- KHÔNG……………
Tiếng hét lên đau đớn từ xa vọng đến.
Là thái tử Gia Kinh Dương.
Vừa nghe tiểu Vi chạy đến kêu cứu, hắn lòng như lửa đốt ra roi giục ngựa chạy thật nhanh , chỉ cầu mong sẽ đến kịp lúc.
Vậy mà……
Khi hắn còn chưa đến nơi thì từ xa đã chứng kiến một màn thương tâm.
“Thái tử phi” của hắn nhảy xuống núi.
Hắn không thể làm được gì, chỉ có thể hét lên một tiếng.
Hắn đã không thể cứu được nàng.
Hắn đã đến quá trễ.
Bọn hắc y nhân hoảng hốt quay lại phía sau.
Chỉ thấy hắn một thân huyết y đỏ rực, giờ đây đang điên cuồng gào thét.
Hắn căm phẫn.
Đôi ưng mâu sắc bén như tia lửa đảo quanh một lượt.
Hắc y nhân không rét mà run bởi đôi mắt quá nguy hiểm kia.
Hắn không nói lời nào, chỉ giơ cao tay ra hiệu.
Thuộc hạ của hắn liền hiểu ý, không chần chừ một giây nào, thúc ngựa chạy đến bọn hắn y nhân.
Màn chém giết lại tiếp tục.
Hắc y nhân trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc.
Chúng cũng giơ kiếm lên tiến vào chém giết.
Số lượng của bọn chúng ngày càng giảm.
- Giữ lại tên chỉ huy. _ Gia Kinh Dương âm hàn lên tiếng.
Y lệnh, tất cả hắc y nhân đều bị giết sạch, chỉ còn lại đúng một tên.
Thuộc hạ của hắn kề kiếm lên cổ tên hắc y nhân đó, kéo đến hất ngã trước mặt hắn.
Hắn nhảy xuống ngựa, bước đến gần.
Mỗi bước đi là một cỗ sát khí mãnh liệt.
Tên hắc y nhân chỉ biết trừng mắt nhìn, không thể động đậy.
Hắn bước đến gần, âm lãnh vấn:
- Là-ai-phái-ngươi-đến.
Hắc y nhân một mực im lặng không chịu khai.
Hắn ngửa cổ lên trời cười ha hả.
Tiếng cười vang vọng đến thê lương.
Sau đó hắn quay đầu xuống nhìn thẳng vào hắc y nhân, đôi mắt đầy lửa giận như muốn thiêu cháy người bên dưới nói :
- Nếu ngươi không nói, đừng trách ta ra tay độc ác với gia đình ngươi.
Hắc y nhân run rẩy, cúi thấp đầu không dám mở miệng.
Hắc y nhân biết, thái tử Gia Kinh Dương đã nói là làm, không chuyện gì hắn không làm được, mức độ tàn nhẫn âm ngoan của hắn càng không ai không biết đến. Nếu hôm nay y không nói, chắc chắn gia đình y sẽ thiệt mạng.
Nhưng y cũng đang trúng độc, nếu y khai ra, chắc chắn chủ nhân sẽ không đưa thuốc giải.
Dù y có tự tử thì gia đình y vẫn là không thoát khỏi cái chết.
Suy nghĩ một lúc, y ngẩng đầu lên nói:
- Là tể tướng Hoắc Kiên.
- HOẮC KIÊN……HA HA HA……..LẠI LÀ NGƯƠI.
Thái tử Gia Kinh Dương ha hả cười mỉa mai.
“Ngươi tưởng rằng chức vụ tể tướng của ngươi là kiên cố lắm sao? Nhiều lần ngươi đã chống đối với ta nhưng chỉ vì thế lực của ta còn quá yếu, chưa thể đấu lại ngươi nhưng bây giờ……ngươi dám làm hại người mà ta yêu, ta quyết không để cho ngươi sống yên. Hoắc Kiên…..thù này không trả ta quyết không làm người.”
