[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Quyển 4-Chương 7 : Chương 11 Ám tàng sát khí




Hai người nhìn nhau giây lát, Yến Thu Thủy dịu dàng cười hỏi:

- Ngươi chuẩn bị đi đâu?

Hoa Lân liếc mắt nhìn, lãnh đạm nói:

- Ta định đến Kiếm Cương tông, còn cô?

Vừa nói hắn vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt của nàng ta, hy vọng có thể nhìn ra manh mối gì đó.

Chỉ thấy Yến Thu Thủy vỗ tay vui vẻ cười đáp:

- Hay lắm, ta cũng đang định đến Kiếm Cương tông, chi bằng chúng ta cùng đi nha?

Hoa Lân nghĩ thầm “Xem vẻ mặt nàng ta hưng phấn như thế, hiển nhiên không e ngại gì Kiếm Cương tông, nữ tử này đáng ra là Vô Cực tông mới đúng!” Hắn tương kế tựu kế, nói:

- Heh heh! Không giấu gì cô, ta cũng không biết Tật Phong đỉnh ở đâu, hay là cô dẫn ta đến đó được không?

Mắt Yến Thu Thủy chợt bừng sáng, dường nghĩ tới chuyện gì đó, gật đầu đáp:

- Được, chúng ta đi thôi!

Hai người nói xong bay vút lên cao, tiến thẳng về hướng bắc.

Họ vừa đi được chưa lâu, hai bóng đen khác từ rừng trúc rậm rạp hiện ra, một người hạ giọng:

- Mau thông báo cho thủ toạ biết, Thủy cô nương muốn đến Kiếm Cương tông!

Hắc y nhân kia không nói nhiều, tả thủ khẽ phất, một luồng lam quang từ bàn tay y chiếu lên không trung. Thủ pháp truyền tin kỳ lạ đầy bí ẩn này trước giờ quả thực chưa hề nghe nói tới.

Lại nói Hoa Lân theo Yến Thu Thủy nhằm thẳng đến Tật Phong đỉnh ở phương bắc, hai người vừa mới bay qua một ngọn núi, chợt nghe Yến Thu Thủy kinh hô:

- Ai da! Trời mưa rồi, chúng ta phải hạ xuống trú mưa thôi…

Nguyên lai trời đột nhiên mưa to, mây đen dày đặc che kín bầu trời, một trận cuồng phong lồng lộng thổi tới, khiến cho đất trời như biến sắc vậy.

Yến Thu Thủy vừa dứt lời, một luồng sét chợt đánh xuống. “Oành!” một tiếng vang chấn động màng nhĩ của hai người họ, chỉ nghe tiếng Hoa Lân hưng phấn hét:

- Con bà nó… thoải mái thật!

Nhưng Yến Thu Thủy lại sợ tới mức mặt trắng bệch, run run nói:

- Ôi, Yến Nhi không chơi nữa đâu, đi xuống đây...!

Nói xong liền chuyển hướng của phi kiếm, bay thẳng xuống dãy núi cách đó không xa.

Hoa Lân sửng sốt chốc lát, buồn bực lớn tiếng reo lên:

- Sợ cái gì chứ? Có ta ở đây mà!

Nhưng Yến Thu Thủy đã xuống sâu mấy chục trượng rồi, làm sao cò thể nghe được thanh âm của hắn chứ? Hoa Lân bất đắc dĩ nhìn theo bóng cô nàng, lại nhìn những đám mây đen xung quanh. Cảm giác mình như một cánh buồm lẻ loi giữa đại dương mênh mông, thật khiến hắn vừa hưng phấn vừa sợ hãi.

Đương nhiên Hoa Lân không sợ gì gió mưa hay sấm sét, bởi vì hắn cũng có thể tạo ra những cảnh đó. Nhưng những Tu Chân giả khác ở đâu mà có có khả năng ấy chứ? Một khi gặp gió mưa sấm chớp thì hầu hết đều không dám ngự kiếm phi hành, cho nên Yến Thu Thủy cũng không ngoại lệ.

Trong nháy mắt mưa lớn đã ầm ầm trút xuống, Hoa Lân đành thở dài, xoay người bay theo hướng Yến Thu Thủy.

