[Dịch]Ngư Dược Nông Môn

Chương 13 : Nghi ngờ




Mùa hè trôi qua rất nhanh, nhưng ngày vẫn còn hơi nóng, bản thân Đỗ Tiểu Ngư nhàn hạ chạy đến chỗ Triệu thị ngủ, có người lấy cây quạt quạt gió cho thật đúng là hưởng thụ.Trong mơ mơ màng màng, không biết đã ngủ bao lâu, Đỗ Tiểu Ngư đột nhiên nghe thấy có thanh âm mở ngăn kéo, nàng mở mắt ra nhìn, là Triệu thị đang lấy này nọ, nhưng biểu tình kia rất kỳ quái, nàng theo bản năng nhắm mắt lại chỉ hơi hơi mở ra một cái khe, đợi cho Triệu thị hoàn toàn đưa lưng về phía nàng, nàng nhìn chằm chằm xem.

Triệu thị giờ phút này trong tay là cầm khối vải bông xanh nhạt, nhìn nhan sắc chắc đã có mấy năm rồi, nhưng trọng điểm không phải ở vải bông, mà là một khối ngọc trên vải bông!

Khối ngọc kia hình vuông, trên cùng có cái lỗ nhỏ, bên trong mắc một sợi dây nhỏ màu đỏ.

Đỗ Tiểu Ngư trừng lớn mắt, nàng tuy rằng không phải là chuyên gia xem xét ngọc thạch, nhưng khối ngọc này nhìn rất xinh đẹp, xanh biếc mơn mởn hình như là dùng đầm thủy ngưng kết mà thành, không có tạp chất, thế nước tốt như vậy khẳng định là khối ngọc giá trị xa xỉ, như vậy Triệu thị vì sao không cầm bán nó? Hẳn là có thể đổi được không ít tiền đi? Hay là khối ngọc này có ý nghĩa đặc biệt gì?

Nàng ở nơi này tò mò đoán, bên kia Triệu thị nhìn một lát rồi cất khối ngọc vào hộp gỗ, sau đó bỏ vào ngăn kéo còn khóa lại.

Đến khi bà quay đầu, Đỗ Tiểu Ngư vội vàng nhắm hai mắt lại.

Nhưng nàng rõ ràng không kiềm chế được, buổi chiều quấn quít lấy Đỗ Hoàng Hoa nói chuyện.

“Tỷ, trong nhà cụ bà có tiền như vậy, lần trước muội nhìn thấy thật nhiều thứ xinh đẹp, nhà chúng ta có phải cũng có hay không?”

Nàng ra vẻ ngây thơ, “Giống như cái tảng đá kia, thật xinh đẹp!”

Đỗ Hoàng Hoa giống Triệu thị thập phần không thích nghe tới vị tổ mẫu này, nghe vậy hừ một tiếng, “Không phải, là ngọc, nhà cụ bà có rất nhiều, nhưng mà nhà chúng ta một khối cũng không có.”

Đỗ Tiểu Ngư đuổi theo hỏi, “Thật sự một khối cũng không có?”

Đỗ Hoàng Hoa kỳ quái, sao đang yên đang lành lại đi hỏi ngọc thạch, có phải ngày đó đi chợ nhìn thấy trang sức trong điếm mắt thèm hay không, vội cười nói, “Ngọc tốt rất quý, nhà chúng ta đương nhiên không có, nhưng nếu Tiểu Ngư thích, chờ tỷ về sau tồn tiền mua cho muội một cái, Tiểu Ngư mang theo nhất định xinh đẹp.”

Ai, xem ra nàng thật sự không biết, chẳng lẽ đây là bí mật của Triệu thị?

Đỗ Tiểu Ngư không nghĩ ra, ngồi ở cửa vắt hết óc nghĩ, ngọc này có phải tổ truyền bảo bối nhà mẹ đẻ Triệu thị hay không? Nếu phải, Đỗ Hiển nhất định biết, không thể giữa vợ chồng còn gạt chuyện này đi? Kết quả buổi tối nàng thử Đỗ Hiển, vị cha này cư nhiên tỏ vẻ cũng không biết, xem ra thật sự là cái bí mật thật lớn! Đáng tiếc ngọc bội kia cách quá xa, bằng không không chừng có thể nhìn ra cái gì đó.

