[Dịch]Ngư Dược Nông Môn

Chương 41 : Bạch gia




Edit: Hắc Phượng

Tần thị nghe nàng nói mấy câu mặt mày hớn hở, “Chủ ý này không tệ, cháu thật biết bán hàng đấy, sau này đến tiệm của ta làm được không? Tiền công chắc chắn không lỗ cháu đâu.” Tiểu biểu đệ nhà mẹ đẻ nhà bà kia miệng ngốc, nếu không phải mẹ bà khuyên can đủ đường bà sẽ không dùng, chờ sau này mở tiệm thứ hai phải cần người biết ăn nói.

Đỗ Tiểu Ngư vẫn chưa trả lời, Đỗ Hoàng Hoa xen mồm nói: “Vậy thì không được đâu, muội muội cháu sau này còn phải đọc sách.”

Tần thị sững sờ, thầm nghĩ nữ nhi gia còn đọc sách cái gì, Đỗ gia này cam lòng đưa tiền đập trong vại nước, may nhờ trước đây còn thường xuyên đến trong nhà mượn này mượn kia, không thì không nghèo như vậy!

Ba người đang nói chuyện chợt nghe có mấy người vào tiệm mua đồ.

“Cầm cuộn vải này đến cho ta xem một chút.” Thanh âm khàn đục của người già.

Bên cạnh ngay lập tức có người cười nói: “Giang đại tỷ, ngươi nên làm bộ quần áo mới, nghe nói nhà các ngươi mua liền mười lăm mẫu đất, nhà khác không có số tiền lớn như vậy đâu, năm sau được mùa sẽ kiếm được rất nhiều bạc đấy.”

“Kiếm cái rắm!” Lão phụ nhân kia giận nói: “Đồ phá sản nhà chúng ta kia chỉ biết xài bạc lung tung, mười lăm mẫu đất ngươi biết được mất bao nhiêu không? Bỏ ra hơn một trăm lượng! Chỉ dựa vào những đám đất này kiếm vài năm cũng không kiếm lại được, vớ vẩn, thật sự làm ta tức chết rồi! Sớm biết hồi đó chết cũng không cần nó làm con dâu, haiz, đồ bà nương nát! Haiz, cả ngày bắt nạt con trai của ta không đủ, còn muốn để tài sản thua sạch!”

Đỗ Tiểu Ngư nghe được suýt nữa cười ra tiếng, ở bên ngoài thì ra là Giang thị, mẹ chồng Khâu thị, nghe ra dường như cực kỳ bất mãn Khâu thị.

Phụ nhân bên cạnh lập tức đồng tình, “Con dâu ngươi thật đúng là kì cục, sao không cho con trai của ngươi hưu nó?”

Lão phụ nhân không nói được, có trưởng thôn làm chỗ dựa, nhi tử uất ức kia của bà dám hưu thê mới là lạ, chỉ có thể không ngừng chửi bới Khâu thị.

Mà mấy phụ nhân khác cũng không nhàn rỗi, phụ họa vài câu rồi từng người nói tới chuyện xấu xa nhà mình, đến xúc động phẫn nộ, lời thô tục bay đầy trời, không có gì không nói ra được. Đỗ Tiểu Ngư thực sự nghe không nổi nữa, chuyện vải hoa đã nói rõ ràng rồi, cáo biệt Tần thị cùng Đỗ Hoàng Hoa đi về.

Ngày hôm sau Bạch gia quả nhiên đến, chẳng qua ngoại trừ đường ca Bạch Sĩ Hồng tú tài ra, Bạch gia còn tới thêm ba người, đương gia Bạch Sĩ Anh, vợ hắn Thôi thị, ngoài ra còn có tiểu nữ nhi nhà bọn họ Bạch Liên Hoa.

Đỗ Hiển sớm chờ ở bên ngoài, thấy người đến vội gọi Triệu thị cùng tới đón tiếp, bưng trà rót nước, cực kỳ nhiệt tình.

