Phi Liêm vừa rời đi, một âm thanh cất lên từ sau lưng Trương Tử Tinh: “Hoàng huynh, huynh định thế nào?”
“Hiền đệ, ta còn chưa kịp tìm ngươi tư vấn ngươi đã hỏi rồi?”, Trương Tử Tinh cười nhẹ: “huynh có cảm giác, tên gia hỏa này tuyệt không giản đan, nói nôm na là ‘biết mà vờ như không biết, mạnh mẽ mà vờ như yếu ớt’ ”.
“Lời này thực diệu”, Khổng Tuyên khen ngợi: “tựa hồ là trong cuốn Tử Tân Binh Pháp của hoàng huynh ?”
“Đúng vậy, trí nhớ của hiền đệ thực tốt”, Trương Tử Tinh cũng không thèm để ý đến Tôn Vũ hậu thế đang cực lực kháng nghị, mặt dày như thớt thừa nhận: “Phi Liêm cử chỉ khiêm cung, thậm chí còn chủ động thừa nhận có tội, xưng mình là ham sống sợ chết, ý hắn là muốn biểu hiện hèn kém trước mặt ta. Đối với mỗi vị quân vương mà nói, một tên thần tử tham tài, sợ chết so với mấy kẻ có chút tài năng, kiêu ngạo càng dễ dàng khống chế hơn nhiều”.
“Kiến giải của hoàng huynh quả nhiên cao minh”, Khổng Tuyên lắc đầu nói: “tiếc là ngu đệ không hiểu thuật đế vương, có điều cũng phát hiện được một chuyện rất thú vị, biểu hiện của Phi Liêm chỉ là Luyện Hư Kỳ, nhưng tâm cảnh lại là mức Kim tiên, nếu thực là gia tộc truyền thừa, tâm cảnh thường thấp hơn lực lượng mới phải, tuyệt không thể có dị trạng thế này”.
“Có chuyện kỳ lạ vậy sao?”, ánh mắt Trương Tử Tinh sáng lên: “Phi Liêm có tu vi như thế mà lại ẩn nhẫn trong triều nhiều năm, không hề hiển lộ, tất có mưu đồ. Người này tâm kế thâm trầm, đối phó với hắn chỉ có lợi ích to lớn khiến hắn quan tâm; nếu muốn triệt để thu phục, tấy phải lấy uy làm chính, ân làm phụ. Bất quá vi huynh thân là đế vương, lòng mang thiên hạ, ngàn chuyện lo lắng, không thể toàn tâm đối phỏ người này, nếu Phi Liêm thực tâm thần phục thì không nói, như hắn có lòng dạ khác…”
“Như cỏ tranh nhổ rồi lại mọc, lúc đó cứ giao cho ngu đệ xử trí”, Khổng Tuyên cũng không phải thiện nam tín nữ gì: “chớ nói hắn không hoàn toàn là tu vi Kim tiên, cho dù có, ngu đệ cũng không coi vào đâu. Để phòng tương lai thêm một mối lo, chi bằng sớm trừ diệt”.
Nói xong, hai người nhìn nhau cười lớn.
Trương Tử Tinh quả nhiên không nuốt lời, ngày hôm sau tan triều, Phi Liêm về phủ đã thấy Ác Lai và Tiểu Đản được thả về.
Khiến Phi Liêm kinh hãi là: mới nhắc đến thiên tử, hai người đã lộ ra vẻ hãi sợ vô cùng, ngay cả con trai ngày thường hung hăng cũng không ngoại lệ. Phi Liêm tử tế hỏi lại chuyện ngày hôm qua, nghe đến lúc yêu hồn trong Thiên yêu diệt hồn trận không phải bị Phệ Phách tiêu diệt mà là bị một con dị thú đáng sợ thôn phệ, không khỏi hít một hơi sợ hãi.
Tiểu Đản cười khổ nói: “nói ra thực xấu hổ, tôi cùng thiếu chủ chỉ thấy hồng quang lóe lên, đã hôn mê bị trói, ngay cả mặt mũi đối phương thế nào cũng không biết. Tôi xem 8, 9 phần là người còn lại làm, nếu Thiên tử có thần thông như thế, lúc trước ở Đông thị đã không cần tốn nhiều khí lực đánh bại thiếu chủ”.
