[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Quyển 4-Chương 8 :  Hôm nay TTV mừng trung thu sớm – anh em cùng thức nhé Q7C33Băng thanh tự thủy Dịch giả Halos Biên dịch Hoabeo Biên tập




Khả năng phòng ngự của Huyền Băng Thiên này có thể nói là thiên hạ đệ nhất. Trên đỉnh băng sơn, tường cao bảy trượng xây dựa vào vách núi. Trong đó nhấp nhô vô số cung điện, bảy mươi hai tháp phòng ngự hợp thành một tòa ‘Chân long định tinh trận’. Lơ lửng giữa tầng không là một tòa bạch ngọc lâu các hùng vĩ. Từ trên xuống dưới ẩn ước tạo nên một tam giác kiên cố, thêm vào màn phòng hộ bên ngoài, sức phòng ngự quả thật rất là chắc chắn.

Nhưng ngay cả địa phương như thành đồng vách sắt này, bên trong lại trở nên một trường hỗn loạn.

Thánh Thanh viện và Hoa Lân đều ngàn vạn lần không ngờ được Ninh Tiêm Tuyết lại quay lại một mình, hơn nữa còn đem Huyền Băng thiên ra khai đao. Đầu tiên nàng thi triển độn hình đại pháp lặng lẽ xâm nhập qua bảy tầng phòng ngự, với thực lực tiên nhân siêu việt của nàng tự nhiên không ai phát giác, cuối cùng nàng cường hành xông vào Luyện Tâm thần điện, đánh trọng thương cả chín hộ pháp đang trấn thủ thông đạo. Toàn Huyền Băng thiên lập tức lâm vào hỗn loạn, còn bên ngoài, bảy mươi hai tòa tháp phòng ngự cũng lập tức khởi động toàn bộ, quyết vây khốn vị khách không mời này trong Huyền Băng thiên tới chết. Những điểm sáng mà Diệp Thanh nhìn thấy chính là quang mang của tháp phòng ngự…

Diệp Thanh không biết nội tình, dừng lại trên không ở đằng xa, chỉ nghe Lộ Á Phi nói: “Thánh môn đã đại loạn, vì sao cô nương không tới giúp đỡ?”

Diệp Thanh lắc đầu, ngưng thần nhìn Huyền Băng thiên hỗn loạn đáp: “Ta chỉ tới thám thính tình hình, không muốn tới chịu chết… Được rồi, ta và ngươi vốn không quen biết, chia tay nhau tại đây thôi.” Nói xong Diệp Thanh ngự phi kiếm, đột nhiên hạ xuống Huyền Băng thiên.

Lộ Á Phi vẫn chưa biết thân phận thực sự của Diệp Thanh, do dự cả nửa ngày, cuối cùng vẫn làm mặt dày đi theo… Sở dĩ hắn quay lại Long Thần tinh là vì nghe nói tới biến cố ở Phệ Hồn cốc nên muốn trở về gặp lại Hoa Lân. Đương nhiên trong lòng hắn còn có một chuyện làm tâm thần không yên, sau khi tới Phệ Hồn cốc, hắn nhìn thấy tận mắt Phong Thần bia đã bị người ta đào mất, cảm thấy trước ngực như bị một ngón núi đè lên làm hắn thấy nghẹt thở. Không ngờ lúc đó Diệp Thanh lại mang theo tin tức của Ninh Tiêm Tuyết, vì muốn chứng thực chuyện này nên hắn đành phải mặt dày mày dạn đuổi theo.

Diệp Thanh thấy Lộ Á Phi đuổi tới liền ngừng phi kiếm lại hỏi: “Ngươi làm sao thế? Đã bảo là ta không quen người sao còn đi theo?”

Lộ Á Phi ho khan hai tiếng đáp: “Khái khái… Ta, kỳ thực ta có chút quan hệ sâu xa với cả Thánh môn và Ninh Niêm Tuyết. Lần này quay lại Phệ Hồn cốc chính là muốn tìm một người. Chẳng bằng ta và cô nương cùng đi hỏi thử nhé?”

Diệp Thanh đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, hỏi thử: “Ngươi quen Ninh Niêm Tuyết?... Vậy ngươi nói xem rốt cuộc cô ta là người như thế nào?”

