[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Quyển 4-Chương 16 :  Hôm nay TTV mừng trung thu sớm – anh em cùng thức nhé QUYỂN 8 Phiêu Miểu Phong Vân CHƯƠNG 1 TUYỆT THẾ THẦN BINH Dịch giả Tạm giấu tên Biên dịch vandai79 Biên tập dangxuan




Chôn mình trong cát thật thoải mái, ít nhất cũng không phải ngăn cản cuồng sa lao tới. Tuy vậy Hoa Lân cũng có chút tiếc nuối, đó là đã không học “độn thuật”, nếu không có thể dựa vào nó mà di chuyển trong bão cát. Đương nhiên lúc này Hoa Lân vẫn có thể di chuyển trong cát được, nhưng nó quá chậm, mất đến nửa ngày mới đi được khoảng hơn ba mươi trượng.

Phía trên đầu hắn, cuồng sa vẫn đang tiếp tục bay loạn. Từ trên cao, chín hắc y nữ tử vẫn ngưng trọng đứng nhìn xuống cuồng sa phía dưới, một người nói to lên: “Trận bão này sao mãi không ngừng vậy? Ta sợ là tên kia sẽ trốn mất.”

Nữ tử cầm đầu bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Thế nhưng cũng chẳng có cách nào cả. Bão lớn thế này, e là chúng ta khó có thể hành động. Đành phải chờ khi gió ngưng, chúng ta sẽ lập Sưu Hồn trận, rồi lại dùng Cửu Thiên Thần Lôi vây khốn hắn. Lần này chúng ta không được khinh địch, rõ chưa?”

Chúng nữ đồng thanh đáp: “Rõ”. Một nữ tử nhỏ nhất trong đó nói: “Kẻ này thực là giống con chạch, đáng ghét chết đi được.”

Trong lúc đang nói chuyện, trận bão bên dưới đã suy yếu đi rất nhiều, cát bụi cũng dần dần hướng phía tây rời đi. Lúc này quang cảnh dưới đất cũng đã dần lộ ra, nữ tử cầm đầu lập tức quát: "Bày trận....”

Chúng nữ đồng thời tản ra, hướng bốn phía ngự không bay đi, nháy mắt đã hình thành một trận hình cửu cung thật lớn, đều hướng phía dưới hạ xuống. Các nàng làm thành vòng tròn, vây lấy bãi cát trong phương viên ba dặm, sau đó rút ra phi kiếm cắm xuống đất và lầm rầm. Chín thanh trường kiếm có phản ứng kì diệu, chuôi kiếm lập tức phát ra điện quang chói mắt, bắt đầu tích điện…. Đột nhiên nghe nữ tử cầm đầu hô: “… Chuẩn bị… Sưu Hồn Lôi, phóng!”

Sau mệnh lệnh, chín lôi điện lao thẳng lên trời cao dệt thành một cái lưới, sau đó đột nhiên một đạo lôi điện phóng thẳng xuống đất…

Lại nói Hoa Lân đang ở bên dưới liều mạng di chuyển, đột nhiên nghe ‘oanh’ một tiếng, thân thể hơi bị chấn động. Một đạo lôi điện cường mạnh truyền vào làm cơ thể hắn giật nhẹ lên vài cái theo bản năng. Tuy nhiên, chỉ vài cái giật nhẹ đó cũng làm hắn bị bại lộ hình tích. Chín hắc y nữ tử cùng phi kiếm như điện xẹt tới. Hoa Lân biết là bất diệu, nhanh chóng lao lên khỏi đám cát, bạt không mà lên, ‘khoát’ một tiếng, đã treo mình trên trường kiếm ở độ cao năm trượng, chỉ tay vào các nàng mà quát: “Đừng tưởng bổn thiếu gia sợ các ngươi, chọc giận ta, đừng trách ta thi triển tuyệt chiêu!”

Hoa Lân nói thế cũng đúng một nửa. Vì sợ bại lộ hành tung nên hắn phải lẩn trốn dưới cát chứ nếu phải buông tay đánh một trận, thì chỉ cần bức ra năng lượng của Phần Tinh Luân, mặc dù không nhất định thủ thắng, nhưng chạy trốn không phải là vấn đề lớn. Vừa nói, Hoa Lân âm thầm ngưng kết ngọn lửa Phần Tinh Luân trong cơ thể, Hà Chiếu kiếm trong tay nhất thời đỏ sậm.

