[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Quyển 4-Chương 15 :  Hôm nay TTV mừng trung thu sớm – anh em cùng thức nhé QUYỂN 7 CHƯƠNG 40 KẾ HOA HỮU BIẾN Dịch giả Halos Biên dịch Hoabeo Biên tập dangxuan Hết Quyển 7




Nhìn thấy không có cách nào trốn thoát, Hoa Lân đột nhiên ngoặt sang phải vạch nên một đường cong trong không trung định kéo giãn khoảng cách. Hắn ngoảnh đầu lại gấp gáp bảo Nho Tử Quân: “Ngươi đi mau đi, bọn chúng đuổi theo ta đấy, không làm tổn thương ngươi đâu… Đi nhanh đi!”

Nho Tử Quân hết sức do dự, thầm nghĩ những người này rõ ràng là tới vì Thiên Cơ đồ, ta trốn đi một mình càng khó thoát thân, do đó nói: “Không, không, không… chúng ta hãy đi nhanh về phía truyền tống đài, tới đó rồi bọn chúng nhất định không dám động thủ nữa.”

Hoa Lân lại nghĩ: Điều đó chưa chắc, đám nữ sát thủ này ngay giữa ban ngày còn dám giết người, dù có trốn được tới truyền tống trận đài cũng đâu có tác dụng?

Hắn rất muốn bỏ rơi địch nhân sau lưng, nhưng đang mang theo gánh nặng Nho Tử Quân, thực sự không có cách nào thi triển toàn lực. Ngay vào lúc này trên nóc nhà phía trước lại có hai bóng đen phi lên không, giống như nơi đây đã có mai phục từ lâu. Nhìn thấy Hoa Lân, bọn chúng cũng chẳng thèm kêu lên, lập tức đồng thời xuất thủ, hai luồng tử quang vọt tới trước mặt…

Hoa Lân thấy phía trước có mai phục, đằng sau có truy binh, đã hình thành thế bao vây. Bất đắc dĩ đành phải hất Nho Tử Quân ra khỏi phi kiếm, bản thân mượn lực né về bên phải rồi nhanh chóng phi lên không.

Nho Tử Quân từ trên không rơi thẳng xuống, sợ đến luống cuống chân tay kinh hãi kêu: “Oa nha…”

Còn Hoa Lân sau khi bỏ Nho Tử Quân ra thân pháp quả nhiên nhanh lên nhiều, búng người một cái không chỉ tránh được tử quang trước mặt mà còn bay qua đầu bọn chúng. Hà Chiếu kiếm vạch nên một đường cong đẹp đẽ rồi lại trở về dưới chân Hoa Lân.

Nhưng Hoa Lân vừa đạp chân lên phi kiếm liền cảm thấy sau lưng có chưởng phong lăng lệ vỗ tới. Hoa Lân biết không thể nào tránh được đành vận Cửu Chuyển thần công vừa học được, liều lĩnh chịu một chưởng này. Chỉ nghe một tiếng ‘bình’, trên thân Hoa Lân hồng quang lóe lên, Sư Vương thuẫn trong thể nội hóa giải bớt một phần nhỏ chưởng phong. Đồng thời chân khí trong thể nội Hoa Lân nhanh chóng xoay tròn lại hóa giải thêm mấy phần chưởng lực. Nhưng dù như thế, phần còn lại cũng đủ làm hắn lảo đảo, thiếu chút nữa rơi khỏi phi kiếm.

Tu vi của nữ tử áo đen này rõ ràng đã tới cảnh giới Thanh Hư, nàng không đợi Hoa Lân hồi khí, lập tức đuổi tới sau lưng, ngọc chưởng hóa thành đao chém lên lưng Hoa Lân.

Hoa Lân lập tức xoay người, tay phải đánh ngược lại, ‘bình’ một tiếng lớn, song phương ngạnh đấu với nhau một chưởng, Cửu Chuyển thần công của Hoa Lân lập tức phát huy tác dụng, chuyển một vòng trong thể nội, nhất thời đem một thành chưởng lực của đối phương quật ngược lại.

Nữ tử che mặt đó thân hình nhoáng lên, rõ ràng có chút không chịu nổi, ngẩng đầu hỏi Hoa Lân: “Cái này là pháp thuật gì?”

Hoa Lân chẳng thèm đáp, phi lên trên không chuẩn bị trốn đi. Nhưng sự đời đâu như ý muốn, một màn kiếm quang từ bên cạnh chém tới, vừa khéo chặn ngay đường chạy của hắn. Hoa Lân lập tức ngừng lại, chỉ thấy bóng người nhoáng lên, chín bóng đen đã chặn mọi lối đi, không còn nơi nào để ẩn trốn.

Trong tình huống này Hoa Lân lại bình tĩnh hẳn, cúi đầu nhìn Nho Tử Quân dưới đất, thấy hắn bình an vô sự liền ngoẹo đầu nhìn đám nữ tử che mặt chung quanh cười bảo: “… Nói thật nhé, trong đời ta đây là lần đầu tiên bị nhiều tiên tử theo đuổi như thế, trong lòng thật là vinh hạnh… không biết các vị tiên tử có chuyện gì cần giao phó? Nếu Long mỗ có thể làm được nhất định sẽ toàn lực thực hiện!” Nói xong Hoa Lân tiêu sái nhấc tay phải lên, nhẹ nhàng gạt sợi tóc trước trán, dáng vẻ hết sức lãng tử.

