắt lưng, gần đây thắt lưng càng đau, không biết là phương thuốc có vấn đề hay là bệnh nghiêm trọng, nhưng không thể nói ra, dù sao trong nhà còn phải dựa vào ông, thấy Triệu thị nói như vậy liền trấn an nói: “Đứa nhỏ học bài cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi mấy ngày thì nghỉ ngơi mấy ngày đi, Lưu phu tử này không phải không biết thu xếp, mấy năm dạy được ra rất nhiều tú tài, từng có cử nhân, bà đừng lo lắng quá.”

Triệu thị hừ một tiếng, thìa xao trong tay thỉnh thoảng vang loảng xoảng rất chói tai: “Nghe nói gần đây thường trộn lẫn với Đỗ Chương, lần trước còn thấy bọn họ buổi chiều uống rượu đấy, không phải là hôm cho Văn Uyên về sớm hay sao!”

Thấy nàng không gọi Tứ đệ, Đỗ Hiển thở dài: “Có thể là có việc cần bàn bạc, Lưu phu tử……”

Mắt thấy mặt Triệu thị càng thêm thâm trầm, ông vội vàng sửa miệng: “Được được được, ngày mai ta đi hỏi thăm, nếu thực sự cất giấu chuyện gì, sẽ không để Văn Uyên ở chỗ đó học bài, đổi cái tư thục.”

Triệu thị lúc này mới vừa lòng, tiếp tục đảo cái gì đó đen sì sì trong nồi.

Đỗ Hiển đi tới xem vài lần, chỉ vào nói: “Cái này dùng được sao? Lão Bàng không phải đại phu, ở đâu ra phương thuốc vậy?”

Triệu thị cười nói: “Nói là ngày nào đó làm được ra, vừa thấy vừa vặn là trị đau thắt lưng, dù sao thảo dược bên trong này cũng không quý, liền thử xem sao”. Bà cuộn quần áo ông lên, ở thắt lưng sưng lên một vòng, ánh mắt liền đỏ lên: “Ông xem này có đau không, ai, ngày mai ông nghỉ ngơi đi, ta cùng Hoàng Hoa đi là được rồi.”

“Làm vậy sao được?”

Đỗ Hiển phe phẩy đầu: “Các ngươi là nữ nhân không có sức, vẫn là để ta làm.”

“Ông làm ông làm,” Triệu thị trừng hai mắt: “Ông thực sự bị bệnh ở trên giường thì nhà chúng ta còn sống thế nào hả? Cứ quyết định như vậy đi, ông ngày mai nghỉ ngơi, rút ra chút thời gian mang theo Tiểu Ngư đi hỏi thăm chuyện của Lưu phu tử.”

Đỗ Hiển sợ bà tức giận nên vội vàng đáp ứng: “Được được, vất vả bà và Hoàng Hoa, nhưng mà gần đây trời nóng, làm nhiều cẩn thận choáng váng đầu, các ngươi mang nhiều nước đi uống.”

“Còn phải đợi ông dặn dò à?”

Triệu thị vỗ ghế nằm làm bằng trúc đơn sơ: “Mau nằm xuống, ta thấy dược hầm cũng được rồi đấy, lập tức bôi lên cho ông.”

Bà bưng cái nồi sắt xuống, mùi cháo thảo dược bên trong bay ra ngoài, không khỏi cười cười, trong lòng trào ra chút hy vọng, có lẽ tướng công dùng có thể khỏe lên chút, lão Bàng nói là trời cho lão phương thuốc, đây là dấu hiệu tốt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.