[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Quyển 4-Chương 7 : Chương 24 GIAN NAN QUYẾT TRẠCH




Lần này Hoa Lân bị tẩu hỏa nhập ma cũng là kết quả tất yếu, Phần Tinh luân trong cơ thể hắn là pháp bảo hỏa hệ nhưng hắn không ngừng tu luyện thủy hệ chân nguyên. Lúc mới bắt đầu thì xung đột còn chưa lập tức biểu hiện ra, nhưng một khi tu chân giả bước vào cảnh giới thứ tám Thanh Hư kỳ thì chân nguyên trong cơ thể sẽ dung hợp lại một lần, hơn nữa sẽ hình thành “khí phủ” (bộ phận chứa khí, trước có lục phủ giờ chắc thành thất phủ) hỗn độn tại đan điền, như vậy chân nguyên trong cơ thể mới có thể tuần hoàn luân chuyển không ngừng, hết một vòng rồi lại trở lại ban đầu, chính vì thế nên nó mới có tên là Thanh Hư cảnh giới. Nhưng rất bất hạnh, Hoa Lân lại luyện hai hệ chân nguyên tương phản lẫn nhau, khi bọn chúng cường hành dung hợp làm một mà không sinh ra xung đột thì mới là lạ. Mà càng không may là Hoa Lần đã sắp đột phá lên Thanh Hư cảnh giới rồi.

Mà tình trạng của Hoa Lân bây giờ, phóng mắt nhìn khắp Tu Chân giới liệu mấy ai có đủ can đảm để động thủ cứu chữa? Còn may là bình sinh Hoa Lân tích đức không ít, Ninh Niêm Tuyết cũng là một trong số những người chịu ân tình của hắn, chỉ có điều bây giờ Ninh Niêm Tuyết đang rất do dự, trong lòng nàng đã có sẵn hai phương pháp cứu chữa cho hắn, nhưng bất luận là cách nào cũng đều có chỗ lợi chỗ hại, cho nên mãi mà vẫn chưa dám động thủ.

Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Ninh Niêm Tuyết quyết định để Hoa Lân tự mình làm chủ. Vì vậy nàng bắt quyết, vận khởi tiên linh lực đưa thân thể Hoa Lân bay lên không trung, sau đó áp trụ chân nguyên trong cơ thể hắn, và cuối cùng gọi hắn tỉnh lại từ trong cuồng loạn.

Hoa Lân từ từ mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là một khuôn mặt phấn hồng hoàn mĩ vô khuyết. Nhưng trong đầu Hoa Lân lúc này hoàn toàn trống rỗng, vì vậy đôi mắt của hắn trông như si ngốc vậy, rất lâu qua đi mà vẫn chưa thể hồi thần trở lại.

Ninh Niêm Tuyết thấy hắn đã tỉnh liền nhấc ngọc thủ lên làm một cái “phong ấn” vào trán hắn để cho chân nguyên trong cơ thể hắn không thể vận chuyển, sau đó nàng mới nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi có biết tình hình của mình bây giờ đang nghiêm trọng đến thế nào không?

Chỉ thấy Hoa Lân mở trừng đôi mắt vô thần ra mà lẩm bẩm một mình:

- Đẹp quá…

Ninh Niêm Tuyết thấy hắn không trả lời liền sẵng giọng nói:

- Ta đang hỏi ngươi đó!

Hoa Lân rốt cục cũng có chút phản ứng nhưng ánh mắt vẫn có chút ngơ ngẩn, hắn hỏi lại:

- Hỏi…hỏi gì cơ?

Đôi mi thanh tú của Ninh Niêm Tuyết không khỏi cau lại, nàng thầm nghĩ không biết có phải tên gia hỏa này bị thiêu hỏng não rồi không? Nếu quả vậy thì thật là phiền toái lớn rồi. Vì vậy nàng hỏi lại:

- Ngươi đã tẩu hỏa nhập ma rồi, bây giờ ngươi có hai lựa chọn. Ngươi có muốn nghe không?

- Ta… ta tẩu hỏa nhập ma rồi?

Ánh mắt ngơ ngẩn của Hoa Lân rốt cuộc cũng khôi phục được chút linh động, hắn suy nghĩ một hồi rồi cuối cùng mắt cũng sáng lên và khôi phục lại bình thường. Vì vậy hắn liền quay đầu nhìn bốn phía, phát hiện mình đang nằm giữa không trung, toàn thân đang vô cùng đau đớn, hắn khó hiểu hỏi:

- Ta… ta sao rồi?

