[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Quyển 4-Chương 8 :  Hôm nay TTV mừng trung thu sớm – anh em cùng thức nhé Q7C31Hắc Bạch thiên sứ Dịch giả Halos Biên dịch Hoabeo Biên tập




Mính Căng: “Về sau… về sau, Niệm Ngộ và Nhâm Vi sư thúc phải quay về lấy một kiện bảo bối băng phong nào đó, vì thế chuyện sau này ta cũng không biết.”

Diệp Thanh dậm chân hỏi: “”Hắn… hắn lại tới Long Thần tinh? Vì sao… vì sao Nhược Uyên không nói cho ta biết? Vì sao?”

Mính Căng thấy đôi mắt đẹp của nàng hoảng loạn liền khiếp sợ kêu: “Sư… sư tôn! Người… người làm sao thế?”

Diệp Thanh lúc này mới khôi phục thần trí, lập tức nhặt ký ức tinh phiến dưới đất lên, đặt vào tay Mính Căng gấp gáp bảo: “Hảo muội muội! Ta phải lập tức đi Long Thần tinh, muội cầm lấy cái này trước đi. Sau khi Nhược Uyên quay lại, muội cứ bảo hắn là ta đã đuổi theo Hoa Lân, nói hắn sau này đừng có quản chuyện của ta!”

“Nhưng mà… nhưng mà…” Mính Căng đột nhiên cảm thấy lòng trống rỗng, nàng vốn định nói mình cũng muốn đi cùng nhưng biết chuyện này là không thể nên lập tức im lặng.

Lại thấy thân hình Diệp Thanh nhoáng lên, nhanh chóng rời khỏi Tử Vi viện, đạp lên Tru Ma kiếm, bay về phía ‘truyền tống bình’ ở phía Tây. Diệp Thanh vừa bay vừa chửi Nhược Uyên, nếu không phải hắn giấu chuyện ‘Long Thần tinh’ thì mình đã sớm ngã vào lòng công tử rồi. Như vậy làm sao nàng không giận cho được?

Cuối cùng cũng tới ‘truyền tống bình’, đệ tử thủ trận vẫn là Niệm Vi. Thấy Diệp Thanh từ xa bay tới hắn trở nên ngoan ngoãn tiến lên hành lễ: “Sư thúc lần này muốn đi sao? Con… con khởi động trận pháp cho người…”

Diệp Thanh chẳng thèm để ý tới hắn, lấy Phồn Tinh nghi ra tra xét một lượt phát hiện từ ‘Tiên Diên tinh hệ’ đi tới ‘Long Thần tinh’ tổng cộng phải truyền tống hơn năm mươi bảy lần. Vì thế này cũng chẳng nói nhiều, bước tới trước truyền tống trận, thân thể mềm mại ngồi xuống, nhanh chóng điều chỉnh khắc độ, bạch quang lóe lên, ‘Viu’ một tiếng truyền đi mất.

Nàng đi một mạch nhưng chỉ truyền tống được bảy lần liền thấy bạch quang lóe lên, mình đã tới một nơi gọi là trạm trung chuyển ‘Quang Tử tinh’. Còn chưa nhìn rõ địa hình chung quanh, thứ đầu tiên đập vào mắt là một màn trắng xóa. Diệp Thanh cho rằng đã gặp phải mai phục, ‘Canh’ một tiếng rút kiếm ra đề phòng phía trước, định thần nhìn lại mới phát hiện hai bên truyền tống trận có bảy-tám bóng người đang đứng ngay ngắn, điều này quả thực làm nàng run lên vì sợ.

Chợt nghe có người thốt lên: “Ô?... Hình như cô ta là sư muội của chúng mình à?”

Người khác đáp: “Hình như thế, nhưng vì sao chúng ta chưa từng gặp cô ấy nhỉ?”

Diệp Thanh định thần nhìn lại, thì ra những người này toàn thân mặc kình trang màu trắng, sau lưng ai cũng đeo trường kiếm, trước ngực thêu một đóa thủy tiên, chính là trang phục của ‘Thánh Thanh viện’.

Bọn họ thấy Diệp Thanh nghiêng người phòng bị, trường kiếm vung hờ phía trước, không chỉ dung mạo thanh lệ thoát tục mà trong sự khả ái còn có khí phách anh thư, không khỏi kinh hãi hô lên: “Ô? Cô ta là môn hạ của ai mà lợi hại quá ?!”

