[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Quyển 4-Chương 7 : Chương 19 anh hào hối tụ




Lại nói sau khi Hoa Lân phóng ra Phần Tinh hỏa, hắn ngẩn ngơ đứng giữa liệt hỏa nhìn cỏ dại bên người đang bị thiêu đốt bừng bừng, ánh mắt không khỏi lộ ra sự hưng phấn.

Vốn nghĩ rằng, ngọn lửa lớn này nhất định có thể thiêu sạch Phệ Hồn cốc, ai ngờ lửa chỉ lan ra được một khoảng mười trượng đột nhiên “xích” một tiếng rồi phụt tắt. Hoa Lân nhíu mày nheo mắt nhìn lại, chỉ thấy cả sơn cốc tràn đầy hàn vụ (1) âm lãnh. Hơn nữa trong đám cỏ tươi tốt xuất hiện rất nhiều bóng đen, xem ra liệt hỏa là do những Ác Linh dập đi rồi.

Hoa Lân vô cùng kinh ngạc, chợt cảm giác mặt đất dưới chân rung động một đợt. Cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện mặt đất vừa bị thiêu cháy có màu xám ngắt đã mọc mầm xanh, từng đám cỏ dại theo nhau trồi lên, chốc lát đã phủ qua bàn chân, hiện tượng này thật sự làm cho sợ hãi.

Hoa Lân cười khổ một tiếng, nhấc Hà Chiếu trong tay lên, bổ về phía trước vạch cỏ dại tiếp tục xông tới. Từ xa hắn cảm giác có một bóng đen cao lớn, trong lòng vui mừng khẳng định phía trước là một tấm thạch bia, vì vậy cước bộ nhanh chóng chạy vội tới...

Một tấm bia đá khổng lồ đột nhiên xuất hiện trước mặt, trên đó có viết mười bốn chữ lớn cực kỳ rõ ràng:

- Người sống chớ vào Nhiếp Hồn cốc, nếu không canh ba sẽ bị xuất khiếu.

Hoa Lân thất vọng lắc đầu, bởi vì trên thạch bia thứ mười ba phải viết “Giới động thiên địa kinh, Phong thần mạc bất xuất.”(2)

Xem ra thạch bia trước mặt chỉ là một tấm bia giả mà thôi, Hoa Lân nuối tiếc một lúc, dứt khoát quay đầu tiếp tục đi về phía trước, hy vọng có thể may mắn tìm thấy thạch bia thứ mười ba - Phong Thần bia.

Nhưng hắn chưa được bao xa thì hàn khí xung quanh bỗng càng ngày càng đậm hơn, bầu trời hoàn toàn bị hàn vụ bao phủ. Đúng vào lúc này, Phần Tinh Luân trong cơ thể Hoa Lân yếu hẳn đi, hiển nhiên vừa rồi năng lượng đã bị tiêu hao quá độ.

Hoa Lân biết mình không ổn, đang chuẩn bị nghĩ biện pháp đối phó một chút, đột nhiên một trận cười từ bên trái truyền tới:

- Ha ha ha... Tiểu bằng hữu! Lần này không có Lộ Á Phi bảo vệ, ta xem ngươi hôm nay chết như thế nào!

Hoa Lân ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng người mờ nhạt từ bên trái bay tới, sợ rằng đó chính là chủ nhân Phệ Hồn cốc, Trác Vô Ảnh.

Không ngờ Hoa Lân lại mừng như điên, cũng ha ha cười vang:

- Ha ha ha... rốt cuộc ngươi cũng tới, ta tìm ngươi đã nửa ngày rồi!

Trác Vô Ảnh đang chuẩn bị tấn công Hoa Lân, nghe vậy hơi sửng sốt, ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi tìm ta làm gì? Lẽ nào muốn tìm cái chết mà không được sao?

Hoa Lân cố làm ra vẻ nghiêm túc nói:

- Ngươi là chủ nhân của nơi này, sự việc xảy ra gần đây ngươi phải rõ hơn ta!... Ngươi có biết vì sao Thánh Thanh viện và Ám Ảnh môn lại tới nơi này không?