Lộ Á Phi do dự hồi lâu, cẩn thận đánh giá Diệp Thanh, cuối cùng cũng đáp: “Điều này… cô ta đã từng bị giam ở Phong Thần bia, ta và cô ta đã từng có duyên gặp mặt một lần.”

Diệp Thanh là người thông minh đến thế nào chứ? Nàng lập tức nghĩ tới một chuyện, vội vàng hỏi ngay: “Nghe nói khoảng nửa năm trước có hai vị thiếu niên bị Phần Âm tông truy sát nhưng cuối cùng bọn họ lại chạy thoát qua truyền tống trận của Liên Hợp thương hội. Không lẽ ngươi là một trong hai kẻ đó?”

Lộ Á Phi ngẩng phắt đầu lên, cảnh giác nhìn Diệp Thanh, lạnh lùng đáp: “Cô hỏi điều này để làm gì?”

Diệp Thanh đã điều tra hành tung của Hoa Lân, đương nhiên nhớ chuyện này. Thấy hắn phát ra sát khí nhàn nhạt, phảng phất như có thể xuất thủ bất cứ lúc nào, thấy tình hình không giống như giả tạo nên bảo: “Hoa Lân là công tử nhà ta… Ngươi quen công tử không? Kiếm công tử cầm trong tay tên gì?”

Lộ Á Phi chấn động toàn thân cười ha hả nói: “Hà Chiếu kiếm!... Ha ha ha, không ngờ chúng ta lại là người một nhà. Hắn đã từng nói, hắn có hai vị hồng nhan tri kỷ, một người bị giam ở Phần Âm tông, không lẽ cô là người còn lại?”

Diệp Thanh mừng rỡ trong lòng, thầm nghĩ xem ra công tử không vô tình, điều này quả thực làm người ta vui mừng. Tuy thế nhưng Diệp Thanh lại hừ lạnh bảo: “Hừ… ai là người một nhà với ngươi?”

Sau khi Lộ Á Phi đã biết thân phận của Diệp Thanh liền thu lại khuôn mặt tươi cười, nghiêm chỉnh nói: “Đúng rồi, cô cũng tìm Ninh Niêm Tuyết để hỏi tung tích Hoa Lân à?... Chẳng bằng chúng ta cùng nhau đi hỏi?”

Diệp Thanh thấy hắn quan tâm Hoa Lân như thế, do dự một chốc rồi gật đầu: “Vậy cũng được! Đợi chút nữa ta sẽ hỏi, ngươi ngàn vạn lần đừng lên tiếng, rõ không?”

“A?” Lộ Á Phi cười khổ đáp: “Vậy… vậy cũng được, chúng ta đi thôi!”

Hai người lại bay về phía Huyền Băng thiên nhưng hành tung của bọn họ sớm đã bị người ta phát hiện, bốn đệ tử ‘Thánh Thanh viện’ chặn họ lại trên không, đồng thanh quát: “Người tới là ai? Vì sao đêm khuya lại tới Huyền Băng thiên?”

Diệp Thanh thấy trước ngực bốn người này đều mang ký hiệu màu lam liền bước lên trước một bước đáp: “Đệ tử đời thứ ba của Tử Vi viện – Diệp Thanh có tin tình báo khẩn cấp cần gặp thủ tọa của các ngươi!”

Bốn đệ tử của Thánh Thanh viện đó đều sửng sốt, đánh giá Diệp Thanh kỹ lưỡng, một người đứng bên trái nói: “Thì ra là như thế, nhưng vì sao trước áo ngươi không có ký hiệu?”

Diệp Thanh lạnh lùng nói: “Ta là đồ đệ của Nhược Uyên, ông ấy là hộ pháp của Tru Ma viện, ngươi nói xem vì sao ta không có ký hiệu?”

“A?” Bốn đệ tử của Thánh Thanh viện đều cả kinh, thầm nghĩ mật thám của Tru Ma viện danh chấn thiên hạ, ai ai cũng đều là cao thủ, tiểu cô nương này không lẽ cũng là một người trong số đó? Điều này không phải có chút…

Bất quá quả thực là Diệp Thanh tu luyện tâm pháp chính tông của Thánh Thanh viện, bốn đệ tử này đương nhiên vừa nhìn đã nhận ra. Đệ tử cầm đầu vội vàng thi lễ: “Thì ra là sư thúc tới đây, tiểu điệt là Niệm Không của Mậu Tinh vệ, việc này để tiểu điệt thông báo giùm người!”

