[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Quyển 4-Chương 11 :  Hôm nay TTV mừng trung thu sớm – anh em cùng thức nhé QUYỂN 7 CHƯƠNG 36 KINH DIỄM BẤT ĐOẠN Dịch giả Halos Biên dịch Hoabeo Biên tập dangxuan




Tình huống này thật quái dị, ba kẻ điên đồng thời ra tay, chung quanh cuồng phong lập tức nổi lên cuồn cuộn, cuốn đá vụn và bụi đất tung lên, bốn phía trở nên u ám.

Hoa Lân bước đi thong thả, trường kiếm phát ra hai mươi sáu đốm sáng, ‘đinh đinh đang đang’ miễn cưỡng đỡ được thế công của địch nhân. Thế nhưng đối phương không quan tâm tới việc sống chết, không hề ngừng lại, giương kiếm tấn công. Lúc này người mặc áo lam đầu tiên cũng đã khỏe lại, dùng kiếm như đao, trường kiếm bổ tới, lực đạo cực kỳ kinh nhân.

Hoa Lân gắng đỡ, thế nhưng lực đạo của đối phương truyền tới cổ tay, cuối cùng ‘đang’ một tiếng, trường kiếm văng khỏi tay. Nhìn thấy hàn quang bức tới gần, Hoa Lân nhanh chóng bay lùi lại, ôm lấy thiếu niên đằng sau, bay vút lên không. Trong lúc đang bận rộn, hai ngón tay của Hoa Lân chập lại, chỉ vào hai thanh phi kiếm trên đất hô: “… Lên!”

“Viu viu viu viu…” hai thanh phi kiếm nhanh chóng xoay tròn, vừa kịp chặn lại trước mặt bốn người mặc áo lam, rốt cục cũng có cơ hội để thở.

Hoa Lân chẳng đợi chân trái đứng vững, tay phải chụp hờ một cái lên không, Hà Chiếu kiếm vạch nên một bức tranh hoàn mỹ trong không trung, ‘canh’ một tiếng bay trở lại. Hoa Lân tay cầm chuôi kiếm, lập tức bay lên không giận dữ quát: “Thiên… Kiếm… trảm!”

Nhưng vào lúc này bốn người mặc áo lam đã đánh rơi hai thanh ‘phi kiếm’ của Hoa Lân, đang phóng phi kiếm đâm tới. Hà Chiếu kiếm trong tay Hoa Lân hàn quang tăng vọt, hình thành nên một thanh thiên kiếm to lớn, không đợi bọn chúng tới gần, kiếm khí hung hãn đã chém xuống, một màn kiếm quang to lớn từ trên trời hạ xuống, chém thẳng vào bốn kẻ dưới đất.

Theo Hoa Lân nghĩ, chiêu Thiên Kiếm trảm này nhất định sẽ chém toạc ra. Nào ngờ bốn kẻ mặc áo lam lại ngang nhiên đưa kiếm đỡ. Lại nghe ‘đang’ một tiếng lớn, sóng khí mạnh mẽ cuồn cuộn lan ra, ngay cả vách núi dưới chân cũng chấn động kịch liệt, vô số đá vụn rơi ào ào xuống vực.

Nhưng bốn kẻ mặc áo lam chỉ lùi lại một bước nhỏ rồi lại đâm tới. Hoa Lân đang muốn dùng Hà Chiếu kiếm thi triển Phân Thân trảm nhưng không ngờ thiếu niên sau lưng lại bị sóng khí hất văng xuống đất, há miệng phun ra một vòi máu. Bất đắc dĩ Hoa Lân đành cười khổ, thu hồi phi kiếm, lập tức xoay người cuốn lấy thiếu niên cưỡi Hà Chiếu bay lên không.

Bốn kẻ mặc áo lam lập tức ngự kiếm đuổi theo, trong tay nắm một viên ám khí màu lam, may là Hà Chiếu của Hoa Lân vô cùng nhanh nhẹn, tuy mang theo một người nhưng tốc độ phi hành không giảm đi bao nhiêu.

