[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Quyển 4-Chương 7 : – Chương 32 Thánh môn kinh biến




Ninh Niêm Tuyết là ai? Người tại trường đều không rõ.

Nhưng hôm nay Ninh Niêm Tuyết thật sự lo lắng, vừa mới tránh được sự quản chế của Hoa Lân, vốn tính về Long Thần tinh phá hủy băng lao (1) của Huyền Băng Thiên để phát tiết oán hận trong lòng. Nhưng vì đã lâu mới quay lại nhân gian nên nàng cải trang vào Thanh Phong hành quán cảm thụ chút ấm áp. Nào ngờ đột nhiên có người bên kia vách nói về ác linh vạn năm của Phệ Hồn cốc, trong lời nói có những từ ngữ không chịu nổi, nàng nổi giận nên đả thương người nói. Ai ngờ lại có kẻ rỗi hơi, Vĩnh Thắng kiếm khách và Vấn Tâm chân nhân kia tự cho công lực của mình cao tuyệt, không chỉ nói nàng không phải mà trong lúc nói còn ca ngợi sự thần minh của “Thánh môn”. Ninh Niêm Tuyết vốn đã tích tụ buồn bực bấy lâu liền tiện tay phế đi công lực của bọn họ, điều này cũng là nhờ lời khuyên của Hoa Lân hữu hiệu, nếu không thì mười người bọn họ đã đi đời rồi.

Nhưng chuyện này thông qua miệng người khác lại thay dổi hoàn toàn. Một nam tử mặc áo gấm ôm quyền nói với Phục Cảnh Hiên:

- Ta đang uống trà với Vĩnh Thắng kiếm khách, không biết vì sao yêu nữ này đột nhiên phát điên, không chỉ đả thương người vô tội mà còn bất kính đối với Thánh môn, nói cái gì mà chỉ cần là đệ tử của Thánh môn thì ả ta không bỏ qua cho ai hết.

- A?.. Thật không?

Phục Cảnh Hiên ngoảnh đầu hỏi Ninh Niêm Tuyết:

- Cô nương vì sao lại hận Thánh môn như thế?

Ninh Niêm Tuyết thầm nghĩ chuyện của ta cần gì ngươi quản? Do đó khinh thường không thèm trả lời, chỉ ung dung đứng thẳng lên, đi tới “ban công” lầu hai bảo:

- … đã nửa canh giờ rồi, không phải các ngươi bảo cao thủ của Thánh môn sẽ tới sao? Thật làm bản cô nương thất vọng. Bây giờ ta không rảnh chơi đùa với các ngươi nữa, ta cứ thế chém giết lên Huyền Băng Thiên, phá đi tường thành của bọn chúng… Hừ!

Toàn bộ tu chân giả đứng xem đều “Canh canh canh…” rút bảo kiếm ra, nam tử áo gấm lại quát lớn:

- … Vĩnh Thắng kiếm khách nói không sai! Yêu nữ này nhất định chính là yêu vật bị giam trong Phệ Hồn cốc, tất cả cùng tiến lên tiêu diệt ả!

Ninh Niêm Tuyết lập tức nhìn về phía phát ra tiếng nói, nam tử áo gấm kia đột ngột giống như bị đánh một đòn nghiêm trọng, “Phốc” một tiếng, há miệng phun ra một vòi máu, ngã xuống đất. Lúc này Ninh Niêm Tuyết mới lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người bảo:

- Đã xem náo nhiệt đủ chưa?... Cút!

Trên đường lập tức nổi lên một cơn gió mạnh cuốn y phục của mọi người bay phần phật, ai ai cũng ngầm vận công chống lại. Ninh Niêm Tuyết liền đưa tay tùy tiện hất lên, một luồng chân nguyên trong suốt nhanh chóng lan ra chung quanh, tất cả người đứng xem trên đường đều hự lên đau đớn, bị khí kình hất về phía sau, chỉ có mấy vị tu chân giả Thanh Hư kỳ trở lên mới có thể miễn cưỡng trụ lại. Nhưng nhà cửa phía đối diện thì không thể chịu nổi, “Ầm” một tiếng sụp xuống, bụi bay mù trời, uy thế làm người ta sợ chết đi được.

Mấy cao thủ ngự kiếm trên không cũng bị kình khí đẩy ra ngoài hơn mười trượng. Diệp Thanh phẩy phẩy tay lên mũi nói:

- Khặc khặc… làm gì thế? Toàn bụi không…

Đợi đến lúc bụi bặm lắng xuống, Ninh Niêm Tuyết sớm đã không còn bóng dáng. Chợt nghe có người chửi:

- Khặc khặc… pháp lực của yêu nữ này mạnh thật, nhất định là do yêu hồ vạn năm biến thành, mọi người mau thông báo cho Thánh môn, tuyệt không thể bỏ qua ả được.