Nhược Uyên không biết từ đâu chui ra, ho khan hai tiếng mở miệng bảo: “Thanh nhi! Ngươi muốn đi đâu thế này?”

Một đệ tử kinh hãi hô lên: “A?... Cô ta là đệ tử của thất sư thúc?”

Diệp Thanh nhìn Nhược Uyên giận dữ đáp: “Ta không cần người quản!”

“Ách…” Nhược Uyên nhìn đám đệ tử hai bên, có chút xấu hổ. Quả nhiên có người cười nhỏ bảo: “Ha ha… nàng ta lợi hại quá!” Nhược Minh đi tới bên cạnh Nhược Uyên cười lớn: “Thất sư huynh!... Cuối cùng lần này cũng bắt được thóp của huynh rồi nhé? Tự ý thu đệ tử ở bên ngoài là phải diện bích một năm đấy!”

Thì ra sư huynh Nhược Phong của Nhược Uyên cùng với mấy vị Nhược Minh, Nhược Hạo trong cao thủ hàng chữ ‘Nhược’ tính dẫn mọi người quay về tổng bộ Thánh Thanh viện, ai ngờ trên đường lại gặp Diệp Thanh.

Nhược Uyên chỉ biết cười khổ…

Nhưng Diệp Thanh thì lại hoảng loạn, nàng vạn lần không ngờ trên đường lại gặp đệ tử của ‘Tru Ma điện’ quay về, nhất thời không biết nên làm sao.

Người cầm đầu là Nhược Phong ho khan hai tiếng, chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Thanh, đánh giá nàng sau đó quay đầu nhìn Nhược Uyên, phảng phất như đang hỏi: “Chuyện này là sao?”

Nhược Uyên lập tức thi triển thuật truyền âm nói với Nhược Phong: “Sư huynh! Chuyện này rất phức tạp, sau này đệ sẽ giải thích cho huynh!”

Nhược Phong sớm đã phát hiện ‘Tru Ma kiếm’ trong tay Diệp Thanh, trong lòng kinh hãi. Thầm nghĩ sư đệ đang làm cái quỷ gì thế này? Tru Ma kiếm trong tay cô bé này rõ ràng là thần binh đã thất lạc cả vạn năm của bản môn, tại sao lại nằm trong tay cô ta thế?

Diệp Thanh thấy bọn họ ngây ra không nói gì liền thu Tru Ma kiếm lại, quay người bước về truyền tống trận chuẩn bị đi trước đã rồi tính sau.

Nhược Uyên thấy thế từ tốn đi tới sau lưng nàng nhẹ nhàng hỏi: “Thanh nhi!... Cô chuẩn bị đi đâu?”

Diệp Thanh rất muốn nổi giận với Nhược Uyên nhưng tình huống lúc này không cho phép nên quay lại hành lễ nói: “Hồi bẩm sư tôn!... Thanh nhi ở lại Thánh Thanh viện thì quá xấu hổ nên định một mình đi Thần Cật tinh vực để tăng thêm kinh nghiệm, mong sư tôn cho phép.”

Nhược Uyên sửng sốt, gục gặc đầu đáp: “Cái này…ài… cũng được, con đi đi!”

Diệp Thanh thầm thở phào, nàng không ngờ Nhược Uyên lại dễ dàng buông tha mình đến thế. Vì thế nàng vội vàng điều chỉnh truyền tống trận, cũng chẳng quan tâm trạm kế tiếp là ở đâu, ‘Viu’ một tiếng truyền đi luôn.

Diệp Thanh vừa rời đi, Nhược Phong lúc này mới hỏi Nhược Uyên: “Đệ để cô ta đi dễ dàng như thế sao?”

Nhược Uyên toát mồ hôi đáp: “Nếu không thì phải làm sao? Sư huynh đồng ý thu cô ta làm đệ tử?” Nói xong lại thi triển truyền âm thuật nói với Nhược Phong: “…Sư huynh hãy yên tâm, trên người cô ta có gắn một khối tinh phiến để làm dấu, bất cứ lúc nào đệ cũng có thể tìm thấy cô ta. Khặc khặc…”

Lại nói Diệp Thanh đang bối rối, sau khi ra khỏi truyền tống trận mới phát hiện nơi đến không nằm trên đường đi ‘Long Thần tinh’. Cũng may trên người nàng có ‘Phồn Tinh nghi’, đối chiếu đường đi, vòng một vòng lớn cuối cùng cũng quay về đúng đường.

Hai ngày sau cuối cùng Diệp Thanh cũng tới được Long Thần tinh.

