[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Quyển 4-Chương 12 :  Hôm nay TTV mừng trung thu sớm – anh em cùng thức nhé QUYỂN 7 CHƯƠNG 37 TAO NHÂN THÂU TẬP Dịch giả Halos Biên dịch Hoabeo Biên tập dangxuan




Hoa Lân hết sức xấu hổ, gật đầu với thiếu nữ áo trắng, dìu Nho Tử Quân đi sát qua bên cạnh nàng.

Thiếu nữ áo trắng đó khẽ nghiêng người, đưa mắt nhìn sau lưng Hoa Lân tiễn hắn đi xa, lúc này mới hỏi Yến Thu Thủy: “Hắn… Hắn cũng là người của Phần Tinh tông sao?”

Yến Thu Thủy lập tức lắc đầu: “Không phải, bất quá tên gia hỏa này sớm muộn gì cũng sẽ gia nhập Phần Tinh tông!”

Thiếu nữ áo trắng nghi hoặc hỏi: “Sao ngươi biết?”

Yến Thu Thủy: “A!... Tên gia hỏa này không phải đã dẫn xác tới đây sao?”

o0o

Hoa Lân và Nho Tử Quân lên đến lầu ba, cuối cùng cũng tìm được phòng của mình. Chỉ thấy cái phòng này phân thành hai phòng ngủ và một phòng khách, bên trong bài trí cực kỳ hoa lệ. Nhưng ánh mắt của Hoa Lân ngừng lại ở trên tường, dùng tay sờ nhẹ, chỉ thấy chung quanh ngón tay ánh sáng lan ra như sóng nước, loáng thoáng hiện lên mấy câu thần chú. Cả căn phòng quả nhiên đã được bố trí phòng ngự trận, khách sạn này quả nhiên có chút hơn người.

Hoa Lân cười nói: “Nho huynh! Nơi này xem ra vô cùng an toàn, huynh trước hết hãy dưỡng thương ở đây, ta đi nghe ngóng một chút về truyền tống trận. Nếu đêm nay vẫn chưa về thì có nghĩa là ta đã tới Phiêu Miễu hà rồi…”

Nho Tử Quân: “Ngươi đi ngay bây giờ sao?”

Hoa Lân đã đi tới cửa, nghiêng người đáp: “Không sai, việc của ta gấp lắm! Thật áy náy…”

Nho Tử Quân gật đầu, thờ ơ nói: “Đài truyền tống ở phía bắc, cứ đi theo đường chính là có thể nhìn thấy. Bất quá, thời gian đi Phiêu Miễu hà mỗi ngày đều có hạn chế, nếu hôm nay đi không được thì nhớ quay lại nghỉ ngơi!”

Hoa Lân ừ hữ rồi vịn tay lên cửa bước ra.

Ra khỏi Tiên Duyên khách sạn, chỉ thấy bên ngoài đang là buổi chiều, người đi trên đường đông đúc, các cửa hàng hai bên đường đang trong lúc làm ăn tấp nập nhất.

Hoa Lân cứ đi theo đường chính về phía bắc, vừa mới đi qua hai ngã tư đã phát hiện hình như mình bị người ta theo dõi. Trong lòng hắn chấn động, thầm nghĩ có chuyện gì thế này, mình vừa mới tới đây, không lẽ đã bị bại lộ thân phận sao? Hoặc có khi mấy tên gia hỏa này đuổi theo Nho Tử Quân mà tới?

Để làm rõ chân tướng sự việc, Hoa Lân máy động trong lòng, thấy một ngã tử đằng xa, liền giả vờ đang rảnh rỗi đi lệch sang phải sau đó bóng người loáng lên, nhanh chóng nép vào góc, muốn xem thử ai dám can đảm theo dõi mình.

Nhưng không ngờ, người theo dõi hiển nhiên là một cao thủ, Hoa Lân đợi trong thời gian cả bữa cơm cũng chẳng thấy ai khả nghi. Do đó đành uể oải lắc đầu, thầm nghĩ có khả năng mình cảm giác sai chăng?

Lại bước lên đường chính, Hoa Lân đi tới đài truyền tống ở phía Bắc thành.

Cuối cùng cũng bước lên đài, chợt nhìn thấy rõ ràng, trên cái đài lớn lại chỉ có năm-sáu bóng người cô độc. Hơn nữa xem dáng vẻ của bọn họ đều là những người rảnh rỗi leo lên ngắm cảnh. Bất quá cũng may là bên phải đài còn có một cái ghế thái sư và bàn bát tiên, một nam tử trung niên mập mạp đang ngồi vắt chân, mắt lim dim. Hoa Lân đi về phiá hắn ôm quyền nói: “Vị đại ca này xin cho hỏi muốn đi Phiêu Miễu hà phải làm sao?”