Trác Vô Ảnh sắc mặt tái nhợt, lập tức xuất hiện một luồng sát khí, hừ lạnh nói:

- Hừ… Bọn chúng chẳng phải là vì Phong Thần bia mà đến sao?

Hoa Lân gật đầu nói:

- Không sai, bọn chúng vì muốn Phong Thần bia của ngươi mà đến. Vậy ngươi cũng biết bên trong Phong Thần bia nhốt một vị tiên tử xinh đẹp tuyệt luân chứ?

Trong mắtTrác Vô Ảnh càng thêm hàn quang lóe lên, giận dữ nói:

- Điểm này bổn tôn rõ hơn ngươi? Nói mau, có phải bọn chúng là do ngươi dẫn đến hay không?

Hoa Lân thấy Trác Vô Ảnh kích động như thế, nhất thời chợt hiểu ra, nhưng vẫn chầm chậm trả lời:

- Ngươi xem ta có ngu ngốc như vậy không? Chuyện tốt như vậy sao có thể để cho người khác tới nẫng tay trên, hắc hắc!... Ta vẫn nhớ vị tiên tử đó từng nói, chỉ cần ta có thể cứu nàng ra thì nàng sẽ hầu hạ ta cả một ngày, nhưng ta…

Trác Vô Ảnh nhảy dựng lên, giọng nói vang như sấm:

- Câm mồm! Không cho phép ngươi làm ô uế sự thanh bạch của nàng!

Hoa Lân nhún vai, trong mắt lộ vẻ vui mừng, xen lời hắn:

- Ngươi đừng vội, ta chưa nói hết mà! Thật ra trong lòng ta chỉ có ý niệm tu chân, không dám có nửa phân nhỏ ý nghĩ bậy bạ nào với nàng... Nhưng thật bất hạnh, bọn Ám Ảnh môn lại không nghĩ như ta, cho nên ngươi xem có thể…

Hắn cố ý ngừng lại xem phản ứng của Trác Vô Ảnh.

Quả nhiên Trác Vô Ảnh tò mò, vội vàng hỏi tới:

- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

Hoa Lân xòe hai tay ra, thản nhiên nói:

- Rất đơn giản! Chỉ cần ngươi dẫn đường, ta nhất định sẽ cứu nàng ra!... Hơn nữa chỉ cần nàng giúp ta nâng cao hai cảnh giới mà thôi, không có tà niệm gì khác. Đương nhiên ngươi có thể cùng đi với ta, đảm bảo nàng sẽ đối đãi với ngươi như ân nhân cứu mạng! Đến lúc đó ngươi chỉ cần đưa ra điều kiện, còn sợ nàng không đồng ý sao?

Trác Vô Ảnh kích động trong lòng, ngước mắt nhìn trên người Hoa Lân, đột nhiên hỏi:

- Chẳng lẽ ngươi đã tìm thấy Thực Cốt huyết rồi ư?

Hoa Lân nhìn nụ cười gian gian của y, biết y chuẩn bị giết người cướp của. Vì vậy cười lạnh nói:

- Tiểu Trác tử!... Không phải ta nói với ngươi rồi sao. Dựa vào bản lãnh hiện nay của ngươi, muốn đấu với bản thiếu gia thì chỉ có con đường chết! Ta ngay cả Thực Cốt Long ta cũng giết được, hơn nữa còn có thể một mình vào trong Phệ Hồn cốc của ngươi, lại dễ dàng tiến đến đây, lẽ nào ngươi không thấy kỳ lạ sao?

Trác Vô Ảnh sững sờ, kinh nghi nói:

- Ngươi… ngươi, luồng hồng quang chói mắt vừa rồi lẽ nào là do ngươi phát ra sao?

Hoa Lân lạnh lùng nói:

- Hừ, nói ngươi ngốc, ngươi lại còn không thừa nhận sao? Rõ ràng ngươi bị luồng hồng quang hấp dẫn mà đến, ngươi dám nói là không phải không?

