[Dịch]Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 122 : Chương 122




Edit : Hoa Thiên

Beta : Zi

Bạch Tử Kỳ lập tức kêu lên, “Gia chủ!” Trời ạ, tại sao gia chủ lại ở chỗ này, như vậy thì, chuyện mới vừa rồi, gia chủ đều thấy được, ách… Vậy có trách nàng hay không?

“Yên tâm, ta sẽ không trách ngươi, chỉ cần ngươi nói cho ta, là từ lúc nào quen biết với đứa nhỏ nhà Quân gia là được.” Bạch Phi Vân cười ha hả nói, đứa nhỏ Quân gia thật đáng yêu, còn nhỏ tuổi mà đã là kỹ tôn sư.

“Gia chủ, ta quen biết tiểu Khuynh ở Linh Lung Sơn, khi đó, ta cùng ca ca gặp được ma thú, sau đó tiểu Khuynh đã cứu chúng ta.” Bạch Tử Kỳ một năm một mười nói, ở trước mặt gia chủ, nàng không dám nói dối nửa câu.

Đừng thấy gia chủ bình thường cười ha hả, thế nhưng nếu như thật sự nổi giận, đó chính là kinh thiên động địa, rất dọa người.

“Ồ?” Đứa nhỏ Quân gia khi đó đã bắt đầu lợi hại, nhìn nàng là thâm tàng bất lộ, lão đầu Quân gia đúng là hèn hạ, ngay cả loại chuyện này cũng làm ra được, bắt một đứa nhỏ, uy hiếp một người khác, thật hèn hạ, thật vô sỉ.

“Gia chủ còn có cái gì muốn biết sao?” Bạch Tử Kỳ bất đắc dĩ nhìn Bạch Phi Vân, có thời điểm gia chủ thực sự là một gia gia hiền lành, chỉ là có thời điểm, thực sự rất đáng sợ.

Bạch gia chủ lắc đầu, không có, hiện tại cần phải trở về, đứa nhỏ nhà Quân gia đã trở về, tỉ thí ngũ đại gia tộc lại sắp bắt đầu, tỉ thí năm nay nhất định sẽ rất đặc sắc, hẳn là hết sức phấn khích.

Bạch Tử Kỳ mạc danh kỳ diệu nhìn bóng lưng Bạch Phi Vân rời đi, không biết gia chủ lại nghĩ cái gì, nàng cũng không muốn tiểu Khuynh bị gia chủ tính toán.

Quân Mộ Khuynh cùng Gia Cát Dung Dung trở lại Quân gia, lúc này xung quanh Quân gia không còn người nào, bốn phía đều vắng vẻ, điều này làm cho Quân Mộ Khuynh không khỏi hiếu kỳ, một chỗ lớn một chút như Quang minh thánh điện, cũng có bảo vệ ba tầng trong, ba tầng ngoài, Quân gia thế nào lại không có.

Ngay lúc Quân Mộ Khuynh hiếu kỳ, bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc, “Tỉ thí sắp bắt đầu, cho nên, hiện tại mọi người đều ở sân bãi đấu kỹ luyện tập, tỉ thí ngũ đại gia tộc, sẽ cử hành nửa tháng, trước năm ngày, là toàn bộ con cháu cùng lên đài tham gia thi đấu, lưu lại cuối cùng một trăm người.” Gia Cát Dung Dung kiên nhẫn nói, lúc trước bọn họ còn chưa tới cùng tham gia tỉ thí ngũ đại gia tộc, cũng đã rời khỏi Phù Thủy trấn.

Gia chủ sĩ diện, đương nhiên cũng sẽ không cứ như vậy mời cả nhà bọn họ trở về, tất cả mọi người đều cương ở đây, tính cách của Khuynh nhi trái lại rất giống gia chủ, có thể nói là giống nhau như đúc, có thời điểm tính cách rất giống, cũng sẽ nổi lên tranh chấp.

“Chuyện này liên quan gì đến ta? Ta cũng sẽ không đi, ta cũng không phải người của ngũ đại gia tộc.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, nàng từ sớm đã không phải là người của ngũ đại gia tộc, càng không để ý tới việc khác, lại nói, giữa nàng với Quân Lạc Phàm, còn có một cuộc tỷ thí chưa có giải quyết, nàng sẽ không tham gia tỷ thí lần này.

