[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Quyển 4-Chương 1 : Kỳ công ngự hàn




Mọi người theo thiếu niên họ Trầm vào sân, chỉ thấy “Bách Thảo cư" trước sau chia làm ba phần, phía đông và tây có mười gian sương phòng, hậu viện lại có bốn dãy phòng xá, chếch về phía tây một chút là liên trì và hòn giả sơn. Trong viện còn có đài phun nước và một cái hành lang nối liền hai dãy phòng xá với nhau, cảnh vật xung quanh sơn thủy hữu tình làm mọi người sảng khoái.

Còn chưa đi vào nội đường, mọi người đã ngửi được mùi thơm của thảo dược đang phiêu bạt trong không khí, thiếu niên họ Trầm mở cửa lớn, chỉ thấy ở trung tâm là một đỉnh dược lô. Một lão nhân râu bạc đang quan sát nhiệt độ, bên phải lão có một dược đồng ước chừng khoảng khoảng mười bốn tuổi đang nhóm củi vào lò, hai người đều cực kỳ chuyên tâm làm việc.

Đoàn người đang chuẩn bị tiến lên hành lễ, đã thấy lão đầu râu bạc phất tay nói:

- Liên Thành đến chưa? Các ngươi trước tiên ngồi xuống.

Vừa nói xong, lại quay sang nói với dược đồng:

- Chân nhi, ngươi phải chú ý nhiệt độ, nung nó bằng lửa nhỏ, không thể quá mạnh, hơn một nửa lúc này là được!

Dược đồng vội vàng đáp:

- Dạ.

Lão giả râu bạc lúc này mới xoay người lại…

Chỉ thấy thiếu niên họ Trầm lập tức tiến lên một bước, khom người nói:

- Sư tôn! Dịch đại hiệp vẫn chưa mua được Hỏa Thiềm Thừ, nhưng ở đây có một phương thuốc, người xem có nên điều chế thuốc cho hắn không?

Nói xong dâng phương thuốc của Hoa Lân tới trước.

Hoa Lân cẩn thận đánh giá lão nhân râu bạc kia, phát hiện mặc dù hắn đã hơn năm mươi tuổi nhưng hai mắt lấp lánh có thần, khuôn mặt cũng rất hồng nhuận, giống như cải lão hoàn đồng. Quan sát kỹ, không ngờ đã đột phá tới cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ, quả nhiên là một tu chân giả. Vì vậy, Hoa Lân phỏng đoán hắn chính là “Đan Hạc thần y" Chu Thương Thai?

Đã thấy Chu thần y cầm phương thuốc nhìn một hồi rồi lại nhíu mày nói:

- Phương thuốc này là ai viết? Đây không phải làm bừa sao?

Hoa Lân lập tức tiến lên một bước, nói:

- Là của tại hạ viết. Tại hạ thấy Dịch đại hiệp đã không chống đỡ được nữa. Chu tiền bối có thể cấp cho ta vài vị thuốc được không? Ta muốn lập tức giúp hắn giải trừ hán khí chữa thương.

Ai ngờ Chu thần y lại không để ý tới Hoa Lân, chỉ là quay đầu lại đánh giá rồi liếc mắt Dịch Liên Thành, hỏi:

- Sao vậy? Ngươi không mua được Hỏa Thiềm Thừ đúng không?

Dịch Liên Thành sớm đã lạnh như băng, toàn thân phát run, đứng ở bên cạnh dược lô, vươn hai tay tới sưởi ấm, một bên run run nói:

- Không, không được! Vị tiểu huynh đệ này nói có thể chữa trị được hàn độc trong người ta. Ta nghĩ, dù sao bệnh đã đến nước này, không bằng cho hắn trị bệnh thử một phen.

Chu thần y hiển nhiên rất tức giận, trầm giọng nói:

- Thứ lỗi cho ta nói thẳng. Hàn độc của ngươi đã xâm nhập cốt tủy, không có Hỏa Thiềm Thừ trợ giúp bồi nguyên, e rằng uống nhiều thuốc cũng không có tác dụng gì.

