[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Quyển 4-Chương 14 :  Hôm nay TTV mừng trung thu sớm – anh em cùng thức nhé QUYỂN 7 CHƯƠNG 39 BẤT MINH TRUY SÁT Dịch giả Halos Biên dịch Hoabeo Biên tập dangxuan




Hoa Lân thấy Nho Tử Quân sắc mặt trắng bệch, lại cho là hắn bị âm khí xâm nhập, do đó bảo rằng: “Ngươi trước hết hãy ngồi xuống, ta giúp ngươi trục hàn độc đã!”

Nho Tử Quân nào dám không nghe? Ngoan ngoãn ngồi xuống đất, dáng vẻ cực kỳ hoảng sợ. Trong lòng hắn lại đang nghĩ: Tên gia hỏa này nhất định là cố ý thi ân với mình, muốn làm mình cảm động sau đó mới đoạt bảo tàng của mình… Hừ! Ta sẽ không dâng đâu.

Hoa Lân nào biết hắn nghĩ gì? Ngồi xuống sau lưng hắn, tay phải áp lên lưng hắn, từ từ truyền một ít chân nguyên lại phát hiện hắn có chút cứng rắn, thể nội tuyệt không bị âm hàn xâm thực do đó tốt bụng giúp hắn trục hàn khí ra, đứng lên nói: “Hiện tại không có gì đáng ngại nữa, ngươi nghỉ sớm một chút đi!” Nói rồi bản thân đi về phòng mình.

Nho Tử Quân có chút bất ngờ, thấy Hoa Lân quả nhiên không để ý tới mình, hơn nữa ngay cả chuyện Thiên Cơ đồ cũng chẳng thèm hỏi. Thầm nghĩ tên gia hỏa này nhất định muốn tối nay động thủ, không được, ta phải nhanh chóng trốn đi mới được…

Lại nói Hoa Lân về đến phòng mình đột nhiên nghĩ tới trên Thiên Cơ đồ của Tiêu gia có ghi chú, tiên khí đứng thứ bảy Ảo Quang kính trong thập đại tiên khí giấu nơi sâu thẳm của Phiêu Miễu hà. Nếu nói như thế Thiên Cơ đồ sẽ xuất hiện ở đây là có nguyên nhân, có khả năng là tổ tiên Tiêu gia đã từng tới đây tìm bảo vật nhưng sau đó gặp phải chuyện bất ngờ nên đánh mất Thiên Cơ đồ.

Hoa Lân lắc đầu, thầm nghĩ bản thân hiện tại làm gì có tâm tình đi tìm bảo vật gì chứ, việc quan trọng nhất trước hết là cứu cho được Thượng Quan Linh. Do đó lấy Phạm Mật tâm kinh mà Ninh Tiêm Tuyết tặng ra chuẩn bị nghiên cứu cho kỹ lưỡng mười hai chương tiên thuật trong đó để ứng phó với nguy hiểm.

Hai tháng nay Hoa Lân sớm đã ngộ được tám chương Nhập Chủ, Kết Tâm, Tham Hư, Độ Thần, Thiên Di, Đằng Phi, Khống Vật, Luyện Hóa rồi. Chỉ còn bốn chương cuối Dẫn Hồn, Na Di, Hộ Thân, Phân Thân còn chưa học được.

Hôm nay may mắn nhìn thấy Hắc Ám tế tự điều khiển ác linh làm linh quang của Hoa Lân lóe lên, đột nhiên hiểu ra Dẫn Hồn cần phối hợp ý niệm cường đại và niệm thần chú mới có thể điều khiển được ác linh. Do đó hắn nghiên cứu kỹ Phạm Mật tâm kinh, chỉ thấy trên đó có mấy câu quan trọng: “… Ác linh có ba hồn bảy vía, nếu muốn khống chế thì trước tiên phải khống chế được chủ hồn. Như thế mới có thể khiến nó không quan tâm tới sống chết, hung ác dị thường. Còn người thi triển phép thuật cần phải dùng pháp bảo khống chế, nếu không sẽ bị phản ngược lại…”

Hoa Lân vỗ đùi, chẳng trách hôm nay cây cờ chiêu hồn của Hắc Ám tế tự kia vừa đứt thì đám ác linh lập tức không bị khống chế nữa, thậm chí còn tấn công ngược lại. Nếu không phải tên tế tự kia chặn lại sợ rằng ngay bản thân chủ nhân của chúng cũng không được bỏ qua. Hoa Lân nghĩ đến điều này lập tức hiểu ra, Dẫn Hồn thuật tự nhiên thông suốt.

