Trong phòng khách, Song Như cùng Âu Dương Tĩnh Hàn tiếp tục cuộc trò chuyện
- Như nhi, sao nàng lại ở đây?
Song Như lém lỉnh hỏi lại:
- Huynh nghĩ thế nào?
Hắn trong lòng không mấy vui. Tại sao nhị đệ Tĩnh Tuyết lại để nàng ở nơi thanh lâu ô uế này chứ? Nơi này không hề hợp với nàng chút nào. Nàng lại còn đứng trước đám nam nhân kia mà biểu diễn, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, Song Như đâu phải người mà ai muốn gặp là gặp, muốn xem nàng múa lại càng không được. Tiểu hoa tiên này rốt cuộc muốn gì đây? Hắn thật sự không thể hiểu nổi tiểu yêu này rồi.
Thấy hắn cứ đăm chiêu suy nghĩ, mày kiếm cũng khẽ nhăn lại, dáng vẻ không được vui. Nàng đã làm gì khiến hắn không vui sao?
- Hàn ca, Như nhi nói huynh nghe nha.
Sau đó mọi việc nàng đều đem ra kể hết cho hắn nghe kể cả việc quen được Nhu Nhã khi cứu nàng ấy thoát khỏi tên sắc lang kia. (trừ việc nàng bị mất first kiss thui)
Trong lòng Tĩnh Hàn đang muốn nổi trận lôi đình. Chết tiệt! Tên sắc lang kia lại dám muốn nàng phục vụ hắn ta sao? Nếu chuyện đó thật xảy ra hắn quyết giết không tha. Dù là một người ôn nhu nho nhã, luôn suy nghĩ thấu đáo thì Tĩnh Hàn vẫn có thể trở nên lãnh huyết vô tình nếu ai dám đụng đến người mà hắn yêu. Tên sắc lang này hắn quyết không tha.
Tĩnh Hàn đứng dậy tức giận đập mạnh vào mặt bàn một cái khiến chiếc bàn phát ra một âm thanh lớn muốn rung chuyển và cùng lúc đó chiếc cửa chính trong phòng cũng bị đá văng ra đập vào vách tường.
Song Như bị làm cho mất hồn, ngơ ngác hết nhìn Tĩnh Hàn đến nhìn người vừa đá tung chiếc cửa lớn kia mà không hiểu xảy ra chuyện gì khiến cả hai đều tức giận như vậy.
Người đá chiếc cửa kia cũng liền đến trước mặt Song Như, trong đôi mắt kia cũng là một trận hoả.
Cả hai nam tử đều lên tiếng như muốn hét lên hỏi nàng:
- HẮN LÀ AI? Hai người lửa giận ngập tràn.
Thì ra người khiến chiếc cửa đang yên đang lành kia giờ gãy làm đôi nắm dưới đất là Âu Dương Tĩnh Tuyết.
Lúc trở về hắn liền đi tìm nàng thì nghe Mục Lâm nói nàng đang tiếp khách trong phòng dành cho thượng khách, hắn liền một mạch đi đến.
Hắn lo sợ vị khách đó không phải người tốt, nói không chừng có thể làm ra chuyện gì đó với Song Như nhưng không ngờ người đó là đại huynh của hắn – Âu Dương Tĩnh Hàn.
Dù không hỏi nhưng hắn vẫn biết lý do tại sao đại huynh lại đến đây tìm nàng, hắn hiểu rõ đại huynh đã vượt qua tình cảm huynh muội đối với Song Như cũng giống như hắn vậy, hắn cũng cảm thấy thật khó chịu trong lòng.
Vốn không muốn làm phiền đại huynh cùng Như nhi nói chuyện nên hắn ầm thầm định rời đi thì nghe nàng nhắc đến một tên sắc lang dám có tâm ý đen tối với nàng, trong lòng hắn bừng bừng lửa giận. Tên sắc lang này dám có ý nghĩ như vậy với Như nhi mà hắn trân quý, yêu chiều, dù chuyện đó chưa xảy ra hay đã xảy ra rồi thì hắn vẫn quyết tìm cho ra tên đó là ai, tận tay sẽ giết chết không tha.