Bất đắc dĩ Ninh Niêm Tuyết đành phải nhẫn nại đem sự tình trước đó kể qua một lần, sau đó nói:

- Bây giờ ngươi có hai con đường để lựa chọn. Thứ nhất, ta có thể hóa tán toàn bộ chân nguyên trong cơ thể người, sau này ngươi không phải chịu nỗi khổ thủy hỏa tương xung nữa, như vậy có thể ‘nhất lao vĩnh mạch’ (thành ngữ: chỉ cần chịu khổ một lần rồi sau này có thể thoải mái). Nhưng từ nay sẽ phải tu luyện lại từ đầu…

- Cái gì?

Hoa Lân thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhưng do không thể động đậy nên hắn chỉ có thể lớn tiếng kháng nghị:

- Cách này vạn vạn lần không được, cách thứ hai thế nào?

Ninh Niêm Tuyết đột nhiên nghiêm mặt lạnh lùng nói:

- Hừ, ngươi suy nghĩ thật là quá thiển cận!... Cách thứ hai là ta tạm thời phân li hai loại chân nguyên thủy hỏa trong người ngươi ra. Nếu như vậy ngươi có thể tiếp tục tu luyện, nhưng nó lại có một chỗ vô cùng tệ hại. Đó là cuối cùng đến một ngày nào đó ngươi sẽ lại tẩu hỏa nhập ma, hơn nữa công lực càng cao nguy hại càng lớn, cho đến một ngày không thể khống chế nổi thì ngươi sẽ tự nổ mà chết. Cho nên ta khuyên ngươi…

Nàng còn chưa nói xong Hoa Lân đã ngắt lời luôn:

- Mặc kệ, ta chọn cách thứ hai!

Ninh Niêm Tuyết cả giận nói:

- Người … người ta còn chưa nói xong mà!

- A!

Hoa Lân đành phải truy vấn:

- Vậy …vậy còn có cái gì không tốt nữa à?

Ngữ khí của Ninh Niêm Tuyết đột nhiên trở nên cực kì lãnh đạm:

- Nếu ngươi chọn cách thứ hai. Từ nay về sau dù có khẩn cấp đến đâu cũng không được dốc toàn lực qua chiêu với địch nhân. Nếu không chân khí bị kích động sẽ lập tức dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, đến lúc đó chỉ sợ không ai có thể cứu ngươi….Hơn nữa cho dù ngươi cố gắng thế nào, tu vi của ngươi cũng không thể đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực, bởi vì ngươi tuyệt không thể vượt qua Bàn Niết kì, càng chẳng thể phi thăng. …Như vậy đó, ngươi cứ nghĩ kỹ đi rồi hãy trả lời!

- A?

Hoa Lân sững người, ngực như bị một tảng đá nặng đè lên.

Từ khi Hoa Lân biết tu chân có thể phi thăng, trong tiềm thức của hắn đã coi Phi thăng là mục tiêu theo đuổi (đương nhiên đây cũng là mục tiêu của tất cả những tu chân giả- tác giả). Cho nên những lời này đối với Hoa Lân thực chẳng khác nào sét giữa trời quang, trong lòng hắn không khỏi dao động, đối với sự lựa chọn của mình đã bắt đầu có chút do dự.

Ninh Niêm Tuyết lắc đầu nhẹ nhàng truy vấn:

- Thế nào? Ngươi vẫn quyết định chọn cách thứ hai chứ?

- Ách…

Hoa Lân bối rối, thiếu chút nữa quên hết những chuyện đã xảy ra. Sau một hồi lâu suy nghĩ hắn mới đột nhiên hỏi:

- Liệu…liệu còn có cách thứ ba không?

Ninh Niêm Tuyết cả giận nói:

- Ngươi làm cái gì vậy? Đang mặc cả với ta hả? …Hừ!

Hoa Lân muốn gãi đầu một cái nhưng lại phát hiện mình không thể nhúc nhích được, vì vậy hắn đành lộ ra vẻ mặt đau khổ nói:

- Vậy… vậy thôi đi, ta vẫn sẽ chọn cách thứ hai!

Ninh Niêm Tuyết có chút ngạc nhiên, bất quá chỉ suy nghĩ một chút là lập tức hiểu được nỗi khổ trong lòng Hoa Lân. Đối với tình trạng trước mắt của hắn thì cũng sinh ra một tia đồng tình, nàng liền ôn nhu nói:

- Vậy ngươi hãy ngủ trước đi, khi ngươi tỉnh lại thì đã là một con người khác rồi.

