[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Quyển 4-Chương 4 : Thạch thất hàm xuân




Hoa Lân cơ hồ tuyệt vọng, đã là ngày thứ ba, nhưng Tiên lăng cung cũng không có một người xuống tìm mình. Bây giờ mà có người xuống nhất định là ma đầu Phần Âm tông. Lần này sợ rằng thật sự trở thành vật hy sinh cho “Liệt Không trận” của bọn chúng.

Cúi đầu nhìn vai trái, “hàn băng châm” đã bức ra, vết thương cũng đã khép lại. Mặc dù có chút đau đớn, nhưng vận công không có chuyện gì. Ngay lúc này, phía sau cửa đá truyền lại một tiếng “ca tháp”, cơ quan bị mở ra. Thân hình Hoa Lân rung lên, lập tức nhảy dựng lên, lặng lẽ rút ra Hà Chiếu Kiếm, lẳng lặng thu mình sau cánh cửa. Cửa đá mở ra, một thân ảnh nữ tử mềm mại tiến đến. Điều nàng chú ý đầu tiên chính là người giả của Hoa Lân tại mật thất, cho nên không phát hiện ra hắn nấp sau cánh cửa. Đang lúc cảm giác có điều gì đó không ổn thì Hoa Lân đột nhiên ra tay.

Công lực của Giáng Tuyết tuy cao nhưng với khoảng cách nhỏ như vậy thì làm sao có thể tránh khi bị hắn làm cho bất ngờ? Chỉ nghe “ân..” một tiếng ngân lên, thân thể mềm mại lấp tức nhu nhuyễn té xuống, ma thủ Hoa Lân ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng, Hà Chiếu kiếm đồng thời hướng ra ngoài cửa, đề phòng có người đi theo. Ai ngờ lần này chỉ có một mình Giáng Tuyết đi xuống, Hoa Lân mừng như điên, liên tiếp phong bế mười sáu kinh mạch của nàng, khiến nàng không thể kêu lên gì. Quay đầu hướng ra hành lang nhìn một chút, phát hiện không ai, lúc này hắn mới nhìn Giáng Tuyết cười âm hiểm nói:

“Tiểu hài nữ, nàng không nghĩ sẽ có ngày hôm nay sao? chờ một lát, ta cởi sạch quân áo của nàng ra thì … hắc hắc…”

Khuôn mặt của Giáng Tuyết quả nhiên có tia biến hóa, vẻ mặt sáng ngời lộ vẻ kinh hoảng. Nghĩ thầm người này sao lại thoát khỏi tuyệt quang trận, ngay cả hàn băng châm cũng bức ra, nàng tự trách mình có chút bất cẩn.

Chỉ là không nghĩ tới, người thả hổ về rừng lại là mình, thực sự là quá sai lầm, tạo hóa trêu ngươi, nghĩ tới đây, nàng khép lại đôi mắt, mặc hắn làm việc. Lòng thầm nghĩ chỉ cần mình không nói ra cách mở cơ quan, không nói cách thoát đi, hắn cũng không có cách nào chạy thoát. Nếu hắn không tìm ra cơ quan, hắn nhất định nằm tại chỗ. Hoa Lân cũng không nghĩ nhiều như vậy. Lúc này thoát thân còn quan trọng hơn, phong bế kinh mạch xong của nàng, lúc gần đi, còn áp sát mặt nàng, hôn một cái, cười thật dâm đãng nói rằng:

“Bổn thiếu gia bây giờ thoải mái, tạm thời cho ngươi một chút tiện nghi. Vừa hôn vừa lấy lợi tức, ngày sau cùng ngươi động phòng…”

Nói xong đặt nàng lên mặt đất, xoay người kiểm tra thạch thất…

Thông đạo bên ngoài hết sức dài, hai bên vách tường khám một viên thủy tinh phát sáng, ánh sáng coi như cũng tỏ. Hoa lân phát hiện, ngoại trừ tù thất này ra, cứ cách mười trượng lại có một tù thất giống nhau. Nhìn quang cảnh thì có lẽ tù thất này đã được kiến tạo từ rất lâu, có thể không phải do Tiên Lăng cung tạo nên.