Vì Hoa Lân trong lòng cố kỵ, sợ hồng quang của mình khiến cho Phần Tinh Tông chú ý, nên tập trung toàn bộ tinh thần, gom ngọn lửa Phần Tinh Luân vào hữu chưởng, nhiệt độ cao lập tức khiến Hà Chiếu kiếm trở nên trong suốt. Đúng lúc này, một hiện tượng kỳ quái độc nhiên sảy ra…

Hồng quang trong tay Hoa Lân đột nhiên tăng vọt làm Hà Chiếu kiếm bị ngọn lửa hòa tan. ‘Hô’ một tiếng, thân kiếm khuếch đại lên vô số lần, một thanh Hỏa Diễm kiếm khủng bố dài hơn mười trượng xuất hiện trong tay hắn. Cự kiếm dài như thế, nếu đem nó sử thành vũ khí, công kích lực tuyệt đối kinh người. Biến hóa này khiến cho Hoa Lân lại càng hoảng sợ, vì thế nâng lên Hà Chiếu kiếm trong tay lên, như muốn nhìn xem rốt cục xảy ra chuyện gì.

Không ngờ thân kiếm dài mười trượng chạm vào mặt đất ‘hô’ một tiếng, hỏa diễm rạch ra một vết kiếm lớn trên mặt cát, thân kiếm không ngừng bốc lửa, tựa như một con độc xà, nơi bị nó đi qua, tạo thành một rãnh rộng lớn. Cùng lúc đó, mấy hắc y nữ tử thiếu chút nữa bị hỏa kiếm đánh trúng, khó khăn lắm tránh qua một bên. Các nàng còn tưởng rằng, đây là Hoa Lân hướng các nàng khai chiến vì thế hắc y nữ tử cầm đầu quát: “Động thủ… Lôi Động Cửu Thiên.”

Các nàng cũng không thể nào nghĩ rằng trường kiếm của Hoa Lân lại có uy lực lớn đến thế, vì thế lập tức thi triển tuyệt chiêu của bổn môn nghênh địch. Tất cả đều giơ trường kiếm lên, điện quang tỏa sáng, đúng là một trong những tuyệt chiêu của Tiên Lăng cung - Cửu Thiên Lôi trận.

“Cái gì?” Hoa Lân kinh hãi, thật không nghĩ rằng các nàng đều là đệ tử của Tiên Lăng cung, vì vậy quát lớn: “Chờ một chút, đều là người mình mà!”

Nhưng các nàng đâu có chịu nghe hắn nói chuyện, cổ tay nâng lên, mũi kiếm bắn ra những tia chớp chói mắt, điện quang hỗn độn đan xen, nhanh chóng hướng Hoa Lân bắn tới. Đồng thời các nàng nhanh chóng lui lại phía sau mười trượng, thoát khỏi phạm vi công kích của Hỏa Diễm kiếm.

Hoa Lân không dám đả thương các nàng vì sợ rằng không biết sau này nói chuyện với Ninh Tiêm Tuyết thế nào. Hắn lập tức thu hồi hỏa diễm trên Hà Chiếu, quay cuồng né tránh, thoát qua điện quang. Các hắc y nữ tử không có ý dừng tay, nữ tử cầm đầu quát: “Cửu Thiên Thần Lôi… đánh!”.

Trường kiếm trong tay các nàng lại bắn ra điện quang, hơn nữa đan lại thành lưới trong không trung, hạ xuống, hướng Hoa Lân thắt lại. Hoa Lân cảm thấy một trận khổ não, lập tức hét: “… Phong Vân Ngự Lôi thuật.” Hà Chiếu kiếm lập tức được giơ lên, lưới điện tức khắc bị Hà Chiếu kiếm dẫn dắt, hướng về mũi kiếm. Trận pháp của cửu nữ lập tức bị kéo lệch, Hoa Lân quyết định rất nhanh, mũi kiếm hướng lưới điện nhắm vào một núi cát bổ tới… Chỉ nghe ‘oanh’ một tiếng, Cửu Thiên Thần Lôi đã bị Hoa Lân một chiêu kích phá.

Chúng nử tử lập tức biến sắc, nhưng Hoa Lân cũng thầm kinh ngạc. Vừa rồi chính hắn thi triển Phong Vân Ngự Lôi thuật, vì sao lần này không có dẫn tới sấm chớp. Cửu nữ thấy Cửu Lôi trận không vây khốn được Hoa Lân, nên lập tức có tiếng quát: " Ảo Ảnh Khốn Long trận....!” Trong chớp mắt, các nàng lấy Hoa Lân làm trung tâm, vây lại và bắt đầu bay quanh. Chỉ thấy bóng người trùng trùng, chung quanh tất cả đều là hư ảnh, tốc độ nhanh khiến người ta hoa mắt, căn bản không cách nào phát hiện tung tích các nàng.

