[Dịch] Ngạo Thế Cửu Trùng Thiên

Chương 985 : Tàn sát tới cùng




Cơ nhục trên mặt Dạ Trầm Trầm thoáng co giật, nói: "Thu Diệp, ngươi đi trước một bước, đại ca sẽ ở ngay sau ngươi!"

Diệp Thu Diệp cười ha ha, xoay người sải bước đi ra, quát: "Con cháu Diệp gia, theo ta xuất chiến! Binh mã bổn bộ, hiện tại đến phiên chúng ta rồi! Là nam nhi là hảo hán, hãy theo lão phu xuất trận tìm chết."

Diệp Thu Diệp vừa dứt lời.

Ầm một tiếng, trong Trung Đô thành, đám người giang hồ vốn đã tuyệt vọng trong lòng, trong phút chốc đã rào rào đứng lên, đồng thanh hô lớn: "Đến phiên chúng ta rồi! Xuất trận tìm chết! Liều mạng với đám chấp pháp giả chết tiệt kia!"

Diệp Thu Diệp nói vô cùng thẳng thắn.

Chính là xuất trận tìm chết! Chính là đi tìm chết!

Nhưng chính bởi nói trắng ra như vậy, vào lúc này, lại kích khởi lên khuyết khí trong lòng nam nhi giang hồ!

Nếu đã khó tránh khỏi cái chết, vậy hãy chết một cách lẫy lừng đi!

Thậm chí có không ít người vốn không thuộc trận doanh Diệp Thu Diệp, vào giờ khắc này cũng tự giác gia nhập vào.

"Chết thì chết chứ! Ai sợ ai!"

"chấp pháp giả có hai mắt, chúng ta cũng có một cái đầu!"

"Dưới háng chấp pháp giả có chim, trong đũng quần lão tử cũng có súng!"

"Thịt con mẹ nó! Liều mạng!"

Một hồi ồn ào náo động, giống như đang phát tiết tất cả tuyệt vọng trong lòng. Mọi người vung đao vung kiếm trong tay, hò hét xông ra khỏi thành.

Tuy đội hình hỗn loạn, nhưng tất cả mọi người đều khi thế nghiêm nghị, ngẩng đầu ưỡn ngực.

Nếu như còn sinh cơ, lão tử sẽ không chịu chết!

Nhưng nếu như xác định chết chắc, lão tử nhất định phải chết sao cho giống nam nhân!

Chiến đấu giằng co suốt một đêm đến sáng vẫn chưa dừng lại.

Suốt một ngày một đêm, toàn bộ Trung Đô thành không ngừng rung lên bần bật giống như gặp phải động đất. Tất cả phòng ốc đều đang lắc lư khiêu vũ, nhẹ nhàng lắc lư rất có quy luật, cũng không biết có tính là may mắn trong bất hạnh hay không, nhưng hiện tượng đổ sập là xuất hiện cực ít.

Cơn mưa lớn trăm năm khó gặp một lần kia hiện tại tuy đã nhỏ đi một chút, nhưng vẫn còn đang rơi, phảng phất có thể rơi vĩnh viễn.

Mà ngoài thành, liệt hỏa hừng hực cũng không hề có dấu hiệu dừng lại.

Không cần hoài nghi, thiêu đợt thứ nhất đương nhiên bị đưa đi rất xa, nhưng chỉ cần còn người chết, liệt hỏa thiêu đốt vẫn sẽ tiếp tục cháy. Liệt hỏa hừng hực, đang không ngừng cháy suốt ngày đêm.

Một mùi hương thịt nướng đặc biệt đương nhiên bay ra tứ phía, tràn ngập khắp mọi nơi.

Trong Trung Đô thành, nơi nào cũng có thể nhìn thấy người đang nôn mửa, bên này mới nôn xong, nhưng chỉ cần vừa ngửi thấy mùi lạ, lại sẽ tiếp tục nôn mửa.

