[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Quyển 4-Chương 13 :  Hôm nay TTV mừng trung thu sớm – anh em cùng thức nhé QUYỂN 7 CHƯƠNG 38 TIÊN BẢO CHI DUYÊN Dịch giả Halos Biên dịch Hoabeo Biên tập dangxuan




Hoa Lân lướt qua bên nóc nhà, rốt cuộc cũng về tới Tiên Duyên khách sạn, vừa mới hạ xuống cầu thang chợt nghe một tiếng cười như chuông ngân: “Cung chủ nhanh lên một chút, sắp bắt đầu rồi…”

Một bóng người yêu kiều màu xanh nhạt phi ra, thiếu chút nữa đã đâm sầm vào lòng hắn, Hoa Lân nhanh chóng né tránh.

Còn Yến Thu Thủy cũng phản ứng kịp thời, lập tức dừng lại, lúc này hai người cách nhau chưa tới nửa xích. Nàng đột nhiên chống nạnh giận dữ nói: “Uy! Tại sao ngươi lại từ nóc nhà bay xuống? Không lẽ trên đường không có lối đi sao?”

“Ách… có lối đi! Bất quá lối đi trên đường không có rộng rãi như trên trời.” Hoa Lân nói thế.

Yến Thu Thủy đột nhiên chỉ vào mũi hắn, xỉa xói: “Nhìn ngươi thế này, cả ngày chỉ biết nhảy lên nhảy xuống, lại còn che mặt nữa, có phải đi trộm đồ của người ta không?… Nói mau!” Lại phát hiện ống quần của Hoa Lân bị người ta khoét một lỗ lớn, nàng cười rinh rích nói: “… Sao thế? Không lẽ bị người ta tóm được à?”

Hoa Lân chỉ cảm thấy vô số ánh mắt chung quanh nhìn mình, trong lòng hết sức ngượng ngập, thầm nghĩ ta đã đắc tội với cô ở chỗ nào?... Nghĩ một lúc rốt cuộc giật mình tỉnh ngộ, nhất định là lần trước bỏ rơi nàng nên hôm nay nàng muốn báo thù. Do đó bảo rằng: “Coi như là cô độc ác!... Đàn ông không cần đôi co với đàn bà, ta không thèm để ý ngươi!” Nói xong đi tới cầu thang khách sạn.

Chỉ thấy một tiên tử lẳng lặng từ phía đối diện đi tới, vai hai người chạm nhẹ vào nhau, còn nhìn nhau, cùng cảm thấy một cảm giác kỳ lạ đặc biệt.

Do đó Hoa Lân bước mấy bước lại quay đầu nhìn lại, lại thấy Yến Thu Thủy đã kéo thiếu nữ kia đi ra khỏi khách sạn. Vì thế lẩm bẩm: “Tại sao lại nghĩ nàng có chút giống Linh nhi nhỉ? Ai…”

Về tới phòng mình, thấy phòng Nho Tử Quân đóng cửa kín mít, do đó đi tới cửa phòng hắn, nhẹ nhàng đẩy cửa, lại phát hiện đã bị khóa trái. Thầm nghĩ có khả năng hắn đang trị liệu thương thế.

Về đến phòng mình, Hoa Lân gối đầu lên tay, nằm trên giường nghĩ: Đám người áo đen tập kích mình hôm nay hình như toàn là nữ tử, nếu bọn họ là người của Phần Âm tông, điều đó cho thấy Phần Âm tông đã nắm bắt được hành tung của mình, nếu quả thực như thế thì nguy rồi, không chỉ khó cứu thoát Thượng Quan Linh mà sợ rằng bản thân cũng sẽ gặp phải nguy hiểm.

Nghĩ tới nghĩ lui, Hoa Lân thực sự không có cách nào bèn gạt hết sang một bên, thầm nghĩ không bằng mạo hiểm một phen, gặp nguy hiểm thì cưỡi Phần Tinh luân mà chạy trốn, sau đó lại lặng lẽ quay lại, làm cho kỳ được.