Hoa Lân vốn tưởng có thể thoát ra khỏi tù thất, nhưng vòng vo một hồi, phát hiện ra rằng cả địa lao chỉ có duy nhất mình là phạm nhân, thật sự là quá lãng phí. Theo thông đạo, Hoa Lân tay cầm trường kiếm, chậm rãi bước đi, tùy cơ phòng bị biến hóa đột ngột xảy ra. Hoa Lân đi được khoảng thời gian tầm ăn xong một bữa cơm, cảm giác thấy thông đạo này phảng phất như không có điểm tận cùng, cuối cùng cũng gặp đươc một thạch bích chắn trước mặt. Mặt ngoài bóng loáng như gương, không có một dấu hiệu nào của cơ quan.

Hoa lân trầm tư chốc lát, nghĩ thầm cửa ngầm nhất định là có thể mở ra từ bên trong, nếu không Giáng Tuyết làm sao có thể tự do xuất nhập?

Chủ ý đã định, ngay lập tức Hoa Lân thi triển “sưu thần thuật” hướng ra phía ngoài tìm kiếm, muốn xem tình huống đối diện một chút. Ai ngờ sưu thần thuật ở chỗ này lại không linh, căn bản không cách nào xuyên thấu thạch bích bóng loáng này, giống hệt tình huống trong địa lao. Lấy tay sờ trên thạch bích Hoa Lân chỉ cảm thấy lạnh như băng, phi thường cứng rắn. Nghĩ thầm rằng đây là chất liệu gì? Tại sao sưu thần thuật cũng không thể dung thấu? Nghĩ vậy, Hoa Lân đột nhiên phát lực, bàn tay phanh một kích trên thạch bích, nhưng thạch bích vẫn bất động, không những vậy, tay lại bị phản chấn cảm thấy đau.

Hoa Lân bất đắc dĩ chỉ có thể tìm kiếm bốn phía với hi vọng tìm được cơ quan. Đột nhiên, ánh mắt của hắn dừng lại bên phải của thạch bích. Chỉ thấy mặt trên có dấu tay nhàn nhạt, trong lòng vừa động, thầm nghĩ đây hẳn là cơ quan. Vì vậy định ấn xuống, nhưng đột nhiên lại rụt bàn tay trở về, bởi vì hắn phát hiện, dấu tay bị che một lớp tro bụi, hiển nhiên đã lâu không ai sử dụng. Chính mình ấn xuống, không chừng phát sinh biến cố gì đó.

Khả năng quan sát nhạy bén của hoa lân lại cứu hắn một mạng. Vì vậy hắn lại quay đầu nhìn bốn phía, chỉ thấy bốn bức thạch bích bóng loáng, ngoại trừ mấy viên thủy tinh phát sáng, cũng không có gì kì lạ. Hoa Lân đi tới một viên thủy tinh, dùng tay đè xuống, nhưng nó vẫn bất động, thầm nghĩ đồ vật này có lẽ là cơ quan. Nghĩ vậy, Hoa Lân rút phi kiếm ra cạy, chọc , xoay tròn v.v… thử vô số lần, nhưng vẫn không tài nào mở ra được.

Thời gian không đợi người, Hoa lân gấp đến độ mò mẫm loạn cả lên. Thiết nghĩ nếu tiếp tục không tìm ra thông đạo, Phần Âm tông tùy thời đều có thể xuống đây. Hơn nữa Giáng Tuyết lại bị mình chế trụ, nàng mất tích dám chắc khiến cho Tiên Lăng cung hoài nghi. Suy nghĩ một chút, Hoa Lân đột nhiên dùng sức vỗ đầu mình tự mắng :

“Ta thật ngốc, sao không sớm động thủ một chút trên người Giáng Tuyết, bức cung nàng, nhất định nàng phải nói ra…” Nghĩ tới đây, Hoa Lân lập tức triển khai thân pháp, nhanh chóng quay trở lại tù thất của mình, chỉ thấy Giáng Tuyết vẫn ôn nhu nằm trên mặt đất. Hoa Lân hạ xuống bên người nàng, dụng ngón tay điểm vào lưng nàng hỏi: “Uy! Thông đạo mở ra như thế nào?"