Gia Cát Dung Dung nhẹ nhàng cười, “Ta chỉ nói mà thôi, ta để ngươi quay về, không phải là vì muốn ngươi đi tham gia tỉ thí, mà là thật sự hi vọng ngươi có thể trở về.” Thân là người Quân gia thực sự rất không dễ dàng, nàng nếu đã thoát khỏi, không trở lại cũng tốt.

Quân gia có tổ huấn không thể làm trái, thoát ly Quân gia, cũng không phải chuyện gì xấu.

Quân Mộ Khuynh nhìn Gia Cát Dung Dung, nàng vẫn cảm giác người trước mắt có bộ dạng muốn nói lại thôi, hình như có lời gì đó muốn nói với nàng, thế nhưng lời nói đến bên miệng, lại bị nuốt xuống.

“Ngươi có lời gì muốn nói với ta, nói thẳng là được.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, dù sao nàng cũng có thể xem như là không nghe.

“Khuynh nhi, ngươi không thể trách gia gia ngươi, gia gia ngươi cũng là vì có nỗi bất đắc dĩ trong lòng, hơn nữa ngày đó, ngươi quả thực cũng làm tổn thương lòng của hắn, khiến hắn chịu nhiều bức ép.” Gia Cát Dung Dung nói lời thấm thía.

Quân Mộ Khuynh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Gia Cát Dung Dung, nhìn nàng vẻ mặt bất đắc dĩ, nàng thậm chí có như vậy một chút tin, lại rất mau đem cái ý niệm này bóp nát.

Nỗi khổ bất đắc dĩ trong lòng, chẳng lẽ ngay cả nhi tử của mình, cũng có thể đuổi đi, để cho tôn tử tôn nữ của mình rời khỏi nhà, dời đến địa phương xa như vậy, bị người khi dễ, cũng không để ý tới, nếu là như thế này, vậy thì thật là quá buồn cười, có chuyện gia chủ Quân gia cũng không làm được, thì còn có ai có thể làm chủ.

“Khuynh nhi, có những chuyện, chúng ta biết chưa chắc đã là sự thật, ta cũng không tiện nói năm đó đã xảy ra chuyện gì, đi thôi, ta dẫn ngươi đi gặp đại ca ngươi.” Gia Cát Dung Dung cuối cùng vẫn là bỏ qua không nói cho Quân Mộ Khuynh sự thật, tăng nhanh bước chân.

Quân Mộ Khuynh như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng Gia Cát Dung Dung đi trước, nàng đây là có ý gì, chuyện năm đó, thật sự có ẩn tình khác sao, nếu là như vậy, vậy vì sao bọn họ lại không nói với mình, còn có phụ thân, phụ thân ngay cả đại ca cũng không nói, vậy ẩn tình trong đó, rốt cuộc là cái gì?

Bóng lưng Gia Cát Dung Dung dần dần biến mất, Quân Mộ Khuynh vội vàng đuổi theo, bất kể là vì lý do gì, để cả nhà nàng đi Phù Thủy trấn, chính là không đúng.

Gia Cát Dung Dung mang theo Quân Mộ Khuynh đi qua một viện lại một viện, cũng không biết đi bao lâu, rốt cuộc nàng dừng bước, mặt mỉm cười hỏi một thủ vệ giữ cửa.

“Mặc nhi có ở đây không?”

“Hồi chủ mẫu, đại thiếu gia không ở đây, sau ngày hôm qua, đại thiếu gia liền đi bế quan ở trong phòng, nghe nói là phải chờ tới khi tỉ thí bắt đầu mới đi ra.” Thủ vệ thành thực trả lời, ánh mắt lại nhìn về phía Quân Mộ Khuynh sau lưng Gia Cát Dung Dung.

Người này có chút quen mắt, sẽ là ai đây?

Quân Mộ Khuynh đi tới trước mặt Gia Cát Dung Dung, lạnh lùng hỏi, “Vậy trước khi hắn bế quan có nói cái gì không.” Đại ca sao có thể lựa chọn bế quan vào lúc này, nghe giọng điệu của thủ vệ, hình như đại ca đã đáp ứng gì đó, tại sao đại ca lại phải làm như vậy, chẳng lẽ còn có chuyện gì nàng không biết.

Hay là nói chân tướng chuyện này, thực sự giống như chủ mẫu Quân gia nói, còn có ẩn tình khác, mặc kệ thế nào, đợi sau khi đại ca bế quan đi ra, nàng sẽ biết.