Hoa Lân phát hiện không có cách nào bỏ rơi truy binh, do đó hỏi thiếu niên: “Gần đây có thành thị không? Ta nghĩ bọn chúng chắc chắn không dám gây rối trong thành.”

Nào ngờ thiếu niên kia lại lắc đầu bảo: “Khái khái khái… bọn, bọn họ ở Hàm Phụ thành còn có thế lực lớn hơn, không… không bằng tới Tiên Trì thành phía đông mà trốn. Tuy xa một chút nhưng chắc chúng ta có thể sống sót.”

Hoa Lân không quen thuộc với địa hình, nghe hắn nói nên đi Tiên Trì thành liền theo ý hắn. Đột nhiên chuyển sang phải, ngự kiếm chạy thẳng tới hướng Tiên Trì thành.

Bốn kẻ mặc áo lam trước sau như một vẫn đuổi theo sát nút, thiếu niên kia thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, phát hiện phía sau còn có hai thanh phi kiếm đuối sát sau lưng, không khỏi kinh hãi nói: “Chuyện này… Chuyện này là sao? Ngươi… Ngươi không lẽ có tới ba thanh phi kiếm?”

Hoa Lân quay đầu nhìn, thì ra là hai thanh Phân Quang kiếm của Hà Chiếu kiếm, bọn chúng giống như cái bóng của Hà Chiếu kiếm, bảo hộ hai bên. Vì thế hắn cười đáp: “Bọn chúng chỉ là mẫu tử kiếm của ta, tuyệt không phải do ta trực tiếp khống chế.”

“A?... Không phải do ngươi khống chế , thế thì do ai khống chế?”

Hoa Lân nhất thời không thể nói rõ nên đánh trống lảng: “… Đúng rồi, ta muốn hỏi một chút, ở đâu có truyền tống trận có thể đi tới Phiêu Miễu hà?”

Thiếu niên kia kỳ quái hỏi: “Ngươi… Ngươi không phải người của Phần Tinh tông sao? Vì sao còn phải hỏi ta?”

Hoa Lân buồn bực hỏi: “Ai nói với ngươi… ta là người của Phần Tinh tông?”

Thiếu niên kia ngượng ngùng trả lời: “Trang phục của ngươi rất giống… khái khái khái!”

Hoa Lân vuốt tấm khăn đen trên mặt, giật mình tỉnh ngộ: “À!... Ta vừa mới gia nhập Phần Tinh tông, vì thế còn chưa quay về… khái khái khái!”

Thiếu niên kia cũng giật mình tỉnh ngộ: “Thì ra là như thế!... Ngươi yên tâm, từ Tiên Trì thành cũng có truyền tống trận đi tới Phiêu Miễu hà, nhưng ở trong thành Thánh Thanh viện đã bố trí rất nhiều tai mắt, ngươi cải trang như thế này là cẩn thận tuyệt vời.”

Hoa Lân thuận miệng hỏi: “Thế loại người cải trang như ta, trong thành có nhiều không?”

Thiếu niên lắc đầu đáp: “Không nhiều!... Bất quá ngẫu nhiên có thể nhìn thấy vài người!”

“Ô? Thế thì ta yên tâm rồi!” Hoa Lân nói xong quay lại nhìn, phát hiện truy binh đằng sau đã bị mình bỏ rất xa, tốc độ của bọn chúng rõ ràng không giống như trước.

Thiếu niên căm hận mắng: “Hừ!... ‘Thỉnh thần chú’ của đám gia hỏa này đã hết giờ rồi, nếu ngươi muốn hạ thủ thì chỉ cần vòng thêm vài vòng là bọn chúng chết chắc.”

Hoa Lân nghe nói liền dừng lại, thấy đám người mặc áo lam đằng sau quả nhiên không dám đuổi tới, trong đó có một kẻ không ngừng lắc lư, giống như có chút mất hết sức lực.

