[Dịch]Ngư Dược Nông Môn

Chương 10 : Chợ [nhất]




Edit: Hắc Phượng Hoàng

May mà người nhà luôn là người nhà, cho dù có mâu thuẫn gì thì cũng đi qua, Triệu thị và Đỗ Hoàng Hoa lại hòa hảo.

Đỗ Tiểu Ngư hôm nay ngồi ở nhà vệ sinh đã lâu mà không đi ra, nguyên nhân là không có giấy xí, gọi một cái là cực kì buồn bực, cuối cùng là thông qua chỗ thông thiên lấy mấy cái lá rụng ra dùng, lúc đi ra mặt tái mét đi, đánh chết nàng cũng không dùng cái phiến trúc kia đâu, quái dị vô cùng à! Cho nên chuyện thứ nhất chính là hô to, “Mẹ, không có giấy xí!”

May mắn là hôm nay Đỗ Hoàng Hoa vừa vặn muốn đi trấn Phi Tiên Bách Tú Phường giao gối đầu hoa, vào thời điểm này thường sẽ thuận tiện mua bán chút này nọ.

Cơ hội như vậy Đỗ Tiểu Ngư khẳng định không buông tha, quấn quýt chặt lấy muốn đi theo, Đỗ Hoàng Hoa vốn là đau nàng, cuối cùng Triệu thị cũng bị thuyết phục, cho nàng đi theo cùng, chỉ dặn dò nhìn đường đi không được lạc mất.

Trấn Phi Tiên cách thôn Bắc Đổng rất xa, bình thường phương tiện giao thông ở nông thôn chính là xe trâu, Đỗ Hoàng Hoa cõng cái sọt lớn, bên trong là những đồ thượng vàng hạ cám, Đỗ Tiểu Ngư đương nhiên là không mang cái gì, chỉ phụ trách nắm chặt tay Đại tỷ, hai người đi cửa thôn vừa vặn gặp xe trâu lên trấn.

Lúc này trên xe đã có mấy người ngồi, không may oan gia ngõ hẹp, Khâu thị cư nhiên đã ở trên xe.

“Nghe rõ cho ta, không được cho bọn họ đi lên! Xui!”

Khâu thị diễu võ dương oai, quát lớn người đánh xe, bà ta quả thật đổ lỗi chuyện con trâu lên người Đỗ Hoàng Hoa, nhưng Đỗ Hiển thân thể tốt lắm mỗi ngày đều ở ngoài ruộng, bà là cái nữ tắc nhân gia không thể đi đánh một đại nam nhân được? Cho nên vẫn không có biện pháp, nhưng không nhắc tới không có nghĩa là buông tha cho báo thù.

Trương Đại đánh xe là người thành thật có chút khó xử.

Đỗ Hoàng Hoa lại cứ nhẫn nhịn, lập tức kéo Đỗ Tiểu Ngư trở về, mỗi ngày xe trâu của thôn đi lên trấn trên chỉ có một chiếc, bỏ lỡ cái này chỉ có thể đợi tới ngày mai, Đỗ Tiểu Ngư không muốn không có giấy xí, hơn nữa Khâu thị này kiêu ngạo làm nàng không quen một chút nào, lập tức cười hì hì, quạt cái mũi nói, “Thối quá thối quá, có người ngã xuống ăn phân trâu gột rửa thế nào cũng không sạch sẽ!”

Chuyện Khâu thị và Hồng nương tử đánh nhau ăn phân trâu toàn thôn đều biết, lập tức có người không nín được cười rộ lên, Khâu thị tức giận sôi lên, chỉ vào Đỗ Tiểu Ngư mắng, “Giỏi một cái tiểu tiện nhân, lần trước không bắt được ngươi, ngươi còn lắm sức nhỉ?”

Đỗ Tiểu Ngư không sợ bà ta, ở dưới mặt đất lắc lắc thân thể, ngoắc nói, “Vậy bà đến bắt đi, đến đây nha!”

Đỗ Hoàng Hoa sắc mặt hơi hơi trắng bệch, cầm tay Đỗ Tiểu Ngư, “Lần trước ta nói với muội như thế nào? Sao vẫn còn chọc bà ta?”

“Không có việc gì, tỷ, lát nữa tỷ chạy theo muội nhé, muội cho bà già ngu này không lên xe được!”