“Lúc này phải làm phiền Bạch lão ca rồi.” Đỗ Hiển chắp chắp tay với ông ta.

Bộ dạng Bạch Sĩ Hồng không cao không thấp, người rất gầy, tóc hoa râm, nhưng thoạt nhìn rất tinh thần, nghe vậy vuốt râu ngắn, “Đỗ lão đệ khách khí, là người trong thôn có gì phiền toái chứ, Văn Uyên nhà các ngươi là học trò nhỏ nhỏ nhất trong thôn chúng ta, có thể làm người bảo đảm cho nó cầu còn không được đây! Sau này sẽ thi đậu cử nhân chẳng phải là hưởng lợi sao, nói đến cũng xem như nửa người thầy.”

Đỗ Tiểu Ngư nghe nhíu mày lại, nói vậy thật trắng trợn, làm người bảo đảm đã muốn làm lão sư, tương lai nhị ca thi đậu công danh, không thể không về tạ sư ân? Đến đây một chuyến thật không oan uổng!

“Chà, cái này không dám nói.” Triệu thị mở lời, “Bây giờ thi tú tài còn không biết có thể thành hay không đây, cử nhân á, chúng ta nghĩ thôi cũng không dám!” Nhẹ nhàng xóa bỏ lời nói kia.

Bạch Sĩ Hồng không giận, nâng chung trà lên nhấp một hớp.

Thôi thị cười nói: “Sớm nghe nói nhi tử nhà các ngươi thông minh, không phải lúc này vẫn còn đang học đấy chứ?” Bà ta quay đầu vỗ đầu Bạch Liên Hoa, “Nữ nhi này của ta cả ngày ở nhà không yên, vốn còn muốn đưa đi theo người học thêu Tô Châu, kết quả không học hai ngày đã chạy về, haiz, thật tức giận đến ta cơm cũng không vô, lát nữa phải tới học tập con trai ngươi, vừa vặn lớn hơn Liên Hoa nhà ta một tuổi, nhận người ca ca cũng được.”

Bạch Liên Hoa hình dáng giống mẹ, vóc dáng thấp thấp, lanh lợi đáng yêu, dung nhan xem là khá, cười rộ lên có một cái lúm đồng tiền.

Đỗ Tiểu Ngư không ghét nàng ta, chẳng qua lần này là mời người người bảo đảm, mang nữ nhi nhà mình đến cứ cảm thấy có điểm lạ.

Triệu thị âm thầm bĩu môi, nói cái gì học thêu Tô Châu chạy trở về, rõ ràng là người chê nó không khéo tay đuổi đi, Thôi thị này nói láo thật là mặt không đỏ tim không đập, chẳng qua việc nhỏ này không đáng gì, bà cười cười, “Liên Hoa thật xinh đẹp, Tiểu Ngư, không phải con hay nói không ai chơi cùng con à, lát nữa mang Liên Hoa tỷ đi dạo chung quanh xem, không phải còn nuôi thỏ sao, đi xem đi.” Lại giải thích một câu, “Tháng hai sẽ thi viện, đứa con trai của ta kia không ra khỏi phòng, lúc này đi mua rượu sắp về rồi”.

“Đọc sách mệt lắm đấy.” Thôi thị thở dài, tỏ ra đã hiểu.

Triệu thị để Đỗ Hiển bồi tiếp bọn họ nói chuyện, bà gọi Đỗ Hoàng Hoa đi chuẩn bị bữa trưa.

Đỗ Tiểu Ngư mang theo Bạch Liên Hoa nhìn thỏ.

“Làm sao mà bắt được thỏ hoang này vậy?” Bạch Liên Hoa thấy rất mới lạ, trước đây nàng thấy thỏ hoang đều chết rồi, thỏ hoang sống là lần đầu nhìn thấy.

“Ngày tuyết rơi tới, con thỏ to bị cha ta giết chết rồi, con non thì cho ôm về.” Đỗ Tiểu Ngư ôm thỏ con ra, thuận tiện quét dọn mặt đất một lượt, thỏ này ăn nhiều thải cũng nhiều, may mà chúng nhỏ dễ dọn, nếu là gà rừng sao có thể nuôi trong phòng được.