Trác Vô Ảnh dò xét Hoa Lân một lượt, thấy xung quanh hắn bao phủ một lớp hồng quang mờ mờ, nên kinh hãi nói:

- Tại sao ngươi có thể thi triển chân nguyên trong Tuyệt Tiên trận? Điều này… điều này là không thể!

Hoa Lân lật tay phải, lòng bàn tay lập tức bốc lên một ngọn lửa, cười lạnh nói:

- Có gì mà không thể! Ta hỏi lần cuối, ngươi có dẫn đường hay không? Đừng để đến khi bọn Ám Ảnh môn tiến vào Phong Thần bia, lúc đó ngươi hối hận cũng không kịp! ...Hừ!

Trác Vô Ảnh quả nhiên bị Hoa Lân thuyết phục, sững sờ nhìn ngọn lửa trong bàn tay hắn, hồi lâu mới nói:

- Vậy… vậy nếu ta đưa ngươi đến chỗ Phong Thần bia, ta được lợi gì?

Hoa Lân thấy y đã động lòng, bèn cười nói:

- Ta không có gì cho ngươi, nhưng về phần Ninh Tiêm Tuyết có thể cho ngươi cái gì tốt hay không, ngươi là chủ nhân ở đây, hẳn là hiểu rõ hơn ta chứ... ha ha…

Hoa Lân biết Trác Vô Ảnh nhất định đã gặp Ninh Tiêm Tuyết, nếu không thì y sẽ không quan tâm như vậy.

Trác Vô Ảnh cúi đầu, hắn trầm mặc một hồi, thầm nghĩ “Nếu mình không đưa hắn đến chỗ Phong Thần bia, vạn nhất Ninh Tiêm Tuyết thật sự bị Ám Ảnh môn cứu ra, khi đó mình sẽ không được gì, nói không chừng còn bị nàng giết cho hả giận, vậy thì nguy rồi!

Do dự hồi lâu, rốt cuộc hắn gật đầu nói:

- Vậy thì được, vốn ta tuyệt không cho phép người khác cứu Ninh Tiêm Tuyết đi, nhưng sự việc đã đến nước này thì ta sẽ dẫn ngươi đi gặp nàng. Bất qúa, ngươi phải đáp ứng với ta một việc, trước mặt Ninh Tiêm Tuyết ngươi phải nói là ta dẫn ngươi đến cứu nàng, ngươi có đáp ứng không?

Trong lòng Hoa Lân cười thầm, vội vàng thúc giục:

- Được chứ, ngươi muốn thế nào thì làm thế đó, giờ thì đừng có kỳ kèo nữa, bằng không Ám Ảnh môn cũng đã tới nơi rồi!

Không ngờ Trác Vô Ảnh lại đắc ý nói:

- Ngươi yên tâm đi! Ta sớm đã có xuất thủ, ít nhất phải hai ngày bọn chúng mới có thể đột phá được Liên Hoàn trận!

Hoa Lân hơi sững sờ, trong lòng chợt hiểu ra. Thầm nghĩ “Trác Vô Ảnh là chủ nhân ở đây, đương nhiên có thể tùy thời lúc mà nắm trong tay hành tung của người khác. Cũng may mình còn chưa động thủ với hắn, nếu không thì phiền toái lớn rồi.” Vì vậy không nói thêm nữa rồi đi theo Trác Vô Ảnh, tại đoạn trung chuyển trong Phệ Hồn cốc, vòng đi vòng lại một lúc khiến đầu óc quay cuồng, đúng là một mê trận hại người.

Dọc theo đường đi, Hoa Lân và Trác Vô Ảnh vừa nói vừa cười như đã trở thành đôi bằng hữu rất tốt. Nhưng Trác Vô Ảnh lại quá tự tin, hắn tưởng rằng Ám Ảnh môn đã bị mình cản bước tiến, không ngờ bọn chúng đã sớm đã tìm đến địa giới của Phong Thần bia...