Tuy lại học được một chiêu nữa nhưng Hoa Lân vẫn buồn rầu bởi vì Dẫn Hồn thuật tà ác như thế lại do nhân sĩ chính phái tạo ra? Ai…

Trong lòng không cam, Hoa Lân lại tấn công cửa ải khó khăn tiếp theo. Chương chín của Phạm Mật tâm kinh – Hộ Thân!

Chương này không chỉ đơn giản mỗi chuyện Hộ Thân, nó chủ yếu giảng giải làm sao vận công chống lại đòn tấn công của đối phương, lại còn giảm thương hại xuống tối thiểu. Trên Phạm Mật tâm kinh này còn giải thích tường tận, nói nếu luyện tới tột cùng thì có thể loại bỏ năm thành thương hại do đối phương gây ra. Còn nguyên lý thì có hai phương thức, một là tá vật tá lực, hai là tá lực phản chấn.

Hoa Lân đột nhiên cả kinh, phương pháp thứ hai này lại tương tự như Thiên Cực Cửu Chuyển thần công của Ninh Niêm Tuyết, tuy kém hơn một chút nhưng chính là bộ phận căn bản nhất của Cửu Chuyển thần công. Hoa Lân lại lấy Thiên Cực Cửu Chuyển thần công ra, so sánh kỹ lưỡng hai loại thần công, linh đài đột nhiên trống rỗng, mừng như điên nói: “Ha ha… ta rõ rồi, tầng bốn của Cửu Chuyển thần công thì ra là như thế!”

Hoa Lân vô tình hiểu được tầng bốn của Cửu Chuyển thần công, lại học được Hộ Thân, cao hứng tới mức từ trên giường nhảy phắt lên, lập tức vận khởi chân hai khối nguyên anh trong thể nội, còn thôi thúc chúng, đem chúng tạo thành hai cơn lốc xoáy lớn sau đó tưởng tượng nên lúc bị địch nhân công kích, trước tiên hấp thu toàn bộ lực công kích của địch nhân vào thể nội, thông qua sự tiêu hao của lốc xoáy, cuối cùng toàn lực phản kích. Hoa Lân ý phát theo tâm niệm, tay phải đột nhiên đánh ra khoảng không, tuy không có chưởng phong phát ra nhưng phát hiện chiêu này quả nhiên thi triển thông suốt do đó mừng rỡ trong lòng không ngớt, lập tức thấy lâng lâng. Nhưng ngay lúc này chợt nghe bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa…

Hoa Lân bất đắc dĩ phải bước xuống giường đi mở cửa, thì ra là Nho Tử Quân đứng trước cửa. Chỉ thấy hắn sắc mặt trắng bệch, toàn thân đầy máu, tay trái còn quấn băng, giống như vừa từ chiến trường chạy thoát về. Do đó hiếu kỳ hỏi: “Ngươi sao thế? Vừa không gặp một chốc mà sao đã thụ thương rồi?”

“Khụ khụ…” Nho Tử Quân dựa lên cửa, nói thều thào: “Ta… ta vừa ra ngoài một chuyến, nào… nào ngờ bị phục kích. Đám gia hỏa đó âm hồn không tan, khụ… khụ… khụ…”

Hoa Lân kỳ quái hỏi: “Không thể nào, mới có một khắc thôi mà, ngươi đi đâu thế?”

Nho Tử Quân buồn bực bảo: “Một lúc cái gì mà một lúc? Giờ đã sắp sáng rồi!... Long đại ca, ta cầu xin ngươi một chuyện cuối cùng được không? Xin hãy mang ta đi Phiêu Miễu hà với, ta muốn rời khỏi đây!”

