[Dịch] Ngạo Thế Cửu Trùng Thiên

Chương 963 : Đoạn tuyệt




"Đa tạ Cửu Kiếp kiếm chủ đại nhân cứu mạng." Cao thủ dẫn đội của Dạ gia toàn thân đều là vết thương, ánh mắt nhìn Sở Dương phức tạp vô cùng.

Đám người bọn họ chính là nhân thủ Dạ gia bên ngoài, một đường gấp rút trở về tổng cộng hơn ba trăm người. Trải qua trận chém giết này, hiện tại còn sống không ngờ còn chưa tới ba mươi. Nếu không phải Sở Dương đuổi tới đúng lúc, chỉ sợ bọn họ cũng biến thành một cái xác trôi nổi trên sông rồi. Không ai có thể may mắn thoát chết...

Mà thật ra, bọn họ nhận được mệnh lệnh từ mười ngày trước, quay trở về kỳ thật chính là để đối phó Cửu Kiếp kiếm chủ. Nhưng lần này, trong lúc sinh tử quan đầu lại được Cửu Kiếp kiếm chủ cứu mạng, cái này cũng thật quá...!

Mặc dù nửa đường đã biết chuyện có biến hóa lớn, nhưng chân chính trải nghiệm, trong lòng vẫn như ngũ vị tạp trần.

"Các ngươi nhanh trở về đi, nếu dọc đường nhìn thấy thi thể gì thì hãy xử lý sạch sẽ. Có thể chôn thì chôn kỹ. Thế nào cũng đừng ném thi thể xuống sông. Cái này nhất định phải nhớ kỹ." Sở Dương phất phất tay, lập tức bay đi không hề quay đầu lại.

Dọc đường đi, trước sau đã gặp được mấy hồi chém giết, nhưng tất cả nhân thủ phe chấp pháp giả, chỉ cần vừa nhìn thấy Sở Dương là lập tức rút lui, tuyệt đối không chính diện giao thủ.

Tìm kiếm địa điểm khác, tiếp tục hạ thủ.

Về phần chạy không thoát, hoặc là bị Sở Dương bắt được, đều dứt khoát tự sát, cùng đi hoàng tuyền!

Sở Dương một đường bôn ba, đương nhiên là bắt giết được không ít chấp pháp giả, nhưng đối diện với đại thế thiên hạ, một mình hắn chỉ như muối bỏ biển, không lay động được đại cục...

Thật sự phát sầu a!

Tiếp đó, phía sau đột nhiên truyền tới tiếng xé gió vù vù, Vũ Tuyệt Thành bạch y bồng bềnh đã lăng không mà đến.

"Thi thể đã xử lý được phần lớn, nhưng chỗ thi thể không nằm trong tầm mắt, thì thật sự nằm ngoài tầm với của chúng ta rồi." Vũ Tuyệt Thành thở dài một tiếng: "Điên cuồng như thế... Pháp Tôn tuyệt đối phát điên rồi. Hắn làm sao lại hạ thủ được? Thật không biết rốt cuộc hắn nghĩ cái gì."

Khuôn mặt Sở Nhạc Nhi trắng bệch, ôm bụng nôn mửa một bên.

Dù sao nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương, tuy thiên phú, tâm trí hơn xa người thường, nhưng đột nhiên nhìn thấy nhiều thi thể như vậy, hơn nữa còn phải đích tay xử lý nhiều như vậy... Sở Nhạc Nhi đã sớm không chịu nổi nữa rồi.

Nếu không nhìn thấy Sở Dương còn đỡ một chút, nhưng vừa nhìn thấy ca ca mình ở chỗ này, lập tức một cảm giác dựa dẫm nảy lên trong lòng, rốt cuộc không nhịn được cảm giác buồn nôn trong lòng, lập tức nôn thốc nôn tháo.