Đám nữ tử áo đen thấy hắn trước khi chết còn muốn ra vẻ, không khỏi sửng sốt. Nữ tử áo đen cầm đầu lạnh lùng nói: “Không có gì, bọn ta chỉ muốn mời các hạ về uống trà sau đó hỏi vài chuyện, chỉ thế thôi…”

Hoa Lân thấy cô ta quả nhiên trúng kế hoãn binh của mình liền cười nói: “Còn muốn chọn ta làm chồng chứ gì… hắc hắc!” Nói rồi ánh mắt nhanh chóng lướt qua chung qaunh. Chỉ thấy truyền tống đài phía bắc chỉ còn cách đây hơn hai trăm trượng, nếu thừa lúc bọn họ không phòng bị chắc chắn có thể tới được… Trong lòng vạch kế hoạch, nếu có người khởi động truyền tống đài, bản thân nhất định phải tranh chân bước vào trước, như thế mới có thể chạy trốn thành công.

Kế hoạch của hắn rất tốt nhưng nữ tử áo đen cầm đầu lại không đợi hắn, đột nhiên quát: “Động thủ…”

Hoa Lân lập tức xua tay nói: “Ai… đợi chút, đợi chút!... Ta đi theo các cô có được không?”

Thường có câu: Cánh tay đưa ra không đánh được người tươi cười.

Đám nữ tử quả nhiên sửng sốt, nữ tử áo đen cầm đầu cười lạnh bảo: “Tốt!... Nhưng trước tiên bọn ta phải chế ngự kinh mạch của ngươi mới được, thế nào?”

Hoa Lân cười ha ha dang hai tay ra bảo: “Thế thì cứ làm đi! Ta đi theo các cô một chuyến xem các cô muốn làm gì ta…” Trong lòng lại cười lạnh: Muốn chế ngự kinh mạch của ta? Hừ hừ…” Hiên Dĩ Thừa còn không chế ngự nổi bản thiếu gia, các ngươi đâu đáng gì?

Nữ tử áo đen cầm đầu cũng không phải kẻ ngu ngốc, âm thầm đưa mắt cho đám nữ tử chung quanh, ra hiệu cho các nàng sẵn sàng động thủ rồi cô ta mới đích thân bước tới chế ngự ba kinh mạch của Hoa Lân, âm thầm lấy ra một sợi Tỏa Hồn ti chuẩn bị trói chặt Hoa Lân.

Biểu hiện của Hoa Lân vô cùng phóng túng, nhìn sau lưng Nho Tử Quân ở đằng xa, thở dài nói: “Ai… Còn nói cái gì mà huynh đệ, lúc quan trọng lại chạy trốn một mình!”

Đám nữ tử nghe nói liền cười thầm, bởi vì Nho Tử Quân quả nhiên chạy trốn rất nhanh.

Lúc này nữ tử áo đen cầm đầu đã dùng Tỏa Hồn ti trói thân trên của Hoa Lân lại. Hoa Lân biết không thể dây dưa nữa, đột nhiên quát: “Uy… Các ngươi quen Ninh Niêm Tuyết sao?”

Đây là tín hiệu trước khi Hoa Lân động thủ.

Bởi vì bất kể bọn họ là ai, lúc này đột nhiên nghe thấy cái tên xa lạ nhất định sẽ sững sờ một lúc, thậm chí còn hỏi: “Ninh Niêm Tuyết là ai?” Đó là chuyện thường tình của con người. – Huống chi nếu quả thực bọn họ là đệ tử của Thánh Thanh viện, thế thì bọn họ nhất định muốn biết tung tích của Ninh Niêm Tuyết.

Quả nhiên, đám nữ tử đó toàn bộ đều sững sờ một lúc, hơn nữa nhìn phản ứng của bọn họ chắc chắn có biết Ninh Niêm Tuyết.

Thời cơ không thể bỏ lỡ, Hoa Lân đột nhiên trầm người, nhanh chóng hạ xuống mặt đường, còn chưa tới mặt đất hắn đã dán người vào nóc nhà nhào về phía truyền tống đài ở phía bắc.

Đám nữ tử áo đen đó vốn không biết từ lúc nào hắn đã đả thông kinh mạch, đến lúc này mới bừng tỉnh, cùng nhau ngự kiếm đuổi theo.

Hoa Lân vừa bay nhanh vừa ngưng thần nhìn về phía truyền tống đài, trong lòng mong mỏi: “Nhanh lên… nhanh lên… nhanh lên… mau khởi động truyền tống trận đi!... Tại sao còn chưa khởi động? Thời gian đã không còn nữa.”