Phục Cảnh Hiên luôn lưu ý tới Diệp Thanh, ngự kiếm tới bên cạnh nàng hành lễ nói:

- Tại hạ Phục Cảnh Hiên, xin hỏi cô nương có phải là đệ tử của Thánh môn không?

Diệp Thanh lắc đầu nói:

- Ta không phải đâu!... Không nói với ngươi nữa, nữ nhân vừa rồi thật lợi hại, có khi chính là từ Phệ Hồn cốc đi ra. Bây giờ ta phải đi Huyền Băng Thiên… Tạm biệt!

Nói xong chân đạp phi kiếm, “Viu” một tiếng bay thẳng về hướng Huyền Băng Thiên.

Bay trên không, Diệp Thanh không khỏi nghĩ thầm “Nếu yêu nữ vừa rồi quả thực là trốn từ “Phệ Hồn cốc” ra, thế thì nhất định ả sẽ biết Hoa Lân ở đâu.” Nghĩ tới đây không khỏi gia tăng tốc độ, toàn lực bay về phía Huyền Băng Thiên, hy vọng có thể tới kịp.

Diệp Thanh đạp trên phi kiếm, chỉ thấy mây trắng bay lượn bên người, phóng mắt nhìn xem, rừng rậm dưới chân thực sự rất rộng lớn, vốn chẳng thể nào nhìn thấy ven rừng trong tầm mắt. Bay được năm thời thần, mặt trời đã xuống núi, rừng rậm dưới chân đen thui, không khỏi hoài nghi có phải mình đã lạc đường. Ngay lúc đang nghi hoặc, chỉ thấy dãy núi dưới chân đột nhiên không còn, một sơn cốc hoang vu xuất hiện trước mắt.

Sơn cốc này thật sự quá trần trụi, trong cốc không có lấy một ngọn cỏ, nhìn từ trên cao còn cho rằng nó là một cái bánh áp chảo. Diệp Thanh máy động trong lòng, thầm nghĩ nơi này có khả năng là “Phệ Hồn cốc” trong truyền thuyết không? Bản thân có nên hạ xuống không?

Trong lúc đang do dự lại phát hiện ở giữa sơn cốc hình như có ánh lửa… Không sai, chính là ánh lửa.

Diệp Thanh vô tình khẩn trương lên, thầm nghĩ không lẽ công tử còn ở lại Phệ Hồn cốc? Do đó xoay mũi kiếm lại nhanh chóng hạ xuống.

Lúc còn ở trên không, Diệp Thanh đã phát hiện sơn cốc bên dưới có dựng tổng cộng mười hai tấm bia đá lớn hình như được bài trí theo một loại trận pháp nào đó. Ở giữa sơn cốc quả nhiên có một đống lửa, bên cạnh còn có một bóng đen nằm trên mặt đất, cũng chẳng biết đã chết hay chưa?

Diệp Thanh từ trên trời hạ xuống, cuối cùng cũng đánh thức bóng đen bên dưới. Hắn nhanh chóng bật dậy, ngẩng đầu quát:

- Là ai?

Nhưng mà khi hắn phát hiện là một vị tiên nữ hạ phàm, thiếu chút nữa quên ngậm cả miệng lại.

Diệp Thanh nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, nhìn thấy vị thiếu niên này chừng hai hai tuổi, tay cầm một thanh trường kiếm kim sắc, tu vi chắc chắn còn cao hơn mình, tướng mạo cũng anh tuấn, không giống như người xấu, do đó hỏi:

- Vị sư huynh này!... Huynh có biết nơi đây cách Huyền Băng Thiên bao xa không?

Thiếu niên kia cứ mãi nhìn Diệp Thanh chằm chằm đến phát ngốc lúc này mới hồi thần hỏi:

- Cô nương muộn thế này rồi còn muốn tới Thánh Thanh viện? Cô là người của Thánh Thanh viện ư?

Diệp Thanh lắc đầu đáp:

- Không phải!... Ta và Thánh môn cũng có chút quan hệ sâu xa, có chút việc gấp cần tới Huyền Băng Thiên mà thôi.

Thiếu niên kia gãi gáy nói:

- Cô có chuyện gì gấp thế? Có cần ta giúp không?

Diệp Thanh quả thực muốn đá cho hắn mấy cái, bất quá phát hiện động tác hắn gãi gáy có chút giống với Hoa Lân, do đó nhẫn nãi giải thích:

- Hôm nay ta nhìn thấy một nữ tử ra tay ở Kỳ Long thành, cô ta còn nói muốn hủy tường thành Huyền Băng Thiên. Nhưng ta có chút việc gấp cần tìm cô ta để hỏi, vì thế nên muốn đuổi theo… Xin hỏi Huyền Băng Thiên còn cách đây bao xa?

Ai ngờ thiếu niên kia không những không trả lời mà còn hỏi ngược lại:

- Không phải chứ?... Rút cuộc là người nào dám khiêu chiến Huyền Băng Thiên? Cô ta tên gì?

Diệp Thanh cuối cùng cũng nổi giận:

- Uy!... Ngươi còn chưa trả lời ta mà!