Nàng ngữ điệu mang theo trào phúng, cười trong suốt yếu ớt, trong ánh mắt cất giấu giảo hoạt.

Đỗ Hoàng Hoa sửng sốt, có cảm giác nói không nên lời, nhưng không cho nàng nghĩ lại, vì Khâu thị thật sự nhảy xuống xe đuổi theo các nàng!

Đỗ Tiểu Ngư tiếp tục cười mắng, vừa chú ý đường dưới chân, đường đất này lồi lồi lõm lõm, bộ dạng Khâu thị cường tráng không linh hoạt, chỉ cần ngã một phát là bảo đảm bà ta một hồi lâu không đứng dậy được, cũng dẫn bà ta chạy xoay quanh, Khâu thị càng không ngừng mắng chửi người, chỉ hận mình không mọc ra thành bốn chân.

Không đến chốc lát, chợt nghe bùm một tiếng, Khâu thị một chân giẫm vào hố, bởi vì tốc độ đuổi theo quá mạnh không kịp thu người lại, cả người quăng ngã theo thế chó đớp cứt.

Đỗ Tiểu Ngư cười ha ha, cùng Đỗ Hoàng Hoa lên xe ngựa, nhưng Trương Đại không dám đi, ai bảo đại biểu cữu Khâu thị là trưởng thôn chứ, hắn không muốn đắc tội, nhưng có chút sự tình không phải do chính mình, tỷ như người có đôi khi là không khống chế được trâu, Đỗ Tiểu Ngư lại vụng trộm đi đâm mông trâu, xe trâu lập tức chạy đi.

Khâu thị há to miệng, mặt biến thành gan heo hét lớn, “Họ Trương, ngươi cư nhiên dám đi! Ta không để yên cho ngươi! Còn có, hai con tiểu tiện nhân kia, các ngươi chờ đấy!”

Trương Đại vội đến vã mồ hôi, “Không phải ta đuổi, không phải ta!”

Đỗ Tiểu Ngư ở trên xe nhăn mặt, Khâu thị tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu.

Nàng tâm tình vui sướng cực kỳ, cao hứng tựa vào xe trâu, mà Đỗ Hoàng Hoa bên cạnh không như vậy, muội muội này tính tình hoàn toàn vòng vo, thật sự không có biện pháp dạy người, chỉ yên lặng thở dài.

“Xin hỏi, vị Đại tỷ này, ngươi có phải là tỷ tỷ Đỗ đại ca, Đỗ Văn Uyên?”

Trên xe bỗng nhiên vang lên thanh âm một người cúi đầu.

Đỗ Tiểu Ngư quay đầu nhìn lại là một nam hài mặt trắng trẻo, nhìn qua cùng lắm chỉ hơn nàng mấy tuổi, mặc bộ bố y màu xanh, loại quần áo này tuy rằng chất liệu không thế nào, nhưng so với nàng và Đỗ Hoàng Hoa thì ăn mặc tốt hơn, chẳng lẽ không phải con nhà nông?

Đỗ Hoàng Hoa kỳ quái nói, “Đúng vậy, ta là tỷ tỷ hắn, ngươi là?”

Nam hài kia cong mắt lên cười, “Ta cũng học bài ở chỗ Lưu phu tử, ta gọi là Chương Trác Dư, trước kia từng đi qua nhà các ngươi một hồi,” Nói xong nhìn về phía Đỗ Tiểu Ngư, “Vậy ngươi là muội muội hắn?”

“Đúng rồi.”

Đỗ Tiểu Ngư rất ngạc nhiên gật đầu, “Lúc này không phải các ngươi hẳn là ở chỗ Lưu phu tử học bài sao? Ngươi làm sao có thể ở chỗ này? Cũng là đi trấn Phi Tiên?”

“Đã xin phép phu tử rồi, ta muốn đi nhà Đại cữu trấn Phi Tiên, hôm nay là năm mươi ngày sinh ông ấy, mẫu thân ta thân thể không tốt bảo ta đi thay bà.”

Hắn chỉ cái sọt trúc sau lưng, bên trong là hai con gà, “Đây là tính đưa đi qua, vậy các ngươi đi bên kia mua này nọ sao?”

“Đúng vậy, muốn mua chút giấy xí.”

Đỗ Tiểu Ngư còn thật sự nói.

Đỗ Hoàng Hoa liếc nhìn nàng một cái, đứa nhỏ này.

