[Dịch] Ngạo Thế Cửu Trùng Thiên

Chương 48 : Khả năng khống chế lửa chẳng lẽ là Thánh tộc?




Chương 48: Khả năng khống chế lửa, chẳng lẽ là Thánh tộc sao?

Dịch: metallicamu

Biên: ntv

“Ài…” tất cả mọi người, kể cả Đỗ Thế Tình đều thở dài một hơi, dường như đã hiểu hết mọi chuyện. Ngay lập tức mọi người đều dùng ánh mắt đồng tình mà nhìn về phía Sở Dương.

Cái loại chuyện “hoành đao đoạt ái” này thật sự là rất hay gặp. Đặc biệt là giữa các sư huynh đệ ở tầm tuổi này lại càng dễ phát sinh những chuyện như thế vậy.

Sở Dương cũng rất biết phối hợp, hai tay ôm đầu, thu mình vào một góc, mười ngón tay vò đầu bứt tóc, ra vẻ vô cùng đau khổ, tựa hồ như sắp chết đến nơi. Thậm chí hắn còn dứt ra khá nhiều tóc, đủ thấy hắn đang đau khổ đến mức nào.

- Oài ...

Đỗ Thế Tình thở dài, trầm trọng nói:

- Từ nay về sau không ai được nhắc đến chuyện này nữa.

Tám tên hộ vệ đồng thanh đáp ứng.

Cùng với đó, ánh mắt của lão phu xe với Sở Dương cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Thảo nào lần trước khi hỏi tên tiểu gia hỏa này, hắn lại cố gắng che dấu vẻ tuyệt vọng và sự bất cần của mình. Thì ra là như thế, cũng không thể trách tên tiểu gia hỏa này được.

- Cám ơn mọi người!

Sở Dương cúi đầu, thống khổ nói:

- Chỉ cần hoàn thành được tâm nguyện của tiên phụ dặn dò trước khi lâm chung là báo đáp ân đức của Đỗ tiên sinh, tại hạ sẽ rút lui khỏi thế gian đầy rẫy những thị phi này mà trở về làm bạn với núi rừng, vui vẻ sống yên ổn tới lúc tuổi già.

- Nam tử hán đại trượng phu, lo gì không lấy được vợ?

Đỗ Thế Tình vỗ vỗ đầu vai của hắn, an ủi nói:

- Không cần phải quá chán nản như thế.

Sở Dương trầm trọng gật đầu, thở dài mà không nói gì nữa. Như vậy đủ thấy tâm sự của hắn rất lớn, thật khó mà giải quyết được.

Từ đó về sau, thái độ của mọi người đối với Sở Dương đã thay đổi rất lớn. Tất cả đều có ý thân cận hơn. Trọng tình trọng nghĩa, hiếu thuận, si tình, biết nhẫn nhục, quả là một thiếu niên hiếm thấy.

Màn biểu diễn này của Sở Dương đã hoàn toàn chinh phục được cảm tình của nhóm người này. Ngay cả Sở Dương cũng không biết rằng, trong mắt mọi người mình lại có nhiều ưu điểm đến như vậy.

Đại hán đội trưởng đội bảo vệ thậm chí còn thở dài, vỗ vai an ủi Sở Dương:

- Lão đệ, không nên như vậy, là nam nhân, ánh mắt phải nhìn ra xa, chỉ cần ngươi có tiền thì trong kĩ viện đâu có thiếu gì gái đẹp cho ngươi lựa chọn.

Sở Dương “buồn bã” gật đầu rồi ngẩng đầu lên, cố gắng nặn ra một nụ cười trông còn khó coi hơn cả là khóc.

Những người còn lại không ai nói gì, nhưng đều nhìn Sở Dương với ánh mắt trìu mến hơn rất nhiều. Kẻ yếu, bất kể lúc nào, ở đâu cũng đều được mọi người đồng tình và thông cảm.

Đến ngay cả lão đánh xe, chưa bao giờ tụ tập cùng những người khác, cũng thở dài rồi đập đập bụi dưới đế dầy. Cặp mắt nhìn thấu sự đời dường như cũng ẩn chứa một tia ảm đạm.

Sở Dương giả bộ than thở, nhưng trong lòng hắn lại biết rằng mình đã vượt qua thử thách cuối cùng của Đỗ Thế Tình, chỉ còn lại một việc phải làm là đi đến nước Thiết Vân mà thôi.

Những lão hồ ly xảo quyệt ở Thiết Vân sẽ không dễ dàng bị lừa gạt giống như Đỗ Thế Tình này đâu.

Đỗ Thế Tình là thánh thủ thần y tiếng tăm lừng lẫy một đời, tất cả các chứng nan y khó chữa gặp ông thì đều thuốc đến là bệnh khỏi. Thế nhưng dù sao thì ông ta cũng chỉ là một thầy thuốc. Vả lại với y thuật cao siêu của mình, ông luôn được mọi người đối xử tôn trọng, chính vì vậy mà kinh nghiệm trong đối nhân xử thế cũng chẳng thể nói là nhiều.

