"Hôm nay, mấy huynh đệ chúng ta cùng nhau lên đường thôi!" Dạ Trầm Trầm đột nhiên cười thê thảm: "Trước khi chết, Thần Vũ nói không còn mặt mũi nào lên Thiên Khuyết gặp phụ thân, ta và ngươi há có thể tốt đẹp hơn Thần Vũ? Bây giờ mấy huynh đệ cùng xuống hoàng tiền, cùng nhau lên đường, đó mới khoái sự chân chính!"
Gia Cát Thương Khung đột nhiên cúi đầu xuống, thần sắc ảm đạm, lẩm bẩm: "Cùng đi cửu tuyền cũng tốt, năm đó chuyện một nhà Quân thúc thúc, đến nay vẫn còn như mồn một trước mắt... Cho dù chúng ta thật sự có thể chân chính lên Cửu Trọng Thiên Khuyết, có thể gặp được phụ thân, chúng ta phải nói với bọn họ thế nào? Sau khi nói ra, bọn phụ thân còn mặt mũi nào đi gặp Quân bá bá?"
"Nếu như chúng ta đã hổ thẹn, vậy dứt khoát chấm dứt luôn từ chúng ta đi, đừng để bọn họ vì chúng ta mà cảm thấy xấu hổ..."
Dạ Trầm Trầm, Thạch Bào Hao, Gia Cát Thương Khung ba người đều thở dài, không ngờ cùng mở miệng bùi ngùi nói: "Thật hâm mộ Lăng Mộ Dương và Lệ Xuân Ba..."
Ba người cùng cười khổ, không nói gì, nhất thời im lặng.
Chuyện năm đó, cũng chỉ có Lăng Mộ Dương và Lệ Xuân Ba hai người là không tham dự, những người còn lại, hoặc là trực tiếp hoặc là gián tiếp đều tham gia. Hiện giờ mới thật sự hối không kịp, chẳng biết làm sao...
"Vì sao phụ thân chúng ta có thể sinh tử không thay đổi, mà chúng ta lại thành như vậy...." Dạ Trầm Trầm cười khổ một tiếng, khoanh tay nặng nề nói: "Trước khi chết Thần Vũ từng nói, hôm nay ngửa mặt than huynh đệ, chỉ hận nhân sinh không quay về... Nhưng phụ thân chúng ta, có người nào yêu cầu quay về? Cho dù đến chết, cũng không bao giờ thở dài như vậy."
Gia Cát Thương Khung cười khổ: "Đại ca, cái này vốn bất đồng. Giữa hai thế hệ hoàn toàn không có góc độ, không gian nào có thể so sánh. Phụ thân chúng ta sinh tử không thay đổi, đó là bởi vì bọn họ đã cùng nhau trải qua quá nhiều chuyện, cùng nhau vượt qua bao nhiêu hoạn nạn. Cái gọi là tình nghĩa, đều được bồi dưỡng từng điểm từng điểm từ trong khốn cảnh. Chúng ta... nhân sinh chúng ta thật sự quá mức thuận lợi, chúng ta căn bản không biết cái gì gọi là gian nan, cái gì gọi là khốn cảnh, cái gì gọi là tình nghĩa chân chính."
"Nhân sinh chúng ta quá thuận lợi?" Dạ Trầm Trầm cùng Thạch Bào Hao nghe vậy, toàn thân đều chấn động.
"Những chuyện chúng ta cùng nhau trải qua thật sự quá ít, hơn nữa mục tiêu đều khác nhau. Trong lòng luôn luôn có tính toán của riêng mình, cho nên cho dù có tình cảm do phụ thân chúng ta để lại, cũng không thể hồn nhiên, một lòng như cũ."
"Bất quá, chúng ta coi như có một chút tình cảm chân chính, cho nên chúng ta cuối cùng còn có thể tỉnh ngộ... như vậy là rất tốt rồi, tuy rằng tỉnh ngộ đã hơi muộn."