- Ách…

Thiếu niên đó sửng sốt, lập tức chỉ về phía Bắc nói:

- Ha ha… Huyền Băng Thiên còn cách đây khoảng năm trăm dặm, cứ bay thẳng về phía Bắc là tới!

Diệp Thanh rút phi kiếm ra, “Viu” một tiếng, ngự kiếm bay lên, quên cả nói lời cảm ơn.

Thiếu niên kia oa oa kêu lên: “

- Uy uy uy, tiên tử!... Cô còn chưa trả lời ta!

Nói rồi hắn cũng ngự kiếm đuổi theo.

Diệp Thanh chẳng đếm xỉa tới hắn, ngự kiếm nhanh chóng bay về phía Bắc. Nào ngờ, với tốc độ của “Tru Ma kiếm” của nàng mà lại bị thiếu niên đằng sau đuổi kịp, chỉ thấy hắn nghiêm mặt bảo:

- Uy uy… tiên tử, vừa rồi thật xin lỗi! Tại hạ tên là Lộ Á Phi, hiện tại ta đã trả lời câu hỏi của cô, xin cô nể mặt ta mà cho ta biết là ai muốn khiêu chiến với Thánh Thanh viện được không?

Diệp Thanh bị hắn làm phiền, chỉ lạnh lùng đáp:

- … Ninh Niêm Tuyết!

- A?

Lộ Á Phi thiếu chút nữa là rơi từ trên kiếm xuống, đột nhiên gia tốc đuổi theo Diệp Thanh hỏi:

- Có thật là Ninh Niêm Tuyết?... Cô dám xác định?

Diệp Thanh bực mình đáp:

- Bổn cô nương không nói lại lần thứ hai.

Lộ Á Phi lập tức kêu lên quái dị:

- Ai nha nha! Tin này quả thực rất quan trọng… Xem ra ta phải lập tức tới Huyền Băng Thiên mới được. Hắc hắc… vừa hay chúng ta đi cùng đường.

Nhưng Diệp Thanh lại “Viu” một tiếng dừng lại, Lộ Á Phi thu thế không kịp, hô lên một tiếng vượt quá năm-sáu trượng. Bất quá hắn lập tức bay trở lại, nghi hoặc hỏi:

- Cô sao thế?

Diệp Thanh chỉ về phía Bắc cả giận bảo:

- Ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta!... Hừ!

- Ách…

Lộ Á Phi nhất thời nghẹn lời, sửng sốt nhìn tuyệt sắc mỹ nữ trước mắt này, thầm nghĩ sao tuyệt sắc nữ tử trong thiên hạ đều vô tình thế này? Không lẽ là ta không đủ đẹp trai?

Diệp Thanh không đếm xỉa gì tới hắn, ngự phi kiếm toàn lực bay về phía Bắc. Lộ Á Phi cảm thấy chẳng vui vẻ gì, chỉ đi theo đằng xa.

Cự ly năm trăm dặm tuyệt không quá xa, Diệp Thanh bay chưa tới nửa khắc đã thấy xa xa một dải núi trắng như tuyết nghênh đón.

Cuối cùng cũng đã tới vùng đất băng tuyết, con đường dưới chân càng ngày càng sáng, cho dù trong đêm tối vẫn có thể thấy rõ cảnh sắc trong đáy cốc.

Lúc này Lộ Á Phi lại đuổi tới bảo:

- Cô nương!... Hình như cô đi hơi lệch phương hướng. Cô nhìn bên kia đi, chỗ có vầng sáng mờ mờ xông lên tận trời mới chính là Thánh Thanh viện.

Kỳ thực Diệp Thanh vốn muốn bay về phía vầng sáng mờ kia, tên Lộ Á Phi này cũng chẳng biết đã ăn phải thuốc gì, hết lần này tới lần khác nói nàng đi lệch khỏi quỹ đạo. Diệp Thanh cũng chẳng tranh cãi, ngậm miệng không nói, thậm chí chẳng thèm nhìn hắn.

Mắt thấy Huyền Băng Thiên càng ngày càng gần, Lộ Á Phi đột nhiên kinh hãi hô lên:

- A? Cô xem bên đó kìa… trên không trung có màn ánh sáng trong suốt, trên đó có lấp lóe hàn quang, không lẽ Ninh Niêm Tuyết đã bắt đầu phá tường rồi?

Bản thân Lộ Á Phi cũng chẳng biết hắn đã bị nhiễm tính cách của Hoa Lân rất sâu.

Diệp Thanh định thần nhìn, quả nhiên thấy đằng xa có màn phòng ngự trong suốt, bên trên có vô số điểm sáng lấp lóe, hình như quả thực đã bị công kích. Vì thế nàng gia tăng tốc độ bay lại gần, chỉ thấy tầng phòng ngự đó càng ngày càng gần, tường thành và cung điện bên trong cũng dần rõ lên.

---------------

1. Nhà lao bằng băng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.