"Truyền lệnh xuống!" Pháp Tôn đem ngón tay thon dài chậm rãi giơ lên trước mặt, nhẹ nhàng thổi thở ra một hơi, đem bột phấn còn sót lại trên bàn tay thổi bay sạch sẽ, thản nhiên nói: "Ta không hi vọng có người nói ra chữ không ổn... Hai chữ này, rất chói tai."
"Mệnh lệnh của ta, thì chỉ cần người chấp hành, mà không ai nói là không ổn. Nghe rõ chưa?"
"Dạ." Một vị chí tôn bát phẩm khác ở bên cạnh đã bị một màn này dọa đến nỗi sắc mặt trắng bệch, nghe vậy không dám thắc mắc gì, lập tức đi truyền lệnh.
Sau đó, liền có một đội người đi về phía ba người Gia Cát Thương Khung ở trong sân.
Tiếng chém giết lại vang lên một lần nữa.
Theo tiếng chém giết vang lên, Pháp Tôn lại nhắm hai mắt lại, khóe miệng vẫn mang theo một tia cười lạnh.
Ba nghìn người xông vào chiến trường, đánh với ba người đối phương, thoạt nhìn số lượng hai bên chênh nhau vô cùng, theo như lý thuyết, thì dùng người đè thì cũng có thể đè chết đối phương, nhưng trên thực tế, thực lực của hai bên lại chênh lệch cực kì lớn.
Điều kiện đầu tiên khi muốn đè chết đối phương là thực lực của hai bên phải gần ngang nhau, nhưng bây giờ thực lực hai bên lại giống như phái ra ba nghìn đứa nhỏ hai ba tuổi đi bao vây tấn công ba con cá voi bị trọng thương trên đại dương bao la.
Mặc dù cá voi đã trọng thương, nhưng chỉ cần nó còn có thể động đậy, thì chỉ cần nó tùy tiện xoay người một cái, thì sóng biển do nó tạo ra cũng đã đủ để bao phủ toàn bộ ba nghìn đứa nhỏ này!
Tình hình ở bên trong chiến trường lúc này, đúng là như thế.
Số người còn sống trong ba nghìn người càng ngày càng ít, chỉ trong chốc lát, đã một phần ba số người chết đi.
Mà ba người Gia Cát Thương Khung đang điên cuồng tàn sát như vậy, chẳng những không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại lại có cảm giác được nghỉ ngơi lấy lại sức, thực lực lại đang khôi phục từng tí một...
"Thế này quá đáng quá! Ta không đi!"
"Làm như thế này là để cho chúng ta đi chịu chết."
"Quá đáng quá rồi!"
"Pháp Tôn đại nhân điên rồi hay sao, sao lại ra mệnh lệnh ngu ngốc như vậy..."
...
Cuối cùng, ở trong đội ngũ của Chấp Pháp Giả, sau khi thấy ba nghìn người đầu tiên hoàn toàn chết sạch, lại một lần nữa có mệnh lệnh truyền xuống dưới, lập tức liền xuất hiện âm thanh phản đối.
Dù sao, không sợ chết cùng đi chịu chết là hai việc hoàn toàn khác nhau, ai cũng không muốn mình phải đi chịu chết cả.
"Người không tuân theo mệnh lệnh, giết sạch không tha!" Âm thanh lạnh lùng của Pháp Tôn truyền đến, ánh đao lóe lên, chỉ trong nháy mắt, đám người ồn ào phản đối đã bị giết chết sạch sẽ.
Nhưng mà, hành động này lại kích thích sự phản đối nhiều hơn nữa; có thêm càng nhiều người bắt đầu phản kháng, khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
Vẻ mặt Pháp Tôn trầm xuống, vẫ chỉ nói ra một chữ như cũ: "Giết!"
Trong nháy mắt, lại có thêm mấy nghìn người nữa té trên mặt đất.
Pháp Tôn chuyên quyền độc đoán, làm cho tất cả mọi người cảm thấy lạnh lẽo từ tận đáy lòng.
Pháp Tôn làm cho người ta cảm thấy một cảm giác quái dị, giống như nếu bọn họ không tuân theo mệnh lệnh, thì cho dù có giết sạch bọn họ cũng không sao cả.