Bước ra khỏi truyền tống trận liền thấy một thành thị dập dềnh trên mặt hồ, không trung có một tòa ‘Thiên không chi thành’ lơ lửng. Nơi đây chính là thánh địa của giới tu chân – Thiên Hồ thành!

Bất quá đây đã là lần thứ hai Diệp Thanh tới ‘Thiên Hồ thành’. Lần trước được ‘Hiên Dĩ Thừa’ chỉ điểm cho là Hoa Lân sẽ ở đây, vì thế không xa lạ lắm với Thiên Hồ thành.

Lần này quay lại Long Thần tinh, Diệp Thanh đã có kế hoạch cụ thể. Dự tính trước hết là tới Kỳ Long thành, sau đó lên ‘Huyền Băng thiên’, với thân phận là đệ tử đời thứ ba của Thánh Thanh viện, hỏi han tung tích của tên ma đầu Hoa Lân từ các ‘đồng môn’. Tuy cơ hội rất mong manh nhưng ít nhất cũng tra ra được biến cố phát sinh trong ‘Phệ Hồn cốc’, từ đó có thể suy đoán được hướng đi của Hoa Lân…

Chủ ý đã định, Diệp Thanh lại vào truyền tống trận, trong chớp mắt đi tới ‘Kỳ Long thành’.

Nàng vừa bước xuống khỏi đài truyền tống liền nghe trên đường tiếng chân rầm rập, hơn ba mươi tu chân giả tay cầm binh khí cùng với mấy thành viên ‘Liệp Ma vệ đội’ mặc đồ đen gấp rút chạy thẳng về phía Bắc thành. Diệp Thanh kinh ngạc, càng lúc càng thấy nhiều người đi theo, phảng phất như chiến tranh sắp nổ ra.

Tuy Diệp Thanh không thích náo nhiệt nhưng Kỳ Long thành gần với ‘Huyền Băng thiên’ như thế, nơi đây phát sinh chuyện gì rất có khả năng liên quan tới thánh môn hoặc công tử. Vì thế đành phải đi theo đám người huyên náo, nhanh chóng chạy tới phía Bắc thành.

Chưa đi được bao xa thì đám người huyên náo đã dừng lại trước cửa một khách sạn, làm cho con đường rộng lớn nghẹt cứng đến mức nước chảy không lọt. Trên không trung còn có mấy cao thủ tu chân lơ lửng, ai ai cũng tràn đầy căm phẫn giống như nơi đây đã phát sinh chuyện lớn liên quan tới mạng người.

Đột nhiên trên lầu hai khách sạn vang lên một tiếng ‘Rầm’ lớn, cửa sổ bị người ta xô vỡ, hai nam tử miệng phun máu tươi cùng ngã ra. Mọi người kinh hãi kêu lên, có người giận dữ quát: “Yêu nữ! Có ngon thì ngươi ra đây, rúc trong đó đâu đáng là hảo hán?”

Chỉ nghe giọng một nữ tử lạnh lùng nói: “Đi ra thì sao nào, có phải là các ngươi không muốn sống nữa không?” Lời nói vừa dứt chỉ nghe một tiếng ‘Bành’ cực lớn, cả bức tường gỗ phía bên đường sụp xuống, tình hình trong lầu hai lập tức hiện ra rõ ràng .

Diệp Thanh định thần nhìn chỉ thấy một nữ tử áo đen đang ngồi vững vàng trên cái bàn sát cửa sổ. Mặt che sa đen, toàn thân mặc một cái váy dài màu đen trong suốt phất phới, làm cho người ta có cảm giác vừa đoan trang vừa xinh đẹp lạnh lùng. Tuy không nhìn thấy dung mạo của cô ta nhưng chỉ với thân thể mềm mại hoàn mỹ đó có thể biết cô ta tuyệt đối là một nữ tử tuyệt sắc. Hiếm có hơn là toàn thân cô ta không hề mang một món trang sức nào, nhưng lại cực kỳ tao nhã, quyến rũ động nhân, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều làm người ta thất thần, ngay cả Diệp Thanh cũng không khỏi có một chút cảm giác ghen tị.

Vào lúc này trên đường toàn tiếng bàn tán mồm năm miệng mười, dưới đất còn có một đám người đang cuống quýt chân tay để cứu người, hình như có bảy-tám vị tu chân giả thụ thương ngã xuống. Trong tình huống loạn cào cào này ở phía Nam lại có ba người mặc đồ đen nhanh chóng ngự kiếm đi tới,rồi có người hoan hô nói: “Tốt rồi, tốt rồi, cuối cùng Phục Cảnh Hiên đã tới rồi…”

Người tới chính là kẻ cầm đầu ‘Liệp ma vệ đội’ – Phục Cảnh Hiên.