- A?

Dịch Liên Thành sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Hoa Lân, rồi lại nhìn Chu thần y, trong lòng không khỏi có chút dao động. bởi vì y thuật của “Đan Hạc thần y” có một không hai trong võ lâm, nói như thế nào đi nữa so với trình độ của Hoa Lân cao hơn mấy cấp bậc?

Hoa Lân không nghĩ tới kiếm hai vị thuốc cũng khó khăn như vậy, trong lòng cũng có chút không thoải mái. Nhưng vì chữa trị hàn độc trong người Dịch Liên Thành, không thể làm gì khác hơn là tiến lên hai bước nói:

- Chu tiền bối! Hiện giờ tại hạ muốn dùng phương thuốc “Thư Kinh Hoạt Lạc” này để gia tốc huyết mạch toàn thân Dịch đại hiệp lưu động, sau đó lại dùng thuần dương nội công bức hàn độc ra. Cho nên, phương thuốc này chỉ có tác dụng phụ trợ mà thôi, mong tiền bối nhanh chóng cấp cho vãn bối hai vị dược liệu “Tang Ký Sanh” và “Kê Huyết Đằng”. Nếu không, qua giờ Tý một chút, hàn độc trong cơ thể Dịch đại hiệp sợ rằng sẽ tăng thêm mấy lần, khi đó nếu muốn vận công, sợ là càng tăng thêm khó khăn.

Chu thần y lắc đầu nói:

- Vận công có tác dụng gì? Cái đó chỉ có điều dưỡng khí huyết, đả thông kinh mạch mà thôi. Còn hàn độc của Liên Thành đã thấm vào tận xương tủy, cho dù công lực của ngươi cao tới đâu thì cũng vô pháp bức ra khỏi xương tủy được. Ta khuyên ngươi không nên uổng phí tinh lực, việc đấy thật là hại người hại mình. Đợi ta viết hai phương thuốc khác, có thể giúp hắn vượt qua cửa ải khó đêm nay!

- Vậy… Vậy ngày mai thì làm sao?

Dịch Minh Tuệ hỏi.

Hoa Lân buồn bực nói:

- Chu tiền bối! Y thuật của tại hạ mặc dù thấp kém, nhưng chân nguyên của ta nhất định có thể hóa giải hàn khí trong người Dịch đại hiệp, xin tiền bối giúp cho hai vị dược liệu để tại hạ thử một lần xem sao.

Chu thần y lớn tiếng trách nói:

- Y thuật không có may mắn, càng không thể làm bừa được! Các hạ đã không hiểu dược lý, lại không hiểu điều tức nội công, ta khuyên ngươi nên dừng tay là vừa, không nên làm hại một mạng người sống…

- Ta không hiểu điều tức nội công?

Hoa Lân không kìm nổi sự tức giận, trợn mày nói:

- Uổng ngươi luyện đến Nguyên Anh sơ kỳ, lại cũng không biết “Luyện Khí Hóa Thần, Luyện Thần Hoàn Hư”. Xem ra, ta còn phải giải thích cho ngươi trình tự của tu chân lục pháp.

Thiếu niên họ Trầm thấy Hoa Lân dám nhục mạ sư tôn của mình, lập tức quát:

- Ngươi là ai, dám đối với sư tôn ta hồ ngôn loạn ngữ? Bách thảo cư chúng ta…

Ai ngờ Chu thần y ngưng thần suy nghĩ một chút, đột nhiên ngăn đồ đệ của mình lại, quay sang phía Hoa Lân nói:

- Được rồi! Ngươi nên hỏi ý tứ của Dịch Liên Thành trước đã.

Tất cả mọi người hướng ánh mắt về phía Dịch Liên Thành, chỉ thấy hắn cười khổ nói:

- Thử thì thử, dù chết sớm một ngày hay chết muộn một ngày cũng không có gì khác nhau!