Qua mấy ngày rốt cuộc đến mùa thu, không khí mua thu không còn bị vã mồ hôi nữa, Đỗ Tiểu Ngư mặc áo dài tay màu lục phía dưới là váy đồng màu, đang rửa nấm trong sân. Bộ quần áo này là Đỗ Hoàng Hoa làm mới cho nàng, gần đây hơi dư chút tiền, mọi người trong nhà thêm quần áo mới. Mà nấm là Đỗ Hiển mới từ ngọn núi lấy về, nói là sau cơn mưa trên đó có nhiều nấm, hầm làm canh uống.

Nấm là rất ngon, Đỗ Tiểu Ngư rửa thực vui.

“Tiểu Ngư, lại đây.”

Không ngờ Đỗ Văn Uyên lại về sớm, còn dẫn theo một người, hắn cười nói, “Lần trước không phải muội nói mang Trác Dư đến chơi sao? Còn không đi gột rửa tay rót chén trà đến.”

“A!”

Đỗ Tiểu Ngư vội vàng buông nấm, cười với Chương Trác Dư, “Đợi chút, để muội đi lấy nước,” Lại kêu, “Mẹ, Nhị ca mang bằng hữu đến đây.”

Chương Trác Dư mang theo hoa quả đến, nói là nhà mình mới chín, Triệu thị nhìn thấy là đứa nhỏ sạch sẽ biết cấp bậc lễ nghĩa, để lại quyết tâm cho Đỗ Văn Uyên chiêu đãi, còn nói buổi tối ở lại ăn cơm. Con mình rất ít dẫn người trở về, có thể thấy được hai người vô cùng thân, điểm này Triệu thị luôn luôn làm không sai, nếu Đỗ Hiển dẫn người về, bà luôn chiêu đãi chu toàn, nhưng cũng phải xem người đến mới quyết định.

Đỗ Tiểu Ngư ở phòng bếp rót hai chén trà, lá trà là Ngô Đại Nương có hôm đưa tới, nói con bà ở bên ngoài chạy khắp nơi, có được thứ này thực dễ dàng, con bà ta là người bán hàng rong, thường đi lại ở trấn Phi Tiên.

“Mời uống.”

Đỗ Tiểu Ngư bưng trà tới trước mặt Chương Trác Dư, sau đó cũng bưng một chén đến cho Đỗ Văn Uyên.

Chương Trác Dư nhìn nàng, từ lần trước nhìn thấy giống như cao một ít, cười nói, “Khâu thị kia không tới tìm ngươi phiền toái nha?”

Đỗ Văn Uyên sớm từ miệng hắn biết chuyện này, cũng chấn động, không ngờ muội muội nhỏ tuổi này lá gan lớn như vậy, nay nghe hắn nhắc tới liền nhìn Đỗ Tiểu Ngư một cái, thản nhiên nói, “May mà không tới đấy, bằng không không chừng còn phải ăn phân trâu lần nữa.”

“Phân trâu?”

Chương Trác Dư sửng sốt, sau đó nghĩ rằng là ý tứ ngã tư thế chó ăn phân.

Nhưng Đỗ Tiểu Ngư cũng ngây dại, nàng cảm giác Đỗ Văn Uyên là chỉ chuyện lần trước Khâu thị và Hồng nương tử đánh nhau, nhưng hắn làm sao có thể đoán được chuyện này có liên quan tới nàng? Nàng chuyển đề tài, lấy ghế ngồi ở đối diện bọn họ, hỏi Chương Trác Dư, “Sao ngươi lại tới đây chơi? Có phải cũng giống Nhị ca ta ngày ngày ở nhà học bài, đóng cửa không ra?”

Chương Trác Dư cười, “Đó là đương nhiên, ta cũng phải khảo tú tài chứ, khẳng định không thể nhàn hạ.”