Chỉ thấy nàng ta đang đứng trên một tảng đá hướng về phía hắn vẫy tay gọi. Thân thể mềm mại phủ một vầng hào quang nhàn nhạt, mưa rơi dày đặc lên trên đó bắn ra tứ phía không lọt vào trong được, nhìn từ xa quang cảnh thật mĩ lệ phi phàm.

Nhưng Hoa Lân thì lại khác, hắn vì không dám dùng Sư Vương thuẫn để che mưa nên người ướt sũng. Chỉ trong chốc lát hắn trông chẳng khác gì con gà bị dội nước sôi.

Yến Thu Thủy hé miệng cười duyên:

- Này, sao ngươi không vận công che mưa? Thật ngốc quá đi!

Hoa Lân đưa tay vuốt nước mưa ròng ròng trên mặt, thản nhiên:

- Không có cách gì! Công lực của ta còn kém, để vậy cho mát cũng được!

Yến Thu Thủy lườm hắn một cái, cười chế riễu:

- Chưa thấy ai ngốc như ngươi, rõ ràng có một không gian pháp bảo mà không biết lấy một cái ô ra dùng… Hừm! Thực là ngốc chết đi được!

Hoa Lân nhếch miệng cười xòa, chỉ thấy ngọc thủ của Yến Thu Thủy chợt vẫy nhẹ lấy ra một chiếc ô xanh nhạt đưa cho hắn, ôn nhu nói:

- Tay thấy hôm nay mưa còn lâu lắm, chúng ta tìm một chỗ trú mưa là hay nhất!

Hoa Lân trong lòng rung động, nhìn hữu thủ của nàng trắng ngần mềm mại như tuyết, hơn nữa động tác đưa ô thật thân thiết, khiến hắn chút nữa không kìm chế nổi mà ôm chầm nàng ta vào lòng, may mà hắn vẫn còn chút lý trí nên kịp dừng lại. Thân phận của nữ tử này chưa rõ, không cẩn thận hậu quả sẽ khó lường.

Yến Thu Thủy thấy hắn trầm ngâm ngây người đứng đó, liền dậm chân giục:

- Này, ngươi có nghe thấy ta nói không vậy?

Hoa Lân sực tỉnh, vội vàng đáp:

- A? Được, được..Tìm chỗ trú mưa ở đâu bây giờ nhỉ?

Yến Thu Thủy mỉm cười trách:

- Đúng là khúc gỗ mà…!

Hoa Lân nhận chiếc ô từ trong tay nàng, lúc này mới phát hiện ra đâu phải đồ che mưa thông thường. Nguyên lai mà chỉ là cái ô hoa cho các tiểu nữ tử mang dùng như một vật trang trí tô điểm cái vẻ nữ giới, nhỏ nhắn xinh xắn, bên trên còn thêu một bông mẫu đơn. Hoa Lân cảm thấy trên mặt có chút nóng bừng lên, cũng may nơi này trong rừng núi thanh vắng, không bị người khác thấy, hắn chắc phải vất ngay cái ô đi mất.

Hai người đạp kiếm bay chậm rãi trên mặt đất tìm chỗ trú mưa. Yến Thu Thủy hướng đôi mắt đẹp nhìn Hoa Lân dò xét từ trên xuống dưới một chút, rồi cười hi hi, mặt toát lên vẻ hí lộng.

Hoa Lân thấy thế tức giận nói:

- Cười cái gì chứ?

- Ừm, ta vừa phát hiện ra, ngươi trông thật giống muội muội của ta… hi hi hi!

Hoa Lân lập tức thu ô lại, buồn bực nói:

- Tính ra, ta không muốn trú mưa nữa…Ta còn có việc gấp phải làm. Chi bằng như vậy đi, chúng ta tiếp tục đến Tật Phong đỉnh, chỉ cần bay thấp một chút thì sẽ không bị sét đánh. Cô thấy sao?

Yến Thu Thủy lập tức chu cái miệng nhỏ nhắn, quay đầu nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy toàn là mưa gió mù mịt, khắp nơi đều mênh mang một màu xám trắng, làm sao có thể phân biệt được phương hướng chứ? Nàng không đồng ý đáp:

- Ngươi chưa từng nghe “dục tốc bất đạt” sao? Bây giờ mưa to thế này, ngoài trăm mét đã nhìn không rõ rồi, ta không muốn lạc đường đâu!