Sở Dương vừa nhẹ nhàng vỗ lưng cho Sở Nhạc Nhi, vừa nói với Vũ Tuyệt Thành: "Sự tình đã diễn biến tới mức này, cũng chỉ có thuận theo mà xem kỳ biến. Phải làm phiền Vũ tiền bối nhiều hơn rồi."

"Cửu kiếp vệ thế, vốn là chuyện nghĩa bất dung từ. Cho dù hiện giờ đã khác xưa, nhưng lòng ta vẫn như trước." Vũ Tuyệt Thành xúc động nói.

Tiếp đó thương tiếc nhìn Sở Nhạc Nhi, Vũ Tuyệt Thành nói: "Chuyện này để mình lão phu hoàn thành đi. Hạ du đã có người của Dạ gia đang dùng hóa thi phấn xử lý thi thể. Để Nhạc Nhi nghỉ ngơi một hồi. Nàng thủy chung vẫn là tiểu cô nương, cho dù không có nàng giúp đỡ, cũng không trì hoãn quá nhiều thời gian..."

"Không, ta muốn đi! Sở Nhạc Nhi quật cường nói, mặc dù tiểu cô nương giờ phút này đã nôn tới mềm cả người, hoàn toàn dựa vào người Sở Dương mới có thể đứng vững, nhưng vẫn kiên trì muốn tham gia hành động.

"Tiền bối, ta thấy cứ để Nhạc Nhi đi đi." Sở Nhạc Nhi có chút đau lòng, nhưng vẫn kiên quyết nói: "Đều là giang hồ nữ nhi... việc này, sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Bây giờ đang là lúc ma kiếp, bất cứ một chút trợ lực nào cũng quan trọng. Tin tưởng trợ lực của Nhạc Nhi tuyệt đối không thể bỏ qua..."

Vũ Tuyệt Thành thở dài một tiếng. Là sư phụ Sở Nhạc Nhi, hắn làm sao không biết năng lực của đồ đệ mình. Nhưng giờ phút này vẫn không đành lòng để tiểu nha đầu này đối diện với cảnh tượng quá tàn khốc như thế.

"Tuy Pháp Tôn quyết định phải thanh tẩy toàn bộ Cửu Trọng Thiên, nhưng ý định ban đầu của hắn còn không chưa đến mức hủy diệt cả Cửu Trọng Thiên này. Sở dĩ hắn ra lệnh chỉ giết người, không xử lý thi thể, chỉ sợ mục đích lớn nhất chính là lợi dụng chuyện này, khiến chúng ta bó chân bó tay. Hiện tại, xem ra chiêu này của hắn hiệu quá phi thường rõ rệt."

Sở Dương nói: "Bởi vì một chiêu này, chúng không thể không làm theo ý hắn. Nếu không, nhiều nhất là ba ngày, ôm dịch sẽ bạo phát. Một khi ôn dịch xuất hiện, trong mấy ngày có thể càn quét khắp đại lục... Nếu như toàn bộ Cửu Trọng Thiên đều rơi ôn dịch quy mô lớn, đây mới thật sự là ngày tận thế... Khi đó, tất cả mới chân chính kết thúc...."

"Đúng vậy, chính bởi vì biết rõ điểm này, mới khiến cho người ta càng uất nghẹn." Trong mắt Vũ Tuyệt Thành bốc lên lửa giận, pha lẫn một chút tiếc hận: "Sở dĩ hắn tập trung tất cả thi thể ở Tồn Hồn giang, cũng chỉnh bởi vì nguyên nhân này. Như vậy càng khiến chúng ta dễ dàng thu dọn... Tên hỗn đản này đúng là nghĩ tới tất cả mọi chuyện. Tâm trí như vậy, lão phu tự hỏi cũng không làm được. Thật con mẹ nó không hổ là cửu kiếp trí nang năm đó. lão phu không thể không cho hắn một chữ 'phục'."

Hắn người cùng thở dài.