Đỗ Tiểu Ngư rút khóe miệng, thật dụng công, Nhị ca nàng suốt ngày xem sách ngoại khóa, hoàn toàn không một lòng một dạ chuyên học, bằng không cũng sẽ không thuộc sách thuốc như vậy, còn có tri thức linh tinh khác hắn cũng biết. Triệu thị hỏi hắn mấy cuốn sách thượng vàng hạ cám này, hắn nói là có tác dụng tham khảo, kỳ thật căn bản là chủ yếu là xem sách này, nếu Triệu thị biết nội tình khẳng định tức giận đến hộc máu!

Vài người nói một lát, Đỗ Văn Uyên bị Triệu thị gọi đi có một số việc cần nói, lưu lại Chương Trác Dư.

“Nghe nói nhà Đại cữu ngươi rất nhiều tiền, có phải có rất nhiều sách hay không?”

Đỗ Tiểu Ngư hỏi.

Chương Trác Dư gật đầu, “Đúng vậy, nếu ngươi muốn xem ta có thể mượn cho, Đỗ đại ca cũng thường mượn, lại nói tiếp, sách nhà Đại cữu ta đều bị hắn xem hết.”

Hắn lộ ra thần sắc bội phục, đột nhiên thấp giọng nói, “Ta nói với ngươi, Đỗ đại ca học ở chỗ Lưu phu tử thường xuyên vụng trộm xem sách khác, kỳ quái là Lưu phu tử hỏi hắn cái gì hắn cũng có thể đáp được.”

Ôi, kỳ tài!

Đỗ Tiểu Ngư hết chỗ nói rồi, thì ra Đỗ Văn Uyên ở chỗ Lưu phu tử cũng không chuyên tâm học bài!

“Đúng rồi, ngươi có phải thường xuyên đi trấn Phi Tiên?”

Đỗ Tiểu Ngư nhớ tới một chuyện, “Ngươi có biết trấn Phi Tiên nhà nào biết thêu gấm Tô Châu hay không?”

Chương Trác Dư không biết nàng vì sao hỏi cái này, nhưng đáp thật sự mau, “Đương nhiên là biết, Đại cữu mẫu ta biết, Hồng Tụ Phường kia là bà mở đấy, cũng thu mấy đồ đệ đâu.”

Đỗ Tiểu Ngư hưng phấn, ‘đi tìm mòn giày cũng không thấy, vô tình tìm được chẳng tốn công’! Nàng đi lên giữ chặt tay áo Chương Trác Dư, “Vậy Đại cữu mẫu ngươi còn thu đệ tử không? Có thu không? Có yêu cầu gì không?”

Chương Trác Dư bị hành động kích động và biểu tình đó làm ngây ngẩn cả người, nửa ngày mới trả lời, “Cái này ta không biết, phải hỏi Đại cữu mẫu mới biết được.”

“Được, vậy ngươi trở về hỏi một chút nha!”

Đỗ Tiểu Ngư phe phẩy tay áo hắn, “Đại tỷ ta thêu gì đó rất xinh đẹp đấy, ngươi hỏi một chút bà ấy có thể lấy qua nhìn một cái hay không, hoặc là cho tỷ ta giáp mặt thêu cũng được.”

Thì ra là muốn đẩy Đại tỷ nàng làm đệ tử của mợ, Chương Trác Dư nhìn mặt nàng đỏ bừng, tất cả trong ánh mắt đều là chờ mong, thật sự không thể từ chối, liền gật gật đầu, “Được rồi, ta trở về nhất định hỏi một chút, Đại cữu mẫu ta tốt lắm, nếu Đại tỷ ngươi thêu tốt, nói không chừng thật sự sẽ thu làm đệ tử đấy.”

“Vậy cám ơn ngươi!”

Đỗ Tiểu Ngư vọt vào phòng bếp như một cơn gió lấy ra bỏng vừa làm, “Mời ngươi ăn, ăn ngon lắm.”

Đây là nàng quấn quít lấy Triệu thị làm cho nàng ăn, Chương Trác Dư chưa từng ăn, ăn mấy hạt cảm thấy không tệ, hỏi, “Cái này gọi là gì?”

“Không biết, nhưng ta gọi là nó bỏng, chỉ dùng ngô cho vào bếp rang, ngươi xem, có giống bông hoa xinh đẹp không? Chờ một đám ở trong nồi nổ ra, lại cho thêm một chút đường vào ăn càng ngon!”

