Trần Nghênh Phong cười lạnh một tiếng, âm dương quái khí nói: "Còn có mấy tên huynh đệ của Cửu Kiếp kiếm chủ, đều là loại tiểu tử chưa ráo máu đầu. Đừng nói không có động tĩnh gì, cho dù có động tác, chẳng lẽ có thể đẩy lui ngàn vạn đại quân chấp pháp giả của Pháp Tôn hay sao? Cửu kiếp truyền thuyết cái gì chứ, ta nhổ vào!"
Tiêu Thần Vũ lạnh lùng nhìn Trần Nghênh Phong, nói: "Nghênh Phong, ngươi có phải cũng điên rồi không? Ngươi nói Sở Dương, hay đám huynh đệ của hắn, chúng ta mặc kệ. Nhưng bốn chữ truyền thuyết cửu kiếp này, người như ngươi có thể khinh nhờn sao?"
Những người còn lại đều trợn mắt nhìn.
Diệp Thu Diệp và Thạch Bào Hao gần như đã muốn xông lên đánh cho Trần Nghênh Phong một trận.
Truyền thuyết cửu kiếp, cũng bao gồm cả phụ thân bọn hắn. Trần Nghênh Phong vừa nói mấy câu đó, tuyệt đối khiến cho mọi người tức giận.
Dạ Trầm Trầm uy nghiêm nói: "Các ngươi không cần cãi lộn nữa. Bây giờ trở về, chuẩn bị phân chia lực lượng trong thành một chút, sau đó chúng ta triệu tập suất lĩnh cao thủ, sống hay chết cũng liều một trận tử chiến đi. Đến nước này rồi, không chiến thì chết, dốc sức chiến một trận còn tranh thủ được một tia sinh cơ."
Trần Nghênh Phong cười thảm một tiếng, cất bước đi trước, không hề quay đầu lại.
"Đây là phân bố đại khái của tất cả lực lượng trong thành... Ta đã phân bọn họ ra tám phương hướng, trước mắt chỉ còn thiếu một người lãnh đạo đắc lực mà thôi..."
Đệ Ngũ Khinh Nhu đưa ra một tờ giấy, trên đó viết rõ phân chia binh lực các nơi. Thậm chí, ngay cả trong một khu vực có bao nhiêu người, có thể hình thành bao nhiêu chiến lực, liên hệ ai, ai là thủ lĩnh, trong khu vực đó ai là người có uy vọng cao nhất, ai có sức ảnh hưởng nhất, ai có tài lực nhất...
Lập quân như vậy, lập đội như vậy mới có thể phát huy ra chiến lực mạnh nhất....
Đều có chú thích rõ ràng.
Trong lúc tất cả mọi người vẫn đang loạn như ruồi bọ không đầu, Đệ Ngũ Khinh Nhu không ngờ đã dựa vào thực lực mỏng manh của gia tộc mình, làm được tất cả những điều này. Công sức của hắn là vô cùng rõ ràng.
Phải biết rằng, trong thời gian ngắn như vậy, phân tích vũ lực thiên hạ, còn rõ ràng mạch lạc như vậy là chuyện khó khăn cỡ nào. Đệ Ngũ Khinh Nhu trong mấy ngày này, tuyệt đối không hề ngủ!
"Vất vả ngươi rồi! Đệ Ngũ gia chủ." Dạ Trầm Trầm nhận lấy, nhìn thoáng qua, nhưng cũng không nhịn được động dung.
Dạ gia là thế gia có thực lực bảo toàn hoàn chỉnh nhất trong các đại thế gia. Bọn hắn là địa đầu xà ở nơi này, vậy mà còn không có sách lược ứng đối. So sánh với Đệ Ngũ Khinh Nhu, quả thực là cao thấp thấy rõ.
Ngay cả Dạ Trầm Trầm, cũng không khỏi cảm thấy cực kỳ hổ thẹn trong lòng.