Mọi người đều sửng sốt, nghĩ thầm “Ngươi sớm nghĩ thông rồi.”

Chu thần y thấy Dịch Liên Thành đồng ý mạo hiểm, nên quay sang nói với thiếu niên họ Trầm:

- Tốt lắm, Minh Phong! Ngươi đi lấy thuốc cho hắn. Ta muốn xem hắn giải trừ hàn khí đã thấm vào tận xương tủy như thế nào!

Hoa Lân trước giờ xử xự đều rất tự nhiên, vì vậy nói:

- Vậy vãn bối xin cám ơn Chu tiền bối. Thỉnh ngài lấy cho ta một dược đỉnh, ta sẽ lập tức bắt đầu chế tiên dược.

Trầm Minh Phong hung hăng trừng mắt nhìn Hoa Lân, trong lòng vô cùng không muốn đi tới bên trái dược phòng, một lúc lâu sau mới mang tới hai vị “Kê Huyết Đằng” cùng “Tang Ký Sanh”.

Hoa Lân từ tiếp nhận hai loại dược tài từ trong tay hắn, nhìn qua thì quả nhiên đúng là thứ mà mình muốn tìm là “Kê Huyết Đằng” cùng “Tang Ký Sanh”. Hắn không kìm được được ngạc nhiên, tại sao “Nam Bắc dược điếm" không có hai loại dược thảo này chứ? Hắn còn chưa biết, hai loại dược tài này rất khó gặp, Hơn nữa đại đa số đại phu đã không còn sử dụng “Kê Huyết Đằng” và “Tang Ký Sanh” làm “thư kinh hoạt huyết” nữa, tất cả đều đổi sang dùng tam kích thiên và tiên mao. Cho nên “Nam Bắc dược điếm" cũng không còn bán.

Mười một loại dược liệu rốt cục chuẩn bị đầy đủ, Trầm Minh Phong cũng lấy ra một dược đỉnh rồi chuẩn bị xong xuôi, Hoa Lân lập tức bỏ dược liệu vào trong đỉnh, lại len lén bỏ thêm hai quả “Mị Nhi quả" vào, ngay sau đó phun ra ngọn lửa lớn, thật là kinh khủng. Mọi người thấy hắn vừa quan sát mức nước, vừa lại nhìn thuốc mà bỏ thêm củi, dường như có chút học vấn.

Nhưng Chu thần y lại thấy vậy liên tục lắc đầu. Bởi vì đúng ra sau khi bỏ thuốc vào thì dùng lửa mạnh, tiếp sau lại đổi sang dùng lửa nhẹ nung tiếp nửa canh giờ. Nhưng Hoa Lân phương pháp bất đồng, khác hẳn đường lối của hắn. Toàn toàn dùng lửa mạnh, liên tục thêm nước năm lần, lúc này mới “gõ chiêng thu binh”. Sau nửa canh giờ tựu tất cả đều hoàn thành.

Hoa Lân mở dược đỉnh ra nhìn vào, chỉ thấy mảnh vụn dược liệu cũng không còn, thiếu chút nữa là biến thành nồi cháo. nhưng hắn cũng không có nhíu mày, dù sao cũng không phải chính mình uống. Hắn múc ra một chén “Dược chúc", đưa cho Dịch Liên Thành nói:

- Tốt lắm, ngươi có thể uống được rồi! Mùi vị có thể có chút đắng, còn có chút quái lạ, nhưng phương thuốc của bổn thiếu gia chính là có cái dạng này.

Dịch Liên Thành không hổ là anh hùng hào kiệt, hắn một chút nhíu mày cũng không có, lập tức một ngụm uống hết.

Hoa Lân mở to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm phản ứng trên mặt của Dịch Liên Thành, không ngừng hỏi:

- Thế nào? Có chút cảm giác gì không?