"Vừa rồi mới nhận được tin tức mới nhất. Cửu đại gia tộc đã truyền ra mệnh lệnh, tất cả thế lực phụ thuộc cửu đại gia tộc, một phương diện phải ngăn chấp pháp giả làm ác, một phương diện kêu gọi thiên hạ, xử lý thi thể. Mà phe chấp pháp giả, hoàn toàn không thèm để ý tới thi thể người chết..."

"Tin tức này không thể nghi ngờ càng thêm bại lộ mục đích của Pháp Tôn."

"Chỉ là, tuy mục đích ban đầu đã hoàn toàn bại lộ rồi, nhưng đối với hắn mà nói nửa điểm cũng không có tác dụng... Đây sớm không còn là âm mưu, mà đã biến thành dương mưu rồi. Dương mưu mà chúng ta không thể không đón đỡ..." Sở Dương giáng một quyền xuống mặt đất.

Không thể không nói, Pháp Tôn chơi bài ngửa như vậy, ngược lại còn càng thêm khó lòng đối phó, thậm chí là không cách nào đối phó. Chỉ có thể bị động đối ứng.

Quả thực chính là, Pháp Tôn muốn ngươi làm gì, ngươi phải làm cái đó!

Người kinh tài tuyệt diễm như vậy, một khi làm ác thì thật sự khó lòng phòng bị, thậm chí còn phải giúp hắn hành động, không giúp không được.

Bởi vì cho dù ngăn cản cũng là trợ giúp!

Đây mới là chỗ khiến người ta cực kỳ đau đầu.

Ba người thương nghị một hồi, coi như nghỉ ngơi một lát, tiếp đó lại mỗi người một ngả. Lần này Sở Nhạc Nhi lại muốn một mình hành động. Dù sao diện tích quá lớn, có thêm một phương hành động là có thể tiết kiệm được rất nhiều khí lực.

Về phương thế lực khác, nhân thủ phe cửu đại gia tộc cũng bắt đầu xuất động xử lý thi thể tứ phía, nhưng tuyệt đại bộ phận cao thủ vẫn còn đang tụ tập...

Thiên hạ khắp nơi đều là khói lửa.

Đám người Cố Độc Hành chia làm chín phương hướng, một đường trùng kích ra ngoài. Vừa xử lý thi thể phòng ngừa ôn dịch xuất hiện, vừa tìm kiếm tung tích cao tầng chấp pháp giả. Nhưng tình huống gặp phải cũng không khác đám người Sở Dương lắm.

Chỉ cần người trong cửu kiếp vừa xuất hiện, nhân thủ phe chấp pháp giả lập tức rút lui.

Cho dù lưu lại được mấy người thì những người còn lại đều nháy mắt biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

Về phần những chấp pháp giả bị bắt, biết chạy trốn vô vọng, đều đồng loạt tự sát mà chết. Thậm chí ngay cả cơ hội hỏi một câu cũng không có, Chỉ dứt khoát như vậy.

Chuyện này thật sự khiến đám người Cố Độc Hành vừa nghẹn khuất, vừa bị đè nén, vừa khổ sở, lại vừa tiếc hận.

Giang hồ hiện giờ đã cực kỳ hỗn loạn rồi.

Trung Đô thành bắc, bên cạnh quan đạo.

Đúng là bên cạnh cánh rừng mà Sở Dương giao thủ với Dạ Túy lúc trước.

Nguyệt Linh Tuyết một thân bạch y thắng tuyết giờ phút này đã sớm không còn vẻ tiêu sái tuấn dật bình thường. Vẻ mặt giận dữ chặn hơn mười vị chấp pháp giả: "Nói! Pháp Tôn đang ở nơi nào!"

Ở trước mặt hắn, hơn mười vị cao thủ chấp pháp giả bị khí thế mãnh liệt của hắn ép cho không dám nhúc nhích.

Nguyệt Linh Tuyết vẫn vạn năm không thật sự cuồng nộ như thế. Giờ khắc này nổi giân, uy thế thật là kinh thiên động địa!

