[Dịch]Nghịch Ngợm Tiểu Yêu

Chương 12 : Dự tiệc




- Chúng ta ăn thôi. –Song Như vui vẻ nói.

Cả ba bắt đầu ăn.

“Chẹp…đúng là quán lớn có khác, món ăn toàn ngon, rất vừa miệng a”

Nàng ăn uống rất tự nhiên nhưng không hề thô lỗ mà rất đáng yêu.

Khi trên cái miệng nhỏ nhắn của nàng vô tình bị dính thức ăn, hắn liền ôn nhu lấy khăn lau cho nàng.

Điều này làm nàng có phần sửng sốt nhưng cũng không nghĩ nhiều vì huynh ấy là ca ca của nàng nên chăm chút nàng một chút cũng là lẽ thường tình thôi.

Nàng quá ngây thơ để không thể hiểu được rằng hành động này không hề là của một người đại ca đối với tiểu muội mình.

Nàng ăn rất ngon miệng.

Hắn hầu như chỉ lo nhìn nàng ăn và chăm chút cho nàng là chủ yếu.

Việc này lọt vào mắt của Mục Lâm khiến mắt hắn muốn rớt ra ngoài. Nếu hắn không phải đã biết nhị vương gia có cảm tình với nàng từ trước thì không biết hắn chắc chắn tin mắt mình có vấn đề

Khi cả ba đã ăn xong thì tiểu nhị liền chạy đến:

- Tiểu nhị, chuẩn bị cho ta ba phòng đơn. –Nhị vương gia Tĩnh Tuyết nói.

- Dạ dạ, quý khách mời đi theo ta.

Rồi cả ba đi cùng tiểu nhị đến phòng của mình.

Theo thứ tự Song Như ở phòng đầu tiên đến nhị vương gia Tĩnh Tuyết và cuối cùng là phòng của Mục Lâm.

Sau khi đã ổn định phòng xong, Tĩnh Tuyết nói:

- Như nhi, có chuyện gì nhớ nói ta biết.

- Ân.

Rồi cả ba vào phòng.

Căn phòng của nàng khá đơn giản với một cái bàn tròn tiếp khách, một cái tủ gỗ và một chiếc giường khá rộng nhưng rất sạch sẽ, rất hợp ý nàng. Nàng không thích sự phức tạp hay cầu kì, chỉ cần đẹp, sạch và đơn giản là được.

Bước đến chiếc bàn, rót một chén trà, nàng khẽ nhấp và suy nghĩ

“Tối nay khách đến Liễu Nhã Lâu sẽ rất đông nhưng sẽ toàn là nam nhân, ta là nữ nhân thì hơi bất tiện đây, Để xem nào….À HA nghĩ ra rùi. Được quyết định vậy đi. Nghe nói Liễu Nhã Lâu là thamh lâu hào hoa nhất, nổi tiếng nhất kinh thành, nơi đó các cô nương đều như hoa như ngọc, giỏi ca múa, là thiên đường của nam nhân đồng thời cũng là thiên đường của bọn hắn. Ta muốn biết thực hư như thế nào?”

Nàng mỉm cười thích thú rồi đến giường ngủ.

Tối

- Oáp….ngủ ngon ghê.

Nàng thức dậy ngáp mấy cái rồi rời giường chạy qua phòng ca ca Tĩnh Tuyết.

- Cốc…Cốc…

Hắn mở cửa

- Như nhi, dậy rồi sao?

- Hi Tuyết ca, chúng ta đi dự tiệc thui. –Nàng hào hứng.

- Vào trong rồi nói.

- Ân.

Nàng bước vào.

Phòng hắn cũng không khác phòng nàng là mấy, chỉ khác về màu sắc, tông màu có vẻ tối hơn nhưng vẫn đẹp.

- Tuyết ca, kỷ viện là nơi dành cho nam nhân, ta là nữ nhân không phải là không thể vào nhưng hơi bất tiện nên ta nghĩ ta sẽ cải trang làm nô tỳ của huynh, huynh thấy sao?

Hắn hơi bất ngờ trước đề nghị này, để nàng giả làm nô tỳ của hắn sẽ ủy khuất cho nàng lắm nhưng làm như vậy có vẻ thích hợp nhất.

- Sao nàng không cải nam trang?