Hoa Lân cầm kiếm quét ngang, đẩy ra một màng kiếm quang bằng phẳng, chợt nghe tiếng chém “tranh tranh tranh…” vào hư ảnh chung quanh, tất cả đều bị phản lại. Trong cơn giận dữ, Hoa Lân lại sử dụng ngọn lửa Phần Tinh Luân, mạnh mẽ ngưng kết tại hữu chưởng, Hà Chiếu kiếm kêu ‘tranh’ một tiếng, lại hình thành một thanh Hỏa Diễm kiếm dài mười trượng. Hoa Lân hai tay cầm lấy cự kiếm, giận dữ chém về phía trước…

Chợt nghe một chuỗi âm thanh ‘choang choang’ vang dội, vòng tròn xung quanh chợt hiện ra hoa lửa chói mắt. Chín nữ tử đồng thời xuất kiếm ngăn cản, dĩ nhiên họ chống lại được đòn tấn công của Hoa Lân, có điều Khốn Long trận của các nàng cũng bị Hoa Lân bức mở ra vài thước, lúc này đã xuất hiện vết rách.

Hoa Lân mừng như điên, hai tay cầm kiếm trực sáp vào vết rách. Một chuỗi tiếng kêu kinh hãi vang lên, các nàng đều né tránh, rốt cục Hoa Lân một kiếm phá vây lao ra.

Nhưng mặc dù thành công phá tan Khốn Long trận nhưng phía sau Hoa Lân cũng truyền đến tiếng gió. Hắc y nữ tử cầm đầu quả là lợi hại, một chưởng lặng lẽ chém vào hậu tâm của hắn, động tác hết sức nhanh chóng. Hoa Lân lập tức xoay người vận khởi Cửu Chuyển thần công, ‘phanh’ một tiếng cùng nàng đối một chưởng, chân khí trong cơ thể lập tức xoay tròn một vòng, tương một thành công lực phản chấn trở lại. Chỉ thấy một luồng khí trong suốt đẩy ra xung quanh, nữ tử hoảng loạn, hiển nhiên là kém một chút, … mặc dù như thế, nhưng Hoa Lân vẫn lại bị chín cô gái vây lại.

Song phương sau một trận giằng co, đang muốn tái giao thủ, phía đông đột nhiên nổi lên một trận gió, cát bụi lại cuồng bạo lao tới. Mọi người đều vận công ngăn cản, nhưng nữ tử đứng đối diện với Hoa Lân lại xoay lưng về phía bão cát, phản ứng không kịp, bị cuốn về phía Hoa Lân. Lúc này mọi người vô tâm tái chiến, đều muốn hạ xuống đất tránh cơn bão cát, Hoa Lân bất đắc dĩ thuận tay nắm lấy eo nhỏ của nữ tử kia.

Đột nhiên nghe ‘ý’ một tiếng, nữ tử kia chủ động lao vào lòng hắn. Cuồng sa bay loạn, lại tiếp tục vận động ‘tạo sơn’, vây lấy Hoa Lân cũng chín hắc y nữ tử. Bão cát rốt cục cũng đình chỉ. Tám nữ tử phủi cát trên mình xuống, bay lên.

Lúc điểm lại nhân số, tám nữ tử cuống quýt tìm kiếm xung quanh thế nào lại thiếu mất một người. Nhìn lại thì thấy một hắc y nữ tữ vẫn bị Hoa Lân ôm trong lòng, vẫn còn đang bị chôn trong cát, khuôn mặt tựa hồ như đang hưởng thụ thân thể ôn nhu. Tám nữ tử lập tức đỏ mặt, đều chỉ mũi kiếm vào Hoa Lân: “Mau thả muội ấy ra!”

Nhưng trả lời không phải là Hoa Lân mà là hắc y nữ tử đang nằm trong lòng kia. Nàng thẹn thùng nói: “Ai nha… nhìn cái gì mà nhìn, hắn bị nhân gia chế trụ rồi!”

‘Hả?’ Chúng nữ sửng sốt, nhưng ngay tức khắc phát ra một trận cười duyên. Tất cả đều vui vẻ, trong đó một nữ tử che miệng cười to nhất nói: “Vậy… Vậy tiểu sư muội ngươi còn nằm trong lòng hắn làm chi?” Chung quanh lại nổi một trận tiếng cười như chuông bạc. Cô gái cả giận nói: “Người ta nào dám rời đi? … Chỉ cần ta buông tay, hắn sẽ thoát ra… hu hu hu!”

Chỉ nghe tiếng khóc, nhưng lại không thấy một giọt nước mắt mà là bộ dáng thẹn thùng. Chúng nữ chợt hiểu ra, chỉ có Hoa Lân âm thầm buồn bực, nghĩ thầm sau này không thể phụ nhân chi nhân. Ai, lần này tuyệt đối là mệnh phạm đào hoa…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.