[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Quyển 4-Chương 7 : 12 Phi Kiếm Hàn Mang




Hoa Lân nghĩ rằng có thể mất cả trăm chiêu mới phân thắng thua, ai dè “Ám Huyết thủ lĩnh” thực lực mạnh không ngờ, đột nhiên hét lên một tiếng:

- Thiên Ảnh Tung Hoành…

Trong tích tắc, chỉ thấy thân hình hắn đột nhiên hướng trái di động, xuất ra mười đạo hư ảnh, hơn nữa còn đồng loạt giơ kiếm, hung mãnh hướng về Yến Thu Thủy và Ấn Tâm hai người chém tới. Chỉ thấy hắc ảnh tung hoành, kiếm quang rực đỏ, trong phạm vi mười trượng tất cả đều cuộn sóng dưới uy lực của kiếm. Với uy lực đó, bất kỳ ở phương vị nào trong phạm vi kiếm ảnh đều không có chổ ẩn núp.

Hoa Lân thấy vậy, Hà Chiếu trong tay lập tức khẽ rung như đang nóng lòng muốn hành động. Nhưng hắn không xuất thủ ngay mà khẽ nhíu mày, cẩn thận phân biệt chân thân của Ám Huyết thủ lĩnh. Bởi vì hắn biết, chân thân của Ám Huyết thủ lĩnh mới là "sát thủ" lợi hại nhất. Nếu như hắn cứ xuất thủ bừa, chỉ khiến hai người Yến Thu Thủy càng chìm sâu vào hỗn loạn.

Nhưng ngay lúc này, Hoa Lân lại đột nhiên phát hiện Yến Thu Thủy cũng như đang ẩn dấu thực lực. Trong lúc khẩn yếu, nàng biết mình không chống đỡ được liền quát một tiếng, đoản kiếm đột nhiên cắm vào mặt đất, phẫn nộ quát:

- Thiên Cực Trùng Quang Trận…

Chỉ nghe "đoàng" một tiếng. Thân thể nàng như lóe lên một luồng sáng hồng. Mặt đất sáu trượng xung quanh đột nhiên bùng lửa. Hóa ra đây chính là "Phượng Hoàng hỏa" mà ma nhân rất sợ hãi... Cùng lúc đó vô số bóng đen của Ám Huyết thủ lĩnh xông lên kéo theo ánh kiếm mịt mù chém thẳng tới Yến Thu Thủy.

Ấn Tâm nhân cơ hội đó liền bước tới một bước chắn trước mặt Yến Thu Thủy, "keng keng keng keng" đỡ liên tục mười ba kiếm. May mà có "Thiên Cực Trùng Quang trận" đã đốt cháy một phần lớn bóng đen, hơn nứa lại còn dọa cho chân thân Ám Huyết thủ lĩnh phải lùi, nếu không với thực lực của Ấn Tâm, sợ là một kiếm cũng không đỡ nổi.

Khóe mắt Hoa Lân hiện lên vẻ điên cuồng, "Phần Tinh Luân" trong cơ thể lại mãnh liệt bành chướng, liệt hỏa cùng "Phượng Hoàng hỏa" sinh ra cộng minh (1), thiếu chút nữa làm cho Hoa Lân có điểm không thể khống chế được. Rốt cục Hoa Lân cũng đè được sự kích động trong lòng xuống, ngẩng đầu nhìn lại, thầm nghĩ "Ám Huyết thủ lĩnh nhất định bị trọng thương sẽ thối lui". Ai ngờ hắn lại thấy Yến Thu Thủy đang liên tục thở gấp, cơ thể liên tục rung động. Trong khi đó "Ám Huyết thủ lĩnh" cũng không ngờ nàng sẽ sử dụng chiêu này cho nên bị thối lui hơn mười trượng.