Tuy rằng cảm giác có vẻ quái dị, nhưng cũng là sự thật đang diễn ra!
Dưới áp lực nặng nề như vậy, rốt cuộc lại có một đám người xông ra.
So với việc bị Pháp Tôn ra lệnh giết chết, không bằng dùng mạng đánh cược với ba người kia một lần, ba người kia vốn đã bị thương nặng, dùng mạng đánh cược một lần, thì còn có thể có đường sông, nhưng nếu dám chống lại Pháp Tôn, thì nhất định sẽ phải chết!
"Vì sao cao thủ từ chí tôn trở lên, không thể xuất chiến?" Bình Tiêu Vân vẫn ngồi ở phía đối diện Pháp Tôn, đã không nói câu nào trong vài ngày nay, đột nhiên mở miệng.
"Ba người kia cũng có thể được coi là anh hùng, nếu đã là anh hùng, thì nên có vài người chôn cùng." Pháp Tôn nói: "Bình lão không cần quan tâm, tuy rằng đó là kẻ địch, nhưng việc đó cũng không ảnh hưởng tới việc này, ta muốn cho bọn hắn một chút tôn trọng, chỉ như thế mà thôi."
Trên mặt Bình Tiêu Vân lộ ra một tia cười lạnh, nói giễu cợt: "Khi nãy đã có trăm vạn người chôn cùng, ngươi cảm thấy còn chưa đủ long trọng hay sao? Còn phải thiêm nhiều ít nữa? Ba nghìn? Ba vạn? Hay là nhiều hơn nữa?"
"Đó là chuyện của ta, ta quyết định sao là quyền của ta." Pháp Tôn nhìn Bình Tiêu Vân một cách thản nhiên: "Bình lão, chờ đến lúc người làm Pháp Tôn, thì chất vấn quyết định của ta cũng không muộn. Hình như bây giờ ngươi không có tư cách chất vấn quyết định của ta."
Bình Tiêu Vân cười thê lương: "Đúng là ta không có tư cách! Cho đến bây giờ, ngay cả linh hồn của ta cũng đã bị ngươi khống chế, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, việc ta ma hóa, rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể giải trừ? Phương pháp gì? Cái giá phải trả lớn cỡ nào!"
Pháp Tôn thản nhiên cười cười: "Ta thật sự xin lỗi, không có phương pháp, vĩnh viễn không thể giải trừ, thật sự tiếc nuối!"
Bình Tiêu Vân đột nhiên sửng sốt.
Bởi vì, hắn từ bên trong những lời này của Pháp Tôn, cảm thấy một tia tự trách thật lòng của Pháp Tôn.
Chút tình cảm ấy đáng ra không nên xuất hiện, nhưng ngay tại lúc này chính mình lại có cảm giác như thế.
Pháp Tôn giương mắt lên, nhìn Bình Tiêu Vân, thản nhiên nói: "Nếu cuối cùng ta chết đi... Linh hồn của ngươi sẽ mất đi sự khống chế, hoặc là hoàn toàn sa đọa thành ma, hoặc là có thể giữ lại một tia tỉnh táo cuối cùng... Khi đó nếu như ngươi vẫn có thể duy trì tia tỉnh táo cuối cùng kia, không muốn làm hại nhân gian, thì nên phế bỏ võ công của ngươi, như thế có thể sống an nhàn lúc tuổi già, đây là con đường duy nhất."
Bình Tiêu Vân nở nụ cười thê thảm, nói: "Cám ơn vì đã chỉ đường; nếu bây giờ ta tự bạo ngay tại chỗ, thì tỷ lệ xử lý được ngươi là bao nhiêu?"
Pháp Tôn mệt mỏi nói: "Không có chút kết quả nào. Bởi vì... Đẳng cấp giữa ta và ngươi, đã chênh lệch quá nhiều rồi. Cho dù ta cho phép ngươi tự bạo, thì cũng không thể làm nên chuyện gì, hi sinh vô ích mà thôi."
"Hiện giờ ta đã là Kim Thân Bất Hoại!" Trong ánh mắt Pháp Tôn lộ ra một tia băn khoăn cùng lo lắng, nhẹ giọng nói: "Ở trong thiên hạ này, chỉ có một người, một thanh kiếm, mới có cơ hội giết chết ta mà thôi."