Sở Dương cũng biết rằng chỉ sau vài năm nữa ông sẽ phải thân bại danh liệt mà lý do cũng chính bởi vì liên quan đến việc chữa bệnh cho hoàng đế của Thiết Vân lần này. Không biết vì sao mà nguyên nhân gây nên căn bệnh của Hoàng đế Thiết Vân lại bị tiết lộ và nguyên nhân dẫn đến cái chết của Hoàng đế Thiết Vân lại chính là do độc tố mà chính tay ông đã cấy vào từ mấy năm trước.

Cũng chính chuyện này đã gây nên một cơn sóng gió to lớn trên toàn bộ Hạ Tam Thiên.

Đỗ Thế Tình cũng vì việc này bị lộ ra ngoài mà bị anh hùng thiên hạ chỉ trích. Sau khi ông thừa nhận chuyện này, đã tuyệt vọng mà tự sát. Danh tiếng của một đời thần y cứ như vậy mà tan thành khói bụi.

Mặc dù ông chỉ là một thầy thuốc, cho dù một số việc ông làm cũng chỉ là do bất đắc dĩ. Thế nhưng việc thì cũng đã làm rồi, không thể cứu vãn lại được nữa.

Sở Dương đối với Đỗ Thế Tình cũng không cảm thấy một chút tiếc hận nào, cho nên hắn cũng không cảm thấy áy náy vì đã chặn đường lừa gạt, lợi dụng ông ta như thế này. Tuy vậy trong vài ngày đồng hành, hắn cũng nhìn ra một điều, vị thần y này cũng không phải là người xấu.

Có chăng cũng chỉ là do hai nước giao tranh, mọi người cũng làm việc vì chủ của mình mà thôi.

Dù sao thì ông cũng là người của Đại Triệu. có thể ông cũng chỉ là một kẻ thế mạng phải hy sinh để trấn an dư luận dân chúng của Đệ Ngũ Khinh Nhu sau khi đã chinh phục được nước Thiết Vân mà thôi.

Sở Dương cẩn thận quan sát tám tên hộ vệ và rốt cuộc đã xác định được tám người này không phải là thành viên của Kim Mã Kỵ Sỹ đường.

Nếu để ý kĩ sẽ thấy tám người này đều chỉ là những võ sỹ thuần túy, cũng không có nhiều tâm cơ, hơn nữa tu vi của họ cũng không cao lắm, chỉ là những Vũ Sĩ cấp năm cấp sáu mà thôi.

Những người như vậy nếu mà gặp phải mấy tên đạo tặc thì cũng đã quá đủ để chống đỡ, nhưng nếu muốn đối phó với cao thủ thì tuyệt đối không được. Xem ra bọn họ chỉ là ngụy trang của Đỗ Thế Tình, cao thủ thật sự chính là lão già đánh xe kia.

Hoặc cũng có khi Đỗ Thế Tình lại chính là một cao thủ cũng chưa biết chừng, tuy vậy thì bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Sở Dương cũng chưa bao giờ nghe thấy ai nói về võ công của vị từ tâm thánh thủ này ra sao.

- Sở Dương, cậu bao nhiêu tuổi rồi?

Ngay khi Sở Dương đang trầm mặc suy nghĩ, lão già đánh xe thần bí kia đi tới và hỏi câu hỏi này.

- Tại hạ năm nay mười sáu tuổi.

Sở Dương hiện tại đang lo lắng, chỉ sợ sẽ có người tìm mình nói chuyện, bởi vì tâm trạng thống khổ của mình lúc này chính là đang giả bộ đấy! Nếu nói nhiều, trong lúc nói chuyện không cẩn thận lỡ mà giấu đầu hở đuôi thì nguy?

- Mới có mười sáu thôi à! Xem ra ngươi đối với chuyện tình cảm nam nữ biết khá sớm đấy nhỉ?

Lão nhân kia tươi cười, lộ ra vẻ hèn mọn bỉ ổi. Hai hàm răng vàng khè, lóe sáng rực rỡ, dù vậy Sở Dương vẫn mẫn cảm phát hiện ra trong ánh mắt của hắn những tia gian xảo. Xem ra lão gia hỏa này cũng chả phải vì mình mà đến hàn huyên tâm sự đâu.

- Hài… Quả thật là rất khó để hiểu rõ hết thảy mọi chuyện. Thật ra cho đến bây giờ tại hạ vẫn còn cảm thấy mơ mơ hồ hồ.

Sở Dương than thở, buồn bã nói tiếp:

- Trên đời có biết bao nhiêu chuyện vẫn mà ta không để ý đến, thế nhưng một khi mất đi ,thì nó lại trở nên khắc cốt ghi tâm, dằn vặt khó mà quên được …

- Nói không sai.