Cho dù là người ngu ngốc, hay là người tin tức không linh thông, cũng có thể nhận ra thứ mùi này chính là đốt cháy vô số thi thể mà ra... Trong không gian vừa mưa lớn vừa tràn ngập khói đặc như vậy, thiêu đốt một ngày một đêm, rốt cuộc đã đốt bao nhiêu thi thể chứ?

Có lẽ không bao lâu sau, có lẽ ngay trong hôm nay, mình cũng sẽ biến thành một cái xác trong đống lửa đó.

Chỉ cần suy nghĩ một chút, cả người lại run rẩy, trong lòng không rét mà run.

Những người theo Diệp Thu Diệp xuất chiến sau một đêm kịch chiến, hiện tại đã ném vào liệt hỏa.

Kết thúc đợt chiến đấu thứ ba này, theo một tiếng nổ đinh tai nhức óc mà kết thúc. Trong ánh mắt bi thương của Dạ Trầm Trầm, Diệp Thu Diệp cũng tiếp bước Tiêu Thần Vũ, hóa thành tuyệt hưởng nhân gian giữa trận địa chấp pháp giả.

Nhưng đợt chấp pháp giả cùng tác chiến với hắn, cuối cùng có thể sống sót, cũng không đủ ba vạn người.

Sự ương ngạnh của Diệp Thu Diệp và thủ hạ, khiến cho tất cả chấp pháp giả đều mở rộng tầm mắt.

Rõ ràng thực lực chênh lệch như vậy, rõ ràng là địch mạnh ta yếu, nhưng dũng khí, nghị lực, ý chí chiến đấu của bọn hắn lại khiến người ta nhìn mà bái phục. Thực lực ta không bằng ngươi, vậy ta ôm ngươi cùng chết. Nếu không thể toàn thắng, vậy ta chỉ cầu tàn địch, không sợ cường địch. Thậm chí bọn hắn đã hoàn toàn dao độg được cán cân chiến thắng, nếu không phải song phương thực lực chênh lệch quá lớn, thắng bại cuối cùng thật đúng là khó mà nói trước được.

Nhìn thấy không tới ba vạn võ sĩ mang theo thương thế chồng chất rời khỏi chiến trường, người phe chấp pháp giả lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi. Trong lòng, một hơi lạnh lặng lẽ dâng lên.

Bỏ mình bốn mươi bảy vạn người!

Cũng chỉ còn lại ba vạn người sống sót, hơn nữa trong ba vạn người này, tuyệt đại đa số đều bị phế đi rồi! Cả đời nơi này khó có khả năng khôi phục lại trình độ thời kỳ đỉnh phong.

Rõ ràng là song phương mạnh yếu rõ ràng, cuối cùng lại có kết quả thảm liệt như thế.

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Pháp Tôn.

Giờ phút này, sắc mặt Pháp Tôn vẫn âm u như cũ, không có nửa điểm biểu tình, chỉ phất phất tay trực tiếp hạ lệnh: "Lập tức thu thập chiến trường, chờ đợi trận chiến tiếp theo. Ma đầu chưa diệt, chiến đấu không dừng!"

"Pháp Tôn đại nhân!" Có một vị chí tôn cao giai cầu xin nói: "Để cho các huynh đệ nghỉ ngơi một chút đi. Mọi người đều là thân thể huyết nhục, lại trải qua chém giết kịch liệt như vậy... Còn dầm mưa ở chỗ này hai ngày một đêm rồi..."

Pháp Tôn thản nhiên nói: "Ai mà không là thân thể huyết nhục? Có ai mà không phải chiến đấu suốt đêm? Có ai mà không phải dầm mưa dãi nắng? Chẳng lẽ chỉ có người của chúng ta sao? Các ngươi dựa vào cái gì mà được thoải mái như vậy?"

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng nhị gì hết. Quyết chiến không dừng, tàn sát đến cùng!" Pháp Tôn lạnh lùng hạ lệnh: "Kẻ nào tiếp tục dị nghị! Giết không tha!"