Ngẫm nghĩ mãi, Hoa Lân mơ hồ thiếp đi …

Trong lúc ngủ mơ, chỉ thấy bóng Thượng Quan Linh trước mắt lay lắt bất định, ánh mắt nụ cười đó thủy chung cứ hiện lên trong đầu không tan. Đang lúc mơ màng, loáng thoáng nghe thấy mấy tiếng đập cửa, Hoa Lân dụi mắt, ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, tất cả đã lên đèn. Lúc đứng lên mở cửa mới phát hiện tiếng đập cửa là từ ngoài hành lang truyền lại, có giọng nói trầm thấp hỏi: “… Ta là tiểu nhị của khách sạn, quan khách có cần dọn phòng không?”

Hoa Lân đưa ngón tay hé cửa đang muốn bảo chờ một chút, nào ngờ Nho Tử Quân đã từ bên kia vách đi ra, lớn tiếng đáp: “… Không cần dọn đâu!”

Hoa Lân quay lại nhìn, thấy tinh thần Nho Tử Quân tốt lên rất nhiều liền hỏi: “… Vết thương của ngươi thế nào rồi?”

“Chẳng có gì trở ngại, chỉ là một chút ngoài da… Đúng rồi, Long đại ca quay về lúc nào thế?”

Hoa Lân trả lời: “Chừng hai thời thần rồi.”

Nho Tử Quân gật đầu, đang muốn hỏi cái gì đó lại nghe tiểu nghị của khách sạn ở bên ngoài cầu khẩn: “Khách quan, tối đến là tôi phải thay chăn nệm cho các phòng, nếu không sẽ bị quản lý trách mắng, xin mở cửa ra.”

Nho Tử Quân chầm chậm rút bảo kiếm ra, nhìn qua lỗ quan sát trên cửa, chỉ thấy bên ngoài quả nhiên là một tên tiểu nhị của khách sạn, trong tay đang cầm túi chăn nệm, hình như không có gì bất ổn.

Hoa Lân lại âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ Nho Tử Quân này có phải quá cẩn thận không? Do đó hạ giọng thì thào: “Hay để ta mở cửa, ngươi đứng bên cạnh đề phòng.”

Nho Tử Quân gật đầu đồng ý.

Hoa Lân mở toang cửa, giải khai câm chế đặc thù, nói với tiểu nhị rất tự nhiên: “Muộn thế này rồi còn…” Lời còn chưa dứt lập tức cảm thấy không ổn. Tiểu nhị của khách sạn này thế mà tu vi đã đạt tới Nguyên Anh trung kỳ? Với thân thủ nhứ thế sao có khả năng chịu ủy khuất sống tại đây?... Nhưng lúc này đã muộn mất rồi, hai bên phía ngoài cửa đột nhiên hiện ra hai hắc ám tế tự tay cầm cờ đen, giương cây cờ chiêu hồn trong tay lên hướng về Hoa Lân niệm: “Ô Y Tảng…!”

Một cơn gió đen quất tới, hai bóng đen hung ác giơ nanh múa vuốt nhào tới, còn há mồm cắn vào mặt Hoa Lân, không ngờ là hắc ám ác linh bị người ta sai khiến.

Cùng lúc đó, tiểu nhị cũng đưa hai tay hất ngang, dùng túi chăn nệm quét tới, không chỉ che mắt Hoa Lân mà còn ẩn giấu hành động của bọn chúng.

Nhưng bọn chúng vạn lần không ngờ, Nho Tử Quân lại mai phục bên cạnh cửa. Hắn ‘canh’ một tiếng đâm vào đầu một hắc ám tế tự dọa tên đó phải giương cờ chiêu hồn lên chặn lại, chợt nghe một tiếng ‘canh’ trong trẻo, lá cờ chiêu hồn kia tức thời bị xẻ làm hai mảnh. Một luồng khói đen mù mịt lập tức phun ra, ‘hô hô hô…’, ngay tức khắc vô số bóng đen bay loạn xạ, thật đáng kinh hãi vì toàn bộ đều là ác linh oán khí ngập trời.