Hoa Lân lắc đầu cười khổ: “Ngươi đi với ta sẽ càng thêm nguy hiểm, bởi vì ta cũng bị người ta truy sát, chỉ sợ không có cách nào chiếu cố…”

Nhưng Nho Tử Quân đã cướp lời: “Không không không… nguy hiểm nào mà có thể hơn được nguy hiểm lúc này? Ta cầu xin huynh mà…”

Hoa Lân cười hăng hắc bảo: “Điều này cũng không nhất định. Ta thấy ngươi nên nghỉ ngơi ở đây mấy ngày, nếu không…”

Nho Tử Quân: “Không không không! Nếu huynh không đi cùng, bọn chúng khẳng định sẽ lập tức tới ngay, hôm nay chính là sự chứng minh tốt nhất!”

Hoa Lân thấy hắn lý sự liền dùng khóe mắt liếc hắn, thầm nghĩ là do ngươi sợ bảo tàng của mình bị người ta cướp mất chăng?... Thôi vậy, dù sao ngươi cũng muốn theo ta chịu chết, vậy ta cũng chẳng ngăn cản, đỡ bị nói là ta vô tình vô nghĩa. Do đó hắn bảo: “Vậy cũng được, trời sáng là chúng ta xuất phát, tới Phiêu Miễu hà ngươi muốn đi đâu thì đi. Ta quả thực có chuyện quan trọng phải làm, về sau cũng không thể nào chiếu cố cho ngươi được!”

Nho Tử Quân vội vàng cảm tạ, thầm thở ra một hơi.

Hoa Lân lại giúp hắn băng bó vết thương, vận công giúp hắn điều hòa nội lực. Lúc thu công chỉ thấy bên ngoài trời đã sáng liền nói: “Được rồi, chúng ta nên lên đường thôi!”

Hai người vội vàng thu thập hành lý, gọi quản lý tính tiền phòng. Nhưng Hoa Lân vừa bước ra khỏi cửa khách sạn lại đột nhiên ngừng chân bởi vì hắn loáng thoáng cảm thấy phía trước có sát khí phảng phất.

Nho Tử Quân thấy thế cũng nhìn lên đường, chỉ thấy sáng sớm trên đường đông đúc, tuyệt không phát hiện có gì không ổn. Vì thế nghi hoặc hỏi: “Sao vậy Long đại ca? Có phải kẻ thù của chúng ta mai phục phía trước?”

Hoa Lân lắc đầu nói: “Sợ rằng lần này là tới tìm ta, ngươi còn muốn đi chung không?”

Nho Tử Quân không tài nào tin lời lẽ ma quỷ của hắn, gật đầu đáp: “Bất kể ra sao chỉ cần chúng ta đi tới đài truyền tống thì tin rằng bọn chúng không dám làm loạn nữa.”

Hoa Lân bất lực, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua người đi đường. Tuy không phát hiện hành tung của địch nhân nhưng loại cảm giác này chắc chắn không sai, do đó cười ha hả bảo: “Đi… Chúng ta bay lên không…” Nói rồi ‘canh’ một tiếng rút Hà Chiếu kiếm ra, mang theo Nho Tử Quân bay lên bắn thẳng về phía truyền tống đài ở phía bắc.

Ngay lúc này chỉ thấy trên nóc nhà hai bên ‘viu viu viu…” bay lên bảy bóng đen nhằm thẳng Hoa Lân mà đuổi. Kẻ cầm đầu là một dáng người yêu kiều nhỏ nhắn, tốc độ của nàng đặc biệt kinh nhân, chớp mắt đã tới cách Hoa Lân ngoài năm trượng.

Nho Tử Quân cũng là cao thủ ngự kiếm, nhưng bị Hoa Lân mang theo lại cảm thấy đầu váng mắt hoa bởi vì tốc độ của Hoa Lân lúc này nhanh hơn gấp rưỡi mình, trong lòng hết sức kinh hãi. Ngoảnh đầu nhìn lại chợt phát hiện bóng đen phía sau còn nhanh hơn một chút, thầm nghĩ chuyện gì thế này, không lẽ toàn bộ hộ pháp của Thần Kham môn đều đã xuất động? Xem ra bọn chúng thề lấy bằng được Thiên Cơ đồ của mình, giờ phải làm sao đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.