[Dịch]Nghịch Ngợm Tiểu Yêu

Chương 13 : Liễu Nhã Lâu




Dáng đi thước tha uyển chuyển, Liễu Nhược từ từ bước lên vũ đài.

- Liễu Nhược cảm ơn tất cả các vị khách quý đến dự trong hôm nay. Sau đây tiểu nữ xin trình bày một tiết mục múa để phục vụ quý khách.

Tất cả mọi người ở dưới vỗ tay rần rần, ánh mắt dâm tà có, mê mệt có, thưởng thức có đều hướng lên thượng vũ ( bục biểu diễn múa)

Liễu Nhược bắt đầu múa trong tiếng đàn tỳ bà réo rắt của một nữ tử có nhan sắt còn hơn cả nàng ta, đó chính là Nhu Nhã – mỹ nữ xinh đẹp nhất Liễu Nhã Lâu, bán nghệ không bán thân giống Liễu Nhược nhưng nàng ta hiền lành và ít biết lấy lòng khách bằng Liễu Nhược nên không phải mỹ nữ đệ nhất của nơi đây.

Liễu Nhược quả không hổ danh đệ nhất mỹ nhân, điệu múa rất đẹp và thu hút người xem.

Đôi mắt nàng ta lướt một lượt qua tất cả các quan khách và dừng lại liếc mắt đưa tình trước thân ảnh nhị vương gia Tĩnh Tuyết, nở một nụ cười duyên dáng.

Nhưng thật đáng tiếc dù nàng ta có múa đẹp, có liếc mắt đưa tình, nở nụ cười xinh đẹp để thu hút hắn như thế nào vẫn không thể giữ được tầm mắt của hắn quá một giây.

Với hắn, ngoài điệu vũ của Song Như ra thì không ai có thể sánh bằng. Điệu vũ của nàng đã in sâu vào tâm thức hắn và hắn biết mỹ vũ chỉ có thể là nàng.

Người cướp lấy sự chú ý của hắn lại chẳng hề biết gì, chỉ thích thú nhìn Liễu Nhược múa, đôi mắt long lanh thưởng thức hảo vũ.

“Thật sự rất đẹp a, không hổ danh nha, người đẹp mà vũ cũng đẹp nữa. Nhưng tiếng đàn của Nhu Nhã sao hay quá vậy, thường thường thì thanh âm phát ra từ đàn tỳ bà không hay nhưng nàng ta lại gảy đàn rất hay, thật muốn nghe nữa quá hà” nàng thầm nhận xét.

Sau khi điệu vũ đã được trình bày xong, cuối cùng cũng đã đến lúc mọi người mong chờ nhất, đó là tuyển phu quân.

Bên dưới mọi người bắt đâu nhôn nhao, lao xao bàn tán, không biết ai sẽ là người may mắn được Liễu Nhược chọn.

Vừa tròn 18 tuổi, hội tụ đủ sắc đẹp và tài năng, Liễu Nhược quả là một mỹ nhân khó tìm.

Tú bà vui vẻ đem một quả tú cầu đưa cho nàng ta.

Đây là nghi thức tuyển phu, khi ném tú cầu, ai chụp được sẽ là phu quân của Liễu Nhược.

Cầm tú cầu trên tay, nàng ta đảo mắt một vòng qua tất cả nam nhân mọi lức tuổi bên dưới, nở một nụ cười thích thú, nàng ta bắt đầu ném.

Tất cả mọi người đều chạy đến gần vũ đài để có thể gần nàng ta hơn nữa đồng thời chụp tú cầu cho dễ.

- Liễu Nhược ném cho ta đi. –Một vị khách nói.

- Không, ném cho ta. –Một vị khách khác nói.

- Chọn ta đi, gả cho ta nàng sẽ được sung sướng cả đời.

- ………………….