Khi Hoa Lân và Trác Vô Ảnh đến tới Phong Thần bia thứ mười ba chợt nghe thì bên trái vang lên tiếng bước chân hỗn độn, tiếp đó là mười ba bóng đen đồng thời xuất hiện, hai người Hoa Lân và đối phương đồng thời sửng sốt, trong lòng nghĩ sao mà xảo hợp vậy…

Ngưng thần nhìn lại, thấy thủ lĩnh của đám người áo đen là một nam tử cực kỳ tuấn tú, ánh mắt sáng ngời, người khoác tấm áo bào tím. Hoa Lân thấy tóc hắn có màu đỏ nhạt, lông mày hơi dựng lên, ẩn chứa khí chất không giận mà uy, lại nhìn những gã áo đen xung quanh dường như thập phần e ngại người này, đứng đằng sau đến thở mạnh cũng không dám, xem ra người này không đơn giản chỉ là một tên ma đầu bình thường.

Đương nhiên đối phương cũng đánh giá Hoa Lân. Hăn thấy Hoa Lân giữa đám Ác Linh vẫn bình an vô sự, không khỏi nhìn về hắn đến mấy lần.

Sự việc diễn ra trong nháy mắt, nam tử áo tím đột nhiên vung tay phải lên, mười hai bóng đen đằng sau lập tức xông tới Phong Thần bia, chuẩn bị tiên thủ vi cường. Nhưng Hoa Lân đâu chịu để họ chiếm ưu thế, trường kiếm trong tay lập tức lóe lên một luồng sáng đỏ sậm, chiếu ra ngoài bọn họ một trượng. Đồng thời thân mình bay vút lên không, vung liên tiếp bảy kiếm, chặn tất cả đám người áo đen dưới kiếm lại.

Nam tử áo tím cầm đầu thấy Hoa Lân có thể thi triển được chân lực ở phệ hồn cốc, không khỏi động dung nói: “

- ...Phần… Tinh… Luân?

Thanh âm chưa dứt, chợt nghe đing đinh đang đang mấy tiếng, Hoa Lân đã đáp xuống mặt đất. Mười hai tên đen lập tức vây lấy hắn, đang muốn vây công thì Trác Vô Ảnh kịp thời chạy tới, tay phải vung lên, vô số Ác Linh đột nhiên từ trong cỏ xông ra, chớp mắt hợp thành vòng vây bao kín mười hai gã áo đen.

Song phưong đứng im, đều không dám lập tức động thủ.

Trác Vô Ảnh lo Hoa Lân bị dính đòn cho nên chỉ cho Ác Linh vây công, còn ma đầu Ám Ảnh môn thì lo lắng sự dây dưa của vô số Ác Linh, cho nên cũng đứng yên tại trường. Chỉ có Hoa Lân thầm thấy may mắn được Trác Vô Ảnh giúp, không thì đêm nay hẳn đã chết lâu rồi.

Chỉ thấy nam tử áo tím tách thủ hạ của mình ra, đến trước Hoa Lân hai trượng dừng lại, trầm giọng nói:

- Ta tự hỏi ai mà lớn mật như vậy, nguyên lai là người của mình!

Hoa Lân kinh ngạc nói:

- Người của mình?... Ta hình như không nhận ra ngươi?

- Ngươi đương nhiên không nhận ra ta, nhưng ta lại nhận ra ngươi… Hiện giờ cả tu chân giới đều coi ngươi là địch, chỉ có Ám Ảnh môn chúng ta mới có thể là bằng hữu của ngươi. Nếu gia nhập Ám Ảnh môn, ta hứa lập tức cho ngươi làm chức Phó giáo chủ, tuyêt không nuốt lời!... thế nào?

Hoa Lân giương mày, khẽ cười nói:

- Phó giáo chủ?... Ta muốn hỏi một câu, các ngươi tổng cộng có bao nhiêu vị Phó giáo chủ?

Người áo tím lãnh đạm nói:

- Trước mắt chúng ta cũng đã bố trí chức Phó giáo chủ !... Nhưng ta nhận thấy ngươi là một nhân tài, hơn nữa tình cảnh trước mắt của ngươi, chỉ có thể gia nhập Ám Ảnh môn chúng ta mới bình an được. Đến lúc đó ta sẽ truyền Di Tương đại pháp cho ngươi, khi đó ngươi có thể chính thức có thực lực để ngạo thị hoàn vũ. Đương nhiên, nếu ngươi có gì bất mãn với Ám Ảnh môn, ngươi có thể tùy ý rời đi. Thế nào? Thành ý của ta như vậy đã đủ chưa?