“Không ngờ kẻ dưới tay Thiên tử còn có nhân vật như vậy, ta càng ngày càng không nhìn thấu vị Bệ hạ này”. Phi Liêm hồi tưởng lại lời nói đầy ẩn ý của Trương Tử Tinh đêm qua, thầm run trong bụng: “đêm qua ta vào cung thỉnh tội, lúc ra về ngay cả áo ngoài cũng thấm đẫm mồ hôi, khả năng của Thiên tử còn vượt xa trong tưởng tượng của ta”.
Ác Lai lộ ra vẻ do dự hiếm thấy, mở miệng nói: “hôm nay lúc được thả, Thiên tử hết sức hân thưởng dũng lực của tôi, hi vọng tôi có thể vì nước ra lực, tôi nói phải về hỏi ý kiến của ông”.(thằng rất láo, xưng hô với bố thế đấy)
Phi Liêm chấn động, thở dài nói: “xem ra thiên tử còn cố kỵ ta, không cho chúng ta có cơ hội do dự…các ngươi tính thế nào?”
Ác Lai gãi gãi đầu: “tôi thì có chủ ý gì? Lão đầu tử, lần này nghe ông sắp đặt đi”
Tiểu Đản cũng nói: “Thiên tử muốn chiêu nạp thiếu chủ không ngoài muốn bức chủ công, nếu thiếu chủ tuân theo tức là biểu thị chủ công trung thành, bình an vô sự; nếu như từ chối, tất bị thiên tử nghi kị, chúng ta phải lập tức trốn khỏi Triều Ca, nếu không sẽ có đại họa lâm đầu”.
Phi Liêm trầm ngâm rất lâu mới nói: “Chạy trốn? chỉ sợ không dễ thế đâu, thiên tử nếu làm vậy, chỉ sợ sớm đã phòng bị, mà ta khổ tâm tính kế nhiều năm, sao có thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy? Ác Lai, ta cho ngươi theo phò tá thiên tử, ngươi nguyện ý không?”
“Chủ công!”, Tiểu Đản vội nói: “với tính tình của thiếu chủ, chỉ sợ…”
“Hừ, lão đầu tử, sớm đã biết ông sẽ quyết định như vậy! Cũng tốt, chuyện này vốn là do tôi gây ra, tôi sẽ tự giải quyết !”, Ác Lai ngắt ngang lời Tiểu Đản, ấm ức nói: “dù sao tôi cũng ở đây sung sướng nhiều năm quen rồi, bây giờ trở lại thâm sơn tu hành làm sao chịu được”.
Phi Liêm thấy nhi tử đáp ứng, thầm thở phào một hơi, lại dặn dò một trận mới cho hắn rời đi.
“Tiểu Đản, ngươi không cần khuyên ta, cho dù quyết bỏ trốn, e rằng cũng có nguy hiểm rất lớn, thiên tử tuyệt sẽ không dễ dàng cho chúng ta rời đi”, Phi Liêm thở dài nói: “Đương kim Thiên tử tài năng vô song, lợi hại vô cùng, ta tự nhận là luôn cẩn thận hết mức, không ngờ vẫn còn xem nhẹ hắn”.
“Chủ công không nên tự hạ thấp mình, ai ngờ được đối tượng chúng ta tính kế lúc trước lại chính là hắn? Chuyện này bại lộ cũng là không may mắn”, Tiểu Đản cười khổ nói: “Chỉ là Chư Kiền còn đang ở thâm sơn tu luyện pháp bảo muốn báo thù, chỉ sợ đời này không thể hoàn thành tâm nguyện…”
Phi Liêm trầm giọng nói: “Ta nói thiên tử lợi hại không chỉ có thế, đêm qua mới khiến ta sợ hãi nhất, e rằng…Thiên tử đã đoán ra lai lịch của ta…”
Tiểu Đản rùng mình kinh hãi, nửa ngày không nói nên lời, Phi Liêm hươ tay, cho ả lui xuống nghỉ ngơi.
“duy thần bạc âm dương nhi thành khí,ngự phong vân nhi thi đức。uy hợp phong lôi,tắc hòa mộc tẫn yển;ân vụ lộ,tắc hủy vật phu vinh。côn dương ác doanh đãng tân thất chi chúng,quy tư trợ thuận tể toàn lương chi sư,kỳ thưởng thiện dã như thử,kỳ phạt ác dã như bỉ……”(đoạn này dịch ra thì loằng ngoằng, tôi để nguyên; mọi người hiểu đây là khen ngợi Vũ Sư là được -LND)
Tiếng Phi Liêm ngâm nga trong mật thất vang lên, không ngờ hắn đọc chính là “Văn Tế Vũ Sư” được thiên tử ban tặng đêm qua.
