[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Quyển 4-Chương 7 : Chương 7 Tu chân bại hoại




Khi Diệp Thanh biết được hai đại môn phái chính là Thánh Thanh viện cùng Kiếm Cương tông, trong lòng nàng lập tức vui sướng không có ngôn từ tả nổi. Bởi vì trước kia nàng từ miệng Tiểu Lân nghe được có môn phái là Thánh Thanh viện, hơn nữa Hiên Dĩ Thừa cũng nói qua công tử là bị bọn họ bắt đi. Bởi vậy cũng biết, công tử rất có thể đi tới Thánh Thanh viện, điều này nói rằng quẻ của vị quốc sư kia có thể thành sự thật.

Trong đầu đã hình dung được hành tung của công tử, Diệp Thanh hận không lập tức mọc hai cánh để trở lại bên người Hoa Lân.

Mà Cầm Oản Vận thấy nàng kích động như thế, phảng phất đối với hành tung của Hoa Lân phi thường khẳng định, trong lòng thầm lắp bắp kinh hãi. Lại thấy Diệp Thanh hỏi địa chỉ của Thánh Thanh viện, vì vậy nàng giải thích:

- Kỳ thật thất đại Thánh môn đều ngụ tại Tiên Diên tinh hệ, Thánh Thanh viện cùng Kiếm Cương tông đương nhiên cũng không ngoại lệ!... Nói đến Tiên Diên tinh hệ, nó nằm ở hướng tây của Tu Chân giới, cơ hồ tất cả Phồn Tinh Nghi đều lấy nó làm điểm tham chiếu, chỉ cần là người tu chân bình thường đều biết vị trí cụ thể của nó… Đúng rồi, Diệp cô nương có Phồn Tinh Nghi không? Muốn hay không chế cho ngươi một cái lộ tuyến đồ?

- A?... Ta cám ơn tỷ tỷ trước!

Diệp Thanh đương nhiên cũng có Phồn Tinh Nghi, hơn nữa sớm biết vị trí cụ thể của “Tiên Diên tinh hệ”. Nhưng thấy Cầm Oản Vận nhiệt tình như thế, đành phải nói không có vật ấy.

Chỉ thấy tay Cầm Oản Vận khẽ niết thủ quyết, cổ tay vừa động, lòng bàn tay đột nhiên hiện ra một mai “Ký Ức tinh phiến”. Nàng vận khởi một tia tinh thần lực, đầu ngón tay ẩn ẩn phát ra một tia quang mang, trong nháy mắt tại tinh phiến để lại lộ tuyến truyền tống. Lúc này mới mở hai mắt nói:

- Diệp cô nương! Miếng tinh phiến này ghi rõ lộ tuyến truyền tống tới Tiên Diên tinh hệ, trong đó còn có một ít tu chân bí tịch tâm đắc của ta, tất cả đều tặng cho cô.

Diệp Thanh đối với “Ký Ức tinh phiến” cũng không từ chối, bởi vì trong người nàng chỉ có hai mai. Một mai là "Tu Chân bí tịch" của Tiểu Lân, một mai cũng là "Truyền Tống đồ giải" của Hiên Dĩ Thừa cấp cho nàng. Nàng thấy Cầm Oản Vận cũng muốn cấp cho nàng một mai, nghĩ thầm "Chẳng lẽ loại đồ này tại tu chân giới phi thường phổ biến sao? Tại sao ai cũng có thể đưa cho mình thứ này?"

Diệp Thanh đưa tay tiếp lấy, chỉ thấy mai tinh phiến này hết sức tinh mĩ, mặt trên còn khắc biểu tượng tia chớp, vì vậy ngẩn đầu nói:

- Cám ơn tỷ tỷ.