Hoa Lân không khỏi có chút động lòng, thầm nghĩ nếu có được Ám Ảnh môn hiệp trợ, chẳng những sẽ được che chở mà thậm chí còn có thể mượn thế lực ứng cứu Thượng Quan Linh. Nhưng bản tính hắn vốn thiện lương, đương nhiên không thể vì ích lợi mà bán rẻ nhân cách của mình. Vì vậy quay đầu nhìn những gã áo đen ở bốn phí, chuẩn bị động thủ phá vòng vây.

Không ngờ người áo tím cố ý thể hiện thành ý với hắn, đột nhiên vung tay, ra lệnh với tất cả đám người áo đen:

Tòan bộ trở về đội hình!

Hoa Lân sửng sốt, thấy mười hai tên áo đen lập tức triệt thoái lui về phía sau người áo tím, xếp thành một phòng ngự trận.

Hoa Lân cảm giác áp lực xung quanh hắn phút chốc tan đi, Trác Vô Ảnh lập tức tiến lên nói nhỏ bên tai Hoa Lân:

- Hoa Lân, đằng sau bia đá còn có một nhóm người đang mai phục, hình như là đệ tử của Thánh Thanh viện.

Hoa Lân hơi chấn động, thầm nghĩ giờ thì phiền toái rồi, không ngờ tất cả mọi người đều đến đông đủ. Hoa Lân cúi đầu do dự một lúc, hắn nói khẽ với Trác Vô Ảnh:

- Chờ lát nữa nếu có đánh nhau, ngươi hãy lệnh cho toàn bộ thuộc hạ cản đường, chúng ta tìm cơ hội xông vào Phong Thần bia. Về phần thuộc hạ của ngươi, không thể nào khác hơn là hy sinh một chút, ngược lại sau khi Ninh Tiêm Tuyết được cứu ra, Phệ Hồn Cốc nhất định sẽ được hoàn toàn phá hư, sau này ngươi sẽ tự do rồi...

Trác Vô Ảnh nghe vậy, trong mắt lóe lên thần thái phức tạp, một mặt rất muốn ra ngoài du đãng, mặt khác lại sợ phải thay đổi, bởi vậy cảm thấy khó quyết định.

Nhưng tình thế đã đến mức hắn không thể do dự, chợt nghe Hoa Lân cười nói “ha ha” với người mặc áo tím:

- Cũng tốt!... Gia nhập Ám Ảnh môn cũng không phải việc gì to tát, dù sao bây giờ ta thật sự cần phải có người giúp ta một chút… Như vậy đi! Chính sự quan trọng hơn, các ngươi cứ lo chánh sự của mình trước, ta gia nhập với các ngươi lúc nào cũng được! Tiểu Trác….. nhường đường!

Trác Vô Ảnh sửng sốt, kinh hô nói:

- Cái gì? Tại sao ngươi lại để bọn chúng qua?

Hoa Lân quay đầu lại nháy mắt với hắn, nhưng ngoài miệng lại nói:

- Bây giờ Thánh Thanh viện và Phần Tinh tông đều không chịu buông tha cho ta, không có cách nào khác, ta không muốn lại có thêm một cường địch, ngươi bảo các huynh đệ tránh ra cho huynh đệ áo tím đi qua!

Trác Vô Ảnh giật mình nhìn Hoa Lân, sau đó rốt cuộc hiểu ra, Thánh Thanh viện nhất định không để Ám Ảnh môn tiến vào trong Phong Thần bia, cho nên đây là Hoa Lân đang ép Thánh Thanh viện và Ám Ảnh môn đánh nhau. Trong lòng hắn vui mừng, vội vàng vung tay về phía lũ Ác Linh nói:

- Tất cả đều tránh ra!

--------------------------

(1) Sương lạnh

(2) Giới động thiên địa kinh, Phong thần mạc bất xuất: kinh thiên động địa, phong thần không xuất hiện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.