Chương Trác Dư vừa cười, vừa rồi nhìn một màn trêu chọc Khâu thị kia, cảm thấy Đỗ Tiểu Ngư rất thú vị, thân thể gầy yếu như vậy cũng dám chọc khó chơi Khâu thị, lại còn làm ngã được bà ta thật sự ra ngoài dự kiến của hắn.

Dọc theo đường đi, hắn và Đỗ Tiểu Ngư nói không ít, Đỗ Tiểu Ngư mới biết được hắn chỉ lớn hơn mình ba tuổi, cũng chính là mới mười tuổi, đứa nhỏ mười tuổi nói chuyện có trật tự như vậy là hiếm thấy, không giống nàng là trọng sinh tới được, có thể thấy được người nơi này phổ biến đều trưởng thành sớm, tâm lý lứa tuổi phỏng chừng lớn hơn năm tuổi so với thời đại đó.

“Đến rồi!”

Trương Đại thúc giữ chặt con trâu, đứng ở ngõ vào trấn Phi Tiên.

Đỗ Tiểu Ngư nhảy xuống xe trâu, gấp không thể chờ đi đến bên trong, nàng thật sự rất muốn nhìn xem thành trấn ở cổ đại, có phải thật sự cổ kính như vậy hay không?

Xa xa nghe thấy tiếng người ồn ào náo động, Đỗ Hoàng Hoa đuổi theo, trách cứ nói, “Chạy nhanh như vậy làm cái gì? Muội đã quên mẹ nói sao, nơi này nhiều người không thể so với trong thôn, cẩn thận lạc nhau! Đừng bị bắt mang bán!”

Đỗ Tiểu Ngư nghĩ rằng, nàng không phải trẻ con, đâu có dễ bắt như vậy, nhưng vẫn khiêm tốn thừa nhận sai lầm.

“Nhà Đại cữu của ta ở phố phía tây, ta phải đi rồi.”

Chương Trác Dư lại đây chào hỏi.

Đỗ Hoàng Hoa gật gật đầu.

Chương Trác Dư nhìn Đỗ Tiểu Ngư một cái rồi bước đi.

Trấn Phi Tiên tương đối lớn, ngã tư đường không tệ, đều lót những bản tảng đá, thoạt nhìn có vẻ khí thế, Đỗ Tiểu Ngư nghĩ rằng, nơi này có lẽ được coi như giàu có, không giống đường trong thôn ngay cả trồng cây thôi cũng không dám, cho dù là trấn trên cũng nghèo, căn bản không phát triển, mà nơi này hiển nhiên không phải.

Cửa hàng nhà nhà nối tiếp nhau, người rất nhiều, mặc cũng tốt.

“Tỷ, đi chỗ nào mua giấy xí vậy?”

Đỗ Tiểu Ngư hỏi.

Đỗ Hoàng Hoa thật sự không nhịn được xì cười nói, “Cả ngày giấy xí giấy xí, muội cứ gấp gáp như vậy sao?”

Đương nhiên nóng nảy, không thể dùng phiến trúc lá cây được! Đỗ Tiểu Ngư nhức đầu, “Vậy đi chỗ bán đồ thêu của tỷ trước.”

Đỗ Hoàng Hoa mang theo nàng đi.

Bách Tú Phường ở phía đông đường cái trấn Phi Tiên, là tú phường lớn nhất trấn trên, mà Đỗ Hoàng Hoa cũng là dựa vào tay nghề kỹ càng mới nhận được việc làm, mắt thấy các nàng tiến vào, có tiểu nhị chào đón: “Ngươi cuối cùng đến đây, đang chờ đấy,” Lại nhìn Đỗ Tiểu Ngư, “A, đây là muội tử ngươi?”

Dường như rất quen thuộc Đỗ Hoàng Hoa.

“Là muội muội ta, tên Đỗ Tiểu Ngư.”

Đỗ Hoàng Hoa đi theo hắn vào buồng trong, buông cái sọt trúc lấy ra từ bên trong một cái gối đầu hoa.

Trong phòng chính giữa một vị phụ nhân trung niên đang ngồi, là quản sự Bách Tú Phường Bạch thị, mặt tròn tròn, ánh mắt cũng rất tròn, nhìn mười phần không khí vui mừng, nhìn thấy Đỗ Hoàng Hoa cười đến ánh mắt híp lại, “Ôi, ngươi thêu gì đó ta rất yên tâm, mọi cái đều xinh đẹp.”