Hắn vừa tới hiện trường lập tức nhìn lên lầu hai của quá trà, chỉ thấy nữ tử đồ đen kia vén một nửa tấm sa đen, nhẹ nhàng uống một hớp trà, dáng vẻ cực kỳ nhàn nhã, không có lấy một chút gì cảm giác khẩn trương.

Diệp Thanh thấy mặt đất quá chật chội liền rút phắt ‘Tru Ma kiếm’ ra, ngự kiếm bay lên ngôi nhà đối diện muốn xem cho tường tận đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ thấy Phục Cảnh Hiên ôm quyền hỏi nữ tử đồ đen: “Tên họ của cô nương là gì? Vì sao lại gây rối ở Kỳ Long thành?”

Phục Cảnh Hiên vừa mở miệng lập tức có người căm phẫn nói: “… Phục đại ca không cần phải nói với ả, con yêu nữ này không những phế đi nội đan của Vĩnh Thắng kiếm khách và Vấn Tâm chân nhân mà còn đả thương nhiều người như thế, chúng ta nhất định phải báo thù cho bọn họ…”

Lại có người chửi: “Yêu nữ này còn khoác lác, dám nói sẽ hủy Thánh Thanh viện… Hừ! Ta thấy ả ta không còn muốn sống nữa rồi.”

Nhưng Phục Cảnh Hiên lại có suy nghĩ khác, gã hít một hơi lạnh, thầm nghĩ cô ta đã có thể tùy tiện hủy nội đan của tu chân giả, điều này chứng minh tu vi của cô ta ít nhất là tầng chín trong ‘Chứng Ngộ cảnh giới’. Nếu quả thực như thế thì khó mà giải quyết rồi. Do đó hắn ngưng thần nhìn nữ tử đồ đen, hy vọng có thể phân tích được trình độ tu vi của cô ta. Nhưng thật thất vọng, toàn thân cô ta hầu như không có linh khí gì, vốn không giống với người bình thường, làm sao có thể nhìn ra cảnh giới?

Còn nữ tử đồ đen kia lại không để ý tới Phục Cảnh Hiên mà nhìn chằm chằm vào nóc nhà đối diện rồi đột nhiên hỏi: “Tiểu muội muội! Muội là người của Thánh Thanh viện à?”

Diệp Thanh thấy cô ta hỏi mình liền gật đầu nhưng lập tức lắc đầu bởi vì bản thân cũng không rõ mình có phải là người của Thánh Thanh viện hay không nữa.

Toàn bộ tu chân giả tại đó đều choáng váng, nhìn Diệp Thanh và nữ tử đồ đen đầy khó tin. Hai ngươi bọn họ như đại diện cho hai thế giới: một kẻ là người của ma quỷ, nữ tử thần bí sắc đẹp bức nhân còn một kẻ lại là tiên nữ thuần khiến, thanh lệ thoát tục, áo trắng phất phơ. Không rõ vì sao hai nữ tử hoàn toàn khác biệt này lại xuất hiện đồng thời ở đây…

Phục Cảnh Hiên cũng đã phát hiện sự tồn tại của Diệp Thanh, vốn muốn bước lên hỏi han nhưng cuối cùng lại dời ánh mắt sang nữ tử áo đen quát: “Cô nương đã dám đả thương người, không lẽ lại không dám báo tên ra sao?”

Nữ tử áo đen cuối cùng cũng thu ánh mắt đang nhìn Diệp Thanh lại, lạnh lùng đáp: “Không phải là không dám mà là thân phận của ngươi chưa đủ tư cách…”

Phục Cảnh Hiên cười lạnh bảo: “Hừ!... Thật vậy sao?”

Nhưng không ngờ, nữ tử áo đen kia đột nhiên yêu kiều cười nói: “Hơ hơ… bất quá nhìn chân nguyên trong thể nội ngươi hình như còn có một thân phận khác, cũng miễn cưỡng cho là đủ tư cách. Bản cô nương tên là… Ninh Tiêm Tuyết!”

Diệp Thanh thấy thân thể Phục Cảnh Hiên hình như hơi run run, cũng chẳng biết là bị ba chữ ‘Ninh Tiêm Tuyết’ gây ra hay là do thân phận bị người khác nhìn thấu…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.