Tên gia hỏa đó vặn người bảo: “Ngươi đã tới trễ rồi!... Truyền tống trận phía bên kia đã bị người ta đóng lại, nếu ngươi muốn đi Phiêu Miễu hà thì phải đợi đến giờ Thìn ngày mai quay lại.”

Hoa Lân buồn bực nói: “Vì sao lại phải đợi tới ngày mai, ở đây không phải có truyền tống trận sao? Không lẽ không dùng được?”

Tên gia hoả đó rung đùi nói: “Không có cách nào cả. Phần Tinh tông ở phía bên kia mỗi ngày chỉ mở truyền tống trận hai thời thần vì sự an toàn của họ, nếu không Thánh môn đã sớm tấn công rồi. Hắc hắc…”

“Hả?” Hoa Lân gãi gáy hỏi: “Thế vì sao nơi đây không có đệ tử của Thánh môn canh gác?”

Tên gia hỏa đó hé mắt ra nhìn Hoa Lân bằng nửa con mắt, bực bội nói: “Nhìn ngươi cải trang như thế này, rõ ràng là đệ tử của Phần Tinh tông, tại sao ngay cả điều này cũng không biết?... Thôi được, ta chẳng nói với ngươi nữa, giờ Thìn ngày mai quay lại đi.”

Hoa Lân quả thực muốn đá hắn văng ra đất nhưng biết chuyện đó là vô bổ, do đó hậm hực quay người, đang muốn bỏ đi, ai ngờ tên gia hỏa kia lại nói: “… Đúng rồi, ngươi nên tới sớm một chút mà xếp hàng mới được, nếu chậm chân là không đi được đâu!”

Hoa Lân quay lại nhìn hắn, nhưng thực sự chẳng có tâm tình nói lời cảm tạ, do đó chậm chạp đi xuống khỏi đài, thấy bên đường có hai con sư tử đá nhỏ liền đưa chân, ‘oành’ một tiếng, đá rơi đầu con sư tử đá bên phải. Người đi đường kinh hãi nhìn hắn, chẳng ai dám bước lên trách cứ, ai cũng lo lắng hắn là ma đầu của Phần Âm tông…

Đương nhiên, không ít người vẫn chỉ trỏ hắn, chẳng biết đang bàn luận chuyện gì?

Đang đi một mình đột nhiên bên đường có bóng người loé lên, một thư sinh áo trắng chặn đường lớn tiếng quát: “Cẩu tặc, ta liều mạng với ngươi!” Nói xong giương kiếm đâm tới. Nói gì thì nói, kiếm pháp cũng ‘lăng lệ’, hiển nhiên là đã được cao nhân chỉ điểm.

Hoa Lân cực kỳ buồn bực!

Không phải chỉ là phá hỏng một cái đầu sư tử thôi sao? Có cần phải kêu gào đòi ‘giết’ ta không? Do đó tránh kiếm của hắn, buồn bực hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Thư sinh áo trắng hơi sửng sốt, đột nhiên kiếm pháp thay đổi, trường kiếm trong tay xuất ra từng đạo hư ảnh, giận dữ quát: “Ta muốn mạng của ngươi!”

Hoa Lân càng thêm bực, nghiêng người tránh kiếm thứ hai của hắn quát: “Ngươi có đạo lý không vậy? Dù ta đốt nhà của ngươi cũng có thể bàn bạc chuyện bồi thường mà, sao giống như điên thế? Không lẽ vừa rồi ta đâm chết cha ngươi sao?”

Câu này lập tức làm thư sinh áo trắng càng thêm điên cuồng, kêu lên cuồng dại một tiếng “A…”, lại nhào tới, kiếm pháp trong tay chẳng theo đường lối nữa. Hoa Lân nghiêng người lần nữa, khó khăn lắm mới tránh được kiếm thứ ba, nhấc chân đá hắn văng ra ngoài hai trượng, ‘phốc’ một tiếng ngã chổng bốn vó lên trời.

Hoa Lân mắng: “Nhìn ngươi thấy cũng là một người đọc sách, sao chẳng chịu nói lý lẽ gì hết? Ngươi còn xông tới ta sẽ… a? Ngươi vẫn tới ư?”

Thì ra thư sinh đó vừa nhổm dậy quả nhiên lại đưa trường kiếm bổ tới.

Hoa Lân đang muốn đá cho hắn một cước văng lên trời chợt nghe đằng xa có người bàn luận: “… Ai, thư sinh này thật đáng thương! Quanh năm ở chỗ này báo thù đám cẩu tặc của Phần Âm tông, nhưng quanh năm đều bị đá văng lên trời!”