“Đã như vậy, vậy ta chờ hắn xuất quan lại đến.” Nhìn phía trước sân, Quân Mộ Khuynh có một cảm giác quen thuộc, bên tai hình như có một âm thanh ôn nhu đang nói chuyện với nàng, trước mắt còn có một thân ảnh mơ hồ, đối với nàng lộ ra nụ cười rất đẹp mắt, đúng vậy, nàng mặc kệ lúc nào, đều sẽ mỉm cười với mình, người này chính là mẫu thân nàng.

Gia Cát Dung Dung vội vàng đuổi theo ra đi ngoài, đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, “Ngươi có muốn đi nhìn mẫu thân ngươi hay không.” Vốn nàng không muốn hỏi vấn đề này, chỉ có điều, nhiều năm như vậy, nàng nhất định rất muốn nhìn thấy mẫu thân nàng.

Quân Mộ Khuynh chậm rãi dừng bước chân, rũ mắt xuống, mũi hừ nhẹ ra một âm thanh, “Ừm.” Nàng cũng muốn đi gặp nương, nương hẳn là đã rất lâu không nhìn thấy nàng, nàng hiện tại đã thay đổi bộ dáng, có thể hay không nương nhận không ra nàng, không, sẽ không, nàng là nữ nhi của nương, sao có thể nhận không ra nàng chứ.

Gia Cát Dung Dung vui mừng gật gật đầu, đi về phía trước, ít nhất nàng còn nhớ Quân gia có thứ nàng nhớ đến, như vậy thật tốt quá, ít nhất trong thời gian ngắn Khuynh nhi sẽ ở lại chỗ này.

Quân Mộ Khuynh theo Gia Cát Dung Dung đi qua chín khúc mười tám góc cua, nàng cũng không biết chính mình đã đi qua bao nhiêu cái sân, cũng không biết Quân gia rốt cuộc lớn bao nhiêu, thế nhưng nàng chỉ cần nghĩ đến, rất nhanh là có thể nhìn thấy nương, thì một chút cũng không cảm thấy mệt, nàng chỉ nghĩ nhanh một chút nhìn thấy nương, nói chuyện với nàng.

Gia Cát Dung Dung mang theo Quân Mộ Khuynh đi về phía từ đường, từ đường của gia chủ Quân gia, nơi này thờ cúng trực hệ nhất mạch, cũng chỉ có trực hệ nhất mạch, mới có thể đi vào từ đường.

Hai người đi tới phía trước một viện đơn giản thì dừng bước, nhìn bày trí bên trong, Quân Mộ Khuynh có thể khẳng định, nơi này là địa phương đơn sơ nhất toàn bộ Quân gia, cũng là địa phương trang trọng nhất.

“Ở đây thờ cúng không chỉ là người Quân gia đã mất, còn có trưởng lão Quân gia, nương ngươi là ở chỗ này.” Gia Cát Dung Dung khẽ nói, chỉ vào một phòng nhỏ cách đó không xa nói, chỗ đó, là chỗ Quân Tế để bài vị tức phụ trực hệ nhất mạch.

Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, “Ta đi là được rồi.” Nói xong, nàng bước nhanh đi về hướng Gia Cát Dung Dung chỉ, nàng đã không thể chờ đợi được muốn nhìn thấy nương.

Gia Cát Dung Dung kinh ngạc nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh, có chút không dám tin tưởng mình mới vừa nhìn thấy, nhưng là nàng không có nhìn lầm, Khuynh nhi cười, nụ cười của nàng rất đẹp, đỏ rực trong mắt có màu không giống vậy, thực sự rất đẹp, khiến cho người ta không đành lòng đi phá hư, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nụ cười trên mặt Khuynh nhi.

Đi vào bên trong từ đường, Quân Mộ Khuynh quét một vòng bố trí trong phòng, còn có bày trí trong phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trên một khối bài vị, nàng chậm rãi đi qua, nhìn khối bài vị kia.

“Nương.” Quân Mộ Khuynh ôn nhu kêu lên, trong âm thanh còn có mấy phần nghẹn ngào.