Nhưng Diệp Thanh lại không muốn mạo hiểm tiến vào, lỡ như không cẩn thận bị Ninh Niêm Tuyết cho là một đệ tử của Thánh Thanh viện mà giết đi, thế thì oan uổng lắm. Do đó nàng ngẩng đầu nhin tường thành ở đằng xa, đột nhiên thở dài nói: “Có phải ta tới muộn rồi không? Ninh Niêm Tuyết đã tới đánh giết chưa?”

Niệm Không lật đật cười khổ đáp: “Sư thúc! Ai… Huyền Băng thiên của chúng ta, nó… nó đã bị địch nhân công phá ba thời thần trước, trước mắt còn chưa biết đối phương có bao nhiêu nhân mã, Luyện Tâm điện hiện tại đã thành một trường hỗn loạn! Bất quá còn may là chúng ta kịp thời tu phục được Định Tinh trận, khả dĩ tạm thời vây khốn địch nhân, chúng ta chỉ hy vọng…”

Lời còn chưa dứt chợt nghe sau lưng nổ lớn một tiếng “Oanh…” Phòng ngự trận của Huyền Băng thiên chấn động kịch liệt, bóng người trong trận lập tức rối loạn, tiếng kêu gào sợ hãi vang lên bên tai không ngớt. Mọi người hoảng sợ nhìn lại, thầm nghĩ pháp lực của Ninh Niêm Tuyết này cũng quá khủng bố chứ? ‘Chân long định tinh trận’ mạnh mẽ như thế cũng bị cô ta làm cho nghiêng ngả.

Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu lại nghe một tiếng “Oanh” lớn, một tòa bảo tháp trấn áp Luyện Tâm điện đột nhiên nổ tung, lập tức đá vụn bắn tung tóe, tro bụi ngập trời tạo nên một quang cảnh kinh thiên động địa. Ngay sau đó một đạo bạch quanh xông thẳng lên trời, một con băng long to lớn phá đất bay lên, phảng phất như nó đang ráo riết đuổi theo một vòng sáng màu đen nhỏ, hình như đã phát hiện được điều gì.

Diệp Thanh đứng nhìn xa xa lại bị thân thể to lớn của nó dọa cho trợn mắt há mồm, hoảng sợ nói: “A? Thần long…”

Niệm Không cũng kinh hãi nói: “Không hay! Yêu nữ mượn lực của thần long để đột vây, mọi người cẩn thận!”

Nhưng đã muộn rồi…

Chỉ nghe một tiếng “Bụp” lớn, màn phòng ngự trong suốt trên trời đã bị đục thủng một lỗ, con băng long kia bay ra, làm thần điện trên không trung lung lay muốn rơi xuống, mọi thứ nhất thời mất đi sự khống chế.

Chẳng ai ngờ được lại có người dám can đảm đi chọc thần long. Pháp trận của Huyền Băng thiên này tuy lợi hại nhưng bên trong lại hơi yếu, làm sao chịu nổi sự va đập của thần long? Do đó, trong chớp mắt trận pháp đã bị phá hơn một nửa… Còn Ninh Tiêm Tuyết lần này đã có kế hoạch từ trước, cô ta cũng biết chỉ riêng bản thân không có cách nào phá hỏng sự phòng ngực của cả Huyền Băng thiên, vì thế cô ta chọc giận một con băng long, lại dựa vào thân pháp tuyệt thế của mình dẫn dụ thần long đuổi theo. Cuối cùng mượn lực của thần long, toàn lực công kích vào phòng ngự trận của Huyền Băng thiên. Phương pháp này của cô ta quả thực điên rồ mà…

Mọi người hoảng sợ ngẩng đầu, chỉ thấy Ninh Niêm Tuyết hóa thành một vệt đen, lập tức từ trong đống đổ nát bay ra, nhanh chóng xông về phía chân trời. Con thần long kia gầm rú, điên cuồng đuổi theo cô ta, há miệng phun ra từng luồng hơi trắng, quyết đem cô ta làm thức ăn.