Hoa Lân chỉ quanh bốn phía, phản đối nói:

- Ai nói là không nhìn rõ? Cô xem cái cây trên đỉnh núi trước mặt kia..., A?

- Có chuyện gì sao?

Yến Thu Thủy nhìn theo ánh mắt của hắn, nhưng không phát hiện cái gì cả.

Hoa Lân thấp giọng nói:

- Vừa rồi hình như ta nhìn thấy mấy bóng người, nhưng nhoáng một cái lại không thấy nữa...

Yến Thu Thủy lập tức bật cười:

- Thực ra ta sớm đã phát hiện mấy kẻ vận bạch y bám theo rồi. Lẽ nào ngươi không phát hiện ra?

Hoa Lân lắc đầu đáp:

- Nhưng vừa rồi ta nhìn thấy là mấy bóng đen!

Chỉ nghe Yến Thu Thủy thuận miệng nói:

- Vậy nhất định là đồng bọn của bọn kia mà thôi!

Hoa Lân lắc đầu, đột nhiên thấy từ trên không trung một bóng người vận bạch y bay xuống. Đó là một thanh niên trẻ trung tiêu sái, Yến Thu Thủy chỉ vào người đó nói:

- Chính là người này sao, hì hì...

Hoa Lân tập trung nhìn, nguyên lai chính là Ấn Tâm, đang định tiến lên chào thì Ấn Tâm vội vàng giục:

- Đi mau, hai người đang bị Ám Ảnh môn bao vây đó, đi nhanh lên!

Hắn vừa dứt lời, xung quanh bỗng xuất hiện mười ba bóng đen, kẻ đứng đầu âm hiểm cười nói:

- Muốn chạy ư? Đã muộn rồi!

Ba người nhìn quanh, chỉ thấy toàn thân những người đó đều mang màu đen, đầu đội nón rộng vành cũng màu đen, mặt che kín chỉ chừa đôi mắt, trông thật quỷ dị. Chính là ma đầu đã gặp ở Song Long môn cách đây không lâu.

Tuy nhiên lần này có chút không giống. Hắc y thủ lĩnh vẫn hai tay hai kiếm nhưng ba tên thủ hạ hôm ấy chỉ có một tên đi cùng lần này, đó là kẻ cầm Xuyên Vân kích, hai tên sử Loan nguyệt ngân câu và Lưu tinh trùy không thấy đâu, mười một tên còn lại thì không đáng ngại.

Yến Thu Thủy cười nói:

- Ai da! Ám Huyết thị vệ, ba gã Xích Huyết Ma vệ thủ hạ của ngươi đi đâu mà lần này chỉ còn có một vậy? Có phải bị Kiếm Cương tông giết rồi không? Hì hì… Hay là chúng đang ở thanh lâu vui vẻ, bất quá ta phát hiện có người theo dõi phía sau ngươi đó.

Hắc y đầu lĩnh không chút tức giận, ngược lại vô cùng tự hào:

- Tuy chúng ta tổn thất rất nhiều người nhưng mục đích đã đạt được… Các người yên tâm, đối phó với ba đứa trẻ ranh này chỉ cần một mình bổn tọa là đủ. Người đâu, bày trận vây chúng lại cho ta!

Thì ra hắn đã bị mắc bẫy một lần nên lần này chỉ cho thủ hạ bày “Liệt trận” giam hãm địch thủ, không có ý bao vây tấn công.

Hoa Lân, Yến Thu Thủy và Ấn Tâm, ba người đều không coi đối phương vào đâu. Bao vây lần này chỉ có hai cao thủ, cứ cho là một đấu một thì họ vẫn còn dư một người đối phó với bọn lâu la, bởi vậy không ai có ý đào tẩu cả.

Nhưng Yến Thu Thủy và Ấn Tâm đã đánh giá thấp thực lực của Ám Huyết thị vệ, cũng giống như từng đánh giá thấp khả năng của Hoa Lân vậy.