Lão già sau khi nghe xong những lời này, trầm mặc thật lâu rồi cười khẽ nói:

- Luôn yên lặng, mới có thể khắc cốt ghi tâm. Cũng không còn sớm nữa đâu, thôi đi ngủ đi.

Nói xong, lão nằm xuống bên cạnh đồng lửa, chăm chú nhìn những ánh lửa bập bùng như đang nhảy múa, yên lặng không nói câu nào. Ánh lửa lập lòe, chiếu rọi vào trong con ngươi đang mờ nhạt của lão. Thậm chí ánh mắt lão có chút ít mê ly trong chốc lát.

Điều này ngược lại làm cho Sở Dương hơi kinh ngạc. Lão nhân này đang dò xét mình lần cuối cùng. Sở Dương có thể nhận thấy điều này rất rõ ràng, thế nhưng vì sao chỉ vì một câu nói của mình mà hắn lại bỏ qua cho mình rồi?

Cẩn thận suy nghĩ lại một lần, Sở Dương thở dài trong lòng: "Điều thật sự yên lặng trong lòng mới trở nên khắc cốt ghi tâm” hóa ra cũng không phải tùy tiện mà nói ra được.

Chính như kiếp trước, mình cùng với Khinh Vũ đã từng cùng nhau trải qua không ít đại sự kinh thiên động địa. Nhưng từ sau khi Khinh Vũ mất đi, những điều còn đọng lại trong lòng mình mãi không thể phai nhòa, những điều mà mình nhớ nhất lại chính là những điều bình thường nhất, chứ không phải là những chuyện đại sự lớn lao kia.

Con người ai chẳng có thời thanh xuân?

- Con người ai chẳng có tuổi trẻ…?

Sở Dương suy nghĩ tới đây, đột nhiên nghe thấy lão già thì thào nói, không ngờ lại thật giống với suy nghĩ trong lòng của mình. Hắn không khỏi ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại.

Lão già cũng quay lại nhìn hắn, trong ánh mắt lộ ra một chút vui vẻ.

- Cao lão đầu, tuổi trẻ của ông đã qua, giờ ông đã già rồi.

Đội trưởng đội hộ vệ cười ha hả rồi cầm túi rượu giơ lên uống ừng ực.

Bảy tên hộ vệ còn lại lập tức hùa theo cười vang.

Cao lão đầu hừ lạnh một tiếng, rồi đột ngột bắn ra một tia lửa nhỏ, nó bay thẳng tắp lọt vào trong túi rượu mà người đội trưởng vừa mới uống xong vẫn còn đang cầm trong tay.

Trong túi, rượu vẫn còn hơn phân nữa, vậy mà chỉ với chút tàn lửa nhỏ nhìn trông có vẻ yếu ớt chạm vào đã khiến cho ngọn lửa bốc lên cao tới vài thước. Tên đội trưởng đội hộ vệ bị bất ngờ không phản ứng kịp, tóc ở trước mặt bị đốt trụi đi một nửa. Cùng lúc đó có một mùi giống như mùi giò lợn thui bốc lên lan, tỏa ra xung quanh.

Hắn nhịn không được, cả giận quát to:

- Cao lão đầu, ngươi… chuyện đùa mà thành thật hay sao?

Cao lão đầu hừ một tiếng, mang theo tẩu thuốc, còng lưng xuống mà chậm rãi đi ra xa.

Đội trưởng đội hộ vệ nhổ một bãi nước miếng, hậm hực nhìn theo bóng lưng lão đã đi xa mà không dám hé răng nói thêm câu nào.

Thế nhưng ánh mắt Sở Dương lại đang co rụt lại, nhìn theo bóng lưng còng của Cao lão đầu mà lộ ra tia kinh hãi.

Hành động vừa rồi của Cao lão đầu nhìn thì đơn giản, nhưng Sở Dương lại biết chuyện không đơn giản như thế. Hơn phân nửa túi rượu ít nhất cũng phải còn đến ba bốn cân, cứ cho là ném vào một bó đuốc đi chắng nữa thì bó đuốc đó cũng sẽ bị dập tắt ngay lập. Huống chi chỉ là một tàn lửa nho nhỏ như vậy?

Điều đó không chỉ cần đến nhãn lực, đến khả năng nắm bắt thời cơ mà còn cần một thân công lực cường hãn. Nhưng những điều này cũng không phải là điều khiến cho Sở Dương kiêng kỵ nhất.

Hắn kiêng kỵ nhất chính là khả năng khống chế hỏa lực của lão. Nếu không có khả năng khống chế hỏa diễm thì không thể làm được như vậy. Nhưng năng lực khống chế hỏa diễm… lại chính là tuyệt kỹ của Tam Tinh Thánh tộc?

Chẳng lẽ lão là người của Thánh tộc ư?

-----------------------o0o-----------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.