Hoa Lân cười nói: “Ha ha ha… Xem ra thỉnh thần chú rất tổn thương nguyên khí, chút nữa nhất định phải cho bọn chúng biết tay.”

Tuy nói thế nhưng Hoa Lân cũng không tính giáo huấn bọn chúng bây giờ bởi vì thương thế của thiếu niên kia quá nặng, cần phải nghỉ ngơi đầy đủ rồi mới ngự kiếm được, tiếp túc bay về phía Tiên Trì thành.

Trên đường, Hoa Lân biết được thiếu niên tên là Nho Tử Quân. Theo lời hắn, biến cố lần này là do vô tình nghe thấy bí mật của Thần Kham môn, vì thế bị truy sát cả ngàn dặm. Nhưng mà, Hoa Lân lại từ trong ánh mắt lấp loáng của hắn phát hiện lời nói không thật, có khả năng ngay cả tên cũng là giả.

Tuy hơi giận nhưng Hoa Lân nghĩ lại, cái tên Long Thiếu Hoa của mình cũng là giả, thế nên miễn cưỡng xem như công bằng.

Ngự trên phi kiếm, cuối cùng cũng tới tận cùng sa mạc, phía trước đột nhiên xuất hịên một thảo nguyên vô biên. Tuy không nhìn thấy rừng cây nhưng ít nhiều gì cũng mang tới màu xanh.

Lại phi hành thêm nửa thời thần, Hoa Lân thấy nhà cửa bên dưới dần dần nhiều lên, chưa tới một lúc, một thành thị lớn đã xuất hiện trước mắt. Từ trên không nhìn xuống toàn thành chỉ thấy trong thành thị phồn hoa còn có một cái hồ trong xanh. Nhìn từ đằng xa không khỏi làm người ta thấy vui vẻ thoải mái. Giữa hồ còn có một cái đảo nhỏ, trên đó có dựng một cung điện tao nhã xinh đẹp, phảng phất như tiên cảnh giữa nhân gian.

Hoa Lân đang muốn từ trên không lướt tới lại nghe Nho Tử Quân vội vàng ngăn lại: “Cẩn thận! Đấy là địa bàn của Tiên Lăng cung, chúng ta hãy hạ xuống phía Tây thành thì tốt hơn.”

“Tiên Lăng cung?” Hoa Lân hơi sửng sốt. Từ biểu tình của Nho Tử Quân có thể biết, thế lực của Tiên Lăng cung ở đây chắc chắn không nhỏ, nếu không Nho Tử Quân sẽ không thận trọng đến thế. Vừa nghĩa vừa chuyển hướng phi kiếm bay tới hạ xuống phía Tây thành.

Vừa mới hạ xuống lại phát hịên thành thị này còn náo nhiệt hơn trong tưởng tượng. Đường trong thành có năm con đường lớn song song từ Bắc qua Nam và ba con đường lớn từ Đông sang Tây giao nhau làm chủ. Mặt đường có thể cho bảy-tám con chiến mã sánh bước, các ngõ hẻm nhỏ ngang dọc đan xen, sự phồn hoa tuyệt đối không thua kém kinh thành quê hương.

Các quầy hàng bên đường tầng tầng lớp lớp bất tận, các loại đồ trang sức vũ khí thứ gì cũng có. Còn người đi trên đường, tu chân giả mang theo trường kiếm nhiều không đếm xuể, ai ai cũng khí vũ hiên ngang, xem ra lại là một toà thành tu chân.

Hoa Lân dìu Nho Tử Quân tới trước cửa Tiên Duyên khách sạn thì ngừng lại, chỉ thấy cái ‘khách sạn’ này cao năm tầng, cầu thang trước cửa có mười hai bậc, cực kỳ rộng rãi. Cả tòa kiến trúc dùng ngọc xanh đẽo thành, trên đó còn vẽ vời điêu khắc, khí khái phi phàm. Nếu không phải trên mép cửa có hai chữ ‘khách sạn’ có lẽ Hoa Lân cũng không dám tự tiện bước vào.