Giáng tuyết đương nhiên biết hắn đã trở lại, nhưng nàng chỉ giật giật, cũng không để ý tới hắn. Hoa Lân gãi gãi đầu, thầm nghĩ nên làm gì bây giờ? tâm niệm vừa động, mắng thầm:

“Ai… chưa giải á huyệt cho nàng, nàng làm sao trả lời?”

Vì vậy hắn giải khai á huyệt, hỏi:

“Uy, thông đạo mở ra thế nào?"

Giáng Tuyết vẫn nhắm mắt giả bộ ngủ, Hoa Lân trong lòng lo lắng quát:

“Uy! Ta hỏi ngươi đấy.”

Thấy nàng vẫn không phản ứng, Hoa Lân lật thân thể mềm mại của nàng lại, nhìn thẳng vào mặt nàng nói:

“Ngươi còn không nói, ta thoát quang ngươi ra đó.”

Giáng tuyết ngược lại lộ ra vẻ mặt kiên định trên khuôn mặt. Trong lòng nghĩ: để ”Tiên lăng cung” có thể có “Phậm mật tâm kinh” thì chính mình phải kiên trì. Hoa lân giơ tay phải, ý muốn cắt một lỗ tai của nàng. Nhưng như vậy, nàng càng thêm bất hợp tác. Hết cách, Hoa Lân ôn nhu nói: “Như vậy đi! ngươi dẫn ta ra ngoài, chúng ta cùng đi cướp “Phạm mật tâm kinh”. Chỉ cần chúng ta liên thủ, nhất định có thể làm được, ngươi nói gì đi?”

Hoa Lân nói ra ý định của mình, nhưng Giáng Tuyết vẫn không tỏ ra hợp tác một chút nào. Trong lúc giận giữ, Hoa lân cởi áo nàng ra, quát:

“Ngươi .. ngươi đừng tưởng rằng ta thật sự không có biện pháp bắt ngươi nói ra. Mở mắt cho ta, nếu không ta lột sạch quần áo của ngươi!”

Giáng Tuyết vẫn nhắm mắt không nói, Hoa Lân trong lòng đã quyết định, “tê” một tiếng, thật sự đã lột quần áo nàng ra. Da thịt trắng như tuyết nhất thời hiện ra trước mắt Hoa Lân, chỉ còn khỏa y trong suốt, nhưng lại càng khiến lòng người rung động. Quả nhiên, thân thể Giáng Tuyết lập tức bắt đầu có chút run rẩy, đôi môi đỏ mọng ướt át càng run rẩy không thôi. Hoa lân thấy nàng không để ý tới bản thân, liền cởi đai lưng của nàng, tất cả quần áo ngoài của nàng đều bị lột ra, quát:

“Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, đừng ép ta cởi hết quần áo của ngươi ra.”

Vừa nói, tay phải cầm lấy áo ngực của nàng, làm bộ xé ra, trong miệng quát:

“Ta đếm ba tiếng. một, hai… hai rưỡi… “

“ách…”

Hoa lân lau mồ hôi chính mình. Nghĩ thầm rằng nữ nhân này thật quật cường, chết cũng không nói, làm sao bây giờ? Nhìn lại Giáng Tyết, nàng dần dần bình tĩnh trở lại, hình như căn bản không có lo lắng quần áo chính mình bị Hoa Lân thoát quang, điểm này khiến cho Hoa Lân lửa giận bốc cao đến ba trượng, “lả tả” cởi quần áo, mắng:

“Tiện nhân, đừng tưởng rằng ta thật sự không dám xuống tay!”

Giáng tuyết “A”! một tiếng kêu sợ hãi, da thịt tuyết trắng hoàn toàn lộ không sót bộ phận nào, ngọc thể trận trận run rẩy, con ngươi rốt cục mở ra một nửa, lộ ra vẻ kinh hãi. Hoa Lân cảm thấy một trận khoái ý, thấy thân thể hoàng mĩ của nàng hoàn toàn hiện ra trước mắt mình. Chân ngọc tuyết trắng không một chút tỳ vết, ở giữa tư xử cấp trụ. Tư sắc của nàng, không dưới Cầm Oản Vận. Hoa Lân nhất thời cảm thấy huyết mạch căng phồng, vội vàng quay đi chỗ khác, trong lòng lớn tiếng thì thầm:

“Vạn ác dâm đứng đầu, không thể thiền định. Con đường giải thoát, rời xa dục tam giới. Hỏa khanh ngũ dục hà, không phạm dâm giới… quân tử hảo sắc, thủ chi hữu đạo! … ách, hình như niệm sai rồi.”