Trong lòng hắn thầm nghĩ “Mình lén bỏ thêm hai quả “Mị Nhi quả", nếu đổi lại người bình thường, sợ rằng toàn thân sớm đã đổ mồ hôi rồi. Nhưng Dịch Liên Thành không có dấu hiệu nóng lên, ngược lại là hầu kết nuốt xuống vài lần, liều mạng nhịn xuống như có vẻ cố gắng ngăn việc muốn ói ra, một hồi lâu mới nói nói:

- Thật sự rất đắng…

Hoa Lân gãi gáy lắp bắp:

- Đắng một chút không sao, thuốc đắng dã tật mà?

Nói xong, quay đầu hướng Chu thần y hỏi:

- Cái này… Chu tiền bối, ở nơi này còn có địa phương nào giống như cái hầm không? Ta muốn dẫn hắn đi xuống trị liệu.

Chu thần y kỳ quái nói:

- Nếu ngươi chê phòng bệnh phía trước quá hỗn tạp, có thể chữa bệnh ở sương phòng phía hậu việu, vì sao lại phải xuống dưới hầm?

Hoa Lân nói lung tung:

- Đây là thủ pháp của ta, muốn giải trừ hàn khí phải xuống dưới hầm. Vì tại hạ không muốn nhiệt khí tản đi ra bên ngoài, có thể tăng thêm nửa phân thành công.

Trầm Minh Phong châm chọc nói:

- Ta xem ngươi là sợ lộ ra sơ hở, cho nên muốn tách khỏi chúng ta, sợ chúng ta phát hiện được phải không? Nói đi, ngươi lấy Dịch đại hiệp bao nhiêu tiền? Có phải muốn lừa lấy tiền của đại hiệp phải không?

Việc này cũng khó trách, tại trong chốn giang hồ thường xuyên có người giả bộ rêu rao trị được các chứng bệnh nan y, lừa gạt khắp nơi. Nếu không phải người bệnh của Bách Thảo cư thường xuyên gặp sự việc thiếu đạo đức này thì Trầm Minh Phong cũng sẽ không có loại ý nghĩ này.

Nghe vậy, Hoa Lân lập tức phản bác nói:

- Ngươi nói như vậy không đúng rồi. Ngươi cho rằng Dịch đại hiệp là ai? Dễ dàng bị ta gạt như vây sao? Ngươi quá coi thường Dịch đại hiệp rồi!

Dịch Liên Thành thấy hắn lôi kéo mình vào, vội vàng ho khan hai tiếng, chuẩn bị giảng hòa. Nhưng vào lúc này, máu trong cơ thể hắn điên cuồng vận chuyển, ngực cảm giác có chút khó chịu, hiển nhiên dược tính đã bắt đầu tác dụng.

Chu thần y là nhân vật như thế nào? Ánh mắt như đuốc, liếc mắt đã nhìn ra dược tính phát tác trong người Dịch Liên Thành, lúc này nói:

- Minh Phong! Ngươi lập tức đưa vị thiếu hiệp này xuống mật thất ở hậu viện, để cho hắn thử một lần xem sao.

Trầm Minh Phong dạ một tiếng, từ trên bàn cầm lấy một cái đèn lồng, quay đầu đối mặt với Hoa Lân nói:

- Được rồi, nếu không cho ngươi thử một lần, sợ rằng sau này ngươi còn muốn đem trách nhiệm đổ lên đầu chúng ta. Theo ta đến đây đi!

Trang Nguyên Bặc và Dịch Minh Tuệ đứng chờ mọi người, vẫn không dám nói lời nào, thấy Hoa Lân cùng Dịch Liên Thành đi hướng hậu viện, đoàn người cũng đi theo. Ai ngờ Hoa Lân lại đột nhiên quay đầu lại nói:

- Minh Tuệ muội muội, các ngươi không nên đi cùng! Yên tâm đi, cha ngươi không chết được đâu.

Dịch Minh Tuệ đâu chịu nghe, vẫn dùng dằng đi theo sau hắn.

