Editor: Susublue
"Vậy được rồi, ta phải đi ra ngoài có việc, ngươi ngoan ngoãn đi bên cạnh ta, biết không?" Thượng Quan Tây Nguyệt làm ra vẻ hung ác nói.
"Biết rồi, tỷ tỷ." Bách Lý Thần ra vẻ trẻ nhỏ ngoan ngoãn.
Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn bộ dáng Bách Lý Thần nghe lời hài lòng gật đầu.
"Tiểu Ngôn Bích Ngọc, các ngươi ở lại phủ đợi đi, một mình ta đi là được rồi."
Thượng Quan Tây Nguyệt nói xong không đợi các nàng trả lời liền dẫn Bách Lý Thần ra ngoài.
"Tỷ tỷ, bây giờ chúng ta đi đâu."
"Đi..."
Trên đời này có vài người không biết điều, chuyên môn ở không thích đi gây sự.
"Ai đây, không phải là đại tỷ tỷ sao? Lại muốn đi đâu nữa đây." Xa xa Thượng Quan Lâm lắc thân hình như rắn nước thướt tha mềm mại đi tới.
Trải qua chuyện lần trước ở trà lâu, mấy ngày nay Thượng Quan Lâm một mực không dám đi ra ngoài, trong lòng càng hận Thượng Quan Tây Nguyệt.
"Thì ra là Nhị muội muội, sao mấy ngày nay không thấy ngươi ra ngoài vậy, chẳng lẽ vẫn còn vì chuyện lần trước ở trà lâu mà tức giận?" Thượng Quan Tây Nguyệt cố ý châm chọc nói.
"Ngươi..."
"Nhìn tỷ tỷ nói kìa, muội sao có thể vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà tức giận được." Thượng Quan Lâm muốn mở miệng mắng to, nhưng nhìn thấy Bách Lý Thần đứng bên cạnh, tròng mắt chuyển động, lập tức thay đổi suy nghĩ.
"Tỷ tỷ, vị này là ai vậy." Thượng Quan Lâm giả bộ như không biết chỉ Bách Lý Thần hỏi.
"Đây là Thần vương" Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không muốn nói nhiều với nàng, nàng còn phải đi khảo thí nữa.
"A, thì ra hắn là ngốc vương Bách Lý Thần." Mắt Thượng Quan Lâm lộ ý cười nhạo nói.
"Không ngờ tỷ tỷ lại đi với ngốc vương, bất quá, các ngươi đúng là tuyệt phối, phế vật và ngốc vương, không phải tuyệt phối thì là cái gì, các ngươi nói có đúng không." Thượng Quan Lâm đắc ý liếc mắt ra hiệu cho hai nha hoàn sau lưng.
"Đúng, tiểu thư nói không sai chút nào."
"Thật sự là tuyệt phối "
Bách Lý Thần nghe các nàng không chút kiêng kỵ chế giễu Thượng Quan Tây Nguyệt, một cỗ lệ khí rất nhanh xuất hiện trong mắt. Lúc ngẩng đầu lên, lại khôi phục vẻ đơn thuần.
"Tỷ tỷ, người này là ai, sao miệng lại thúi như vậy." Bách Lý Thần vừa nói vừa dùng tay áo phẩy phẩy lui về phía sau, bộ dáng giống như nàng rất thúi.
"Tên ngu ngốc này, ngươi nói người nào thúi." Thượng Quan Lâm nghe hắn nói miệng mình thối, lập tức nổi giận không chỗ phát tiết.
"Ngươi đừng nói chuyện nữa, sẽ càng thúi hơn đó." Bách Lý Thần che mũi lui về sau mấy bước mới dừng lại.
"Ngươi..."
"Được rồi, chúng ta đi thôi, không khí nơi này quá thối rồi."
Thượng Quan Tây Nguyệt nói xong không để ý Thượng Quan Lâm đứng một bên tức giận đến xanh mặt lôi kéo Bách Lý Thần rời đi.
"Các ngươi chờ đó cho ta..."
Thượng Quan Tây Nguyệt mặc kệ Thượng Quan Lâm đứng sau lưng giống như kẻ điên la to, tâm tình vui vẻ đi ra ngoài.
Ra tới cửa dựa theo lời chỉ dẫn của Bích Ngọc đi về bên phải khoảng một khắc đồng hồ, liền thấy Thông Thiên Các.
Bách Lý Thần ngẩng đầu nhìn lên, thì ra nàng đi tới Thông Thiên Các, như đang suy tư nhìn thoáng qua Thượng Quan Tây Nguyệt, khóe miệng giương nhẹ lên cũng đi theo vào.
Vào trong, có rất nhiều người đang xếp hàng, bất quá đều chỉ là hài tử bốn năm tuổi, Thượng Quan Tây Nguyệt đứng ở đây có chút không thích hợp.
"Ai, các ngươi nhìn xem, nàng lớn như vậy còn tới khảo thí." Đám hài tử tập hợp một chỗ nghị luận ầm ĩ.
"Đúng vậy, nhất định trước đó khảo thí không đạt, cho nên chưa từ bỏ ý định muốn thử lần nữa."
"Người này cực kỳ quen mặt, đúng rồi, nàng không phải phế vật đại tiểu thư của Thượng Quan gia Thượng Quan Tây Nguyệt sao?" Trong đám người có một người nhận ra nàng đứng một bên kinh ngạc hét lớ .
Tất cả mọi người bị tiếng kêu của hắn gây chú ý, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Thượng Quan Tây Nguyệt.