Nếu như có người quen biết Quân Mộ Khuynh ở đây, nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc, bọn họ cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Quân Mộ Khuynh như vậy, ở trong nhận thức của bọn họ, Quân Mộ Khuynh là kiên cường nhất, cũng lãnh khốc nhất, sao có thể giống như bây giờ, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng, hơn nữa còn có, trong âm thanh, lại còn mang theo nghẹn ngào, đây đều là chưa có ai thấy qua.

Quân Mộ Khuynh nhìn bài vị mẫu thân mình, nàng không biết nương chết như thế nào, nhưng mà đại ca nhị ca, phụ thân đều nói với nàng, mẫu thân chết vì bệnh, từ nhỏ đến lớn đều nói như vậy, thế nhưng ở trong mắt bọn hắn nàng nhìn thấy, chuyện này không phải như thế, nương cũng không phải là bị bệnh chết.

Lần này nàng trở về nhất định phải biết được, rốt cuộc là nương chết như thế nào, nếu để cho nàng biết sự thật không phải như vậy, vậy thì ngay cả người thân người hại chết nương nàng, toàn bộ đều đáng chết!

Ánh mắt đỏ đậm của Quân Mộ Khuynh nhìn bài vị khắc Đông Phương Mi, trên người tản mát ra lệ khí, còn có băng lãnh, biểu cảm trong mắt trên mặt, lại là nhu hòa, tay vỗ về bài vị, càng làm cho người nghĩ cũng không dám nghĩ, Quân Mộ Khuynh sẽ có một mặt như vậy.

“Nương, ta nhất định sẽ tra ra tất cả, tất cả những chuyện ta không biết.” Ánh mắt Quân Mộ Khuynh kiên định nhìn Đông Phương Mi, lâu như vậy, nàng mới nhìn thấy nương, mặc dù chỉ là một khối bài vị, thế nhưng ở trong mắt nàng, đây cùng với mẫu thân vẫn luôn lộ ra khuôn mặt tươi cười với nàng không có gì khác nhau.

Nàng nói xong, xoay người rời khỏi phòng, nhìn Gia Cát Dung Dung vẫn như cũ đứng ở bên ngoài chờ nàng, nàng bước đi qua.

Gia Cát Dung Dung thấy Quân Mộ Khuynh đi ra, trên mặt lộ ra một nụ cười, vừa định nói chuyện, lại bị nàng cướp trước một bước.

“Nương ta rốt cuộc là chết như thế nào!” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng hỏi, nàng tuyệt đối không tin, nương là bệnh chết, thiên phú của nương không thể kém so với bất luận kẻ nào, cấp bậc của nàng cũng không thấp, Quân gia cũng có thế lực cường đại như thế, sao nương có thể bệnh chết, lý do này nàng tuyệt đối sẽ không tin.

Sắc mặt Gia Cát Dung Dung đại biến, thất kinh liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh một cái, vội vàng nói, “Ta cũng không biết mẫu thân ngươi là chết như thế nào, nhưng mà chờ đến lúc chúng ta biết mẫu thân ngươi chết, phụ thân ngươi không cho phép bất luận kẻ nào đi vào, có chuyện gì, cuối cùng đều là phụ thân ngươi xử lý.” Đoạn thời gian đó, nửa câu Ly nhi cũng không nói, ngay khi bọn họ cho rằng hắn không chịu được nữa, hắn ôm Mi Nhi đi ra ngoài, mệt mỏi trên mặt, cũng lộ ra một nụ cười.

“Không biết, vậy các ngươi có thể nói cho ta cái gì, cái gì các ngươi cũng không biết, vậy ta nên biết cái gì!” Quân Mộ Khuynh nổi giận, nàng chưa từng tức giận giống như bây giờ vậy, nàng muốn biết tất cả sự thật, nhưng mà những người này chính là không nói cho nàng, sự thật nương chết, bọn họ bị đuổi ra Quân gia.

“Việc này, ngươi có thể đi hỏi gia chủ.” Cuối cùng Gia Cát Dung Dung cũng chỉ có thể nói cho nàng một biện pháp, nàng đã sớm mặc kệ chuyện lớn nhỏ của Quân gia, nàng cũng không muốn đi quản.

Cái gì mà Quân gia, bất quá cũng là một quân cờ bị lợi dụng mà thôi, cái gì mà ngũ đại gia tộc, cũng chỉ là đồ chơi nhà người ta.

“Mang ta đi tìm hắn!” Mặc kệ thế nào, hôm nay nàng phải biết chân tướng.