Chỉ nghe tên hắc y nhân cầm đầu cười “Kiệt kiệt kiệt một cách kỳ quái, hắc ảnh chớp mắt biến mất trong không trung. Trong chớp mắt, hai cỗ cuồng phong xuất hiện đan vào nhau, tạo thành một con hắc long mang theo mưa gió đầy trời, nhằm về phía ba người Hoa Lân thổi mạnh tới.

Trời đất như biến sắc, luồng kình phong sắc bén ép tới khiến người ta rát cả mặt. Yến Thu Thủy lập tức bước lên một bước, ngọc thủ lăng không chỉ thẳng vào con hắc long hét lớn:

- Vạn Mộc Trầm Bích!

Hoa Lân dường như thấy từ bàn tay nàng nhô ra một cành cây nhỏ, phút chốc mặt đất đột nhiên mọc lên vô số cột gỗ to lớn, rõ ràng là muốn đối đầu với “hắc long” đang lao tới kia. Cuồng phong cường đại quả có yếu đi vài phần, Yến Thu Thủy không dám ngừng, lại hét lớn:

- Phượng Hoàng Quyết!

“Bùng” một tiếng, mặc dù trời mưa tầm tã nhưng hàng rào gỗ đó đột nhiên bùng cháy đỏ rực cả một góc trời, tỏa ra sức nóng thiêu đốt kinh người, như những hàm răng lửa nhăm nhe tấn công “hắc long” kia.

Nhưng thực lực hắc y nhân cầm đầu kia rõ ràng là cao hơn một bậc, chỉ thấy “hắc long” vẫn vượt qua được tường lửa đó, tàn lửa văng tung tóe bốn phía, các mảnh gỗ cháy bay tứ tung. Yến Thu Thủy thấy tình hình không ổn, liền giơ hữu chưởng đánh mạnh vào không trung, hét lên:

- Đứng im!

Khống vật tâm pháp của nàng quả nhiên hữu hiệu, những đám lửa đang văng tung tóe đột nhiên dừng lại giữa không trung, “hắc long” kia sau khi vượt qua tường lửa cũng yếu đi phân nửa. Nhưng dù vậy ba người Hoa Lân bị thổi trúng vẫn phải lúi ra sau mấy bước, điều này khiến họ thầm giật mình.

Từ đầu đến giờ, hai bên đều dùng pháp thuật tấn công mãnh liệt, khiến Hoa Lân cảm thấy thật kinh ngạc. Hắn thế mới biết, khi những cao thủ Tu Chân giới so tài, đầu tiên thường dùng pháp thuật áp chế đối phương, sau đó mới thừa thắng đuổi đánh, cho một kích trí mạng. Nhưng nếu chỉ dùng pháp thuật giao chiến không những hao tổn rất nhiều tinh thần lực, mà chiêu thức cũng chậm hơn vài phần, rất khó có thể giết chết đối thủ. Cho nên mà thân ảnh của hắc y đầu lĩnh đột nhiên lại xuất hiện, tay phải vung trường kiếm quét ngang một nhát, không gian xung quanh lập tức tối xầm, nước mưa trên trời ngưng lại thành những đợt sóng hùng vĩ, tựa như mang theo hắc ảnh của thiên binh vạn mã đầy sát khí cường đại bay xuống khiến cho Hoa Lân cảm thấy cơ hồ nghẹt thở.

Rốt cuộc Ấn Tâm cũng ra tay, trường kiếm tỏa kim quang cường hãn dài đến ba trượng bay lên đối diện với những hắc ảnh, chỉ nghe một tiếng “đinh” nhức óc vọng đến, kình khí cường đại tỏa ra rung chuyển núi rừng, nước mưa trên không trung bắn tung tóe ra bốn phương tám hướng.

Qua chiêu này thôi mà lồng ngực Ấn Tâm dội lên như bị trực tiếp trúng đòn, phải lùi lại liền ba bước. Hắn vạn lần cũng không ngờ thực lực của đối phương lại mạnh đến vậy. Cũng may Yến Thu Thủy cùng ra tay, đoản kiếm bay lên thành một luồng sáng bạc nhanh chóng tấn công vào ngọn song kia, cả hai người liên thủ xuất chiêu cuối cùng triệt tiêu hoàn toàn thế công của hắc y nhân đầu lĩnh kia, khiến hắn trong lòng cũng hoảng sợ một trận.