Trầm Minh Phong cũng không nói nhiều, dẫn đường mọi người đi tới hậu viện, đưa Hoa Lân tới bên trong một gian sương phòng. Hoa Lân nhìn bốn phía xung quanh, đã thấy chính giữa phòng khách có một cái bàn, mà Trầm Minh Phong đã đẩy cái bàn vuông ra, dưới đất dĩ nhiên lộ ra một cái địa đạo. Hoa Lân cười nói:

- Ta sớm biết Bách thảo cư các ngươi có nơi này rồi. A a …

Trầm Minh Phong nghe ra hắn nói còn có ý khác, cả giận nói:

- Ngươi đừng có suy nghĩ linh tinh! Nơi này đều là vì người bệnh mà chuẩn bị. Nên biết giang hồ cừu sát thì có rất nhiều, nhưng sư tôn ta tâm tính thiện lương, mặc kệ người bệnh trước kia làm điều gì sai trái, chỉ cần hắn đi vào Bách Thảo cư thì chúng ta sẽ bảo vệ cho hắn. Nói ngươi cũng không hiểu, nhanh đi xuống đi!

Hoa Lân đầu linh quang chợt lóe, ha ha cười nói:

- Nói như thế? Chẳng lẻ ngoại trừ nơi này, còn có địa đạo khác?

Trầm Minh Phong bị hắn phát hiện sơ hở, trước tiên là cả kinh, rồi sau đó vô cùng phẫn nộ:

- Rốt cục thì ngươi xuống hay không xuống? Quên đi, ta không đếm xỉa tới ngươi, tùy ngươi làm gì thì làm!

Nói xong cầm theo đèn lồng, dứt khoát quay đầu mà trở về.

Dịch Minh Tuệ đang chuẩn bị bước chân xuống địa đạo nhưng Hoa Lân đã đưa tay ngăn cản nói:

- Dịch đại tiểu thư, các ngươi ở bên ngoài hộ pháp cho ta. Ta vận công thì ngàn vạn lần đừng cho người nào tiến đến, nếu không ta có thể khó giữ được cái mạng nhỏ đó!

Dịch Minh Tuệ bỉu môi nói:

- Ta chỉ sợ ngươi công lực không đủ, có chúng ta ở đây tuy bất đồng nhưng nhiều ít gì cũng giúp đỡ ngươi một phần!

Hoa Lân nghiêm mặt nói:

- Một mình ta là đủ rồi, nhớ kỹ, đừng cho người nào tiến đến!

Nói xong cùng Dịch Liên Thành đi xuống phía dưới.

Dịch Minh Tuệ đang muốn đi theo thì bị Cao Chánh Phong ngăn cản, nói:

- Bây giờ đã sắp đến giờ tý rồi, chúng ta ở gian phòng này hộ pháp cho bọn họ là được. Cha ngươi ở ngay phía dưới, bọn họ không chạy đi đâu được…

Dịch Minh Tuệ tức giận giẫm chân nói:

- Nhưng mà… Nhưng mà… thôi đi, ta nghỉ trước, các ngươi cần phải bảo vệ cho tốt!

Lại nói Hoa Lân cùng Dịch Liên Thành xuống địa đạo rồi đóng cửa đá lại. Hoa Lân xoay người lại nói:

- Dịch đại hiệp xin yên tâm, hàn độc trong người ngài ta có chín phần nắm chắc giải trừ. Nhưng ta có một yêu cầu nho nhỏ, không biết ngươi có chịu đáp ứng hay không?

Vì sợ Dịch Liên Thành lo lắng, Hoa Lân còn nói tiếp:

- Nội công của ta thuộc về hỏa hệ, tại tu chân giới thập phần đặc biệt, ngươi sau này ngàn vạn lần không nên đề cập tới chuyện này với bất kỳ ai. Hy vọng Dịch đại hiệp có thể giữ mật giúp ta.

Dịch Liên Thành nói:

- Nguyên lai ngươi cũng thuộc cao thủ tu chân giới, khó trách Chu thần y bị hai câu nói của ngươi mà chấn trụ. Ngươi cứ yên tâm đi, chuyện của ngươi ta tuyệt sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào.