“Được.” Gia Cát Dung Dung gật gật đầu, nàng chưa làm chuyện gì vì Ly nhi và Mi nhi, ít nhất chuyện này vẫn có thể làm, chỉ cần có thể biết chân tướng, vậy so với cái gì cũng tốt hơn.

Nhìn biểu tình kiên định trên mặt Gia Cát Dung Dung, Quân Mộ Khuynh xoay mặt sang bên cạnh, trong nháy mắt đó, nàng không thể phủ nhận, mình đã không trách người trước mắt, nàng có thể thấy được, nàng là thật tâm muốn giúp mình, kiên định mang nàng đi gặp đại ca, để cho nàng một lần nữa nhìn thấy mẫu thân, những thứ này nàng cũng nghĩ muốn cảm ơn nàng, thế nhưng… Thời điểm nàng biết được tất cả chân tướng, thì sẽ không cùng người Quân gia có một chút quan hệ nào.

Sắc trời mặc dù đã bắt đầu trở tối, thế nhưng vẫn không có ngăn cản bước chân đi tới, rất nhanh, Gia Cát Dung Dung mang theo Quân Mộ Khuynh đi tới một gian phòng, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đập vào mi mắt là lão giả tóc bạc.

“Hôm nay vì sao nhanh như vậy đã trở về rồi.” Lão giã đầu cũng không nâng mở miệng hỏi, sự mệt mỏi khắc sâu trên mặt.

“Ta…”

“Bởi vì ta tới.” Quân Mộ Khuynh cũng không muốn khiến Gia Cát Dung Dung khó xử, ngoài miệng nàng không gọi Gia Cát Dung Dung một tiếng nãi nãi, kỳ thực trong lòng đã ngầm thừa nhận, chỉ là lão đầu trước mặt, nàng thế nào cũng sẽ không tha thứ.

Quân Chấn lập tức ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn người đứng ở cửa, “Ngươi trở về lúc nào!” Thật lâu, Quân Chấn cũng chỉ hỏi một câu như vậy.

“Ta vì sao trở về, ngươi bắt đại ca của ta, ngươi nói ta có nên trở về hay không?” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng hỏi, hỏi nàng vì sao lại trở về, thực sự là buồn cười, chẳng phải hắn biết rõ nguyên nhân sao?

“Ai nói với ngươi ta bắt hắn!” Quân Chấn nghe thấy lời nói của Quân Mộ Khuynh, lập tức cũng muốn nổi giận, trở thành gia chủ Quân gia nhiều năm như vậy, chưa ai dám nói với hắn như vậy.

Ách…

Gia Cát Dung Dung nhìn hai ông cháu nổi điên giống nhau, không biết nên nói cái gì, hai người bọn họ không ai nhường ai, cứ như vậy nhìn đối phương, bầu không khí xung quanh rất áp lực.

Quân Mộ Khuynh nhìn bộ dáng sắc bén của Quân Chấn, chống lại không có chút nào sợ hãi, người có lỗi là hắn, hắn dựa vào cái gì nhìn nàng như thế, gia chủ Quân gia là có thể làm sai không dám thừa nhận sao? Người khác có thể sợ hắn, Quân Mộ Khuynh nàng thì không sợ!

Đôi mắt Quân Chấn nhìn Quân Mộ Khuynh, trên mặt mặc dù lộ ra bất mãn, nhưng trong lòng lại một trận thán phục, nhiều người như vậy, cũng chỉ có người trước mắt mới dám đối diện hắn như thế, thật không hổ là tôn nữ của hắn.

Quân Chấn nhìn Quân Mộ Khuynh, càng nhìn càng hài lòng, trong lòng đã sớm vui mừng không thôi, phải biết người trước mắt chính là tôn nữ của hắn, mặc dù màu tóc có chút không giống, mắt cũng có chút không giống, nhưng mà tính tình này giống hắn y như đúc, tốt tốt tốt, vô cùng tốt a!

Nhưng mà mặc dù là như vậy, hắn cũng sẽ không khuất phục trước, tóm lại là nào có ai làm gia gia khuất phục với tôn nữ, tuyệt đối không có chuyện này.

Gia Cát Dung Dung nhìn trượng phu của mình, lại nhìn qua Quân Mộ Khuynh, không khỏi thở dài, nếu như mấy năm trước, Khuynh nhi có thể gan dạ sáng suốt như bây giờ, có lẽ mọi chuyện sẽ khác, nhưng mà bây giờ cũng không muộn, chỉ là hai ông cháu này muốn nhìn mãi như thế sao?