Một đệ tử Thánh Thanh viện ngẩng đầu nhìn lên trời cao, đau buồn nói: “Vốn nghĩ là sự phòng ngự của Huyền Băng thiên quán tuyệt thiên hạ, ai ngờ bị thần long của mình hủy mất. Ô ô ô…” Mọi người đều ảm đạm. Lại nói thân pháp của Ninh Niêm Tuyết đã đạt tới cảnh giới ‘Hư ảnh thần tùy’, vượt xa thực lực của tiên nhân phổ thông, ngay cả một tu chân giả bình thường cũng nhìn không rõ. Đương nhiên, thân pháp này và thuấn di là hai loại khái niệm, một loại là độn thuật, một loại lại là thân pháp thuần túy. Nhưng vì sao Ninh Niêm Tuyết không thi triển thuật thuấn di nhỉ? Thì ra cô ta còn có mục đích…

Cô ta thấy quả nhiên là thần long đuổi tới liền ngoặt sang ngang, đột nhiên ở giữa không trung phân ra thành mười tám phân thân, dàn hàng ngang, yêu kiều quát: “… Diệt Thiên thức!”

Mọi người ở đó đều kinh hãi trợn mắt há mồm bởi vì chưa từng nghe nói có người dám so chiêu với thần long… Cô ta, sợ rằng là người đầu tiên từ trước đến nay. Nói thì chậm, chỉ thấy Thần long cắn một cái nát bét hai phân thân của Ninh Niêm Tuyết nhưng mười sáu phân thân khác của Ninh Niêm Tuyết đã thành hình, các nàng nhất tề giơ tay lên, hàng vạn luồng sáng trắng hội tụ thành sông, tạo nên một cột sáng chói mắt, đập thẳng vào trán thần long.

Thần long không kịp tránh, đành phải nghiêng đầu tránh chỗ quan trọng, cột sáng to lớn đó xuyên thẳng vào bụng nó, đau tới nỗi nó hất đầu lên rống một tiếng dài. Nhưng nó chẳng hổ là thần long của thiên giới, đuôi quét ngang qua phản kích, ‘Phốc Phốc Phốc…”, quật nát bét tám phân thân của Ninh Niêm Tuyết.

Các phân thân còn lại của Ninh Niêm Tuyết lập tức hợp thành một thể, bóng dáng yêu kiều không ngừng thở hổn hển.

Bọn họ quyết chiến trên không trung, các đệ tử của Thánh Thanh viện ở dưới đất đương nhiên không thể ngồi yên không lý tới, do đó vô số bóng người trắng muốt xông lên trời, phảng phất như từng khỏa từng khỏa lưu tinh bắn lên trời, quang cảnh cực kỳ tráng lệ.

Nhưng cử động của bọn họ lại trúng phải kế điệu hổ ly sơn của Ninh Niêm Tuyết. Thì ra cô ta đã cứu sống thành công sáu ‘ma đầu’ tại Luyện Tâm điện, bọn họ thừa cơ hội này lập tức từ trong cái ‘lỗ thủng’ đã bị phá chui ra. Hơn nữa lại dán người sát mặt đất, nhanh chóng hướng về phía dưới chân núi bỏ chạy.

Nhưng tất cả mọi việc này đều nằm trong tầm mắt của Diệp Thanh. Buồn cười nhất là Lộ Á Phi vẫn luôn ngước nhìn lên trời cao, đột nhiên quay đầu lại nói với Diệp Thanh: “Chúng ta lên đó xem, đại chiến người - rồng làm sao có thể bỏ qua?”

Nhưng Diệp Thanh không quan tâm tới hắn, phi kiếm trầm đi, hạ xuống mặt đất. Lộ Á Phi lập tức gọi: “Uy! Cô đi đâu thế?”

Diệp Thanh đã đi xa rồi, lúc này mới truyền lại thanh âm mỏng manh của nàng bảo: “Muốn biết thì mau tới đây, đừng có lớn tiếng kêu loạn như thế!”