Không biết rằng mai tinh phiến loại này phi thường trân quý, tại khắp tu chân giới đều chỉ có bốn mai mà thôi. Bởi vì nó có thể phát ra chấn âm rất nhỏ, ngay cả ở trong “không gian pháp bảo” cũng không ngăn được tín hiệu của nó. Hiện tại Diệp Thanh không thể tưởng được trong tay Hoa Lân cũng đang có một mai.

Cầm Oản Vận thấy nàng thu lấy tinh phiến của mình, trong lòng vui vẻ, thuận miệng nói:

- Ta thật sự không giúp được ngươi cái gì, chỉ có thể ở chỗ này thầm chúc phúc cho cô sớm ngày tìm được công tử gia của cô.

Diệp Thanh sớm muốn đi trước tới Tiên Diên tinh hệ, vì vậy cười nói:

- Tỷ tỷ đã giúp ta rất nhiều, thật sự cám ơn! Đúng rồi, ta muốn dùng truyền tống trận của các ngươi. Hì hì.

Cầm Oản Vận gật đầu nói:

- Ở phía bắc, hãy theo ta.

Lúc này Thu Uyển Ly lại đột nhiên kêu:

- Sư… sư mẫu tỷ tỷ! Uyển nhi cũng muốn đi với tỷ!

Diệp Thanh sửng sốt sẵng giọng:

- Cô vừa rồi bảo cái gì?

Thu Uyển Ly rụt đầu không dám nhìn nàng, nói khẽ:

- Uyển… Uyển nhi cũng muốn đi tìm sư phụ! Ô ô ô…

Thu Uyển Ly cúi đầu, nhận ra trong tay mình còn nắm bức họa của Hoa Lân, vì vậy vội vàng giấu bức họa sau lưng mình, lặng lẽ hướng Diệp Thanh nhìn lại. Nhưng biết Diệp Thanh đang nhìn mình, vì vậy càng không dám ngẩng đầu lên.

Diệp Thanh liếc mắt nhìn, thấy tu vi của Thu Uyển Ly vừa mới luyện đến tầng thứ tư “Thai Tức cảnh giới” mà thôi. Vì vậy lắc đầu nói:

- Tu vi trước mắt của cô còn quá kém, có lẽ ngay cả truyền tống trận cũng không thể ngồi lên… công tử không mang cô theo, tự nhiên có đạo lý của hắn.

Thu Uyển Ly vội la lên:

- Không phải vậy! Sư phụ vốn muốn mang ta đi… nhưng… nhưng…

- Nhưng cái gì?

Diệp Thanh hỏi.

Thu Uyển Ly nói đến phần sau đột nhiên dừng lại, bởi vì nàng biết Hoa Lân bị người ta đánh cho phải chạy, nhưng bây giờ nếu nói ra, có lẽ mọi người Tiên Lăng cung sẽ trách mình. Vì vậy đành phải nói:

- Nhưng sư phụ… sư phụ, y nói… ách!

Diệp Thanh thấy nàng mở đôi mắt thật to, tay trái gãi gãi đầu, y như bị lây bệnh của Tiểu Lân. Không khỏi cười nói:

- Y nói cái gì?

Thu Uyển Ly linh quang chợt lóe, nói:

- Y nói muốn ta ở chỗ này chờ sư mẫu tới, bởi hắn biết sư mẫu nhất định sẽ tìm hắn, cho nên muốn Uyển nhi ở chỗ này chờ. Hì hì hì hì…

Diệp Thanh sẵng giọng nói:

- Hừ!... võ công không học, tất cả chiêu thức của sư phụ ngươi ngươi đã học được chưa.

- Ách!

Thu Uyển Ly ngẩng đầu nói:

- Sư mẫu tỷ tỷ!... mau mang ta đi mà.

Cầm Oản Vận lại đột nhiên quát:

- Uyển nhi không cần làm loạn!... Diệp cô nương nói đúng, muội bây giờ ngay cả Truyền Tống trận đều không thể ngồi lên, căn bản không có khả năng bước vào Tu Chân giới.

Thu Uyển Ly bĩu môi nói:

- Uyển nhi không tin!