“Việc này, Khuynh nhi, không phải gia gia ngươi bắt đại ca ngươi tới, là hắn tự nguyện tới.” Gia Cát Dung Dung kiên trì nói, hai người bọn họ nhìn nữa, trời cũng muốn sáng.

Quân Mộ Khuynh quay đầu liếc mắt nhìn Gia Cát Dung Dung, lạnh lùng hỏi, “Phải không?”

“Ừ.” Gia Cát Dung Dung lập tức gật gật đầu, không muốn lại để bầu không khí kéo dài đi xuống.

Quân Chấn thoáng cái đứng lên, chỉ vào Quân Mộ Khuynh nói, “Việc này đương nhiên là thật, mấy năm nay ta cũng không để cho các ngươi trở về, chẳng lẽ ta sẽ làm loại chuyện này sao?” Hắn đường đường là gia chủ Quân gia, làm việc quang minh lỗi lạc, chẳng lẽ không đáng tin như vậy sao?

Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực nhìn Quân Chấn, lộ ra một nụ cười, “Dù cho không phải là bị ngươi bắt trở lại, thì cũng là ngươi uy hiếp.” Đại ca tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ trở về, còn ngoan ngoãn bế quan, để hắn đi tham gia tỉ thí.

“Chó má! Lão tử còn cần phải nói dối sao? Ngươi đồ ranh con, cho ngươi trở về ngươi không về còn chưa tính, hiện tại đại ca ngươi đã trở về, ngươi trái lại còn có ý kiến!” Quân Chấn nổi cơn phẫn nộ, hắn luôn phái người gọi bọn họ trở về, bọn họ không để ý đến, Quân Mặc thật vất vả đã trở về, nàng còn nói là mình uy hiếp, hắn hèn hạ như vậy sao?

“Lão già ngươi, ngươi phái người truyền lời cho ta, nói nếu như muốn nhìn thấy đại ca của ta, hãy tới Âm Nguyệt thành, chẳng lẽ ngươi dám nói lời này không phải ngươi nói sao?” Quân Mộ Khuynh cũng rống lớn lên, hắn cho rằng lớn tiếng thì rất giỏi, nàng cũng sẽ lớn tiếng, ai sợ ai!

“Đồ hỗn hào, lão tử lúc nào nói những lời này, ngươi tại sao không nói ngươi, lão tử để cho Quân Tế tìm các ngươi trở về, ngươi vậy mà lại nói cái gì thoát ly, vậy tiểu tử ngươi trở về làm chi!” Quân Chấn cũng không bình tĩnh nữa, bị vãn bối chỉ vào mũi mắng, mặt mũi cũng đã không còn, huống chi hắn còn không nói những lời này.

“Chó má! Ngươi nói đó là mời sao? Chỉ sợ là để Quân Tế đến nhục nhã chúng ta, lúc ta bị người ném vào bầy sói, tại sao không thấy người Quân gia các ngươi đến, phụ thân bị ám toán, đột nhiên biến mất, tại sao không thấy ngươi tới, hiện tại Quân gia có chuyện, để đại ca của ta trở về, ngươi mới vô liêm sỉ!” Quân Mộ Khuynh quát lên.

Lúc những chuyện này phát sinh, hắn đã làm gì, Quân gia có chuyện, liền để cho bọn họ trở về, nghĩ đẹp nhỉ, nhưng mà nàng tuyệt đối sẽ không để đại ca tham gia tỷ thí lần này.

“Con mẹ nó, ta đều nói…” Quân Chấn vừa định nói không phải hắn bắt Quân Mặc trở về, liền bắt đầu nhớ lại lời nói của Quân Mộ Khuynh.

Chờ một chút, nàng nói cái gì, nàng nói ở Phù Thủy trấn bị người khi dễ, bị vứt vào bầy sói, Ly nhi bị người ám toán, mới biến mất, vân vân, chậm đã, vì sao hắn nghe thấy tin tức là, người một nhà Ly nhi ở Phù Thủy trấn rất tốt, mọi người đối với cả nhà bọn họ đều cung kính, không có nửa điểm bất kính.

Tại sao từ trong miệng tiểu vương bát đản này lại hoàn toàn không giống những gì hắn được nghe vậy ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.