"Thời khắc sinh tử tồn vong, vì một đường sinh cơ, chỉ có thể tận lực mà thôi." Đệ Ngũ Khinh Nhu tiêu sái cười: "Tuy kết quả cuối cùng có lẽ vẫn sẽ lấy bi kịch để kết thúc, nhưng vô luận thế nào cũng không thể ngồi chờ chết. Tận tâm tận lực, chết mới không hối tiếc!"
"Đúng vậy! không thể ngồi chờ chết! Tận tâm tận lực, chết mới không hối tiếc!"
Dạ Trầm Trầm thoáng xuất thần, lặp lại một lần.
Tiếp đó, mấy vị lão tổ đều nhìn qua tờ giấy kia một lần, mang theo vẻ mặt ngưng trọng mà phi thân rời đi.
Hiện tại đã là lúc lửa sém lông mày, thời gian không đợi chúng ta. Nhất định phải lập tức triển khai hành động, hành động sớm một khắc, có lẽ còn có thêm một tia sinh cơ...
Đệ Ngũ Khinh Nhu rời đi, Dạ Trầm Trầm một mình một người, vẫn đứng ở đỉnh cao nhất, khoanh tay mà đứng, trên bầu trời cuồng phong gào thét, hất tung hắc y của Dạ Trầm Trầm, gần như muốn kéo hắn bay lên không tủng.
Một khí tức thê lương cô độc từ trên người hắn tỏa ra.
Đệ Ngũ Khinh Nhu chỉ nhìn thoáng qua rồi thở dài trong lòng. Chỉ cảm thấy trong lòng nặng trịch, hận không thể một cước đá Dạ Trầm Trầm xuống núi.
Bởi vì hắn đã nhìn ra: Dạ Trầm Trầm hiện tại đã tuyệt vọng!
Dạ Trầm Trầm cùng Dạ gia chính là nhà có thực lực cao nhất, bảo tồn hoàn chỉnh nhất bên phe liên quân thế gia, nhưng ngay cả hắn cũng tuyệt vọng rồi!
Tuy tâm quyết tử chiến một trận vẫn còn, nhưng niềm tin tất thướng trong lòng đã không có.
Dạ Trầm Trầm, chính là người có uy vọng và thân phận cao nhất trong cửu đại gia tộc...
Đi theo một vị thống soái hoàn toàn không có niềm tin đối với trận chiến sắp tới..
Cuộc chiến này còn đánh như thế nào.
Kết quả trận chiến này dùng mông nghĩ cũng biết.
Đệ Ngũ Khinh Nhu thở dài không thanh âm, chạy xuống núi như lưu tinh, tiến vào trong Trung Đô thành.
Hiện tại hắn chỉ muốn gặp Sở Dương. Hắn thật sự muốn hỏi một câu. Sở Dương, Cửu Kiếp kiếm chủ, ngài còn biện pháp nào không?
Mà quan trọng là Đệ Ngũ Khinh Nhu tuyệt đối tin tưởng một điểm. Cho dù Dạ gia buông tay, Dạ Trầm Trầm buông tay, tất cả thiên hạ buông tay, nhưng Sở Dương tuyệt đối sẽ không buông bỏ!
Đối với điểm này, Đệ Ngũ Khinh Nhu chưa bao giờ từng hoài nghi, tin tưởng vững chắc.
Truyền thuyết cửu kiếp, cho tới bây giờ vẫn là truyền thuyết. Cái gọi là truyền thuyết, đều là sáng tạo kỳ tích trong tuyệt địa, không có khả năng.
Lúc trước, khi Sở Dương tới Thiết Vân quốc, tình huống chẳng phải cũng như thế này sao? Mà Thiết Vân ngày đó chính là Trung Đô hiện tại.
Mà Pháp Tôn hiện tại, cũng không khác gì mình lúc đó lãnh đạo Đại Triệu.
Tình thế hơn kiếm, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Tất cả mọi người đều cho rằng Thiết Vân tất bại vô nghi, tin tưởng đổi lại là một người khác, chỉ sợ vị tất đã có bao nhiêu tin tưởng, nói không chừng đã sớm buông tay rồi. Nhưng Sở Dương lại đột nhiên nhảy ra, cường ngạnh xoay chuyển tất cả.