Chợt nghe Nho Tử Quân do dự nói: “Ta bảo này Long đại ca, chúng ta quả thực làm người ta chú ý quá, ta thấy hay là tìm một cái khách sạn nào đó là được rồi.”

Nào ngờ lời vừa dứt đã nghe một tiếng cười sang sảng: “Tiểu huynh đệ không cần lo lắng, ai dám gây sự ở Tiên Duyên khách sạn chứ? Như thế là chán sống rồi!... Nên biết, Tiên Duyên khách sạn của bọn ta và Ô Độ hắc thị danh tiếng ngang nhau, vang khắp tu chân giới. Đương nhiên là giá phòng của bọn ta cũng không rẻ… Hắc hắc!”

Hoa Lân ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một thư sinh anh tuấn đứng trên cầu thang, tay cầm một cây ngọc địch, ánh mắt sáng ngời, mặt mày tươi cười, vừa nhìn đã biết là một cao thủ tu chân.

Nho Tử Quân đương nhiên biết thực lực của Tiên Duyên khách sạn nhưng vì ở đây là nơi ngoạ hổ tàng long, vì thế thêm phần phập phồng lo lắng. Nhưng mà Hoa Lân lại không biết trong lòng hắn lo lắng điều gì, nghe nói liền cười ha hả bảo: “Thì ra là nơi lánh nạn?... Thế thì hay quá, cuối cùng chúng ta cũng có thể nghỉ ngơi thoải mái mấy ngày rồi.”

Nho Tử Quân cười khổ, nhưng chẳng có cách nào phản bác, do đó bị Hoa Lân kéo vào.

Hai người vừa bước vào đại đường lập tức làm rất nhiều người chú ý. Có người còn bàn luận nhỏ: “Các ngươi xem, lại có hai tên gia hỏa đi tránh nạn vào rồi. Các ngươi đoán thử xem rốt cuộc thì bọn chúng là người như thế nào?”

Một tên gia hỏa luôn nói leo trả lời: “Ta không có hứng thú với nam nhân. Ngược lại vừa rồi là hai mỹ nhân, nếu ngươi biết được bí mật của bọn họ ta bằng lòng ra giá năm mươi vạn.”

Hoa Lân thầm buồn cười, thầm nghĩ trong tu chân giả xem ra vẫn có không ít tên gia hỏa không kìm được ý nghĩ xấu xa, tuyệt không phải chỉ có mỗi mình có dục vọng như thế.

Đi tới quầy, Hoa Lân phát hiện quản lý luôn nhìn mình chằm chằm đánh giá, do đó cúi đầu nhìn lại bản thân, bản thân toàn thân mặc đồ đen cùng với Nho Tử Quân khắp người đầy máu, quả nhiên giống như bị người ta truy sát, vì thế lớn tiếng hỏi: “Nhìn cái gì mà nhìn? Bao nhiêu tiền một đêm?”

Quản lý trả lời: “Ở một đêm chỉ lấy năm vạn tinh tệ!”

Hoa Lân nhìn Nho Tử Quân, thấy hắn luôn cúi đầu, giống như lo lắng bị người ta nhận ra. Do đó bật cười, tính rằng sau khi an bài cho hắn xong xuôi, bản thân sẽ lập tức đi Phiêu Miễu hà. Còn cái gì mà Tiên Duyên khách sạn này, bản thân tạm thời còn chưa cần nó che giấu.

Khá vất vả mới làm xong thủ tục, Hoa Lân dìu Nho Tử Quân đi lên cầu thang bên trái, chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi. Lại sợ Nho Tử Quân lo lắng về sự an toàn ở đây nên nói: “Giá phòng ở đây quả nhiên là cao khác thường, một ngày lấy những năm vạn tinh tệ, xem ra còn đen tối hơn cả Ô Độ hắc thị. Bất quá chúng ta cải trang nhưng bọn họ coi như không biết cũng không hỏi, xem ra thực lực chắc chắn rất tốt!... Ngươi bảo sao?”