Phản ứng của tên tiểu nhị giả mạo thập phần nhanh chóng, nâng một cây chày bằng thép lên, ‘đang’ một tiếng đỡ kiếm chiêu của Nho Tử Quân. Còn tế tự còn lại nhanh chóng đóng cửa để tránh bị người ta nghe thấy.

Động tác của song phương nhanh như thiểm điện, Hoa Lân cũng lần đầu tiên nhìn thấy có người có thể điều khiển ác linh, trong lòng biết đám gia hỏa này tuyệt không phải là kẻ thiện lương. Đang muốn đại khai sát giới lại phát hiện phi kiếm của mình còn ở trong phòng, không mang theo bên mình. Nhưng hai ác linh hung ác đã nhào tới trước mặt, bất đắc dĩ đành phải âm thầm vận Phần Tinh luân trong thể nội lên, bàn tay đỏ rực, đánh một chưởng cách không về phía ác linh.

Hai ác linh đó dường như biết nó lợi hại, nhanh chóng hóa thành hai luồng khói đen, đột nhiên bay tránh ra hai xích. Hoa Lân nhân cơ hội chập hai ngón tay lại quát: “… Xuất kiếm!”

‘Canh canh canh…” ba thanh phi kiếm đồng thời từ trong phòng bay ra, bắn thẳng tới ác linh trước mặt. Tay phải của Hoa Lân lần mò nắm chặt Hà Chiếu kiếm.

Chỉ trong nháy mắt đó, cây cờ chiêu hồn bị Nho Tử Quân chém đứt đã phóng ra ngoài rất nhiều bóng đen, phóng mắt nhìn thấy đầy phòng đều là ác linh đang kêu gào, ngay cả chỗ đặt chân cũng không đủ. Nho Tử Quân đứng ở phía trước lập tức cảm thấy không khí chung quanh như bị ngưng tụ, âm hàn xâm nhập vào thể nội, chỉ cảm thấy hết sức lạnh lẽo, chân tay tức thời chậm đi mấy phần.

Tên tiểu nhị giả mạo chụp lấy cơ hội, ‘đang’ một tiếng gạt trường kiếm của hắn ra, dùng một mũi nhọn của cây chày thép kề ngay yết hầu hắn quát: “Mau đem ‘Thiên Cơ đồ’ giao ra đây, nếu không…”

Ngay vào lúc này một thanh Phân Quang kiếm đột nhiên bay tới, ‘đang’ một tiếng hất văng cây chày thép của tên tiểu nhị giả mạo. Bóng dáng Hoa Lân lóe lên, xuyên qua bóng đen trùng trùng, đột nhiên tới trước mặt Nho Tử Quân. Hà Chiếu trong tay xoay ngang bảo: “Các ngươi là ai?”

Đáp lại lời Hoa Lân là một lá bùa bay tới, ‘bành’ một tiếng, một luồng khói độc lan ra. Hắc ám tế tự chụp lấy cơ hội này, trong miệng niệm thì thầm, cờ chiêu hồn trong tay lập tức tạo ra từng vòng ba văn màu đen, vô số bóng đen bị hắn kêu gọi đột nhiên dừng lại trên không. Chỉ thấy hắc ám tế tự đó đưa cờ chiêu hồn vẫy một cái, đột nhiên chỉ hướng Hoa Lân, vô số bóng đen lập tức từ bốn phương tám hướng nhào tới, quang cảnh dọa người bình thường chết khiếp.

Nhưng mà bọn chúng quả thực đã tìm sai đối tượng, Hoa Lân trước giờ không sợ ác linh, cười lạnh hô: “Phượng Hoàng hỏa…” trường kiếm trong tay quét ngang, một màn kiếm khí đỏ rực lan ra, những bóng đen không kịp tránh, ‘phụt’ một tiếng bị thiêu mất hơn nửa, quả nhiên chính là khắc tinh của ác linh.