- Ta cũng đã nghĩ tới nhưng cải nam trang sẽ bị các cô nương thanh lâu bám lấy mà ta lại không thích mùi son phấn nồng nặc của các cô nương ấy nên chỉ có làm nô tỳ là không phải lo chuyện đó mà vẫn có thể vào kỷ viện được.

- Cũng được, vậy tùy ý nàng.

Nàng có ý nghĩ giống hắn. Hắn cũng không muốn các cô nương thanh lâu đó bám lấy nàng nhưng đó là vì hắn sợ nàng sẽ bị ô uế. Nàng là một bông huyết đơn tinh khiết, hắn không muốn nàng bị vấy bẩn bởi bất cứ thứ gì. Còn hắn cũng không hề muốn bước chân vào chốn thanh lâu nhưng vì nàng muốn nên hắn đành chấp thuận.

- Vậy ta về phòng chuẩn bị nhé.

Rồi nàng chạy về phòng thay một bộ y phục của nô tỳ do nàng tự chế, búi một lọn tóc nhỏ sang bên trái rồi cột hai bông huyết đơn vào.

Về phần trang điểm, nàng là người thích tự nhiên nên rất khi dùng đến phấn son dù khi là công chúa hay nô tỳ nên hôm nay nàng cũng không hề trang điểm mà vẫn để mặt mộc.

Dù không trang điểm nhưng nàng vẫn rất xinh xắn.

Chuẩn bi xong xuôi, cả ba xuất phát đến Liễu Nhã Lâu.

Nàng tung tăng vui vẻ đi trước để lại hai tên nam nhân đi sau.

“Hihi không biết thanh lâu nó ra làm sao nhỉ? Ở hiện đại có quán bar chắc cũng giống vậy nhưng mà ta chưa đến bar bao giờ, toàn xem phim thấy thui, ta ghét những nơi như vậy, ồn ào, dâm tục, nhảy nhót loạn xạ…chả ra sao. Thanh lâu tuy giống vậy nhưng không ồn ào như vậy và đang có chuyện zui làm sao ta nỡ bỏ lỡ được chứ”

Đã đến nơi.

Trước thanh lâu có một bảng hiệu thật to khắc chữ Liễu Nhã Lâu. Bên trong vô củng rộng lớn.

Trước cửa là những nữ tử thanh lâu ẻo lả, phấn son cầm khăn vẫy vẫy mời gọi khách làng chơi.

Các cô nương trag điểm xinh đẹp đứng nghênh đón khách. Những cô nương có vẻ là thành phần phụ trong thanh lâu này nhưng so với những cô nương thanh lâu bên cạnh thì Liễu Nhã lâu cao hơn hẳn.

“Qủa là thanh lâu nổi tiếng nhất kinh thành có khác, các cô nương đó đều rất trẻ đẹp” nàng thầm đánh giá

Nàng quay ra sau nói với hắn:

- Tuyết ca, chúng ta vào thôi.

- Như nhi, nhớ đi sát ta, không được chạy nhảy lung tung sẽ bị lạc.

- Hi ân.

Bước vào thanh lâu, không khí rất náo nhiệt vì lượng khách khá đông, đương nhiên nam nhân là chủ yếu, già trẻ đều có, bọn họ đang chờ hoa khôi số một tuyển phu quân, ai nấy đều phấn khởi và mong đợi mình sẽ được nàng chọn.

Nhị vương gia Tĩnh Tuyết bước vào, toàn bộ các cô nương ánh mắt sáng lên, trong đời bọn họ hắn chính là nam tử mỹ nhất mà họ gặp khiến họ như bắt được vàng liền lũ lượt chạy đến.

Trong mắt hắn hiện lên một tia thiếu kiên nhẫn cùng kiềm chế, trên người phát ra lãnh khí khiến các cô nương đang muốn chạy đến mồi chài liền rùng mình một cái, muốn tiến đến nghênh đón công tử anh tuấn bất phàm đó nhưng lại sợ lãnh khí trong đôi mắt kia.

Thấy sắc mặt hắn như vậy Song Như cũng không khỏi rùng mình, không ngờ đến hảo Tuyết ca có thể lãnh tuyệt đến như vậy nhưng nàng thích, rất thích là đằng khác, nàng càng tự hào vì có một ca ca tuyệt vời như hắn.

Các cô nương thanh lâu thấy vậy chỉ dám vây quanh cách xa vài thước, không dám tiến gần.

Thần sắc hờ hững, hắn không nhìn bọn họ một cái liền bước qua, các cô nương đó dù rất tiếc nuối nhưng tốt nhất là vẫn nên cách xa một chút.