Hắn cuồng thanh cười nói:

- Tiểu ny tử! ngươi gian lận, hôm nay để cho ngươi kiến thức xem sự lợi hại của bổn tôn, để cho ngươi biết Ám Ảnh môn chúng ta sớm đã có các đối phó với tuyệt chiêu của các ngươi...

Nói xong, Ám Huyết thủ lĩnh lấy song kiếm cắm ở bên người, từng chữ, từng chữ nói:

- Ám....Ảnh....Nhiếp....Tâm....Kiếm!

Chỉ thấy hai thanh kiếm ở trên mặt đất bắt đầu kịch liệt rung động, toát ra vạn trượng hắc mang khiến cơn mưa lớn trên không trung trông càng quỷ dị hơn. Đột nhiên, tất cả hắc khí “Vù vù” bay lên trời, ở trên đỉnh đầu hắn hóa thành vô số hắc kiếm, khí thế khủng bố khiếp người.

Ám Huyết thủ lĩnh thấy thời cơ đã đến, cánh tay phải liền rung lên, vô vàn phi kiếm mãnh liệt ùn ùn bay tới bao phủ ba người Hoa Lân, Yến Thu Thủy cùng Ấn Tâm ở bên trong. Uy lực của những phi kiếm này thật mạnh, diện tích thật lớn, thật sự làm người ta sợ hãi….

Yến Thu Thủy ngẩng đầu nhìn lên phía bầu trời, chỉ thấy chỉ thấy một trời "mưa kiếm" lẫn "mưa nước" dày đặc phủ kín cả không gian. Trong mảnh không gian đen nghịt đó không thể phân biệt được đâu là mưa đâu là kiếm, càng không nói ẩn bên trong đó còn có những đòn trí mạng…

Ám Huyết thủ lĩnh cất một tràng cười lạnh đầy đắc ý, trong mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo phảng phất như đã trông thấy thắng lợi trước mắt, ung dung nhìn màu máu đỏ tươi xinh đẹp đang bay khắp nơi.

Chính tại lúc này "Tranh... Tranh..." hai tiếng kiếng ngâm vang lên, dường như thanh âm từ ngoài trời, ngay cả cuồng phong đang gào thét cũng không thể kìm giữ nhuệ ý của nó.

Ám Huyết thị vệ cấp tốc quay đầu lại, chỉ thấy hai thanh phi kiếm đang rạch ngang trời, phá tan tầng tầng nước mưa, đem mưa bão trong không trung phân thành hai mảnh. Chúng giống như hai khỏa lưu tinh mang theo quang mang chói mắt "Tranh" một tiếng bắn tới.

Từ phương xa truyền lại tiếng quát của Hoa Lân:

- Trúng!

Cũng quả nhiên, chỉ nghe “Keng” một tiếng, Ám Huyết thủ lĩnh bị hai thanh đoản kiếm màu đen của Hoa Lân bắn trúng, nổ tan ngay trên đỉnh đầu Yến Thu Thủy và Ấn Tâm. Hai lần va chạm mà chỉ phát ra một âm thanh... có thể thấy Hoa Lân ra tay chuẩn xác đến mức nào.

Mọi người đồng loạt biến sắc, thấy tay phải Hoa Lân nhanh chóng vung lên, Hà Chiếu chợt xuất ra một đạo kiếm khí sắc bén khiến những hạt nước mưa trong không trung tức khắc ngưng tụ thành một lưỡi đao lớn bằng nước, lao nhanh về phía tên đầu lĩnh Ám Huyết. Không chỉ có thế, hai thanh trường kiếm trên không cũng chuyển động, vạch ra hai luồng sáng cũng phi thẳng đến.

Chiêu song kiếm hợp nhất này, chiêu thức cùng kiếm khí nhìn qua đơn giản nhưng sắc bén vô cùng. Bọn chúng đã phát hiện phi kiếm trên không trung cũng có thể tự động chuyển hướng, hơn nữa lại còn nhanh chóng nhằm địch nhân lao tới. Cảm giác như là có hai gã tu chân đồng thời ra tay. Không ngờ là hết thảy đều do một người phát ra, làm mọi người kinh hãi không thôi?