“Bất dâm kinh” cũng quả nhiên hữu hiệu, hoa lân mạnh mẽ trấn định tâm thần, thấy Giáng Tuyết toàn thân run rẩy, biết không thể thất thố, vì vậy ngồi bên người nàng ôn nhu nói:

“Ngươi nếu đưa ta ra ngoài, ta sẽ mặc quần áo cho ngươi. Việc hôm nay ta sẽ không nói cho bất kỳ ai. Thế nào?

Bộ ngựa của Giáng Tuyết phập phồng, nhắm mắt quát:

“Dâm tặc! Ngươi sẽ không được chết tử tế… ta … ta …cho dù chết, cũng không nói cho ngươi.”

“Ngươi?” Hoa Lân cứng họng, tà niệm đột khởi, tay trái mơn trớn bộ ngực của nàng, mơn trớn theo da thịt của nàng, ma thủ tiến xuống mơn trớn cả thân thề mềm nhũn của nàng một lần. Thân thể mềm mại của Giáng Tuyết chấn động, nàng hơi thở dồn dập. Hoa Lân lập tức hướng môi nàng hôn xuống, tay trái tiếp tục tìm kiếm xuống phía dưới, chỉ cảm thấy thân thể mềm mại của nàng đột nhiên rúng động, Hoa Lân lập tức cảm thấy tai trái bị một mảnh ấm áp noãn lưu nhấp nhấp. Đầu Hoa Lân oanh một tiếng như tạc đạn, rốt cục không kiềm chế được xuân phong … Sau nửa canh giờ…. Hoa Lân nhặt quần áo của mình lên, nhanh chóng mặc lại, sau đó lau đị lạc ấn của mình lưu lại, ôn nhu nói:

“Chuyện này… lúc này ngươi sao rồi?”

Giáng Tuyết toàn thân vô lực, chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhưng trên mặt tán đi nét đỏ ửng. Thân thể mềm mại run rẩy, nhưng dần dần bình tĩnh lại. Hoa Lân nhìn nàng cả giận nói:

“Ngươi… ngươi … nếu ngươi vẫn không nói, ta sẽ làm lại "làm" một lần nữa đó?”

Hắn là hỏa hệ thể chất, đối với nam hoan nữ ái khó có thể khống chế. Trước còn kém nên không có xảy ra quan hệ với Thu Uyển Ly, vì trách nhiệm nên không dám loạn lai. Nhưng Giáng Tuyết bất đồng, nàng là địch nhân của mình. Hoa lân không cần giữ kẽ với nàng. Mặc dù có chút không có đạo lý, nhưng loại việc trong giới “vương hầu quý tộc” lại rất bình thường.

Nhưng Hoa Lân thấy nàng lộ ra bộ dáng phản kháng, rốt cục thở dài. Từ trong “Phần Tinh luân” lấy ra một bộ quần áo, động thủ ma thủ thay cho nàng. Bộ quần áo này, vốn định dưa cho Diệp Thanh, nhưng lúc này lại mặc trên người Giáng Tuyết. Hoa Lân bất đắc dĩ, chỉ có thể buồn bã đứng lên, lại quay đi về thông đạo xa xa, một mình lục lọi tìm phương pháp mơ cửa.

Hoa Lân đi rồi, Giáng Tuyết trên mặt đất sâu kín thở dài, ngọc thủ ôm lấy quần áo, trong mắt một mảnh bối rối. Nàng không nghĩ Hoa Lân tâm tà trỗi lên, ma trảo động đến mình, mà hắn cũng nào phải chánh nhân quân tử đâu? Bất quá, nàng càng không nghĩ tới, một lần xuân phong này đã giải mở kinh mạch chính mình, điều này khiến nàng cảm thấy thẹn thùng… bởi vì bản thân nàng cũng không biết mình từ lúc nào đã khôi phục hoạt động. Nếu kinh mạch mình sớm khôi phục trước “cơn xuân tình ”, vậy mình thật sự đã … nghĩ tới đây, mặt ửng hồng…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.