Vị chấp pháp giả cầm đầu cười thảm một tiếng: "Nguyệt tôn giả, cái này, ngài thật sự không nên hỏi ta. chấp pháp giả chúng ta là tổ chức gì, ngài làm sao không biết. Pháp Tôn đại nhân là ai? Ngài cũng không thể không biết. Ngài hỏi ta cũng phí công, cần gì phải lãng phí khí lực, cho ta thống khoái đi. Không cần lãng phí thời gian, cũng không cần trì hoãn ta ra đi."

Ba!

Nguyệt Linh Tuyết một chưởng tát vào mặt hắn, cuồng nộ nói: "Tên hỗn đản đó vì sao lại hạ quyết điên rồ mất trí đó? Vì sao? Nói cho ta biết!"

Người nọ cười hắc hắc, nói: "Nguyệt tôn giả, mệnh lệnh của Pháp Tôn đại nhân, trong thiên này, không gì có thể cản được! Ai dám không theo? Pháp Tôn đại nhân nói cái gì, chúng ta liền làm cái đó. Chớ nói là giết vài người, cho dù hủy diệt cả thế giới này... chỉ cần Pháp Tôn đại nhân nói, vậy nhất định là có lý do, chúng ta cũng nhất định đi làm. Cần gì nhiều lý do như vậy? Đạo lý dễ hiểu như vậy còn cần chúng ta giải thích sao?"

Nguyệt Linh Tuyết tức giận run cả người, khàn giọng gầm thét: "Thúi lắm, đám khốn kiếp các ngươi giết cửu đại gia tộc thì cũng thôi, nhưng vì cớ gì còn giết cả những võ giả vô tội? Cho dù giết rồi thì vì sao còn vứt thi thể khắp nơi, không thèm thu thập? Các ngươi có biết tiếp tục như vậy, cả đại lục này sẽ biến thành bộ dạng gì không?"

Hắn giận dữ hét lên: "chấp pháp giả thủ hộ nhân gian đã được mười vạn năm, chẳng lẽ các ngươi muốn hủy diệt tất cả chỉ trong mấy ngày sao? Các ngươi rốt cuộc muốn gì? Pháp Tôn có ý đồ gì? Hành động mất hết nhân tính, điên rồ như thế, các ngươi làm không thấy xấu hổ trong lòng sao?"

Trong mắt vị chấp pháp giả kia đột nhiên lộ ra một tia áy náy, trầm giọng nói: "Pháp Tôn đại nhân an bài như thế, chúng ta liền làm. Về phần lý do bên trong, hoàn toàn không cần phải biết. Nguyệt tôn giả tận tình nguyên khảo, một thân hiệp nghĩa, huynh đệ bội phục vô cùng. Nhưng Nguyệt tôn giả ngài và Phong tôn giả có lợi hại hơn nữa, cũng chỉ là sức hai người. Mưu toan xoay chuyển thế cục thiên hạ, tuyệt không có khả năng..."

hắn cười lớn một tiếng: "Nếu Nguyệt tôn giả ngài đã xuất hiện, thuộc hạ cũng không hi vọng xa vời bỏ trốn nữa. Dứt khoát chết đi tạ lỗi thiên hạ."

Nói xong liền phanh một tiếng, một chưởng vỗ nát đầu mình, thất khiếu trên khuôn mặt méo mó cùng chảy máu, lộ ra một nụ cười quỷ dị: "Nguyệt tôn giả... Trên đời này thật có đúng và sai sao? Ha ha..."

Tiếng cười còn chưa kịp dứt, người đã khí tuyệt bỏ mình.

"Chúng ta cũng đi thôi, miễn trên đường lại cô đơn! Ha ha ha...." Hơn mười vị chấp pháp giả cùng cười lớn, vung tay vỗ vào đầu mình. Máu tươi lập tức như mưa, cùng kêu to: "Làm phiền Nguyệt tôn giả thu thập thi thể chúng ta rồi... Có hai vị tôn giả Phong Nguyệt lo lắng hậu sự, đám huynh đệ chúng ta chết cũng quang vinh."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.