Ánh mắt Bình Tiêu Vân sáng ngời, cắn răng quát: "Là Cửu Kiếp kiếm hay sao? Không ngờ ngươi còn đang lo lắng Cửu Kiếp kiếm sẽ giết ngươi, ha ha... Lão phu đột nhiên cảm thấy thật hả giận! Hoá ra vẫn có cách để đối phó ngươi!"
Pháp Tôn lắc đầu bật cười, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía chiến trường.
Trong lòng lặng yên nói: “Hoá ra thế gian đã không còn người hiểu ta, không có ai biết sự lo lắng, băn khoăn của ta. Hiện tại, điều ta lo lắng nhất là Cửu Kiếp kiếm cũng đã không thể giết chết ta nữa rồi... Mà chuyện này, các ngươi không biết.
Nếu chết, thì ta cũng chỉ có thể chết ở dưới Cửu Kiếp kiếm.
Trên chiến trường, trận chiến đấu quỷ dị kia còn đang tiếp tục, người chết cũng càng ngày càng nhiều.
Thế nhưng đối với việc này, Pháp Tôn hoàn toàn thờ ơ, dường như những kẻ chết đi chỉ là con kiến mà thôi.
Ở thời điểm đám người thứ ba xông lên bao vây tấn công, thì đám người Gia Cát Thương Khung cũng đã tới tình trạng nỏ mạnh hết đà, lung lay sắp đổ.
Sức người có hạn, dù sao đám người Gia Cát Thương Khung cũng không giống như cá voi trong biển rộng, đám võ giả đê giai bao vây tấn công bọn họ cũng không phải là đứa nhỏ vài tuổi, dù sao giết người thì vẫn phải dùng một chút sức lực, cơ thể bị thương nặng của bọn họ dần dần kiệt sức, cá voi tạo ra sóng lớn nhấn chìm kẻ khác, nhưng vẫn phải dao động thân thể có thể sinh ra sóng được, khi nó bị thương nặng tới một mức nào đó, thì việc lắc người cũng trở thành giấc mơ xa vời!
Tựu như tình huống lúc này của đám người Gia Cát Thương Khung!
Nhưng mà đúng lúc này, Dạ Trầm Trầm vốn đang đứng trên tường thành xem cuộc chiến, lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, rõ ràng lôi quang đã sắp kết thúc rồi, tuy rằng mây đen vẫn dày đặc như cũ, nhưng cái loại thiên địa oai đặc biệt ở trong đó cũng đã sắp biến mất
Đột nhiên, Dạ Trầm Trầm thét dài một tiếng: "Tất cả xông lên nào! Pháp Tôn, để cho toàn bộ người của ngươi xuất hiện đi!"
Hắn liền lướt đi, giống như như gió lốc bay xuống khỏi tường thành.
Lập tức, tất cả người Dạ gia, tất cả người giang hồ còn sót lại trong thành Trung Đô, đều biến phóng ra, đi theo phía sau Dạ Trầm Trầm, hướng thẳng về chiến trường.
Phía trước đã động viên xong, giờ phút này tất cả một lòng xông lên.
Trong mắt Pháp Tôn chợt lóe lên vẻ rét lạnh, nói thì thào: "Dạ Trầm Trầm, ngươi cũng được coi là một người đàn ông." Vung tay lên, quát: "Toàn bộ Chấp Pháp Giả tấn công! Yêu cầu chấm dứt chuyện này trong thời gian ngắn nhất!"
Tất cả Chấp Pháp Giả đang quan sát chiến trường, vừa nghe mệnh lệnh này của Pháp Tôn, liền dốc hết toàn bộ lực lượng phóng ra.
Hô một tiếng, nơi trú đóng của Chấp Pháp Giả vốn đông đúc, trong nháy mắt liền chỉ còn lại có hai người.
Pháp Tôn, Bình Tiêu Vân.
Bên phía Trung Đô, một con rồng dài phóng ra khỏi cửa thành, chậm rãi tiến tới.
Trên tường thành, Đệ Ngũ Khinh Nhu cùng Lăng Hàn Tuyết nhìn nhau thở dài, ý của Dạ Trầm Trầm rất rõ ràng.