Tất cả câm như hến, tất cả mọi người đều không dám thêm gì nữa.

Pháp Tôn hiên tại đã tâm lạnh như sắt thép, bất luận kẻ nào cũng không thể dựa vào nhân tình mà thoát được.

Nhìn sắc mặt lạnh lẽo mà vô tình của Pháp Tôn, mọi người chỉ có tuân lệnh hành sự.

Ai cũng biết Pháp Tôn không phải đang nói đùa. Trước đó, khắp Cửu Trọng Thiên đại lục, chỉ trong vòng mười ngày ngắn ngủi đã có hai ngàn vạn vong hồn chết thảm, đã sớm chứng minh một điểm này rồi.

Pháp Tôn tuyệt đối nói được làm được, không nhân nhượng một chút nào.

Phe chấp pháp giả tuy đều là người ngựa mệt nhoài, nhưng dưới áp lực của đạo mệnh lệnh này, vẫn phái ra nhân thủ đi thu dọn chiến trường, tiếp tục thiêu hủy thi thể.

Pháp Tôn lại một lần nữa đưa ánh mắt nhìn về phía tường thành, trong lòng nghi hoặc trùng trùng: Sở Dương, ngươi thân là Cửu Kiếp kiếm chủ, trước mắt đã thời điểm tối hậu của ma kiếp họa thế rồi, vì sao đến giờ còn chưa hiện thân?

Sở Dương hiện tại rốt cuộc đang làm gì?

Tuy Sở Dương còn chưa xuất hiện, nhưng trong lòng Pháp Tôn vẫn có một loại trực giác: Cuối cùng có thể ngăn được sự điên cuồng của minh, chỉ có Sở Dương!

Có thể kết thúc mọi chuyện, cũng chỉ có Sở Dương.

Nhưng Pháp Tôn cũng mang theo chiến ý hừng hực, chính như lời hắn từng nói: Trận chiến với Cửu Kiếp kiếm chủ, tuyệt sẽ không hạ thủ lưu tình.

Sở Dương, nếu ngươi thất bại, không khác gì điếm ô cái danh hiệu Cửu Kiếp kiếm chủ vĩ đại này! Ta tuyệt sẽ không cho phép ngươi sống sót, bởi vì, chỉ cần một thất bại, ngươi sẽ không xứng có được ngôi vị ngang hàng với lão đại của ta, không có tư cach trở thành truyền kỳ!

Trên tường thành, vốn có thể nói là đầu người chi chít, nhưng hiện tại đã thưa thớt hơn rất nhiều.

Giờ phút này, cũng chỉ có Dạ Trầm Trầm, Gia Cát Thương Khung, Thạch Bào Hao ba người còn đứng ở nơi này. Mà biểu tình ba người này đều giống nhau, vô cùng phức tạp.

Trong đó còn ẩn chứa kiêu ngạo, bi thống, phẫn hận... còn có quyết tuyệt.

Thạch Bào Hao đột nhiên thở dài một tiếng, lấy từ trong người ra một chiếc bình ngọc, chậm rãi mở ra, cười ha hả, nói: "Mấy ngày trước, Cửu Kiếp kiếm chủ nhờ Đệ Ngũ Khinh Nhu tặng cho ta một viên Cửu Trọng đan. trong lòng lão phu băn khoăn trùng trùng, song phương mặc dù bởi vì nhiều lý do mà tạm thời kết thành đồng minh, nhưng thế đối lập giữa cửu đại gia tộc và cửu kiếp vẫn không hề thay đổi, nào có thể nhận nhân tình của địch nhân?"

"Từ nay về sau ân oán khó phân, làm việc thế nào? Cho nên một mực vẫn không dùng... Bất quá hôm nay đã là cuộc chiến báo thù, lão phu cũng không thể ý nhiều như vậy nữa. Nợ... thì nợ đi, dù sao kiếp này chắc cũng không còn cơ hộ trả lại nữa đâu. Cuối cùng lập trường cũng giống nhau, đều có chung địch nhân, hi vọng viên Cửu Trọng đan này có thể giúp lão phu giết thêm mấy tên địch nhân, để áy náy trong lòng vơi bớt một chút... ha ha... lừa người lừa mình thì ra là như vậy..."