Một người khác nói: “Ta nghe người ta nói, Phần Âm tông đã giết bốn mươi hai người nhà hắn, còn bắt đi lập cái gì mà Huyết Ma đại trận, chỉ còn lại mình hắn. Thật đáng thương!”

Chân của Hoa Lân đã chạm tới vạt áo của đối phương nhưng lại rụt về, hắn nghiêng người tránh kiếm thứ tư. Thầm nghĩ nên bỏ đi, mình chẳng phải cẩu tặc của Phần Âm tông, tha cho hắn một lần cũng được. Do đó thân hình loáng một cái phóng ra ngoài mười trượng, cao giọng mắng: “Coi như ta sợ ngươi được chưa?...”

Đám người đứng xem bên đường tuyệt không cảm thấy kỳ quái, hình như đã thấy cảnh này nhiều lần. Điều này làm Hoa Lân thầm tán thưởng.

Trên đường quay về Tiên Duyên khách sạn, Hoa Lân vẫn nghĩ tới thư sinh đáng thương vừa rồi, thầm nghĩ Phần Âm tông quả nhiên gây nhiều tội ác, vì sao trên thế gian này không có ai bằng lòng đứng ra nhỉ?

Đang nghĩ, bên phải đường đột nhiên bắn ra hai bóng người, trường kiếm trên tay như thiểm diện đâm thẳng vào tim mình.

Hoa Lân còn cho rằng màn kịch vừa rồi lại tái diễn, đang muốn mở miệng mắng, nào ngờ một thanh trường kiếm đã đâm trúng vạt áo trước ngực, kiếm pháp đã tới mức kinh nhân. Hoa Lân lập tức bị dọa toát mồ hôi lạnh, thân thể ngửa ra sau, nhanh chóng thi triển chiêu Thiết Bản Kiều. Nào ngờ thích khách thứ hai đã đâm tới, trường kiếm trong tay bay ra, bắn thẳng vào bụng của Hoa Lân, phối hợp rất chặt chẽ. Chân phải Hoa Lân vội vàng đá kiếm của địch nhân lên không, lại tránh được một chiêu trí mạng, bất quá quần đã bị chọc thủng một lỗ to.

Hoa Lân biết đối phương nhất định không chịu ngừng tay, vì thế không dám chậm trễ, tay phải chống xuống đất, thân thể bay lên không, ba thanh phi kiếm sau lưng đồng thời rời vỏ. “Đinh đinh đinh đinh…” rốt cuộc cũng chặn được chiêu thứ ba của địch nhân. Thế nhưng bầu trời đột nhiên tối sầm, một tấm lưới lớn từ trên trời ụp xuống, Hoa Lân thân giữa không trung, lại chẳng có cách nào để di chuyển, liền đó sau lưng xuất hiện ba bóng người đồng thời đâm tới. Loại phối hợp như thế này tuyệt đối đã qua vô số lần luyện tập, có thể xem là vô cùng chặt chẽ.

Cũng may Hà Chiếu kiếm thông linh vô cùng, Hoa Lân vừa động ý niệm, Hà Chiếu kiếm đã ‘viu’ một tiếng bay trở lại, ‘canh canh canh’ chém nát vụn tấm lưới lớn trên không. Lúc này hai thanh Phân Quang kiếm cũng cùng quay lại, đinh đinh đang đang chặn ba thích khách sau lưng lại một chốc.

Trong nháy mắt, Hoa Lân đã nắm chặt Hà Chiếu kiếm, hoành trước mặt quát: “Kẻ nào?”

Toàn bộ năm tên thích khách đều hoa mắt, động tác của Hoa Lân quả thực quá nhanh, không chỉ tránh được thiên la địa võng mà còn ngăn mình ngoài một trượng. Phi thường nhất là hắn có ba thanh phi kiếm, làm bọn chúng không thể nhích tới chút nào. Còn cơ trí của hắn cũng thực sự làm người ta nghe nói cũng phải kinh hãi.

Rốt cuộc Hoa Lân cũng hạ được xuống đất, chân phải đạp lên vị trí quẻ Khôn, giữ tư thế phòng ngự, lúc này mới đưa mắt nhìn kỹ năm thích khách. Chỉ thấy toàn bộ bọn chúng đều giống hệt mình, thân bận kình trang màu đen, hơn nữa còn che mặt, nếu không phải trên người bọn chúng có mùi hương thoang thoảng thì Hoa Lân cũng không đoán được bọn chúng là nam hay nữ.

Năm thích khách vừa khéo bố trí thành ngũ hành trận vây Hoa Lân vào trong, thích khách cầm đầu yêu kiều hô: “… Này!”