Sau hôm gặp Phi Liêm, vừa tan triều, Phí Trọng lại vào cung xin gặp, lập tức được Thiên tử triệu kiến.
Phí Trọng hồn nhiên không biết kế sách mình khổ tâm dàn dựng đã bại lộ, lần cầu kiến này không phải thỉnh tội, mà là “tiến cử hiền tài”.
Trương Tử Tinh nghiêm trang ngồi trên ngai, nhìn tên mập đang cung kính quỳ phía dưới, lại nhìn “hiền tài” mà Phí Trọng hết lòng tiến cử, hồi lâu mới mở miệng: “Phí khanh bình thân, ngươi tiến cử người nào, có tài năng gì?”
Phí Trọng vội vàng đáp: “Người này tên là Vưu Hồn, trí mưu xuất chúng, rất giỏi ứng biến, tinh thông thiên văn, toán thuật, chỉ tiếc là gia tộc suy đồi, không có cơ hội được trọng dụng. Hạ thần đọc được “Chiêu hiền chiếu” của bệ hạ nói bất kể xuất thân, nên thần mới to gan tiến cử người này, xin Bệ hạ định đoạt!”
Vưu Hồn? ‘Hiền tài’ mà Phí Trọng tiến cử là Vưu Hồn! Ha ha, thực là buồn cười chết người. Trương Tử Tinh lông mày khẽ động, ánh mắt chớp lên hàn quang, tử tế nhìn Vưu Hồn một lượt: chỉ thấy hắn chừng hơn 30 tuổi, thân hình cao gầy, tướng mạo bình thường, duy có chỗ đặc biệt là gò má rất cao, khiến người ta có cảm giác hắn hết sức tinh minh lanh lợi.
Phí Trọng, Vưu Hồn! Hai tên này chính là đại đại ‘công thần‘ trong Phong Thần Diễn Nghĩa a! Nếu không phải cái tên Vưu Hồn quá mẫn cảm, Trương Tử Tinh có khi còn định cẩn thận kiểm tra người này một phen, thậm chí có thể bồi dưỡng làm ‘cán bộ’ cao cấp!
Có nên lập tức chém đầu hai tên này, tránh hậu hoạn cho Đại Thương sau này? nghĩ đến đây, Trương Tử Tinh không khỏi nổi lên sát ý. Phí Trọng thấy thiên tử không nói, len lén ngẩng đầu nhìn trộm, đúng lúc đón lấy ánh mắt lạnh lẽo của Trương Tử Tinh, trong lòng chợt thấy hãi sợ, một cảm giác bất tường nổi lên, vội vàng cúi đầu hạ thấp.
Trương Tử Tinh ngẫm nghĩ một hồi: nếu là thế giới bình thường, trừ diệt hậu hoạn sớm là điều hợp lí, nhưng đây là thế giới Phong thần, ba năm sau sát kiếp sẽ nổi lên, đại loạn trong thiên hạ không thể tránh khỏi. Giết chết Phí Trọng, Vưu Hồn rồi có sợ lại chui ra vài tên Hòa Trọng, Hòa Hồn không? Chỉ có mấy kẻ tiên nhân, thánh nhân kia mới là mối họa lớn nhất. Từ lúc tới thế giới này, Trương Tử Tinh đã minh bạch hơn rất nhiều chuyện tình, không hề đơn giản như trong tiểu thuyết, cứ lấy tên gian thần Phí Trọng này làm ví dụ, có thể nắm một phần quyền lực, điên đảo triều chính cũng quả có vài chỗ hơn người.
Làm một vị quân chủ muốn giải quyết khó khăn chồng chất, tất phải có cái nhìn toàn cục, ánh mắt phải nhìn càng xa, tận lực sử dụng từng quân cờ trong tay mới có thể thực hiện được mục tiêu cuối cùng. Năm xưa mình bỏ qua Phí Trọng cũng là vì tính toán như vậy, nên trước mắt có lẽ không nên giết hai người này, cứ cẩn thận khống chế, ngày sau tất có chỗ dùng.
