Lục y nam tử ngồi trên ghế được chạm trổ vô cùng tỉ mỉ và khéo léo, trên khuôn mặt tuấn mỹ là chiếc mặt nạ bằng bạc càng tôn lên vẻ đẹp băng lãnh của hắn. Nhìn xuống đám thuộc hạ đang quỳ bên dưới, hắn vấn:
- Tình hình thế nào rồi?
- Bẩm chủ tử, theo thuộc hạ điều tra, có nghi vấn những hắc y nhân đó là người của Hắc Đạo Bang.
Hắn trầm ngâm suy nghĩ
“Qủa như dự đoán của ta. Nếu đã muốn theo dõi thì cứ tuỳ ý, ta muốn xem các ngươi sẽ ra tay khi nào”
- Tiếp tục điều tra cho ta.
- Rõ.
Từ bên ngoài, một hắc y nhân hối hả chạy vào, quỷ gối chấp tay cung kính nói:
- Bẩm chủ tử, không biết vì sao người của Hắc Đạo Bang đã thay đổi lộ trình, chúng đang di chuyển vào kinh thành.
“Kinh thành? Để làm gì? Chẳng lẽ…..”
- Được, phái thêm người theo dõi tiếp và báo ngay cho ta.
- Rõ.
Sau khi phân công cho một vài thuộc hạ xong, lục y nam tử đứng dậy phi thân rời khỏi.
……………..
Như vừa nghĩ ra được cái gì, Song Như liền hỏi Nhu Nhã
- Nhã tỷ, phụ thân tỷ có quan hệ tốt với ai không?
Nhu Nhã suy nghĩ một chút rồi nói:
- Phụ thân tỷ có quan hệ tốt với rất nhiều người, đặc biệt là Tề tể tướng-Tề Quốc Chính.
- Hai người có quan hệ như thế nào?
- Tề thúc thúc là bạn tri kỷ của phụ thân tỷ từ khi hai người còn nhỏ, quan hệ rất tốt, luôn giúp đỡ lẫn nhau mọi việc, phụ thân tỷ là người chu cấp lương thực lẫn tiền bạc mỗi khi Tề thúc thúc cần giúp đỡ khi đi chiến tranh.
- Vậy còn đám hắc y nhân đó, tỷ có biết là người của ai không?
Nhu Nhã chỉ buồn bã lắc đầu.
“À ha! Nghĩ ra rồi, chắc chắn nếu ta đoán không lầm, đám hắc nhân giết Vân Nhu sơn trang có liên quan đến Tề tể tướng, đó có thể là kẻ thù của ông ấy”
- Được rồi, tỷ đừng lo, muội đã có cách giúp tỷ.
Nhu Nhã vui mừng nói:
- Là cách gì?
- Hiện giờ muội chưa thể nói được, sau này tỷ sẽ biết.
Nhu Nhã gật đầu.
Cốc…cốc…cốc…
- Là ai? Nhu Nhã lên tiếng.
- Tiểu thư, là Tiểu Thất.
- Vào đi.
Tiểu Thất mở cửa bước vào, đi đến bên Song Như nói:
- Như tiểu thư, có người muốn gặp tiểu thư.
- Là ai a?
- Nô tỳ cũng không biết, người đó nói chỉ cần tiểu thư gặp sẽ biết.
Song Như suy nghĩ một chút rồi nói:
- Được rồi.
Nàng xoay sang Nhu Nhã nói:
- Muội có việc đi trước nha.
Nhu Nhã mỉm cười nói:
- Ừ, muội đi đi.
Sau đó Song Như đi theo Tiểu Thất đến phòng khách.
- Đã đến, mời tiểu thư vào.
- Ừ, cảm ơn cô nương.
Bước vào trong phòng, một bạch y nam tử đang ngồi nhàn nhã trên ghế thưởng trà.
Mới nhìn thấy người này, Song Như không khỏi vui mừng.
Nàng chạy nhanh đến trước mặt hắn.
- Hàn ca ca.
Thái tử Âu Dương Tĩnh Hàn khẽ mỉm cười, xúc động đứng dậy ôm lấy nàng.
Có trời biết hắn nhớ nàng như thế nào. Lúc nàng ở trong cung, hắn còn có thể đến tìm nàng, có thể gặp nàng mỗi ngày nhưng từ khi nàng xuất cung, chỉ mới năm ngày mà như năm năm, hắn suốt ngày ngoài lo triều chính giúp phụ hoàng ra thì luôn nghĩ đến nàng. Cố gắng giải quyết xong mọi việc, hắn tức tốc đi tìm nàng.