Lộ Á Phi nhìn lên thiên không, chỉ thấy Ninh Niêm Tuyết dẫn vô số đệ tử của Thánh Thanh viện bay ra xa về phía Bắc, xem tình hình thì bản thân rất khó đuổi kịp. Vì vậy hắn nhìn Diệp Thanh bên dưới, ngay cả Diệp Thanh cũng đã hạ xuống hơn trăm trượng, sợ rằng phía này cũng chẳng tìm thấy người đâu. Hắn cuối cùng cũng gạt mọi chuyện sang một bên, nhanh chóng đuổi theo hướng Diệp Thanh…

Cử động kỳ quái của Lộ Á Phi tuy gây nên sự chú ý của một đệ tử Thánh Thanh viện nhưng đệ tử đó lại bỏ qua cơ hội này, bởi vì toàn Huyền Băng thiên đã loạn hết. Cuối cùng Diệp Thanh cũng hạ xuống đáy cốc, đột nhiên phát hiện những bóng người phía trước không còn thấy đâu. Nhưng cơ trí của nàng không dưới Hoa Lân, lập tức biết gặp phải nguy hiểm nên ngừng lại.

Ngay lúc này Lộ Á Phi đuổi tới, nghi hoặc hỏi: “Cô làm gì thế?”

Chỉ nghe Diệp Thanh lạnh lùng nói: “Nếu như ngươi muốn gặp Ninh Niêm Tuyết thì đừng hỏi nhiều!”

“A?” Lộ Á Phi buồn bực, thầm nghĩ tu vi của cô bé này rõ ràng là thấp hơn mình một đẳng cấp nhưng tại sao hết lần này tới lần khác hắn lại cảm thấy cô ta cao thâm mạt trắc nhỉ? Điều này quả làm cho người ta nhụt chí.

Diệp Thanh nào biết hắn đang nghĩ gì, nàng đột nhiên dùng thanh âm du dương gọi nhỏ: “Uy…! Chúng ta đều là người mình, ra đây cả đi!”

Lộ Á Phi kỳ quái hỏi: “Cô đang nói chuyện với ai thế?”

Diệp Thanh không trả lời, đôi mắt trong trẻo lại tìm kiếm trong sơn cốc nhưng thủy chung không thấy lấy một bóng người. Linh cơ của nàng máy động, cười nhẹ bảo: “Quả nhiên như thế, vậy thì ta nghỉ ngơi trước một chút, người muốn trốn chạy giữ mạng không phải là ta. Hi hi hi…” Nàng nói xong rồi tìm một khối tuyết sạch sẽ, ưu nhã ngồi xuống.

Lộ Á Phi không rõ điều gì cũng đi theo, ngồi xuống ngoài hai xích hỏi: “Vừa rồi cô nói chuyện với ai?”

Diệp Thanh liếc hắn, thân thể yêu kiều dịch ra hơn cả trượng đáp: “Tốt nhất là người cách xa ta một chút, người chưa từng nghe nói ‘nam nữ thụ thụ bất thân’ sao?”

Lộ Á Phi buồn bực hỏi: “Cô… Sao cô lại như thế?”

Sự chấp nhất của Diệp Thanh, Lộ Á Phi làm sao lý giải được? Nàng chẳng thèm để ý tới hắn nữa, cất giọng nói với đám người mặc đồ đen trong bóng tối: “Uy! Các ngươi nghe rõ rồi đó!... Nếu ta là đệ tử của Thánh Thanh viện thì đã gọi người tới tìm các ngươi từ lâu rồi. Nếu còn chưa ra đây, đợi chút nữa bọn họ tìm tới đây thì không liên quan gì tới ta đâu nghe…”

Lộ Á Phi kinh ngạc, chỉ nghe một thanh âm âm lãnh nói: “Tiểu cô nương quả nhiên có thủ đoạn! Rốt cuộc thì cô là môn hạ của ai?”

Lộ Á Phi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sáu bóng đen từ các nơi khác nhau đi ra, vừa rồi nếu Diệp Thanh cứ xông loạn tới trước nhất định rơi vào vòng vây của bọn họ. Khi đó nhất định sẽ gặp phải độc thủ mãnh liệt, lâm vào tình trạng ngàn cân treo sợi tóc.

Ngọc thủ của Diệp Thanh nhẹ nhàng vén mái tóc mượt mà trước trán đáp: “Nghe nói công tử nhà ta cũng từ Huyền Băng thiên trốn ra, xem ra chúng ta là người mình cả. Hi hi hi…”

Dáng vẻ kiều diễm khả ái của nàng làm mọi người tại đó đều chao đảo…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.