Cuối cùng cũng tới trước truyền tống đài, lại thấy trên đường là cả đám người đông nghịt, quang cảnh cực kỳ hùng tráng. Bọn họ xếp thành một hàng rất dài, chắc đều là cao thủ muốn tới Phiêu Miễu hà nhỉ?

Hoa Lân không kịp nhìn kỹ, bởi vì chín nữ tử áo đen sau lưng quả nhiên không hề cố kỵ, từ không trung đuổi thẳng tới, chẳng thèm để ý tới đám người phía dưới.

Bất đắc dĩ Hoa Lân đành ‘viu’ một tiếng xẹt qua phía trên truyền tống đài, nhưng cái truyền tống trận đáng chết kia thủy chung vẫn không khởi động. Hoa Lân hết sức buồn bực, phát hiện kế hoạch của mình cuối cùng lại có vấn đề. Do đó hắn lớn tiếng chửi: “Rõ ràng đã qua giờ Thìn, vì sao không có ai khởi động truyền tống trận nhỉ?... Vận khí tệ quá.”

Lại chẳng dám ngừng lại, vì thế đành phải ngự kiếm bắn về phía trước. Sau lưng hắn, chín bóng người cũng đuổi theo sát nút không chịu bỏ cuộc.

‘Viu viu viu viu viu…” Cuộc đuổi bắt của bọn họ lập tức tạo ra gió mạnh làm người dưới đất lảo đảo, quang cảnh thật hùng tráng.

Nho Tử Quân nấp trong đám người đó lúc này mới lặng lẽ ló đầu ra, nhìn Hoa Lân dần dần đi xa, quẹt mồ hôi trên trán nói: “… Quả nhiên không phải tìm ta, nếu không nhất định là ta chết rồi!”

Lại nói Hoa Lân bị bức vào đường cùng, đành phải ngự kiếm điên cuồng trốn chạy, giống như một mũi tên rời khỏi cung, chợp mắt đã bay ra khỏi phạm vi Tiên Trì thành. Đằng sau chín bóng người cũng theo sát như hình với bóng, chẳng hề chậm hơn Hoa Lân nửa phần.

Hoa Lân đột nhiên ngoặt sang phải, chuẩn bị quay về Tiên Trì thành. Nhưng hắn vạn lần không ngờ đám gia hỏa đằng sau hình như nhận ra ‘âm mưu’ của hắn, chín bóng người đột nhiên tản ra hai phía, hình thành nên một tấm lưới lớn. Bất kể hắn quay hướng nào bọn họ đều có thể chặn lại.

Bất đắc dĩ Hoa Lân đành chạy trốn như điên, trong đầu lóe lên vô số mưu kế nhưng không có cái nào dùng được.

Mắt thấy Tiên Trì thành càng ngày càng xa, thảo nguyên dưới chân rốt cuộc cũng tới tận cùng.

Lại chạy trốn thêm một chốc, phía trước đột nhiên xuất hiện một vách đá, đi tới nữa chính là sa mạc vô biên.

Hoa Lân nhìn xa xa chỉ thấy bầu trời phía trước là một mảng mông lung, bên tai loáng thoáng truyền tới tiếng gió gào rít. Nhưng bản thân không trốn vào đâu được đành phải xông bừa tới.

Sa mạc vô biên lúc này đã hiện ra, nhìn xa xa giống như một đại dương màu vàng làm người ta say mê, làm người ta hướng tới.

Nhưng Hoa Lân không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp này, trường kiếm vẫn bay nhanh, cũng chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng phát hiện chín nữ tử sau lưng đã ngừng lại. Nhưng đột nhiên các nàng lại nhanh chóng bay lên không. Hoa Lân thầm nghĩ bọn họ muốn làm gì nhỉ? Không lẽ lại có quỷ kế gì?

Nhưng trong chốc lát Hoa Lân liền rõ vì sao bọn họ phải bay lên cao.

Chỉ thấy bầu trời phía trước là một mảng mông lung. Một cơn bão cát cao mấy trăm trượng đang ào tới mờ mịt trời đất, thanh thế kinh người. Thế gió từ từ tăng lên, thổi lên mát thấy ran rát.

Hoa Lân đang chuẩn bị quay lại chợt phát hiện tốc độ gió quả thực quá kinh người, trong chớp mắt đã đến bên ngoài năm chục trượng. Hoa Lân biết rằng thế gió trong không trung nhất định mạnh hơn dưới đất mấy chục lần, vì thế gạt hết tất cả, hạ xuống mặt đất.

Còn chưa tới đất hắn đã cảm thấy thân thể bị giật ra sau, cát điên cuồng ập tới, một đụn cát đằng xa đã không thấy tăm tích, hiển nhiên nó đang tiến hành vận động ‘dời núi’. – Hoa Lân cũng đột nhiên hiểu rõ, vì sau ở đây được gọi là Cuồng Sa tinh.

Cuối cùng cũng tới đất, Hoa Lân chỉ cảm thấy chung quanh trở nên mịt mờ, vô số cát bụi bám lên người, nhanh chóng ngập đến đầu gối, chưa được một chốc bản thân đã bị vùi trong một đụn cát…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.