Nói xong liền mở nắp, trong nháy mắt một thứ mùi thơm kỳ lạ bay ra, đã nuốt viên Cửu Trọng đan này xuống rồi.

Dạ Trầm Trầm miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói: "Cái gì mà lừa mình dối người chứ? Tin tưởng Cửu Kiếp kiếm cũng sẽ không để ý tới chút nhân tình của ngươi đâu. Ngươi cứ yên ngàn cái tâm đi. Lại nói, ta và ngươi sắp biến thành người chết rồi... người chết có phải trả nợ bao giờ..."

"Ha ha ha..." Thạch Bào Hao ngửa mặt lên trời cười lớn.

Gia Cát Thương Khung cười hắc hắc, nói: "Đại ca, kế tiếp, dường như đến phiên tiểu đệ báo thù rồi..."

Dạ Trầm Trầm ngửa mặt lên trời thở dài, nói: "Cửu đại gia tộc, hiển hách vạn năm, thì ra kỳ hạn vạn năm, quả là có định số... Giờ phút này, quả nhiên tới lúc nên bị diệt rồi. Chỉ có một điểm duy nhất không thể nghĩ tới, cũng tuyệt không tưởng tượng được, cửu đại gia tộc lần này không phải bị hủy trong tay cửu kiếp, mà là bị hủy trong tay Pháp Tôn. Không đúng, Pháp Tôn năm đó cũng là một trong cửu kiếp, cửu kiếp trí nang, thì ra cửu đại gia tộc không thể nào thoát khỏi tầng luân hồi này.... ha ha... Giờ khắc này, nói cái gì cũng có vẻ dư thừa, chẳng có chút ý nghĩa gì cả..."

Gia Cát Thương Khung mỉm cười nói: "Các huynh đệ lần lượt đi rồi. Hiện tại trừ ba người chúng ta ra, chỉ còn lại Lăng Mộ Dương đang ở chỗ Cửu Kiếp kiếm chủ. Vạn năm trước huynh đệ chín người, tỷ muội bảy người, hiện tại tỷ muội không còn, huynh đệ cũng chỉ còn lại bốn. Không biết bây giờ Mộ Dương có chịu coi chúng ta là huynh đệ hay không. Có huynh đệ như chúng ta, thật sự không phải chuyện vẻ vang gì."

Thạch Bào Hao muốn cười, lại cảm thấy sống mũi cay cay, cười không nổi, nói: "Mộ Dương ghét ác như thù, kỳ thực tâm địa lại rất mềm yếu, làm sao lại không coi chúng ta là huynh đệ, lại là huynh đệ sắp chết. Mà sớm muộn gì cũng phải chết, chết sớm hay muộn vài ngày có coi là chuyện gì, ngàn vạn lần đừng có kéo dài tới lúc Mộ Dương thật sự không thèm quan tâm tới đám huynh đệ chúng ta nữa. Nếu như vậy mới thật là xong rồi."

Ba người cùng cười lớn.

"Chỉ tiếc Trần Nghênh Phong hỗn trướng kia...." Trong mắt Dạ Trầm Trầm lộ ra một tia hận ý: "Tên hỗn trướng này, chết thì đằng nào cũng chết, không ngờ bôi tro vào mặt các huynh đệ. Thật sự là khiến lão phu hận chí cực!"

"Nhưng trừ tên hỗn trướng đó ra, đại bộ phận chúng ta vẫn không thẹn với uy danh tiên phụ!" Hai mắt Gia Cát Thương Khung tuy bi thống tới đỏ bừng, nhưng trên mặt lại tỏa ra một vầng quang huy trầm tĩnh.

"Vậy cũng đủ rồi!" Dạ Trầm Trầm cùng Thạch Bào Hao đều gật đầu đồng tình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.