Cầm Oản Vận mặt lạnh lùng nói:

- Tốt lắm!... muội không tin thì ta dẫn muội đi thử, theo ta đến đây!

Nói xong quay đầu nói với Diệp Thanh:

- Diệp Thanh cô nương, mời!... Ta cùng Uyển nhi đưa cô một đoạn!

- Mmm!

Diệp Thanh gật đầu.

Đoàn người xuyên qua cửa lớn của “Thần Kiếm sơn trang”. Hướng tới Truyền Tống tế thai ở bắc môn tiến tới.

Diệp Thanh mới phát hiện, tất cả kiến trúc của “Thần Kiếm sơn trang” cực kỳ mới, hiển nhiên vừa mới kiến tạo không lâu, vì vậy trong lòng có chút kỳ quái, những nhẫn nhịn không đặt câu hỏi.

Cầm Oản Vận dẫn năm người theo đường lớn xuyên qua Thần Kiếm sơn trang, mất thời gian một chén trà nhỏ mới tới tế thai ở bắc môn.

Lên trên tế thai, chỉ thấy Cầm Oản Vận vươn tay phải, dùng chân nguyên tinh thuần khởi động truyền tống trận. Sau khi chọn tọa độ, lúc này mới lấy một mai “năng lượng tinh thạch” khảm lên chỗ lõm của Truyền Tống trận. Chỉ thấy bạch quang chợt lóe, một thông đạo trong suốt hiện ra trước mặt mọi người.

Cầm Oản Vận nói:

- Diệp cô nương! Từ nơi này tới Tiên Diên tinh hệ phải trải qua ba mươi bảy lần truyền tống nữa. Ta cùng Uyển nhi tiễn cô một đoạn, lộ tuyến tiếp theo ta đã tả lại trong Ký Ức tinh phiến, hy vọng cô không đi nhầm…

Diệp Thanh gật gật đầu, Cầm Oản Vận lại quay đầu nói với Thu Uyển Ly:

- Uyển nhi!… lần này ta mang muội đi thử cảm giác truyền tống trận, sau khi trở về muội cần luyện công cho tốt, nếu không muốn đi cũng không được.

Nắm tay trái Uyển nhi, Cầm Oản Vận hướng Diệp Thanh gật đầu, ba người đồng loạt đi vào truyền tống trận. Chỉ thấy cường quang chợt lóe, tại chỗ chỉ còn có Giáng Tuyết cùng Cầm Dĩnh hai người….

Lại nói tiến vào truyền tống trận, Thu Uyển Ly tựa như phát hiện một vực sâu không đáy. Nàng hoảng sợ phát hiện, thân thể chính mình bị lực hấp dẫn cường đại hút vào một hư tuyến, vì vậy sợ tới mức thét lớn một tiếng.

Đợi đến khi mắt sáng ngời, rốt cục cũng tới cuối trận, chỉ thấy cảnh sắc chung quanh đột nhiên đại biến, ba người đã đi tới một đỉnh núi, một trận gió núi thổi qua, mang đến một mảnh sương trắng mờ ảo, cảnh sắc cũng hết sức đẹp mắt.

Bất quá Thu Uyển Ly lại không kịp hân thưởng, bắt đầu gập lưng nôn ra. Nếu không phải được Cầm Oản Vận đỡ tay, chỉ sợ sớm đã không đứng nổi.

Diệp Thanh cùng Cầm Oản Vận cùng cười lên:

- Lúc này tin chưa?

Thu Uyển Ly đâu có tâm tình đáp lại các nàng, chỉ “ô ô ô…” thấp giọng khóc.

Cầm Oản Vận ôn nhu nói:

- Vừa rồi ta còn dùng chân nguyên bảo vệ thân thể muội, nếu không chỉ sợ muội đã nằm trên mặt đất… bất quá, Uyển nhi cũng không cần tức giận, qua hai mươi năm, muội nhất định có thể một mình sử dụng truyền tống trận.