Trong nháy mắt, hắc y nhân đó đã lui ra cách ngoài hai trượng, từ xa vận lực công vào. Yến Thu Thủy bất đắc dĩ phải cùng Ấn Tâm liên thủ ngăn cản thế công của hắc y nhân. Mười mấy chiêu nhanh chóng trôi qua, nhìn vào trận chiến kinh hồn này chỉ thấy đao quang kiếm ảnh như chớp giật, nước mưa bắn tung tóe, thân ảnh của ba người họ không ngừng bay lên lộn xuống, nhất thời chưa phân rõ được thắng bại.

Vào lúc này Hoa Lân nhàn nhã lùi lại mấy bước, lau nước mưa trên mặt, tiêu sái đứng quan sát ở phía xa, trông như đang xem một trò chơi hấp dẫn vậy. Nhìn xung quanh chỉ thấy bóng đen khắp nơi, nơi này sớm đã bị bao vây chặt, tên thuộc hạ thân tín tay cầm Xuyên Vân kích đang chằm chằm nhìn hắn, lộ ra vẻ hằn học tức tối như Hoa Lân đang nợ hắn cả trăm vạn lượng bạc vậy.

Hoa Lân lại lau nước mưa trên mặt, giơ tay chỉ vào gã hắc y nhân đó nói:

- Lên đi, ngươi sợ cái gì chứ?

Tên hắc y nhân kia quả nhiên trúng kế, lập tức giơ trường kích xông về phía Hoa Lân. Hắn chạy đến đâu nước mưa dạt ra đến đấy, công lực thật cũng không phải tầm thường. Hà Chiếu kiếm trong tay Hoa Lân rung rung, chuẩn bị động thỉ thì chợt nghe tiếng của tên hắc y thủ lĩnh từ trên không trung phẫn nộ vang xuống:

- Hắc Lang! Ngươi lui mau cho ta, nơi này chỉ cần một mình bổn tọa là đủ rồi…

Gã thuộc hạ cầm Xuyên vân kích tên là Hắc Lang liền lập tức khom người thi lễ nói:

- Thuộc hạ tuân lệnh!

Nói xong nhanh chóng lùi lại chỗ cũ.

Hoa Lân bất đắc dĩ, khinh miệt cười rồi quay đầu nhìn về phía Yến Thu Thủy. Chỉ thấy ba người vẫn quần thảo không ngừng.

Gã hắc ý đầu kia trước sau vẫn giữ khoảng cách hai trượng, hai bên đều xuất chiêu vào không trung. Cảnh tượng nhìn không có vẻ khốc liệt nhưng thực ra hung hiểm vô cùng, trong không gian kiếm khí tung hoành, không thể phân biệt được đâu là đao quang đâu là kiếm ảnh, chỉ cần không cẩn thận một chút lập tức sẽ trúng chiêu mất mạng.

Mà gã hắc y đầu lĩnh kia thân pháp nhanh như quỷ mị, dù Yến Thu Thủy và Ấn Tâm liên thủ hợp công mà vẫn ung dung không loạn. Ngược lại Yến Thu Thủy và Ấn Tâm không ngừng bay lên lượn xuống, tuy công thủ toàn diện nhưng thân pháp dần dần chậm lại, e chỉ trăm chiêu nữa là không tri trì được.

Hoa Lân thấy thế, hữu thủ giơ lên, sau lưng đột nhiên xuất hiện hai thanh phi kiếm, chuẩn bị tùy thời thế mà ra tay giúp đỡ.

Mọi cử động của hắn đương nhiên không thể qua mắt tên Hắc Lang kia. Trong mắt gã chợt lộ ra vẻ hưng phấn, thì ra gã phát hiện hai thanh phi kiếm của Hoa Lân chỉnh tề lơ lửng trên không trung có thể kháng cự được mưa to gió lớn, dù phong cuồng vũ tiếu mạnh đến đâu cũng vẫn an nhiên đứng giữa không trung. Xem ra chúng còn vững chắc hơn chủ nhân của chúng một bậc.

Hiện tượng kỳ lạ này cũng chỉ có thể thấy ở trên người Hoa Lân mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.