Chiến thắng một cuộc chiến vốn không có khả năng chiến thắng.
Đối với tinh thần cố chấp, tuyệt đối không bỏ qua bất cứ hội nào này, Đệ Ngũ Khinh Nhu bội phục vô hạn.
Đều tự hỏi trong lòng, nếu đổi lại là mình ở vị trí của Sở Dương, đừng nói tới cuối cùng có thể xoay chuyển tình thế, ngay cả tâm tự đấu tranh chỉ sợ cũng không có nữa là..
Cho nên Đệ Ngũ Khinh Nhu lần xuống núi, liền đi thẳng tới nơi Sở Dương trú chân.
Nói thật, Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng rất muốn tới xem Sở kiếm chủ lần này sẽ đối đáp thế nào, còn có kế hoạch ra sao... Liệu hắn có thể chỉ ra một đường hi vọng không?
Lui một vạn bước mà nói, cho dù không hi vọng đi nữa, có thể chết cùng Cửu Kiếp kiếm chủ một chỗ... Đệ Ngũ Khinh Nhu cảm thấy mình cũng chẳng còn gì để tiếc nuối nữa rồi.
Giây lát, đã tới khách sạn.
Lăng Mộ Dương đích thân đảm nhiệm thủ vệ, bộ dáng nghiêm nghị, trực tiếp dọa cho Đệ Ngũ Khinh Nhu hoảng sợ.
Trời đất của ta ơi.
Vị Sở kiếm chủ này cũng quá có kiêu ngạo đi. Không ngờ để lão tổ tông Lăng gia đích thân coi cửa?
"Ngươi tìm Sở Dương? hắn đang bế quan." Lăng Mộ Dương nói: "Lão phu hộ pháp ở nơi này, ánh mắt ngươi là ý gì? Coi lão phu là gác cửa hả?"
Nhìn thấy bộ dáng giống như gặp quỷ của Đệ Ngũ Khinh Nhu, trong lòng Lăng Mộ Dương vừa bực mình vừa buồn cười.
"Bế quan vào lúc này?" Trong lòng Đệ Ngũ Khinh Nhu vui vẻ, biểu tình trên mặt hắn vừa rồi đương nhiên là giả vờ. Nhìn thấy Lăng Mộ Dương thủ vệ, nếu không lộ ra vẻ kinh ngạc, chỉ sợ vị lão tổ tông Lăng gia này lại càng thêm tức giận.
Lập tức nghĩ tới, Sở Dương sớm không bế quan, muộn không bế quan, lại bế quan đúng lúc này, tuyệt đối là chuyện tốt, lập tức lại hỏi: "Sở kiếm chủ đã bế quan mấy ngày rồi?"
"Hai ngày hai đêm rồi." Ấn tượng của Lăng Mộ Dương về Đệ Ngũ Khinh Nhu vẫn rất tốt. Trong mắt hắn, cửu đại gia tộc chẳng mấy có mấy người làm được việc, nhưng Đệ Ngũ Khinh Nhu tuyệt đối là một người có tài năng.
Tuy tu vi hiện tại hơi thấp một chút, nhưng tâm cơ của hắn quả thật là thiên hạ vô song.
"Hai ngày? Bế quan hai ngày là tốt rồi." Đệ Ngũ Khinh Nhu thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói từ đáy lòng: "Thời gian càng dài càng tốt. Chỉ cần xuất quan trước khi chấp pháp giả tấn công là được."
Lăng Mộ Dương có chút kinh ngạc vì phản ứng của Đệ Ngũ Khinh Nhu.
Niềm tin Đệ Ngũ Khinh Nhu đặt vào Sở Dương không khỏi quá lớn đi? Hình như ngay cả mình cũng không tin tưởng bằng hắn.