Gia Cát Thương Khung nói: "Ngộ ra chính là ngộ ra rồi. Một khi ngộ ra, tuy chúng ta không thể anh liệt như phụ thân chúng ta, nhưng so với những kẻ đần độn cả đời cũng tốt hơn nhiều lắm."
Thạch Bào Hao cười lớn: "Không sai, có những người cả đời đến chết cũng không biết cái gì gọi là tình nghĩa. Trong mắt chỉ có lợi ích. Thậm chí có người kể chuyện trọng tình trọng nghĩa, những người này còn có thể dứt khoát phản bác, thế gian nào có tình nghĩa huynh đệ thật sự? Người như thế so với chúng ta càng thêm đáng thương, càng thêm đáng cười..."
"Không biết không có lỗi, nhưng ăn nói lung tung, bôi xấu cái tốt lại là thiên hạ đệ nhất đáng giận!" Dạ Trầm Trầm không nhịn được cũng cười khẽ: "Bất quá những người đó, đáng giận cũng không khác gì chúng ta. Một phần bởi vì chưa từng trải nghiệm, mà một phần cũng bởi vì không có cơ hội, không có năng lực này, so sánh ra, chúng ta càng đáng giận hơn bọn hắn, bởi vì chúng ta còn có phụ thân chúng ta truyền lại tình cảm..."
Ba người đều cười cay đắng, đối diện sinh tử, ba huynh đệ truyện trò vui vẻ, không ngờ có dáng vẻ hồn nhiên vong ngã, hoàn toàn không có cảm giác thê lương sắp bước lên hoàng tuyền lộ.
Ngoài thành, đại quân của Pháp Tôn trải qua ba trường đại chiến liên tiếp đã hao tổn rất nhiều, ít nhất cũng phải mất đi một phần ba quân số.
Lần lượt tử chiến, song phương trên cơ bản đều lấy mạng đổi mạng, liên quân cửu đại gia tộc cố nhiên toàn quân bị diệt, nhưng phe chấp pháp giả tổn thất cũng cực kỳ thảm liệt. Thật sự không thể nói tới một chữ thắng, cho dù là nói liên tục chiếm thượng phương cũng rất miễn cưỡng rồi.
Cơn mưa lớn trăm năm khó gặp một lần tuy đã nhỏ bớt, nhưng vẫn còn đang rơi xuống không ngừng.
Chiến trường lại được chấp pháp giả dọn sạch sẽ một lần nữa. Trừ một mùi máu tanh nồng đậm tới cực điểm ra, tựa như nơi này chưa từng phát sinh chiến đấu vậy.
Lại có vô số dầu hỏa được tưới lên đống thi thể, ngọn lửa lại một lần nữa vọt lên cao máy chục trượng trong màn mưa, sóng nhiệt hừng hực cuốn theo khói đen bay đầu trời, lại một lần bị mưa xua tan, nhuộm đen tất cả mặt đất phạm vi ngàn dặm...
Ngoài thành, đại quân chấp pháp giả cảm xúc có chút trầm lắng, cờ xí lúc trước từng bay ngập trời, giờ phút này bị mưa thấm ướt, giống như những con cá chết dài ngoẵng, mầm oặt rủ trên cột cờ, không có chút khí thế nào.
Thành viên chấp pháp giả chính nam đã bắt đầu chuẩn bị quyết chiến.
Hiển nhiên mọi người đều biết, xuất chiến trận tiếp theo, tất nhiên là Gia Cát gia tộc.
Thạch Bào Hao cười ha ha: "Gia Cát, Thạch gia cũng chỉ còn lại một mình lão huynh đệ ta thôi. Trận chiến này để ta chơi cùng các ngươi đi?"
Gia Cát Thương Khung cười lớn: "Hay lắm, hai huynh đệ chúng ta, cùng nhau lên đường, đi hoàng tuyền!"
Dạ Trầm Trầm thản nhiên nói: "Huynh đệ dắt tay cùng đi, há lại không có lễ biệt hoành tráng. Ta liền dùng một nửa chiến lực Đổng thị gia tộc, tiễn các ngươi lên đường!"