Hoa Lân gật đầu, nói:

- Vậy là tốt rồi, đi xuông thôi!

Dịch Liên Thành đi vài bước, đột nhiên hỏi:

- Đúng rồi Long thiếu hiệp, ta có một vị bằng hữu cũng là hỏa hệ thể chất, hắn gọi Tôn Kính Viêm, hai tháng trước vô cớ bị người bắt đi, ngươi có biết chút nội tình gì không?

Hoa Lân sửng sốt, nghi hoặc nói:

- Chẳng lẻ bọn người Phần Âm tông kia đã đến nơi này rồi?

Dịch Liên Thành rõ ràng thoải mái hơn, cười nói:

- Ta còn tưởng rằng Long thiếu hiệp cũng là người của Phần Âm tông chứ. Nói thật, gần đây ở khu vực này quả thật rất không yên tĩnh, nghe nói Phần Âm tông đã phái người tới nơi này, thậm chí còn cùng với Kiếm Cương tông trực tiếp đối kháng. Long thiếu hiệp phải cẩn thận hơn một chút.

Hoa Lân lắc đầu, nghĩ thầm bọn người Phần Âm tông lá gan thật là càng lúc càng lớn, ngay cả ở địa bàn Kiếm Cương tông cũng dám tới cướp người?

Trong lúc nói chuyện, hai người cũng đã đi xuống mật thất. Họ thấy tòa bí thất này phi thường rộng rãi, trong góc có một cái giường đá, trung tâm có một bàn trà, ở đây cái gì cần thiết cũng đều có.

Hoa Lân sợ dược lực trong cơ thể Dịch Liên Thành dần dần biến mất, vội vàng tại giường đá khoanh chân ngồi xuống, nói:

- Chúng ta có thể bắt đầu rồi! Có thể sẽ rất đau, nếu đại hiệp thật sự chịu không được thì hãy kêu ta dừng tay.

Dịch Liên Thành không nói gì nữa, nghĩ thầm cho dù đau thế nào đi chăng nữa, cũng còn đỡ hơn so với hàn độc công tâm gấp mấy lần. Vì vậy lưng quay về phía Hoa Lân, cũng chậm rãi khoanh chân ngồi xuống. Y đang muốn hỏi như thế nào bắt đầu, lại cảm giác một cổ chân nguyên nóng bừng chậm rãi từ sau lưng dũng mãnh tiến vào. Dịch Liên Thành nhất thời cảm giác thư thái vô cùng, đang muốn xưng tán hai câu, nhưng ngay sau cảm giác thư thái đó là nỗi đau đớn. Cỗ chân nguyên kia thật sự là nóng vô cùng làm hắn cảm thấy không kém chút nào so với nỗi thống khổ của hàn khí. Điều này làm cho hắn không khỏi hít một ngụm thanh khí, thế mới biết thế nào là cảm thụ “Thủy thâm hỏa nhiệt…”

-------------------

Chú thích: “luyện khí hóa thần; luyện thần hoàn hư”

Theo (Tinh Túy đạo giáo) ghi lại, “luyện khí hóa thần", “luyện thần hoàn hư" đúng là quá trình tu đạo thứ ba, thứ tư. Phần trước là nội công chính thống, còn phần sau là đã chính thức bước vào tu chân giới.

Lời bàn: Vì sao tại tu chân giới, cho tới bây giờ không ai, chưa người nào đề cập tới hai chữ “nội lực”? Chỉ vì, một khi đã vào hàng ngũ tu chân, nội lực trong cơ thể đã chuyển thành “ chân nguyên”. Hơn nữa, nó cũng không cần phải đi trải qua “ kỳ kinh bát mạch” mà có thể trực tiếp từ đan điền phát ra. Chính vì vậy nên tốc độ phản ứng của người tu chân có thể đề cao đến vô cùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.