Và nhiều lời nói khác liên tục vang lên

Nàng ta cầm tú cầu đưa một vòng qua tất cả khách nhân làm họ xôn xao cả lên và cuối cùng nàng ta ném đến bàn của Song Như, chính xác ngay nhị vương gia Tĩnh Tuyết.

Dù không chú ý nhưng hắn vẫn biết tú cần đang hướng mình bay tới, không ngần ngại liền phất tay áo cho tú cầu bay lại vào tay nàng ta.

Song Như cũng ngạc nhiên, không ngờ nàng ta đã chấm ca ca của mình rồi

“Thật biết chọn người ghê nhưng đáng tiếc ca ca có người trong mộng rùi mặc dù ta cũng chưa biết là ai nhưng cô nương ấy quả thật may mắn a”

Nàng cười khúc khích khi thấy hắn ném trả tú cầu, sự việc này xưa nay chưa hề có a, hầu như những người nhận hoặc chụp được tú cầu vui mừng còn không kịp nữa là còn Tuyết ca lại chẳng cần, ném trả lại cho người ta nữa chứ.

Bị hành động trả tú cầu không lường trước được này, Liễu Nhược sững người cầm tú nhưng rất nhanh liền hồi phục lại.

Tú bà thấy sự tình này không khỏi tiếc nuối nhưng Liễu Nhược ra hiệu cho bà ta tiến đến gần nàng.

- Mama, vị công tử đó con đã quyết, con chỉ gả cho hắn thôi. – Nàng ta nũng nịu kéo áo tú bà nói.

Tú bà hài lòng cười gian khi nghe lời này của con gái cưng.

- Haha không làm ta thất vọng, con ta thật có mắt nhìn nhưng mà…. –Bà ta ngập ngừng.

- Con biết huynh ấy đã trả tú cầu nên con phải ném lại nhưng con có cách, mama cứ làm theo con là được.

Nàng thì thầm to nhỏ vào tai tú bà, bà ta nghe xong gật đầu đồng ý và hai người cùng tiến đến chỗ hắn.

Tú bà nở nụ cười đon đả nói:

- Vị công tử này quá xuất chúng, hôm nay tiểu nữ ném tú cầu đã được công tử nhận và ném trả lại chứng tỏ công tử đã đồng ý hôn sự này, vậy giờ xin thỉnh công tử vào trong bàn chuyện hôn sự.

E thẹn đứng một bên cầm khăn tay, nàng ta thầm hài lòng vì tú bà đã làm rất tốt theo kế hoạch.

Song Như buồn cười trong lòng

“Biết Tuyết ca ta đã trả lại tú cầu chứng tỏ không chấp nhận hôn sự này mà cố tình lật lọng đổi trắng thay đen quả là xảo quyệt a”

Hắn vẫn lãnh đạm không nói gì.

Mục Lâm thấy vậy liền hiểu ý chủ tử, hắn biết rõ vương gia đã có công chúa Song Như trong lòng, làm sao có thể chấp nhận cô gái thanh lâu này được dù cô ta có là mỹ nhân đi chăng nữa. Tính vương gia, hắn biết rõ, chưa hề yêu ai nhưng một khi đã yêu thì nhấy kiến chung tình không bao giờ thay đổi. Nhìn thái độ lãnh đạm của chủ tử, hắn nói:

- Tú bà đây không nên nói vậy, chủ tử của ta đã trả tú cầu nghĩa là không chấp nhận hôn sự này nên thỉnh Liễu Nhược cô nương hãy chọn người khác đi.

Liễu Nhược nghe vậy không khỏi thất vọng, khẽ khóc thút thít kéo kéo tay áo tú bà.

Bà ta hiểu ý liền nói:

- Công tử không cần quyết định vội như vậy, có thể từ từ suy nghĩ mà, công tử có thể vào trong rồi nói chuyện không ạ?