Hoa Lân nghe thấy câu này thì cảm thấy có chút không ổn, nghĩ thầm rằng làm sao mà khi tỉnh lại ta lại là một con người khác được? Nhưng con chưa kịp đề xuất nghi vấn thì Ninh Niêm Tuyết đã đột nhiên thi pháp. Hoa Lân chỉ cảm thấy cả người giống như rơi xuống vực sâu vạn trượng, ngay cả linh hồn cũng rời khỏi thể xác, hắn lập tức mất đi tri giác….

Cũng không biết đã trải qua bao nhiêu lâu …

Hoa Lân mang máng nhớ mình vừa rơi xuống địa ngục, xung quanh toàn là ma hỏa mãnh liệt thiêu đốt toàn thân mình. Sâu trong trí nhớ hắn, cơn “ma bệnh” nhiều năm không gặp dường như đã quay trở lại, hơn nữa còn bắt đầu hung hăng phá hoại cơ thể mình. Loại cảm giác này vô cùng chân thật, rốt cục hắn cũng không nhịn được đau đớn xung quanh mà đột nhiên tỉnh dậy từ trong mộng.

Lúc này mới phát hiện hiện thực so với mộng cảnh thực cũng chả tốt hơn bao nhiêu, toàn thân hắn vừa đau đớn vừa mệt mỏi, hắn cảm thấy mình phảng phất giống như một miếng thịt lợn vừa bị nướng vậy . Bất quá sự đau đớn này cũng có một chỗ tốt, đó là nhờ đó mà hắn bảo trì được sự tỉnh táo tuyệt đối. Cho nên lần này Hoa Lân cũng không mất bao nhiêu khí lực đã liền có thể lập tức trở lại với thực tế.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ninh Niêm Tuyết đang nhàn hạ ngồi cách đó một trượng, toàn thân linh khí bao bọc giống như là đang đả tọa vậy. Nhưng ý nghĩ vừa mới hiện lên trong đầu hắn thì thanh âm băng Lãnh của Ninh Niêm Tuyết đã vang lên:

- Tỉnh lại rồi hả?

Hoa Lân vốn đã quen với sự biến đổi thất thường của Ninh Niêm Tuyết, thấy thái độ của nàng bây giờ rất nghiêm túc nên hằn đành cố nén đau đớn toàn thân mà tỏ ra bình thản nói:

- Cảm ơn nàng…

Ninh Niêm Tuyết chậm rãi mở mắt ra nói:

- Ngươi không cần cảm ơn ta! …Ta đã từng nói ai có thể cứu ta ra ngoài, nhất định ta có thể thỏa mãn ba nguyện vọng của người đó. Hôm nay cứu ngươi một mạng ta đã tính vào một trong đó, cho nên ngươi còn có hai nguyện vọng nữa, bây giờ có thể nói ra rồi đó.

Hoa Lân có chút bất đắc dĩ, hắn hiểu được bây giờ khoảng cách giữa mình và Ninh Niêm Tuyết đã tăng lên rất nhiều. Chuyện này so với cách nghĩ lúc trước của hắn có chút khác biệt, vì vậy hắn vội vàng hỏi:

- Chỉ cần làm được thì nàng đều đáp ứng ư?

- Gần như vậy!…Bất quá phải hợp tình hợp lí mới được, nếu không chẳng hạn như ngươi nói người ta lập tức tự sát thì ta liệu có thể đồng ý không?

Hoa Lân gật gật đầu rồi ngưng thần nhìn vào mắt nàng, muốn từ thần thái của nàng thu được cái gì đó, nhưng chỉ thấy đôi mỹ mục của Ninh Niêm Tuyết giống như được một làn thủy vụ bao phủ khiến cho người ta chẳng thể nhìn thấu. Hoa Lân cố tập trung tinh thần nói:

- Vậy được… Nàng còn nhớ thiếu niên lần trước cùng ta tiến vào không? Hắn tên là Lộ Á Phi!

Ninh Niêm Tuyết cảm thấy có chút kì quái, nàng khó hiểu nói:

- Ngươi nói hắn à? Đương nhiên ta nhớ rõ! Hắn còn hứa với ta ba chuyện, ngươi có muốn biết là chuyện gì không? Hi hi hi…

Hoa Lân thấy nàng đột nhiên trở nên kiều mị đến khó tả thì đầu óc lập tức trở nên mơ hồ, còn may là toàn thân hắn đang đau đớn không thôi, đầu óc cũng khá tỉnh táo, vì vậy hắn bèn cười nói:

- Ta thật sự rất muốn biết! Ta nghĩ chỉ cần là nam nhân thì đều tò mò thế cả!... Bất quá, chuyện này không tính là một trong hai tâm nguyện còn lại chứ?