"Được! Hai người chúng ta nhận phần lễ vật này của Dạ đại ca!" Gia Cát Thương Khung và Thạch Bào Hao cùng nhau cười lớn, nói: "Hai người chúng ta nhất định phải cho Pháp Tôn chấn động, cho hắn biết rằng tất cả mọi chuyện, đều không phải nằm trong lòng bàn tay hắn."
Cũng vào lúc này, Pháp Tôn đối diện thật đúng là không hề yên lặng, giương mắt nhìn ra.
"Tiêu gia không còn, Trần gia không còn, DIệp gia cũng không còn. Lan gia sớm đã biến mất, Lăng gia chỉ còn một đống tro tàn. Thạch gia đã thành tử vực. hiện tại cũng chỉ còn lại Dạ gia và Gia Cát gia tộc thôi... Còn có Lăng gia Lăng Mộ Dương, Thạch gia Thạch Bào Hao..."
Trong mắt Pháp Tôn có nụ cười thản nhiên, nói: "Bên kia, chuẩn bị xong chưa?"
"Khởi bẩm Pháp Tôn, đã sớm chuẩn bị xong xuôi, chỉ cần chờ Pháp Tôn đại nhân hạ lệnh."
Pháp Tôn nhẹ giọng nói: "Nếu chuẩn bị xong, vậy bắt đầu đi."
"Vâng!"
Pháp Tôn lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía tường thành, giống như muốn nói gì đó, đột nhiên thần sắc khẽ chấn động, ngẩng phắt đầu nhìn về trời cao, giống như vừa nhìn thấy chuyện cực kỳ khó tin.
Không chỉ Pháp Tôn mà tất cả mọi người, vào giờ khắc này gần như đều thực hiện động tác như vậy.
Cơn mưa rơi đang rơi không ngừng trên bầu trời, vào giờ khắc này lại đột nhiên đình chỉ!
Tiếp đó, cuồng phong mãnh liệt cũng vù vù bốc lên. Ở trên không trung vô tận tựa hồ có một loại uy nghiêm vô tận, đang mạnh mẽ áp xuống.
Phong vân bát diện, đang cấp tốc hội tụ về phía này.
Tầng mây trên bầu trời càng lúc càng dày đặc, cuồng phong gào thét cũng càng ngày càng kịch liệt.
Sau đó, ở một nơi trong Trung Đô thành, đột nhiên có từng đạo từng đạo bạch quang mạnh mẽ phóng thẳng lên trời.
Tầng mây cực dày trên bầu trời cứ như vậy đột ngột tản ra. Mỗi một đạo bạch quang đều bị tầng mây dày đặc bao vây.
Sau khi hoàn toàn bao vây những đạo bạch quang kia, tầng mây kia bắt đầu chậm rãi xoay tròn.
Cỗ khí thế tựa như có thể hủy thiên diệt địa kia càng lúc càng trở nên rõ ràng.
Mọi người đếm, trước sau tổng cộng mười bốn đạo bạch quang phóng lên cao. Đại năng như vậy, lại có tới mười bốn đạo!
Tầng mây trên không trung dần dần tạo thành mười bốn vòng xoáy khổng lồ, chậm rãi chuyển động.
Bên trong điện quang chớp động, giống như vô số con ngân xà rực rỡ, không ngừng tung hoành trên không trung, như ẩn như hiện.
Pháp Tôn đứng phắt dậy, nhìn bầu trời, trên mặt thoáng lóe lên một tia chấn kinh rồi biến mất. hắn rõ ràng có thể cảm giác được, trong mười bốn đạo bạch quang kia, có ít nhất mấy đạo khí tức là mình quen thuộc.
Ngay sau đó, khóe miệng lại lộ ra một ý cười ẩn chứa đầy ý tứ.
"Có thể một lần nữa đề thăng tu vi vào thời khắc tối hậu, hơn nữa còn tăng tới cảnh giới như vậy, Cửu Kiếp kiếm chủ, ngươi coi như có thủ đoạn. Cửu kiếp truyền thuyết quả nhiên không phải hư. Thật sự không tệ..." Hắn xoay người, nói: "Kế hoạch bên kia, lập tức khởi động! Nhanh chóng hoàn thành chiến dịch này!"