Hắn nghiến răng nghiến lợi, tay nắm thật chặt, móng tay khảm sâu vào da thịt, máu chảy ra nhưng không hề thấy đau bởi giờ đâu, lòng hận thù đã khiến hắn quên đi tất cả.
“Dám chống đối ta, chỉ có một con đường - TỬ”
97u2rs
Nói đến Y Kiếm. Sau khi rời khỏi trận chiến, hắn một mạch chạy đi.
Tìm kiếm được nhà của một thôn dân, hắn lết thân xác đến, ngã trước nhà.
Nhà người thôn dân đó rất nghèo nhưng rất tốt bụng, thấy hắn bị thương liền mang vào nhà cứu chữa ngay.
Vết thương khá nặng nhưng hắn vẫn cố gắng chiến đấu để bảo vệ Song Như nên vết thương càng bị rách lớn hơn, máu chảy không ngừng khiến sắc mặt hắn trắng bệt, mồ hôi vã ra như tắm.
Đôi mắt dần trở nên mờ mịt, hắn ngất xỉu.
97u2rs
Rơi………….
Một thân ảnh hồng y đang rơi tự do xuống núi.
Hồng y tinh khiết, thướt tha cùng suối tóc đen dài óng ánh như cánh bướm xinh xắn đang bay lượn giữa không gian mênh mông rộng lớn của núi rừng, của vực sâu vạn trượng.
Màn sương mỏng manh bao phủ lấy thân ảnh nàng càng khiến nàng trở nên mông lung, kì ảo, tạo cảm giác như thực như ảo, muốn níu giữ nhưng không tài nào giữ được.
Nàng như thiên tiên lạc vào cõi nhân gian.
Vì sao cảm giác bây giờ của nàng lại chân thật đến như vậy?
Nàng có thể cảm nhận được tiếng gió vù vù bên tai với tốc độ rơi xuống cực nhanh của mình.
Gió như gào thét, như quất vào mặt khiến nàng cảm thấy rát rát đến không thở nổi.
Thật khác với lần trước khi xuyên không, nàng không hề có cảm giác nào.
Chẳng lẽ nàng phải chết sao?
Nếu là như vậy, nàng đành phải chấp nhận.
Chết đi có thể gặp lại cha mẹ trên thiên đường, không phải sao?
Nàng thật nhớ cha mẹ lắm, nàng muốn gặp cha mẹ, rất muốn………
Luyến tiếc?
Nàng thật sự luyến tiếc cuộc sống này, luyến tiếc cả thế giới hiện đại nàng đã từng sống và thế giới cổ đại Âu Dương quốc với những người nàng yêu quý.
Nếu phải chết, nàng mong nó sẽ đến nhanh chóng và sẽ không phải bị đau đớn gì.
Nàng rất sợ đau .
Nàng càng quý tính mạng mình.
Cuộc sống ai mà không muốn có chứ? Chỉ có ngốc từ mới không cần thôi.
Nàng yêu cuộc sống này.
Nàng thật không muốn chết đâu.
Nhưng nàng cũng không hề hối hận về quyết định tự vẫn này của mình bởi cuộc sống của nàng phải do nàng quyết định, không có bất cứ ai được quyết định nó. Nàng không thuộc về ai cả.
Nàng đang rơi……..
Nhưng sao nàng lại không cảm thấy sợ hãi gì?
Rất thanh thản…….
Nàng mỉm cười, nhắm mắt đón nhận cái chết đang đến rất gần.
Liệu ông trời có tàn nhẫn với nàng vậy không?
…….
Thân hình nhỏ nhắn rơi vào một vòng ôm ấm áp .
Nàng mệt rồi.
Nàng cảm nhận được nhưng lại không tài nào mở mắt ra được.
Chỉ nghe loáng thoáng bên tai giọng nói êm dịu nỉ non của ai đó.
Giọng nói đó cứ len lỏi vào sâu trong tim, vào sâu trong tâm hồn nàng, vang vọng mãi không dứt.
- Nàng thuộc về ta, Ưu Song Như.