Nho Tử Quân chỉ hạ giọng ừ hử, tuyệt không lên tiếng đáp lại.

Hoa Lân bất lực, dìu hắn tiếp tục lên lầu. Ngay vào lúc này, trên lầu đột nhiên đưa xuống một làn hương, một bóng người màu lục nhạt đi sạt qua. Hoa Lân không cưỡng được toàn thân chấn động, phát hịên ra mùi hoa lan trên thân cô ta vô cùng quen thuộc, còn có sợi dây lưng màu phấn hồng đẹp mắt kia nữa – không sai, hình như cô ta là Yến Thu Thuỷ.

Nhưng Hoa Lân không muốn gọi cô ta, vì thế ngay cả đầu cũng chẳng ngoảnh lại, dìu Nho Tử Quân đi nhanh hơn. Nhưng Yến Thu Thủy đã phát hiện sự tồn tại của hắn, nhanh chóng ngoảnh lại quát: “Long Thiếu Hoa!”

Hoa Lân giả vờ không nghe thấy, nhưng Nho Tử Quân lại ngoảnh đầu nhìn, còn dùng khuỷu tay hích Hoa Lân bảo: “Uy! Cô ta…”

“Khái khái!” Hoa Lân ho khan ngắt lời hắn, dùng giọng khàn khàn khuyên Nho Tử Quân: “… Vết thương của ngươi còn chưa khỏi, đừng có thấy gái là lồng lên… Khái khái!”

Chợt nghe Yến Thu Thủy chửi sau lưng: “Hừ! Giả vờ tốt lắm, bất quá ngươi đừng có quên, nhãn thần của người ta không có cách nào thay đổi cả. Dù ngươi hóa thành tro ta cũng nhận ra ngươi.”

“Ách” Hoa Lân nhún vai, chẳng thèm quay đầu, tiếp tục dìu Nho Tử Quân lên lầu. Nhưng ngay lúc này lại nghe trên lầu có tiếng hỏi yêu kiều mềm mại: “… Thu Thủy! Ngươi nói chuyện với ai đó?”

Hoa Lân ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một nữ tử mặc quần sa màu trắng đang đứng sờ sờ trước mặt. Vừa nhìn thấy nàng ta Hoa Lân cảm thấy ngực thắt lại, phát hiện nàng ăn mặc rất giống với Thượng Quan Linh, cái quấn dài đó, sợi dây lưng trắng muột, quả thực giống hệt với Linh nhi.

Đương nhiên khí chất của cô gái này không có giống với bản chất của Thượng Quan Linh.

Thượng Quan Linh hơn ở sự mỹ miều tuyệt trần, bất kể là ai lần đầu nhìn thấy Thượng Quan Linh đều bị sự lạnh lùng như băng tuyết của này gây ảnh hưởng… còn nữ tử trước mắt này tuy cũng có sự hấp dẫn động nhân nhưng nàng lại nhẹ nhàng ưu nhã đến tột đỉnh. Da thịt trắng như tuyết của nàng làm cho nàng giống như luôn ở trong phòng khuê, ít khi bước chân ra ngoài. Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo một chút yếu ớt và cao quý, đôi mắt có sự u sầu man mác. Trong mắt người ta, nàng giống như một vị công chúa ra khỏi cung.

Hoa Lân và Nho Tử Quân đang ngây ngốc nhìn thiếu nữ tuyệt sắc trước mặt, chợt nghe Yến Thu Thủy ở sau lưng nói: “Cung chủ người trở về phòng trước, muội đi bán bích ngọc trâm một mình là được rồi…” nói xong nàng đột nhiên phát hiện Hoa Lân đang đắm đuối nhìn cung chủ của mình, không nhịn được lửa giận bốc lên, lớn tiếng quát: “Long Thiếu Hoa!... Người có phải không muốn sống không? Sao ngươi lại nhìn con gái nhà ngươi ta như thế?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.