Phải biết rằng, hai thanh Phụ Chúc phi kiếm của Hà Chiếu vốn tràn ngập linh khí của “Phi Quỷ kích”. Sau khi bị Hoa Lân luyện chế, chúng nó đã sớm sinh cảm ứng, chỉ cần Hà Chiếu kiếm nhận định được mục tiêu công kích, chúng sẽ nhanh chóng lao tới. Bí quyết bên trong ngoại nhân đương nhiên không cách nào hiểu được, cho nên kinh hãi thất sắc…

Ám Huyết thủ lĩnh sợ đến nghiêng người né tránh, khó khăn lắm mới tránh thoát được kiếm khí sắc bén cùng hai thanh phi kiếm. Ai ngờ Hà Chiếu trong tay Hoa Lân lại nhắm vào đầu hắn, hai thanh phi kiếm lập tức chuyển hướng bắn thẳng đến đầu. Biến hóa này không chỉ có “Ám Huyết thủ lĩnh” sợ đến tái mặt mà ngay cả Yến Thu Thủy và Ấn Tâm đều bị chấn động đến trợn mắt há mồm.

Hoa Lân càng đánh càng hưng phấn, sớm quên đi bản thân, hắn vung trường kiếm bay lên trời, tại không trung quát lớn:

- Ảo Ảnh Song Long kiếm…….. Sát!

Hai thanh phi kiếm kia quả nhiên xuất hai đạo hàn quang, bắn trở lại ngực của Ám Huyết thủ lĩnh. Kiếm ý sắc bén còn có tốc độ kinh người không khỏi làm người ta sợ hãi không thôi.

Kỳ thật “Ảo Ảnh Song kiếm” của Hoa Lân mặc dù lợi hại nhưng khó có thể ngăn cản được “Ám Huyết thủ lĩnh”. Hắn vừa lên đã bị kiếm chiêu Hoa Lân chấn trụ nên rơi vào hạ phong. Lại thấy Hoa Lân càng đánh càng hăng, càng đánh càng hưng phấn, trong lúc nhất thời cảm thấy vô lực. Rốt cục, thân pháp của hắn vẫn còn chậm một bước, bị phi kiếm của Hoa Lân “Xẹt” một tiếng. Ấn Tâm đứng ở ngoài không nhịn được hô to:

- …Hay.

Nhưng từ “Hay” kêu quá sớm, đã thấy thân ảnh của “Ám Huyết thủ lĩnh” đột nhiên ngừng lai, máu đen ào ạt chảy ra, lúc này hắn mới chậm rãi giơ cái khăn che mặt lên đầu, trong mắt hàn quang chợt lóe, nói:

- Người đừng quên, Ta là thân bất tử...

Hoa Lân nghiêng người thu kiếm, đưa mắt nhìn thấy lổ thủng trên ngực hắn quả nhiên khép lại, kinh hãi đúng là "bất tử thân".

Ấn Tâm hoảng sợ nói:

- Tại sao… Tại sao lại như vậy?

Nhưng Yến Thu Thủy đã sớm biết có kết quả này, tiếc hận nói:

- Thật đáng tiếc! Nếu một kiếm này của bổn tiểu thư xạ hắn, hắn nhất định chết hoàn toàn!

Ý nàng nói là kiếm pháp của Hoa Lân không có hiệu quả diệt ma.

Ám Huyết thủ lĩnh chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Lân, trầm giọng nói:

- Xú tiểu tử! Hôm nay bổn tôn xem ngươi còn có bản lãnh gì, bỏ mạng lại đây…

Nói xong thân thể thoáng một cái bay lên trời, một cánh tay màu đen chụp xuống đỉnh đầu của Hoa Lân như muốn móc não từ đầu hắn ra.