Nói cách khác, Đỗ Tiểu Ngư bĩu môi ngẩng đầu cười nói,“Tỷ của ta thêu tốt như vậy, ngươi nhiều ra vài cái tiền, cho ta mua chút này nọ ăn cũng được.”

Bạch thị sửng sốt mới nhìn thấy Đỗ Tiểu Ngư, lại cười khanh khách, “Tiểu cô nương thực biết ăn nói, được được, hôm nay cho ngươi thêm vài cái thì thế nào.”

Nàng nói xong hơi vỗ váy, “Trương Nhị, tính tính, tổng cộng bao nhiêu kiện, trong chốc lát thêm hai cái đồng tiền cho tiểu muội muội mua chút ăn.”

Một bộ rất hào phóng

Hai cái tiền đồng! Đỗ Tiểu Ngư âm thầm trợn trắng mắt, ý tứ nói thật tốt, nghe nói Đỗ Hoàng Hoa ở nơi này thêu bốn năm năm, bóc lột sức lao động của nàng như vậy cư nhiên cũng chỉ bỏ được thêm hai cái tiền đồng, thương nhân lãi nặng quả nhiên chưa nói sai.

“Tổng cộng mười hai phúc, hai tiền bạc.”

Tiểu nhị Trương Nhị nói, hai tiền bạc tương đương với hai trăm văn tiền.

Bạch thị gật đầu, từ trong tay áo lấy ra hai chuỗi đồng tiền, cộng thêm hai văn tiền đồng đưa qua, “Nhìn kĩ đi, không thiệt ngươi.”

Đỗ Hoàng Hoa tiếp nhận, “Cám ơn Bạch Đại tỷ.”

“Lúc này muốn lấy nhiều thêm một chút hay không? Công phu của ngươi càng ngày càng tốt.”

Bạch thị cầm gối đầu hoa tinh tế kia xem, “Hay là thêu hai mươi phúc đi?”

“Này……”

Mười hai phúc đã mất không ít thời gian, dùng hơn nửa tháng, hai mươi phúc không sai biệt lắm tương đương với gấp hai, Đỗ Hoàng Hoa có chút do dự.

Không đợi nàng đáp ứng, Đỗ Tiểu Ngư kêu lên, “Không được, ánh mắt của tỷ ta sắp hỏng rồi, không thêu được nhiều như vậy.”

Bạch thị nheo lại ánh mắt nhìn chằm chằm Đỗ Tiểu Ngư, đột nhiên cười, “Nhìn tiểu nha đầu đây đáng yêu, ta cho ngươi năm tiền bạc thế nào? Phía trước mười hai phúc hai tiền, hiện tại hai mươi phúc được tận năm tiền, cho ngươi kiếm không ít đâu.”

Phi, cũng chỉ thêm mấy chục cái tiền đồng, Đỗ Tiểu Ngư mắt thấy Đỗ Hoàng Hoa có xu thế đáp ứng, vội vàng kéo tay nàng, nhỏ giọng nói, “Tỷ, muội không được học bài tỷ thêu nhiều như vậy làm gì? Thật sự muốn làm mù ánh mắt à? Không được đâu!”

Nghe nàng nhắc tới chuyện này, Đỗ Hoàng Hoa sửng sốt, trong lòng có chút khó chịu, Bạch thị thấy nàng không nói còn tưởng rằng ngại ít, nghĩ rằng cô nương này thành thật như thế nào đột nhiên thay đổi, nhưng bản thân lại muốn gối đầu hoa, người khác thật đúng là không thêu tốt bằng nàng đâu, lập tức còn nói thêm, “Ngươi cần phải suy nghĩ cho kĩ, các tú phường khác không có giá này.”

Nói đến tú phường khác, Đỗ Tiểu Ngư hừ một tiếng nói, “Vậy chúng ta phải đi hỏi một chút, dù sao hai mươi kiện cũng không thêu nổi, cùng lắm thì trước nghỉ ngơi một tháng.”

Hai trăm văn tiền đổi thành nhân dân tệ cũng chỉ là một trăm đồng tiền, Đỗ Hoàng Hoa mỗi ngày làm ruộng nấu cơm chiếu cố trong nhà, tất cả thời gian dư thừa đều cầm thêu hoa, thế nhưng cũng chỉ đổi lấy ít thu vào như vậy, thật sự rất hố người


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.