"Vâng!"
Pháp Tôn nhìn một đám lốc xoáy cường đại, uy nghiêm mà quỷ dị trên bầu trời, ánh mắt thâm thúy, sau một hồi lâu mới nhàn nhạt nói: "Cửu Kiếp kiếm, chiến với ta một trận đi! Ta quá mong chờ trận chiến này rồi."
Trong khách sạn.
Phu thê Phong Vũ Nhu, Nguyệt Linh Tuyết, còn có Lăng Mộ Dương, thần sắc đều vô cùng nghiêm nghị.
Ba người đều cầm trường kiếm trong tay, đề phòng vạn phần. Trong hai ngày hai đêm qua, đã có mấy nhóm nhân mã muốn xống vào khách điếm này. Trong đó có một nhóm là gián điệp của chấp pháp giả muốn vào thám thính tin tức, nhừng càng có phần nhiều là bởi vì tò mò mà tới xem.
Không thể không nói, kẻ thiếu não trên đời này vẫn tương đối nhiều. Biết rõ người này mình không thể chọc vào, nhưng vẫn cố cắm đầu xông lên, cũng chỉ để thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ của mình mà thôi...
Dù sao, bọn Sở Dương đột phá, động tĩnh thật sự quá lớn.
Tuy tình huống cụ thể không ai nhìn thấy, nhưng cỗ khí tức cường đại tới cực điểm, trong phạm vi mấy chục dặm đều có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng.
"chấp pháp giả hiện giờ đã không còn ai tới rình mò rồi." Nguyệt Linh Tuyết có chút mệt mỏi. Hắn biết rất rõ, đám người Sở Dương đột phá lần này quan trọng cỡ nào, quả thực là một bước không dám rời, một lát thả lỏng cũng không dám.
Nếu quả thật để người ta xông vào, ảnh hưởng tới mười bốn người tu luyện...
Nguyệt Linh Tuyết thật sự không dám tưởng tượng nó sẽ có hậu quả gì. Chỉ nghĩ một chút thôi cũng đã đổ mồ hôi lạnh ra rồi.
Thần sắc Lăng Mộ Dương lại xen lẫn một vẻ bi thương.
Hắn cũng không động mảy may.
Tuy biết các huynh đệ của mình đang chiến đấu sinh tử ngoài kia, nhưng hắn cũng biết rõ ràng, lần đột phá đang diễn ra trong căn phong này, mới liên quan tới tương lai Cửu Trọng Thiên đại lục.
Mình đi, cũng chỉ có chết trận, có lẽ thống khoái một hồi, nhưng lại vô ích đối với đại cục.
Nhưng chỉ cần có thể đợi bọn Sở Dương xuất quan, lại đạt được cơ hội ngăn trở Pháp Tôn điên cuồng.
Đây dã là hi vọng cuối cùng, ký thác cuối cùng!
Trong lúc mọi người đang lo lắng chờ đợi, chợt nhìn thấy từng đạo từng đạo bạch quang bất ngờ từ trong phòng phóng vọt ra.
Hướng lên thiên không!
"Thành!" Nguyệt Linh Tuyết và Phong Vũ Nhu nhảy dựng lên.
"Thành?" Thanh âm Lăng Mộ Dương cũng có chút run rẩy, cảm thấy răng hai hàm trên dưới đều đang đánh nhau, thanh âm cũng thay đổi rất nhiều.
Ba người này, đều là lão quái vật vạn năm cả, xưa này đều nổi danh ổn trọng, nhưng giờ phút này, dường như tất cả ổn trọng của bọn họ đều biến mất, chỉ còn lại kích động và chấn kinh!
"Đây chắc chắn chính là cảnh giới 'Thiên nhân hợp nhất, bạch hồng quán nhật; thương khung lôi minh, đại địa đằng long' trong truyền thuyết rồi."