Bạch Liên Hoa ngoẹo cổ sờ sờ chúng nó, “Ta ở trên trấn nhìn thấy thỏ dễ nhìn hơn chúng nó, trắng trắng, mắt đỏ, không xám xịt như mấy con này.”

Đỗ Tiểu Ngư sững sờ vội nói: “Ngươi nhìn thấy ở chỗ nào trên trấn?”

“Ở chợ, thỉnh thoảng có người tới bán, là bán cho thái thái tiểu thư chơi, sạch sẽ lắm, ôm cũng ngoan.” Nàng chu mỏ nói, “Chẳng qua rất đắt, phải hai trăm văn một con đấy! Ta bảo mẹ mua một con cho ta nhưng bà không chịu.”

Thật đắt, chẳng qua loại thỏ trắng này vốn không phải của Trung Quốc, mà là từ ngoại quốc dẫn vào, so với thỏ rừng lớn nhanh lại dễ nuôi, tuyệt đối là lựa chọn càng kinh tế, nàng lại từ trong miệng Bạch Liên Hoa hỏi vòng vèo một số chi tiết nhỏ, tâm tưởng sau này đi chợ nhất định phải lưu ý, nhà bọn họ chỉ dựa vào làm ruộng là không đủ, chờ qua sau ngày mùa cơ bản chẳng khác nào lãng phí thời gian, cho nên nhất định phải tìm một số chuyện đến bổ khuyết.

Bạch Liên Hoa nhìn một hồi thì chán, ngẩng đầu hỏi: “Nhị ca của ngươi ở đâu rồi? Tại sao hắn còn chưa trở lại?”

“Nhị ca của ta ở tại phòng phía đông kia.” Đỗ Tiểu Ngư trả lời: “Có thể là trên đường gặp phải người nào đó, chắc lát nữa là nhìn thấy thôi.”

“A, ta không muốn nhìn, là mẹ ta trước khi ra cửa lải nhải, nói cái gì nhị ca của ngươi đọc sách giỏi, còn đại bá nói nhất định có thể thi đậu cử nhân, tương lai có tiền đồ, bảo ta đi gặp đại ca ngươi?.” Bạch Liên Hoa cười thô lỗ, “Tốt thế nào chẳng phải hai con mắt một cái lỗ mũi à, có gì hay mà xem.”

Đỗ Tiểu Ngư nghe vậy sờ cằm, xem ra người Bạch gia này có mục đích, chẳng qua tiểu nữ nhi nhà bọn họ quá thuần phác thì phải? Mẹ cô ta nói ngầm mà cũng dám tùy tiện nói với người khác? Nàng cười phụ họa hai câu, “Đúng vậy, nhị ca của ta giống như người thường thôi, không có gì đẹp mắt.”

Sau một lát Đỗ Văn Uyên trở về, đặt rượu ở nhà bếp xong ra ngoài hành lễ vấn an trưởng bối Bạch gia.

“Đứa nhỏ này bộ dạng thật tuấn nha.” Thôi thị dò xét hắn từ trên xuống dưới, “Lại biết đọc sách, muội tử, ngươi thật có phúc khiến người ta phải hâm mộ!”

Đỗ Tiểu Ngư vừa vặn cũng mang theo Bạch Liên Hoa vào đây, nghe thấy Triệu Thị cười nói: “Nhi tử nhà các ngươi cũng rất tốt mà, nữ nhi lại ngoan ngoãn, đâu cần phải hâm mộ ta.”

Trên mặt Thôi thị hiện lên vẻ ảm đạm, đại nhi tử nhà bọn họ vốn là đứa thông minh, tiếc thay thân thể yếu ba ngày hai bữa sinh bệnh, trong thôn biết gốc tích ai dám gả con gái tới, đây đã thành tâm bệnh của bà! Bà ngẩng đầu nhìn Hoàng Hoa, nha đầu này thanh tú, làm việc gọn gàng, chẳng trách Khâu thị muốn lấy làm con dâu?.