Ai ngờ, Hoa Lân lại ngây người đứng tại chỗ, không có ý né tránh làm cho Yến Thu Thủy và Ấn Tâm đều sợ hãi kêu thanh luôn miệng cùng bay lên vội vàng tới giải cứu.

Bỗng Hoa Lân chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia hàn quang kỳ dị, khóe miệng thậm chỉ lộ ra một nụ cười kỳ quái. Ám Huyết thủ lĩnh lập tức cảm giác có gì không đúng, lúc này muốn thu tay cũng đã không kịp rồi. Bàn tay đen đột nhiên nhanh hơn, móng tay sắc nhọn dài thêm hai thốn, móc thẳng vào mắt Hoa Lân.

Nhưng lúc này hắn kinh sợ khi thấy nước mưa trước mặt Hoa Lân đột nhiên ngưng kết lại một bức tường trong veo. Đây đúng là đại pháp nổi danh Tu Chân giới “Khống Thủy đại pháp”, độc chiêu của “Thánh Thanh viện”, thiên hạ sớm đã biết tới loại công phu này.

Ám Huyết thủ lĩnh hô to "không ổn", đang muốn thu chiêu nhưng nước mưa trước mặt Hoa Lân đã ngưng kết lại thành băng, cánh tay đen nhất thời bị đông cứng. Chỉ nghe Hoa Lân cười lạnh nói:

- Ai nói ta giết không chết được ngươi?... Nhận cái chết đi?

Hoa Lân tưởng rằng, chiêu này nhất định có thể giết được ma đầu, ai ngờ Ám Huyết thủ lĩnh vội cắt bỏ cánh tay kia rồi nhanh chóng bay về phía sau, Hà Chiếu kiếm “Coong” một tiếng, bụng đối phương lưu lại một đạo vết thương thật sâu, ngay cả nội tạng đều lộ cả ra ngoài.

Nhưng lúc này Ám Huyết thủ lĩnh cũng không có chết, nhanh chóng lui về phía sau năm sáu trượng, tay trái che lại cánh tay cụt, mặt giụt giựt từng hồi, đang định chuẩn bị phát công lần nữa. Ngờ đâu nước mưa ở phía trước lại ngưng kết lại hình thành những miếng băng bén nhọn, chỉ nghe Hoa Lân quát lớn:

- ...Băng Phong Truy.

Trong phút chốc, vô số mảnh băng bén nhọn bắn đến, mặc dù hắn có “thân bất tử”, nhưng nếu bị bắn thành tổ ong thì nhất định sẽ chết không còn nghi ngờ. Hoảng sợ, Ám Huyết thủ lĩnh lập tức chém ra một đoàn hắc khí cường đại, hơn nữa thân thể nhanh chóng lui về phía sau, chỉ nghe “Vìu vìu vìu….” một trận mưa băng bắn đến, người hắn trong phút chốc bị xạ thành hình "con nhím".

Lúc này hắn mới tỉnh ngộ “Lúc trời mưa mà cùng cao thủ Khống Thủy đại pháp so chiêu, mặc kệ ngươi có một thân bất tử gì đi nữa, chỉ có chết mà thôi. Nghĩ vậy hắn không còn dám cậy mạnh, lập tức hóa thành một cơn gió đen, nhanh chóng bỏ chạy, từ xa truyền đến một tiếng:

- Rút lui…

Chỉ nghe Hoa Lân cười ha ha:

- Muốn chơi với bổn thiếu gia, người quả thật muốn đi chết rồi! Hừ…

Trên mặt đất những ma đầu còn lại của Ám Ảnh môn nhất thời loạn lên, ngay cả cao thủ cầm Xuyên Vân kích cũng không thấy bóng dáng đâu. Bởi vì hắn biết nếu còn tiếp tục đánh khẳng định phải chết, lúc này không đi thì sợ rằng không cơ hội nữa.