Tình huống hiện tại đã dần sáng tỏ, lôi kiếp thăng giai của đám người Cửu Kiếp kiếm chủ đã sắp kết thúc rồi, một khi lôi kiếp chấm dứt, thì đồng nghĩa với việc sẽ có mười bốn vị cao thủ tuyệt thế đồng thời xuất hiện, tham dự trận chiến này.
Chỉ cần xem quy mô của lôi kiếp, thì có thể đoán được những cao thủ đón nhận lôi kiếp này, bất kể người nào đều sẽ có được năng lượng vượt ra khỏi cực hạn của thế giới này; cho nên chỉ cần những người này vừa xuất hiện, thì có khả năng xoay tình hình chiến đấu vô cùng lớn!
Trên lý thuyết, chỉ cần Dạ Trầm Trầm có thể đem cuộc chiến kéo dài cho đến lúc này, thì toàn bộ kết quả trận chiến sẽ thay đổi, Pháp Tôn cùng đại quân Chấp Pháp Giả cũng sẽ bước lên con đường thất bại và bị hủy diệt, hắn và người của Dạ gia hắn, mặc kệ thương vong nặng nề như thế nào, thì vẫn có thể giữ lại. Nhưng mà Dạ Trầm Trầm lại không muốn giữ lại như thế, cũng không phải khinh thường như vậy, mà là hắn thật sự không muốn nữa.
Càng không muốn được Cửu Kiếp kiếm chủ che chở mới có thể giữ lại.
Các huynh đệ của mình đều đã đi, hiện giờ tất cả các gia tộc cũng chỉ còn lại hai nhà cuối cùng, Dạ Trầm Trầm đã sớm mất đi ham muốn sống sót.
Ngoài ra, Dạ Trầm Trầm cũng không hi vọng để cho Lăng Mộ Dương nhìn thấy việc chính mình bỏ mình, sợ rằng Lăng Mộ Dương sẽ bị kích động.
Dù sao, trong các huynh đệ, cũng đã có một người đi tới Cửu Trọng Thiên Khuyết, trong các huynh đệ thì Lăng Mộ Dương là người duy nhất không thẹn với lương tâm. Mà những huynh đệ còn lại, đều có vô số tội lỗi...
Dạ Trầm Trầm gương mẫu dẫn đầu, giống như cơn gió xoáy vọt vào trận địa địch, hai tay vung kiếm, đầu người liên tiếp bay lên, tay đấm chân đá, chỉ trong nháy mắt, đã có mấy trăm người ở trước mặt hắn biến thành người bay.
Hắn cười dài một cách quái dị, trường kiếm trong tay bay múa, tay chân đồng thời hoạt động, trong ống tay áo rộng thùng thình, chợt hiện lên vô số ánh hào quang. Đây cũng là tuyệt kỹ gia truyền nổi tiếng của Dạ gia, Mạn Thiên Hàn Tinh.
Chiêu này chính là một trong những chiêu để giết địch quý báu nhất của Dạ gia, đối với người của Dạ gia mà nói, nếu không đụng phải cường địch, thì sẽ không dễ dàng sử dụng chiêu này. Nhưng vào giờ phút này, Dạ Trầm Trầm lại không hề cố kỵ dùng đến nó, thậm chí còn không lựa chọn đối thủ.
Hào quang lóe ra, đám người xung quanh ngã xuống, tiếng kêu thảm thiết rung trời vang lên, kéo dài không dứt.
Ba người Gia Cát Thương Khung vốn đã rơi vào tuyệt cảnh cảm thấy chấn động, Gia Cát Thương Khung có vài phần không dám tin kêu lên: "Đại ca! ?"
Thân pháp giống như gió xoáy của Dạ Trầm Trầm cũng không hề dừng lại, vọt thẳng tới trước mặt ba người, bước chân xoay tròn một cách, ở bên cạnh ba người đột nhiên xuất hiện một vòng sáng màu bạc, ở bên ngoài vòng sáng, trong phạm vi mười trượng xung quanh, tất cả kẻ địch đều ngã xuống giống như lúa bị gặt, tất cả đều là nhất đao lưỡng đoạn.