Thu Uyển Ly nghẹn ngào nói:

- Vì cái gì… vì cái gì các tỷ lại nói hai mươi năm… Ô ô ô giống như rất ngắn vậy.

Cầm Oản Vận cười nói:

- Vốn là rất ngắn mà!... ai! muội thật sự là trẻ con.

Nói xong nàng quay đầu nói với Diệp Thanh:

- Diệp cô nương! Chúng ta đưa cô tới đây thôi, từ nay về sau trên đường cô cần bảo trọng! Ngàn vạn lần không cần miẽn cưỡng, bởi vì có một vài địa phương không có bóng người, nói không chừng sẽ có nguy hiểm.

Diệp Thanh cảm động, hướng nàng gật đầu. Tay trái lấy ra Ký Ức tinh phiến mà nàng cấp cho mình, cẩn thận đứng tại chỗ nhìn một lượt, nàng phát hiện một chỗ tên là “Thiên Độc tinh” được miêu tả rất rõ ràng. Vì vậy thân thể mềm mại dừng lại, chăm chú nhìn Truyền Tống trận, bạch quang chợt lóe, một thông đạo trong suốt lại xuất hiện phía trên.

Cầm Oản Vận lấy bức họa Hoa Lân từ trong tay Uyển nhi, đang chuẩn bị đưa cho Diệp Thanh, ai ngờ Thu Uyển Ly đột nhiên khóc ròng nói:

- Không… không! Ta muốn bức họa của sư phụ, Uyển nhi muốn bức họa của sư phụ!

Diệp Thanh cùng Cầm Oản Vận đều sửng sốt nhìn chân tình của Thu Uyển Ly, khóc như lê hoa đái vũ (1), khiến cho người khác không đành lòng. Vì vậy cùng thở dài.

Trong mắt Diệp Thanh cũng ứ nước, nàng đương nhiên hiểu được đau đớn của Thu Uyển Ly lúc này, vì vậy ôn nhu nói:

- Uyển nhi đừng khóc nữa, bức họa này ta tặng cho muội!... Nếu tương lai còn muốn gặp sư phụ, muội phải chăm chỉ luyện công, cuộc sống con người chỉ có trăm năm, đảo mắt là hết!... Ta đi rồi muội phải bảo trọng.

Nói xong, Diệp Thanh cùng Cầm Oản Vận chào một tiếng, thực sự trên gương mặt của nàng cũng lộ ra vẻ thê lương, tựa hồ vừa rồi cũng nhớ tới chuyện cũ của mình…

Diệp Thanh không hề nhiều lời, thân thể mềm mại dứt khoát dịch chuyển, nhanh chóng hướng truyền tống trận đi tới.

Tu Chân giới quả nhiên rộng lớn vô hạn…

Diệp Thanh lại bước trên con đường tìm người thân mênh mang, vội vàng truyền tống mười một lần. Kết quả, nàng cũng không cố gắng được nữa, định truyền tống thêm một lần nữa rồi nghỉ ngơi một ngày.

Nơi đây đang là ban đêm, Diệp Thanh cẩn thận xoay tròn truyền tống trận trên mặt đất, chuẩn bị tiến hành một lần truyền tống nữa. Ai ngờ vòng màu đen trong tay nàng đột nhiên chợt lóe bạch quang, Tôn Yên Nhiên đột nhiên xuất hiện trước mắt.

Hai năm nay, Tôn Yên Nhiên vẫn an ủi Diệp Thanh rất nhiều, cho nên quan hệ của hai người vô cùng mật thiết. Chỉ nghe Tôn Yên Nhiên trách:

- Thanh Thanh!... Ta phát hiện chân khí trong cơ thể cô rất loạn, phải lập tức nghỉ ngơi. Ta không cho phép cô tiếp tục truyền tống nữa.