"Nếu Sở Dương bế quan. Ta đi tìm Mạc Thiên Cơ tâm sự, chúng ta coi như là lão bằng hữu rồi." Đệ Ngũ Khinh Nhu cười nói.
"Mạc Thiên Cơ? Mạc Thiên Cơ cũng đang bế quan. Bọn họ bế quan với nhau." Lăng Mộ Dương trợn trừng mắt: "Bế quan có cửu kiếp huynh đệ, có thầy trò Vũ Tuyệt Thành, còn có Thánh Vương Tam Tinh thánh tộc... tên là Đàm Đàm, sư đệ Sở Dương."
"Bọn họ cùng nhau bế quan? Thật sao? Vậy chứng tỏ sự tình có chuyển cơ rồi. Chuyện tốt...." Đệ Ngũ Khinh Nhu hoàn toàn hưng phấn rồi.
Trong nguy cơ đột nhiên xuất hiện chuyển cơ, Đệ Ngũ Khinh Nhu dứt khoát không đi nữa, ngồi luôn ở chỗ này, lấy ra một chút thức ăn, cùng Lăng Mộ Dương đối ẩm.
HIện tại quan trọng nhất, thủy chung vẫn là ở nơi này. Chỉ cần bên Sở Dương có thể chống đỡ, Cửu Trọng Thiên đại lục này cuối cùng nhất định không sao cả.
Về phần ngàn vạn cao thủ giang hồ trong Trung Đô thành, còn có tàn quân của các đại gia tộc, ở trong mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu, vẫn chỉ là vật hi sinh mà thôi.
Nếu Pháp Tôn muốn tiêu diệt, vậy cứ tiêu diệt đi.
Có lẽ không thể tiêu diệt Cửu Kiếp kiếm chủ, nhưng tiêu diệt người khác, đối với thực lực của chấp pháp giả và Pháp Tôn hiện giờ mà nói, căn bản không hề có áp lực.
"Mấy người Dạ Trầm Trầm hiện giờ đang làm gì?" Lăng Mộ Dương hỏi.
"Bọn họ đang chuẩn bị chiến tranh." Đệ Ngũ Khinh Nhu vẫn rất tôn kính vị lão tổ tông Lăng gia này, cung kính hồi đáp.
"Chuẩn bị chiến tranh?" Trong mắt Lăng Mộ Dương ẩn ước lóe lên một tia buồn bã, lại hừ một tiếng, nói: "Một đám vong ân phụ nghĩa, tầm nhìn hạn hẹp... Cho dù chuẩn bị chiến tranh thì có ích gì! Ôm hi vọng may mắn sao?"
Mắng xong, còn không đợi Đệ Ngũ Khinh Nhu trả lời, chính hắn đã thở dài một tiếng.
"haiz... trận chiến này... đánh tới cùng, nào còn ai đúng ai sai, thủy chung đều là lão huynh đệ gần vạn năm rồi..."
Đệ Ngũ Khinh Nhu biết tâm tình hắn hiện giờ phức tạp, chỉ cười và cùng hắn uống rượu, không nói gì cả.
Lăng Mộ Dương thở dài than dài.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Trung Đô thành sớm đã thần hồn nát thần tính, trông gà hóa cuốc.
Chủ lực phe chấp pháp giả còn chưa tới, nhưng người trong thành đã rõ ràng cảm nhận được, tựa hồ từ bốn phương tám hướng, có vô số áp lực cường đại đang ập về phía Trung Đô.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều có cảm giác áp lực trầm trọng không thở nổi.
Được các đại gia tộc kêu gọi, lần này, đám cao thủ giang hồ dứt khoát gia nhập chiến cuộc chiếm cứ đại đa số. Chỉ có một phần rất ít kẻ muốn quan sát biến hóa phía sau. Nhưng đám người này lại bị Dạ Trầm Trầm ra lệnh một tiếng, nháy mắt đã biến thành mấy chục vạn thi thể.
Hóa thi phấn rào rào ném tới, tất cả cùng biến thành một làn khói nhẹ.