Song Như bị bất ngờ ôm như vậy cũng không khỏi giật mình nhưng nàng cũng không né tránh. Dù có chút thắc mắc hành động này của Tĩnh Hàn nhưng chỉ là thoáng qua.
- Như nhi…
- Ân. – Nàng mềm nhẹ trả lời.
Sau hồi lâu vẫn không thấy hắn nói tiếp gì, nàng thắc mắc định đẩy hắn ra nhưng hắn vẫn chưa có ý định buông nàng ra.
Ôm tiểu hoa tiên trong lòng như vậy hắn mới có thể vơi đi một chút nỗi lòng nhung nhớ trong những ngày qua của mình. Mùi hương huyết đơn đặc trưng trên người nàng thật dễ chịu khiến hắn nguyện ôm nàng suốt như vậy cũng không muốn buông ra.
Thời gian lâu như vậy vẫn chẳng thấy hắn nói gì nàng đành nhỏ nhẹ lên tiếng:
- Hàn ca, ta nghẹt thở lắm rồi a.
- Chút nữa thôi. – Hắn trả lời.
- Huynh sao vậy? huynh bị lạnh sao? – Nàng ngây ngô hỏi.
- Nhớ nàng. – Hắn nói ngắn gọn nhưng tình ý lại rất rõ ràng chỉ trong hai từ này thôi. Đáng tiếc ai đó quá ngây thơ chẳng hiểu gì lại nghĩ là hắn bị lạnh thôi. Nghe hắn trả lời như vậy nàng vô tư cười nói:
- Hihi ta cũng nhớ huynh a.
Nhưng ai kia lại hiểu lầm. Nghe câu nói này làm tim hắn muốn nhảy dựng lên, vui sướng lạ thường. Không ngờ nàng cũng nhớ hắn, như vậy thật tốt quá rổi.
Hồi lâu hắn mới chịu buông nàng ra. Nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Bị ôm lâu như vậy thật thở không nổi a. Giật mình nhớ ra một chuyện, nàng hỏi:
- Hàn ca, sao huynh lại ở đây ?
Hắn vẫn đăm đăm nhìn khuôn mặt xinh xắn của nàng, từ tốn nói:
- Vì Như nhi.
- Nhưng sao huynh biết ta ở đây? – Nàng nhíu mày thắc mắc.
Hắn mỉm cười nói:
- Khắp kinh thành này, sau một buổi tối hôm qua đã truyền tụng về Như nhi khắp nơi rồi, ta làm sao lại không biết được.
Nàng suy nghĩ.
“Tối hôm qua sao? A! Hôm qua ta cùng Nhã tỷ và Tuyết ta phối hợp biểu diễn đây mà, không ngờ trong một đêm mà tin tức lan truyền nhanh vậy sao? ”
- Huynh đến kinh thành này khi nào?
- Tối hôm qua.
- Aaaa! Vậy huynh có xem ta biểu diễn không? -Mắt nàng sáng long lanh hỏi hắn.
- Rất may mắn, ta đã được chiêm ngưỡng.
- OA! Huynh thấy thế nào?
- Như nhi rất tuyệt.
- Hihi. – Nàng cười híp mắt. Được khen ai mà chẳng vui chứ, nàng cũng vậy.
Hai người chuyện trò vui vẻ, nàng líu lo kể những chuyện thú vị diễn ra khi xuất cung đến giờ cho hắn nghe, đôi mắt nàng lấp lánh niềm vui như trẻ con, trong veo như thuỷ tinh khiến hắn cứ si ngốc ngắm nhìn.
Tiểu hoa tiên đáng yêu như vậy, hắn mong ước nàng sẽ mãi luôn luôn trong sáng, ngây thơ , sẽ không bị nhiễm khói bụi nơi hoàng cung long tranh hổ đấu, nguy hiểm cận kề, hắn sẽ cố gắng bằng mọi cách bảo vệ nàng, mong rằng nàng sẽ đến một ngày nào đó hiểu được tấm chân tình này mà nguyện ý chung sống cùng cạnh hắn cả đời này. Nghĩ đến đó trong tim hắn không khỏi hi vọng dâng trào mắc dù hắn biết nhị đệ Âu Dương Tĩnh Tuyết cũng yêu nàng không kém gì hắn. Một bên là huynh đệ ruột thịt tình thâm, một bên là người mà hắn yêu sâu đặm, đoạn tình cảm này rồi sẽ ra sao đây, trong lòng hắn rối như tơ vò. Vậy chỉ hi vọng nàng sẽ chọn hắn mà thôi.