Tú bà nhìn thấy hắn thì đon đả chạy tới:

- Ai nha…công tử thật tuấn mỹ khí chất thật bất phàm quả là mỹ nam đệ nhất đó nha. Thật quý hóa cho chỗ của ta quá. –Bà ta vừa nói vừa nở một nụ cười tươi rói.

Hắn vẫn lãnh đạm không nói gì.

Nhìn ra phía sau hắn, bà ta thấy Song Như, đôi mắt lập tức lóe sáng.

“Không ngờ lần đầu tiên ta mới thấy được một nữ nhân xinh đẹp như vậy, còn hơn cả Liễu Nhược nhiều phần. Dù không khuynh quốc khuynh thành nhưng lại có sức thu hút không ai bằng. Nhưng nàng ta đi theo vị công tử tuấn mỹ này và vận đồ có vẻ giống nô tỳ, thật đáng tiếc. Nếu nàng là người của ta thì quá là may mắn nhất, nàng sẽ là con gà đẻ trứng vàng cho ta, ta tha hồ ngồi mát ăn bát vàng hahaha”

Bà ta nhìn ngắm Song Như không chớp mắt, vẻ mặt mưu toan tính toán làm nàng thấy ớn lạnh.

“Ta đọc được trong mắt bà ta có sự toan tính, có phải chăng muốn ta trở thành người nơi này? Haha thú vị thật” nàng cười thầm

Thấy bà ta cứ nhìn công chúa Song Như, Mục Lâm nhận thấy vương gia đã có chuyển biến xấu, nếu chuyện này kéo dài lâu ắt xảy ra biến liền ho vào cái để đánh thức bà ta.

-Khụ….Khụ….

- Ách…công tử, vị cô nương này là? - Bà ta nghi ngại hỏi hắn.

Nàng nghe vậy nên trả lời thay vì nàng biết hắn không bao giờ dùng hai từ nô tỳ để nói nàng.

- A…ta là nô tỳ của công tử đây.

- Ra vậy nhưng mà nơi đây là thanh lâu, không thể cho….ách….à không có gì mời quý khách theo ta vào trong.

Nhận thấy hàn khí của hắn, bà ta đang nói bỗng cảm thấy lạnh sống lưng liền hiểu ý không dám hó hé nói thêm điều gì liền niềm nở dẫn đường.

Bà ta dẫn cả ba lên tầng trên, nơi dành cho những vị khách quý như quan lại, vương tôn công tử, những khách hạng sang thường xuyên lui tới.

Dù không biết hắn là ai nhưng quý khí cùng giác quan nghề nghiệp nhạy bén lâu năm của mình cho bà ta biết hắn không phải người tầm thường.

Hắn đến đây chắc cũng vì Liễu Nhược con cưng của bà thôi. Nếu Liễu Nhược gả cho hắn thì thật quá tốt rồi, bà ta chắc chắn sẽ nhận được nhiều tiền. Nghĩ đến tiền bà ta liền mừng húm.

- Công tử, xin mời ngồi.

Cả ba ngồi xuống hắn phất tay ý bảo bà ấy đi được rồi.

Thấy vậy bà ta liền chạy đi kêu người dọn đồ lên tiếp đãi.

Nàng nhìn ngắm xung quanh.

Số lượng khách ngày càng đông nhưng nơi này sức chứa rất lớn nên cũng không thành vấn đề. Điều này cho thấy cô nương Liễu Nhược này quả không tầm thường mới có thể lôi kéo nhiều nam nhân đến vậy.

Nhưng đúng là thanh lâu, không khí rất dâm tục cộng thêm mùi son phấn đậm đặc của nữ tử thanh lâu khiến nàng cảm thấy khó chịu nhưng cuộc vui không nên bỏ lỡ.

Về phần hắn, hắn cũng không khác nàng là mấy, rất không thích đến nơi này.

Khi khách nhân đã đến đông đủ thì tú bà Liễu Nhã Lâu cất tiếng nói:

- Thật là quý hóa cho Liễu Nhã lâu của ta được các quý khách dừng chân, không để cho mọi người đợi lâu, Liễu Nhược cô nương sẽ trình bày một điệu múa mới tập để ra mắt quý khách, xin mời thưởng thức.

Nói xong bà ta rời khỏi chính phòng, Liễu Nhược từ sau sa trướng bước ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.