Lập tức trận pháp vận chuyển, bóng người tung bay, Hoa Lân cảm thấy mắt hoa mày váng, cũng quát lớn một tiếng: “… Cút đi!”

‘Viu viu’ hai tiếng, hai thanh Phân Quang kiếm nhanh chóng bắn ra, Hoa Lân lập tức bay theo lên trời, mũi chân điểm nhẹ lên một thanh Phân Quang kiếm mượn lực bay lên không.

Trận pháp của năm thích khách quả nhiên lợi hại, đuổi theo lên không như hình với bóng, đồng thời tay trái đưa lên, ai ai cũng móc ra một sợi tơ đen kết thành một cái mạng nhện trên không, một lần nữa chụp tới Hoa Lân.

Nhưng Hoa Lân sớm đã dự liệu tới việc thích khách cùng bay lên không với mình, do đó đưa trường kiếm xoay ngang quát: “Đãng Nguyệt thức…”

Đây là Tuyệt Trần kiếm pháp của Thượng Quan Linh, bởi vì không cần ngưng tụ nội lực nên xuất chiêu nhanh như thiểm điện. Chỉ thấy một màn kiếm khí nằm ngang nhanh chóng lan ra, quất ngay vào bụng hai thích khách.

Bọn chúng quả nhiên kinh hãi, lập tức xoay kiếm chặn lại, sợi tơ đen trong tay trái lập tức chậm đi nửa bước. Hoa Lân thấy bọn chúng để lộ ra một khoảng trống liền đưa trường kiếm chui ra, hơn nữa còn tạo nên một màn kiếm quang tại không trung quát: “Ta chém chết ngươi…”

Một thích khách đuổi tới thấy phía trước đột nhiên bay tới một màn kiếm quang lăng lệ, vì thế đành phài nghiêng người né, lại thấy Hoa Lân đã xông ra khỏi vòng vây, ngự kiếm đứng lơ lửng trên không chửi bới: “Các ngươi là ai? Vì sao lại hạ thủ với ta?”

Năm thích khách nhìn nhau, lại đồng thời ra tay đâm thẳng tới Hoa Lân.

Nhưng Hoa Lân đâu muốn chơi đùa với bọn chúng, bởi vì nơi đây là tiền trạm của Phiêu Miễu hà, làm bại lộ thân phận của bản thân tuyệt không phải là hành động sáng suốt, vì thế búng người nhảy lên, đạp lên nóc nhà đối diện, ‘Viu viu viu…” nhanh chóng trốn về Tiên Duyên khách sạn, ngay cả ngự kiếm thuật cũng chẳng dùng.

Năm thích khách đuổi không kịp, thấy Hoa Lân trong khi chạy trốn, ở sau lưng lại còn có hai thanh phi kiếm đuổi theo sát nút, trong lòng cũng hết sức hoang mang. Lại thấy toàn bộ người đi đường đều ngẩng đầu nhìn mình nên quẳng một lá bùa lên đất, ‘phành’ một tiếng lớn, một rừng khói bốc lên, bọn chúng nhân cơ hội trốn mất tích.

Chỉ để lại vô số người đi đường ngước nhìn trời cao, nhớ mãi cảnh đánh đá vừa rồi không thôi. Một nam tử lưng đeo trường kiếm trong số đó nói: “Kiếm pháp lợi hại quá…”

Thiếu niên đi cùng hắn phản bác: “Ta thấy bọn chúng cũng chẳng ra gì!... Còn kém hơn Lưu Quang kiếm pháp của Thánh Thanh viện nhiều.”

Nam tử lưng đeo trường kiếm lắc đầu bảo: “Ngươi sai rồi! Lưu Quang kiếm pháp của Thánh Thanh viện có chứa tiên thuật, vì thế uy lực cực đại. Còn mấy người áo đen vừa rồi toàn dựa vào công lực bản thân đánh nhau sống chết, theo ta thấy, bọn họ còn có tuyệt chiêu lợi hại hơn chưa dùng tới, có lẽ là sợ bại lộ thân phận… Nói tóm lại, võ công của bọn họ tuyệt không thấp hơn đệ tử đời thứ ba của Thánh Thanh viện.”

Thiếu niên kia bĩu môi nói: “Ta cũng nghĩ võ công của Nhâm Vi thực sự cường mạnh!”

Nam tử lưng đeo trường kiếm buồn bực nói: “Đó là đương nhiên. Hắn là thủ tọa của Mậu Tinh vệ, lại là đại đệ tử của Nhược Phong, trong tay hắn còn nắm Liệt Thiên kiếm, thiên hạ có mấy người có thể có được cơ hội như thế?”

“Hừ! Ngươi lại không dạy người ta kiếm pháp, nếu không ta đã có thể bay từ lâu rồi!”

“Ai…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.