Lời nói của Hoa Lân khiến Ninh Niêm Tuyết vô cùng vui vẻ, ít nhất khuôn mặt mỹ lệ của nàng cũng đã “chứng thực” điều đó. Vì vậy nàng nhẹ nhàng nói:

- Rút cục tâm nguyện thứ nhất của ngươi là gì? Tại sao lại nhắc đến hắn?

Hoa Lân lúc này mới trầm tư một lát rồi nói:

- …Ta nhớ nàng từng nói qua, nàng lúc nào cũng có thể đề cao cảnh giới tu vi của chúng ta lên. Mà tên huynh đệ của ta đối với tu chân thập phần chuyên chú, nếu nàng thật sự làm được, liệu có thể giúp hắn đề thăng một hai cảnh giới được không?

Ninh Niêm Tuyết sửng sốt một lúc, nàng có chút không vui nói:

- Ngươi thật là kì quái! Tự nhiên lại lãng phí một tâm nguyện vì người khác… Ta có thể giúp các ngươi đề thăng cảnh giới nhưng ngươi cũng phải hiểu là làm như vậy ngược lại còn có thể hại hắn. Bởi vì tu chân phải tuần tự mà dần dần tiến lên, nếu sự giác ngộ của hắn không đủ thì khả năng điều khiển chân nguyên cũng có giới hạn, đến lúc đó không tránh khỏi nội tức bị rối loạn, lúc nào cũng ở trên bờ vực nguy hiểm… Hôm nay sở dĩ ta giúp ngươi đột phá Thanh Hư cảnh giới là bởi vì công lực của ngươi cũng đã tiếp cận đến cảnh giới đó rồi, cho nên ta mới có thể thoải mái mà làm… Thế nào? Ngươi tưởng chuyện này dễ dàng lắm sao?

- A!

Hoa Lân vô cùng ngạc nhiên, hắn vội vàng hỏi:

- Ta đã đột phá Thanh Hư cảnh giới rồi ư? Tại sao ta lại không cảm thấy nhỉ?

Nghe thế Ninh Niêm Tuyết che miệng cười nói:

- Hi hi hi… bởi vì bây giờ ngươi toàn thân đau đến nhập cốt, không thể vận công đương nhiên không thể cảm nhận được sự ảo diệu trong đó.

- A!

Hoa Lân thầm nghĩ thì ra Ninh Niêm Tuyết đã biết trước mình đang chịu khổ, nhưng lại không chịu giúp mình tìm biện pháp, bây giờ nghĩ lại thật bực mình mà. Nhưng hiện tại hắn không thể chủ động cầu xin nàng ta giúp mình giảm bớt nỗi đau, nếu không nói không chừng nàng ta lại coi đó là một trong hai tâm nguyện thì hỏng hết.

Hoa Lân nhớ tới mục đích cuối cùng của mình còn chưa hoàn thành, đành phải chịu khổ một chút vậy, do đó hắn liền tiếp lời nói:

- Vậy được rồi, đến lúc đó chúng ta chỉ cần hỏi Lộ Á Phi một câu xem hắn có nguyện ý hay không thôi! … Tốt lắm, bây giờ đến lượt ta nói ra tâm nguyện cuối cùng rồi, nàng nhất định phải làm được đấy nhé!

Ninh Niêm Tuyết sắc mặt nghiêm lại, nàng biết Hoa Lân sắp đưa ra một yêu cầu cầu khó khăn rồi. Bởi vì bất kể là ai một tâm nguyện cuối cùng đều vô cùng khó làm, cho nên nàng không khỏi có chút khẩn trương, sợ Hoa Lân sẽ đưa ra một yêu cầu quá khó khăn.

Rất không may, lúc này Hoa Lân lại nghiêm mặt lại mà hỏi một vấn đề cực kì nghiêm trọng:

- Tuyết nhi tỷ! …Ta nhớ tỷ từng nói chỉ cần có thể cứu tỷ ra, tỷ thậm chí có thể thuận theo ta trong mười hai canh giờ, chuyện này có phải là thật không vậy?

- A!

Ninh Niêm Tuyết sửng sốt, nàng cảnh giác nhìn Hoa Lân, nghĩ thầm tên gia hỏa này muốn làm gì vậy? Chẳng biết hắn có phải là tu chân giả không nữa?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.