Diệp Thanh ngẩng đầu bi ai nói:

- Tỷ tỷ tốt, cô cho ta truyền tống một lần nữa được không? Hôm nay là lần cuối cùng.

Tôn Yên Nhiên cả giận nói:

- Không được!… Ta rất vất vả mới đợi được đến đêm, cô không cùng ta nói chuyện sao? Nói sau đã, phía trước không chừng sẽ có nguy hiểm, bởi vì trong lòng ta có chút bất an.

Diệp Thanh đành phải dừng lại động tác, giận dữ nói:

- Ai!... Bây giờ không biết Lân ca ca đã tới nơi nào, Thanh Thanh thật muốn gặp hắn… Yên Nhiên tỷ, tỷ nói ta có thể không tìm được hắn không?

Tôn Yên Nhiên chậm rãi “ngồi” bên người nàng nói:

- Cô nhất định có thể tìm được hắn… ta tin nhất định vậy.

Diệp Thanh vốn đã nghĩ tìm được sự an ủi của nàng, nghe vậy quả nhiên vui vẻ. Ánh mắt long lanh nhìn bầu trời, ảo tưởng nói:

- Hai năm rồi!... Ta muốn tìm được Lân ca ca, cô nói ta có nên tặng hắn lễ vật gì đó không?

Tôn Yên Nhiên cười nói:

- Tiểu ny tử!... ngươi trực tiếp lao vào lòng hắn, còn tặng cái lễ vật gì nữa? Bởi vì ngươi chính là lễ vật tốt nhất rồi.

Trên mặt Diệp Thanh lập tức đỏ lên, sẵng giọng nói:

- Cô mới là tiểu ny tử!... Ta không tin cô không thích Lân ca ca của ta, ngày nào đó ta bắt hắn thu nhận cô!... hừ!

Tôn Yên Nhiên rất hiếm khi thấy Diệp Thanh cao hứng như thế, vì vậy ra vẻ kinh hoảng nói:

- Đừng đừng đừng! Hắn trên người có thuần dương chi hỏa, ta không muốn bị hắn thiêu chết đâu…

- Hi hi hi…

Diệp Thanh ngồi trên mặt đất, ngửa đầu hồi tưởng hơi thở quen thuộc trên người Hoa Lân, thật lâu…

Hai người như vậy cả đêm, chân nguyên của Diệp Thanh cũng khôi phục được không ít. Vì vậy lại khởi động truyền tống trận, nhằm hướng “Tiên Diên tinh hệ”.

Chỉ thấy bạch quang chợt lóe, Diệp Thanh đã đi tới một nơi tên “Thiên Úc tinh”. Nhưng nàng còn chưa thấy rõ hoàn cảnh quanh mình, chợt nghe xa xa truyền đến tiếng đao kiếm, có người quát lớn:

- Tam Trụ Hương! Khuyên người giao một nửa đồ đó cho ta, bằng không lão tử không để yên…

Diệp Thanh quay đầu nhìn lại chỉ thấy hai hắc y nhân đứng giữa không trung, giống như tranh đoạt thứ gì. Vì vậy nhìn xung quanh, phát hiện mình đang đứng trên một đỉnh núi, dưới chân là truyền tống trận, nhưng lại có một cỗ thi thể máu tươi chảy ròng ròng, xem ra vừa mới bị người khác một kiếm giết chết.

Diệp Thanh rùng mình, lập tức đoán được hết thảy, thầm nghĩ tu chân giới sao lại cũng có kẻ bại hoại giết người cướp vật như vậy?

Vì vậy ngẩng đầu huớng không trung nhìn lại, chỉ thấy hai hắc y nhân trên bầu trời không hề tranh chấp nữa, mà đồng loạt nhìn về phía mình. Hơn nữa ánh mắt bọn họ đảo qua đôi gò bồng đảo của mình, trong mắt lộ ra ý dâm tà…

------------

1. Hoa lê trong cơn mưa


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.