Đỗ Tiểu Ngư hưng trí bừng bừng giảng giải, vừa cười nói, “Nếu Đại cữu mẫu ngươi thu tỷ tỷ ta, ta làm đồ ăn khác cho ngươi ăn, bảo đảm ngươi chưa từng ăn đâu.”

“Ồ?”

Đỗ Văn Uyên lên tiếng trả lời, “Vậy ta đã từng ăn chưa?”

Đỗ Tiểu Ngư mới phát giác chính mình đắc ý vênh váo, nàng và Đỗ Văn Uyên là huynh muội, có cái gì nàng ăn mà Đỗ Văn Uyên chưa từng ăn? Đây quả thực là không có khả năng! Liền cười hì hì, “Cái này, muội còn chưa nghĩ đi ra đâu, về sau sẽ nghĩ ra thôi.”

Đỗ Văn Uyên thấy Chương Trác Dư ăn rất vui vẻ, cũng cầm vài cái bỏng bỏ vào miệng, mắt nhìn về Đỗ Tiểu Ngư.

Cái này rõ ràng hắn chưa từng ăn, Đỗ Tiểu Ngư làm sao nghĩ ra được?

Chờ tiễn bước Chương Trác Dư, Đỗ Tiểu Ngư cười hì hì nói cho Đỗ Văn Uyên, “Nói không chừng Đại tỷ có thể học gấm Tô Châu.”

“Học gấm Tô Châu?”

Đỗ Văn Uyên nhăn lại mi.

“Đúng vậy, Đại tỷ muốn học đấy, còn nói nhất định không học được, thì ra là Đại cữu mẫu Chương Trác Dư biết gấm Tô Châu, muội vừa rồi cầu xin hắn trở về hỏi một chút, nếu có thể, Đại tỷ nhất định cao hứng hỏng mất.”

Đỗ Tiểu Ngư mặt mày hớn hở, thập phần dáng vẻ hạnh phúc.

Xem ra mình thực không quan tâm Đại tỷ, còn không bằng một nửa Đỗ Tiểu Ngư, khó trách vừa rồi ân cần với Chương Trác Dư còn hơn cả Nhị ca như vậy, hắn kéo nàng, “Vậy nếu Đại cữu mẫu hắn đồng ý, hỏi một chút có cái gì ta có thể giúp được,” Hắn nói xong dừng một chút,“Trước đừng nói cho mẹ, biết không?”

Đây là chuyện tốt vì sao không nói cho? Đỗ Tiểu Ngư nghi hoặc nhìn hắn.

Đỗ Văn Uyên thở dài, “Đừng nói cho là được, muội cũng muốn Đại tỷ tốt có phải hay không?”

Còn thật sự biểu tình, Đỗ Tiểu Ngư gật đầu, “Vậy được rồi, muội trước không nói cho, nhưng mà Nhị ca, huynh cũng quá kỳ cục, sao có thể ở chỗ Lưu phu tử đọc sách khác chứ? Nếu mẹ mà biết……”

Đỗ Văn Uyên khẩn trương, vội che miệng nàng lại, thấy con ngươi nàng sáng lạn lóe ra đầy giảo hoạt, lập tức buông tay.

Đỗ Tiểu Ngư cười đến không thở nổi, “Thì ra Nhị ca cũng biết sợ!”

“Nha đầu chết tiệt kia!”

Đỗ Văn Uyên quăng một hạt bỏng qua cười mắng.

Đỗ Tiểu Ngư ôm trán, chớp mắt hỏi, “Nhị ca xem nhiều sách như vậy làm gì?”

Thật sự nhiều lắm, ngay cả sách binh pháp cũng có, phỏng chừng trí nhớ của hắn cũng tốt lắm, bằng không làm sao có thể đọc được hết.

Ai ngờ Đỗ Văn Uyên trầm mặc, trong ánh mắt tràn đầy gì đó nàng không hiểu, hơn nửa ngày mới trả lời, “Về sau sẽ có lúc dùng.”

Nhưng nguyên nhân chân chính khẳng định không chỉ có vậy, cho nên Đỗ Tiểu Ngư trừ kia khối ngọc kia lại có thêm một cái nghi vấn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.