“Đã là người được Phí khanh tiến cử, tất có chỗ hơn người”, Trương Tử Tinh áp chế sát ý trong lòng, chậm rãi nói: “truyền thánh chỉ của qua nhân, trước tạm đưa Vưu khanh tới Chiêu Hiền Quán nghỉ ngơi, sau quả nhân sẽ sai người tới khảo hạch, nếu có đại tài ắt sẽ trọng dụng”.
Vưu Hồn còn tưởng Thiên tử xem trọng mình, trong lòng vui vẻ, vội vã cúi đầu tạ ơn rồi lui xuống. Phí Trọng cũng định đi theo, nhưng bị Trương Tử Tinh lưu lại.
Trương Tử Tinh tỏ vẻ hiền hòa nói: “Phí Khanh tận tâm vì nước, hôm nay lại tiến cử ‘hiền tài’ như vậy, quả không uổng công quả nhân trọng dụng”.
Phí Trọng được thiên tử khen ngợi, trong bụng mừng thầm, cái mặt nhung nhúc thịt lộ vẻ vui mừng: “hạ thần được Bệ hạ không chê, giao cho trọng trách, tất phải lao tâm kiệt lực, vì Bệ hạ mà lo lắng”.
Trương Tử Tinh cười nói: “Phí khanh không cần khiêm tốn! Đúng rồi, gần đây các đạo chư hầu có động tĩnh gì không?”
“Khởi bẩm Bệ hạ, gần đây việc Bắc Bá Hầu dẹp loạn Viên Phúc Thông nơi Bắc Hải tựa hồ có dị thường, hạ thần đã phái người đi dò tra, chắc sẽ sớm có tin tức, lúc đó hạ thần sẽ bẩm báo rõ ràng với Bệ hạ. Đông Tề có chút man di không chịu khống chế, ý đồ nổi loạn, may có Nguyệt phi nương nương thủ đoạn cao minh, đã bình định xong. Bệ hạ nếu có nhàn hạ, có thể đi thăm Đông Tề một chuyến để hiển lộ thiên uy, man di tất sẽ tâm phục, không dám có dị tâm nữa”.
Trương Tử Tinh hồi tưởng lại trong sách Viên Phúc Thông từng dẫn 72 lộ chư hầu Bắc Hải phản loạn, thầm dặn phải lưu tâm để ý. Mà cách đây không lâu quần thần từng tranh cãi Thiên tử nên đi dâng hương miếu Nữ Oa hay đi Đông Tề, cuối cùng nghe theo chủ ý của Thương Dung. Hôm nay việc dâng hương đã xong, Thiên tử hẳn sẽ đi Đông Tề đoàn tụ cùng Nguyệt phi, cho nên Phí Trọng mới đề nghị như vậy, lại mượn cớ nói là – man di nổi loạn, tất quần thần trong triều sẽ không dám dị nghị. Trương Tử Tinh không thể không thừa nhận, tên mập này thực khôn khéo, còn đoán được tâm ý của chủ thượng. Dù sao, gần đây cũng sẽ đi Đông Tề, chỉ có mình “Trương Nhất” ở đó lo trọng trách cũng khiến hắn có chút thiếu yên tâm.
“Việc bí mật chiêu mộ người làm tới đâu rồi?”
Phí Trọng đáp: “Theo lời Bệ hạ phân phó, trải qua tinh tuyển đã chọn được một nhóm thiếu niên, tổng cộng 300 người, tuổi tầm 11, 12, đều từng là nô đãi, thân thể, đầu óc cũng đáp ứng yêu cầu của Bệ hạ ”.
Trương Tử Tinh lại hỏi thêm vài vấn đề, có chuyện Phí Trọng còn chưa làm xong. Phí Trọng trong lòng kỳ quái, nhưng không dám chậm trễ, nhất nhất trả lời.
“Phí khanh quả khổ cực…”, Phí Trọng nghe vậy chỉ khiêm tốn xưng vài câu, đột nhiên thiên tử hỏi một câu: “có biết vì sao quả nhân hỏi nhiều như vậy không?”
Phí Trọng lắc đầu khó hiểu, Trương Tử Tinh thở dài nói: “Quả nhân đang cho ngươi thể hiện công trạng, cũng là vì chính mình tìm một lý do để không giết ngươi”.
Phí Trọng tựa hồ cảm thấy mình đang rơi xuống hố sâu muôn trượng, hai chân mềm nhũn, “bịch! bịch!”, ngã quỳ trên mặt đất.