“Nghe nói Hoàng Hoa nhà ngươi tú công rất tốt, hôm nào tới nhà ta dạy dỗ Liên Hoa được không?” Thôi thị ngoắc tay với Bạch Liên Hoa, “Con không còn nhỏ nữa, thế nào cũng phải bình tĩnh tâm tình học hỏi chút ít, không thì không tìm được nhà chồng đâu, bây giờ có Hoàng Hoa tỷ tỷ dạy không thể lười biếng.”

Bạch Liên Hoa bị mẹ mình nhìn chằm chằm đành phải đáp một tiếng.

Triệu thị thấy thế không tiện nói gì, trước đây cùng Bạch gia nước giếng không phạm nước sông, không có lui tới gì, nhưng hôm nay mời Bạch Sĩ Hồng làm người bảo đảm, chung quy phải nể mặt một tí bèn nói Đỗ Hoàng Hoa: “Thỉnh thoảng đi dạy Liên Hoa cũng được, mang cả Tiểu Ngư đi, tỷ muội trò chuyện nhiều hơn, hai đứa các con cứ ở mãi trong nhà cũng không tốt.”

Đỗ Hiển lúc này nói: “Đừng chỉ nói chuyện thôi, mẹ nó, không còn sớm nữa còn không mau mang món ăn lên, không thể để khách đói!”

Đỗ Tiểu Ngư nghe xong cũng đi bày cơm bưng thức ăn giúp.

Hôm nay món ăn rất phong phú, làm thịt con gà mái nấu canh, cắt thịt mặn xào tỏi đài, còn có rau hẹ trứng gà, ớt xanh xào lòng gà, rau cải trắng khoai sọ vân vân, tràn đầy một bàn.

Hai nam nhân Bạch gia uống rượu, không có chuyện gì thì mời rượu Đỗ Hiển, kết quả chưa ăn cơm xong Đỗ Hiển đã say ngã, ở trong sân nôn đến rối tinh rối mù. Hai nam nhân Bạch gia hiển nhiên cũng bắt đầu có men say, sau đó còn không buông tha Đỗ Văn Uyên, Bạch Sĩ Anh nói nam nhân nên biết uống chút rượu sau này mới dễ làm việc, không phải buộc hắn uống, Thôi thị cũng không khuyên nổi, Đỗ Văn Uyên đành phải uống rượu, nói chung bữa cơm này ăn rất náo nhiệt.

Đưa người Bạch gia đi rồi, Triệu thị căm giận nói: “Sớm biết thế thì không để Nhị đệ con đi mua rượu, xem uống thế nào này, cha con bây giờ còn đang rên ử ử kia kìa, nói đau đầu.”

Đỗ Hoàng Hoa đang thu dọn tàn canh, nghe vậy liếc nhìn Đỗ Văn Uyên, “Nhìn Nhị đệ mặt đỏ thành thế này phỏng chừng cũng không dễ chịu.”

Đỗ Tiểu Ngư vào phòng bếp rót hai chén trà đặc bưng lại, “Trên sách viết làm vậy có thể giải rượu, mẹ mau cho cha uống đi.” Bên cạnh đó đưa một chén cho Đỗ Văn Uyên, đẩy đẩy hắn: “Nhị ca, uống xong sẽ đỡ.”

Đỗ Văn Uyên đầu đau như búa bổ, đời này hắn lần đầu tiên uống rượu, trước đây Triệu thị không cho, nhưng lần này không ngăn được Bạch gia, hắn nghĩ thử xem, kết quả uống mới biết thật khó chịu, vội nhận trà đặc uống hết.

Nhìn hắn nghiêng ngả lảo đảo trở về phòng ngủ, Đỗ Tiểu Ngư cười, nam nhân nhà bọn họ không uống được nhiều rượu, sau này gặp phải người mời rượu, chỉ sợ khó chống đỡ được rồi, nhưng mà nhiều người thích như vậy trên bàn cơm đấy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.