Cũng quả nhiên, Ấn Tâm cùng Yến Thu Thủy lập tức động thủ những “ma đầu” còn lại.

Chỉ trong chốc lát, bọn ma đầu đã bị bọn họ nhanh chóng đánh cho không còn mảnh giáp.

Hoa Lân thu hồi phi kiếm, trong lòng nghĩ đến kế hoạch tốt đẹp "Chờ ta luyện thành sau “Phụ Chúc Ảo Ảnh kiếm”, bổn thiếu gia nhất định có thể độc bộ thiên hạ. Hơn nữa lại có hỏa diễm của Phần Tinh Luân, đừng nói là thủ lĩnh Ám Huyết, có là Ma tôn thì thiếu gia cũng đánh đến cụp đuôi mà chạy... Xem ra chuyện luyện kiếm này một khắc cũng không thể hoãn, đây chính là biện pháp đề cao lực công kích của bản thân tốt nhất.

Nhưng hắn không biết, muốn luyện kiếm há có phải là muốn luyện là có thành được sao? Nếu không có chân nguyên thâm hậu, không có cường đại tinh thần lực, chỉ sợ khó tiến được một bước.

Hắn từ trong giấc mộng đẹp tỉnh lại thì đã thấy Yến Thu Thủy và Ấn Tâm sớm đã thu thập những ma đầu còn lại, đang tò mò đánh giá hắn.

Bởi vì ẩn tàng Hỏa Hệ chân nguyên cho nên không có bại lộ thân phận, vì thế Ấn Tâm căn bản không nghĩ hắn là đào phạm nổi danh của Thánh môn .

Nhưng Yến Thu Thủy lại không nghĩ vậy, nàng dùng ánh mắt sáng rực nhìn Hoa Lân, nói:

- Cám ơn ngươi…

Hoa Lân thấy sự chân thành trong ánh mắt nàng rất kín đáo, trong lòng cũng cảm động không thôi, không kìm được liền cười cười với nàng. Hắn nghĩ thầm "Nàng rất giống với Lộ Á Phi, cũng thuộc hỏa hệ tu chân. Bởi vậy với ta cũng cùng một loại, hẳn là đáng để tin cậy". Đây là lần thứ hai Hoa Lân kết luận về thân phận của nàng.

Chỉ nghe Yến Thu Thủy thản nhiên cười:

- Ngươi còn muốn đi Kiếm Cương tông không?

Hoa Lân thấy nàng nói chuyện còn có ý khác. Vì vậy cũng hồ đồ nói:

- Đi… còn nàng?

Yến Thu Thủy chăm chú nhìn Hoa Lân, thánh thót nói:

- Ta cũng đi…

Ấn Tâm nghe vậy, lớn tiếng đáp:

- Nếu các ngươi đều muốn đi, ta đây cũng không thể làm gì khác hơn là cùng đi với các ngươi một chuyến. Nói như thế nào đi nữa, Kiếm Cương tông cũng là một nửa sư môn của ta.

Hoa Lân nghĩ thầm "Có Ấn Tâm đồng hành, nhất định có thuận lợi tra ra được vị trí của “Tinh Tiêu”, vì vậy nói bừa:

- Không có gì!....Ta chỉ cảm giác được Ám Ảnh môn không đơn giản như vậy. Nếu họ đã đánh cắp được Kinh Thần cung sao lại không rút lui toàn bộ chứ? Vì sao lại còn muôn lưu lại một bộ phận nhân thủ?

Yến Thu Thủy khẽ sửng sốt, lại nghe Ấn Tâm trầm ngâm:

- Đám ma đầu này lưu lại có lẽ là ngăn chúng ta đuổi theo để cho chúng thuận lợi mang Kinh Thần cung đi. Được rồi, chúng ta khởi hành, ta cũng muốn lên Tật Phong đỉnh xem thế nào!

“Vậy ư?” Hoa Lân cúi đầu ngẫm nghĩ.

--------------

1. phối hợp


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.