Kỳ thực Phượng Hoàng hỏa là bí mật không lưu truyền của Yến Nam thế gia, Hoa Lân làm sao mà biết được? Sở dĩ hắn hô tên Phượng Hoàng hỏa là để mượn chiêu thức của người khác che giấu Phần Tinh luân của mình mà thôi.

Hai hắc ám tế tự sắc mặt đại biến, chiêu thức tiếp theo lập tức rụt lại. Lần trước nhìn thấy Hoa Lân bọn họ có chút hoài nghi Hoa Lân là đệ tử của Phần Âm tông. Lúc này lại thấy hắn sử dụng chân nguyên hỏa hệ, đương nhiên càng thêm nghi ngờ.

Thần Kham môn tuy độc bộ tại tu chân giới nhưng bọn chúng tuyệt đối không dám đối đầu với Phần Âm tông, nếu không mười Thần Kham môn cũng sẽ bị tiêu diệt. Vì thế hắc ám tế tự lập tức vung tay ngăn thế công của những người khác nói: “Thì ra ngài là đệ tử của Thần tông, chúng tôi đã đắc tội, mong ngài bỏ qua!” Ngoảnh đầu lại nhìn hai người phía sau bảo: “… Chúng ta đi thôi!”

Tiểu nhị giả mạo tuy không cam nhưng thủ lĩnh đã lên tiếng đành phải lùi lại. Bọn họ ra khỏi phòng lại phát hiện bên ngoài hết sức yên tĩnh, hiển nhiên là đánh nhau trong phòng không thu hút sự chú ý của ai cả. Chắc là do tác dụng của phòng ngự trận trên tường…

Hoa Lân rất muốn đuổi theo giết bọn chúng nhưng Nho Tử Quân ở sau lưng lại chống không nổi âm hàn của ác linh, toàn thân run rẩy, nếu còn đánh nữa sợ là không có cách nào chữa trị nên đành bỏ qua.

Ngoảnh đầu nhìn Nho Tử Quân, Hoa Lân hỏi: “Bọn chúng tìm cái gì? Không lẽ là Thiên Cơ đồ?”

Ngực Nho Tử Quân thắt lại, ậm ừ nói: “Quyển… Quyển sách đó bây giờ không có trên người ta. Nếu… nếu Long đại ca muốn thì đệ có thể dẫn huynh đi lấy!”

Hoa Lân hết sức buồn bực, thầm nghĩ thì ra do ngươi cướp đoạt bảo vật nên mới bị người ta truy sát nhưng ngươi lại lừa ta là nghe thấy bí mật gì đấy, hại bản thiếu gia một mực bảo vệ ngươi. Ai… thôi bỏ đi, ngày mai ta đi sớm rồi, cũng chẳng cần để ý tới ngươi!... Bất quá Hoa Lân nghĩ lại hình như trên người mình cũng có một tấm Thiên Cơ đồ. Không lẽ trên thế gian còn có một tấm thứ hai? Mang theo nghi hoặc hỏi: “Cái này… ta muốn hỏi một chút, Thiên Cơ đồ này có phải là của Tiêu gia?”

Nho Tử Quân lập tức mặt mày xám ngoét, cho rằng Hoa Lân có ý muốn cướp đoạt bảo vật, chặc lưỡi nói: “Tấm… tấm Thiên Cơ đồ này hình như là của họ Tiêu. Long… Long đại ca có muốn cùng đệ đi tìm bảo vật không?”

“Ha ha ha ha… Thật không? Thế thì trùng hợp quá!” Hoa Lân không ngờ tu chân giới lại nhỏ bé đến thế, ở tận đầu này của tu chân giới không ngờ lại gặp dấu vết việc truy tìm bảo vật của Tiêu gia.

Hoa Lân cười lớn một trận dọa Nho Tử Quân sợ chết khiếp…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.