Bức xúc muốn biết ngay tên đó là ai, hắn không chần chừ liền đá văng cánh cửa bước vào hỏi nàng.
Song Như vẫn ngây ngô không hiểu sự tình nhìn hai tên nam nhân đang muốn bốc khói kia khiến hai tên càng thêm tức giận cùng hỏi:
- TÊN SẮC LANG ĐÓ LÀ AI?
Cả hai một lần nữa lại cùng nhau đồng thanh.
Song Như suy nghĩ một hồi rồi đột nhiên che miệng cười hihi làm hai tên đang bốc khói kia càng không thể hiểu nổi. Nàng vừa cười vừa nói:
- Muội là tình cờ gặp hắn thôi, không biết hắn là ai cả cũng chưa từng gặp lại. Hai ca ca yên tâm, Như nhi không hề bị gì đâu, đừng tức giận nữa nha.
Nàng chạy đến đặt đôi tay nhỏ bé của mình lên vai hai ca ca, nhấn cả hai tên cùng ngồi xuống ghế.
Hai tên đều âm thầm thề, phải quyết tìm ra cho được cái tên sắc lang không biết trời cao đất dày kia trừng trị một trận.
Song Như trong lòng cũng cảm thấy ấm áp , không ngờ hai ca ca lại yêu thương quan tâm mình đến vậy khiến nàng không khỏi cảm kích hạnh phúc vô cùng.
Rót hai ly trà đưa cho hai ca ca, nàng mỉm cười lí lắc nói:
- Như nhi không phải chẳng xảy ra việc gì hay sao? Còn cho tên đó một trận ngồi suốt 5 tiếng đồng hồ luôn mà.
Hai tên nghe vậy rốt cuộc cũng nguôi ngoai một chút, tâm tình cũng bình ổn trở lại.
Song Như thở phào nhẹ nhõm.
“Hazzz….nhìn hai ca ca tức giận như vậy, tên sắc lang đó khó sống chắc rùi nhưng thui dù sao mình cũng không bị gì là may rùi, miễn sao đừng đế ta gặp lại hắn là được rồi, cái tên đó nhìn cái mặt là ta không ưa rồi, hứ” nàng nghĩ.
- Song Như tiểu thư….ách….
Bên ngoài vang lên tiếng của tiểu Thất
Nàng ta đến tìm Song Như thì mắt muốn rớt ra ngoài khi nhìn thấy cánh cửa cùng chiếc bàn bị gãy giống như ở đây vừa có cuộc ẩu đả vậy.
Song Như hiểu ý cười cười hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- A…. là Nhu Nhã tiểu thư muốn gặp Như tiểu thư để bàn chuyện.
- Ừ ta biết rồi. – Nàng quay sang hai ca ca nói :
- Muội đi bàn công việc với Nhu Nhã tỷ nha, hai huynh ở đây thưởng trà nha, muội sẽ kêu tiểu Thất đem điểm tâm đến cho hai huynh.
Hai tên cũng nhẹ nhàng gật đầu. Song Như nhìn đến cái bàn gãy kia cùng cánh cửa đang nằm dưới đất mà không khỏi buồn cười
“Phải thay bàn cùng cửa mới rồi….ái dà….”
Nàng bước đến nói nhỏ vào tai tiểu Thất:
- Phiền muội kêu người đến dọn chỗ này và thay bàn cùng cửa mới vào nhé, mới xảy ra tỳ việc nhỏ không cẩn thận làm gãy hết rồi. À nhân tiện đem điểm tâm và trà lên giúp ta luôn nha.
- Ân. – Tiểu Thất cũng không dám hỏi gì thêm.