Song Như nghe xong liền nói nhỏ vào tai vương gia Tĩnh Tuyết:

-Tuyết ca, mỹ nhân như vậy từ chối thật uổng a, hay l à cứ vào trong nói chuyện trước đi đã, sẵn đây tham quan luôn sau đó từ chối cũng không muộn mà chứ từ chối ngay ở đây e là sẽ làm mất thanh danh nữ tử của nàng ta oá.

Nữ tử cổ đại một khi đã bị một chuyện gì đó dù rất nhỏ làm ảnh hưởng đến thanh danh thì sẽ khó có thể gả cho ai được,

Hắn thật sự không muốn nhưng nữ oa nhi thay mặt nài nỉ như vậy, hắn không nỡ từ chối đành đồng ý.

- Được.

Tú bà cùng Nhu Nhã vui vẻ vô cùng như mở cờ trong bụng liền hướng hắn mời lên tầng trên nơi khuê phòng của Liễu Nhược.

Đang đi cùng hắn, Song Như chợt nhìn xuống dưới lầu.

Thu hút ánh nhìn của nàng là Nhu Nhã.

Nàng ấy đang cầm tỳ bà chuẩn bị rời khỏi vũ đài thì một nô tỳ đến thông báo có người muốn nàng ấy phục vụ đàn.

Nghe vậy nàng ấy liền mau chóng thu dọn rồi đi theo nô tỳ đó.

“ Chắc hẳn nàng ấy đi phục vụ khách, ta lại muốn nghe tài nghệ gảy đàn của nàng ta nữa chứ, thui đi theo nàng ta xem sao hihi”

Nàng dừng bước, tiến gần đến vương gia Tĩnh Tuyết nói:

- Tuyết ca, ta đi đây một chút nha. –Nàng tươi cười nói.

- Không được, sẽ bị lạc. –Hắn có phần không vui.

- Hix ta đâu phải trẻ con đâu, ta đi chút thui rùi sẽ vào trong này sau.

- Sớm trở lại.

- Ân hihi.

Rồi nàng chạy một mạch xuống lầu, nhẹ nhàng đi sau Nhu Nhã.

Theo chân nàng ấy, nàng đứng bên ngoài quan sát.

Căn phòng khá đẹp với bài trí đơn giản nhưng thanh nhã đúng như tên của nàng ấy. Toàn bộ căn phòng được phủ một màu thanh tươi mát mẻ.

Bên trong phòng đang có một nam tử ngồi chờ. Hắn đang nằm trên trường kỉ.

Hắn quả là một mỹ nam với nét đẹp yêu mị. Đôi mắt sắc bén nhìn Nhu Nhã khiến nàng ấy không khỏi sợ hãi. Nở nụ cười tà mị, hắn nói:

- Bắt đầu đi.

- Tiểu nữ xin mạn phép.

Rồi nàng ấy bước đến một chiếc ghế đối diện hắn và bắt đầu gãy đàn và hát.

Giọng hát thanh thuý ngân vang cùng với tiếng đàn êm dịu làm say lòng người khiến Song Như nhắm mắt lại, để tâm hồn mình thả vào trong lời hát cùng tiếng đàn của Nhu Nhã.

“Thật là một sự kết hợp tuyệt hảo”

- Tiểu nữ đã trình bày xong, nếu không còn gì dặn dò thì tiểu nữ xin mạn phép.

Khi Nhu Nhã nói xong, nàng đứng dậy chào hắn rồi đi.

Nhưng hắn chợt đứng dậy kéo cánh tay của nàng ấy lại khiến nàng ấy bất ngờ ngả vào người hắn.

Hắn cười tà mị rồi bế nàng ấy lên hướng giường tiến đến.

- Công…công tử, tiểu nữ bán nghệ không bán thân, xin người buông tiểu nữ xuống.

Giọng Nhu Nhã run run cùng sợ hãi vô cùng, cố gắng đẩy hắn ra nhưng sức nữ nhân yếu đuối không thể xoay chuyển tình thế thì một tiếng nói chợt vang lên.

- Dừng tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.