[Dịch] Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 453 :  Cơ Phát tự thiêu! Nghịch chuyển số mệnh




Công tác quét dọn chiến trường tiến hành tương đối thuận lợi, mà thanh cự kiếm kỳ lạ kia co rút lại bộ dáng ban đầu, vẫn do Ổ Văn Hóa phụ trách khiêng về. Trương Tử Tinh nhìn ánh mắt kính nể từ đáy lòng của người cao lớn này, mỉm cười gật gật đầu với hắn, Ổ Văn Hóa lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, lại quỳ xuống dập đầu một cái, vui mừng khiêng cự kiếm kia chạy trở về, giống như sức nặng trên vai cũng nhẹ đi rất nhiều.

Trương Tử Tinh nhìn khôi giáp màu vàng trên người, tâm niệm vừa động, một số bộ phận của khôi giáp kia tự động co rút lại, khiến cho hoạt động của các ngón tay càng trở nên dễ dàng. Trên thực tế, loại áo giáp này ngoại trừ tác dụng phòng hộ, còn tương đương với một loại máy móc cốt cách (xương cốt). Mới vừa rồi dùng cự kiếm kia thi triển lực lượng khủng bố như thường, phần lớn là từ nơi này phát ra.Cấm chú thuật của sáu đại thánh nhân liên thủ cũng không phải trò đùa, ở trên chiến trường, cho dù là lực lượng ma thể cũng bị áp chế tương đối gay gắt. Có máy móc cốt cách này trợ giúp, không chỉ có thể thi triển dễ dàng, lại có thể sử dụng các công năng mở rộng của giáp trụ. Ví dụ như lực từ hấp thu vạn tiễn (tên), năng lượng tráo (lồng năng lượng) phòng hộ ngăn cản sàng nỏ, ba hệ thống trọng lực khiến mọi người quỳ sát đất, đều là thành quả khoa học kỹ thuật siêu việt thời đại.

Những công năng này, khi người của thời đại này nhìn thấy lại cho là bản thân thiên tử Trương Tử Tinh có được lực lượng không thể tưởng tượng.

Thực ra trong tay Trương Tử Tinh có được nhiều vũ khí siêu việt thời đại như vậy, thắng bại trong chiến tranh của nhân giới trên thực tế đã sớm không còn phải lo lắng. Muốn đơn giản chút chỉ tùy tiện ném ra một vật trong nháy mắt hủy diệt hơn mười vạn người đều không phải là không có khả năng.

Đã nắm chắc thắng lợi, liền nhìn xem một trận này thắng như thế nào.

Muốn trong phạm trù “Đường đường chính chính” của người trong thiên hạ tạo ra một hình tượng một vị thiên tử không gì không thể chiến thắng. Còn nếu muốn đánh tan hoàn toàn lực lượng quân phản loạn, không chỉ phải khiến cho quân phản loạn một trận chiến không thể trở mình, hơn nữa phải làm cho “Cơ Phát môn” trong thiên hạ không dám phản kháng hoặc có ý niệm không an phận. Cho nên mới có kịch bản “Vạn phu mạc địch” này.

Lấy thực lực cưỡng hãn chấn kinh mỗi một địch nhân, sau đó lấy ám thủ mai phục (gián điệp nằm vùng) nhiều năm đả kích hoàn toàn ý chí chiến đấu và lòng tin của địch nhân. Trải qua một trận chiến này, thiên tử bằng vũ dũng bản thân lấy một địch vạn khuất phục Quỷ Phương, sự tích huy hoàng đánh tan phản quân này sẽ truyền khắp thiên hạ, đúng như lời Văn Trọng đã nói

- Không ai còn dám không hài lòng với uy phong của Đại Thương.

Loại kết quả này so với hiệu quả việc khiến địch nhân “Biến mất” mạc danh kỳ diệu (không biết gì) còn tốt hơn rất nhiều, cũng có thể khiến sùng bái của người trong thiên hạ trực tiếp rơi trên người thiên tử mà không phải cái gọi là thiên thần. Cứ như vậy, sau này một loạt các phương sách thực thi xuống có thể càng thêm thuận lợi.

Về phần Quỷ Phương, là mai phục “Phục bút” của Trương Tử Tinh trước kia. Thời gian của lần phát động đầu tiên là từ sau sự kiện “sát hại mẫu thân”. Quỷ Phương lần đầu bắt đầu xâm chiếm Đại Thương, mục đích vốn là lấy danh dị tộc xâm chiếm kiềm chế chư hầu phía bắc, tiến tới giám sát Tây Kỳ. Nếu có việc cần cũng có thể buông tay buông chân tiến hành không cần cố kỵ gì.

Thủ lĩnh của Quỷ Phương là AS18 mô hình sinh vật chiến sĩ trí năng (có trí tuệ và năng lực), đây chủ yếu đều là văn võ thần hạ tương ứng với người sinh vật, năm đó Văn Trọng lần đầu thảo phạt Quỷ Phương cũng chỉ là một hành động dấu những người hiểu biết, nói là chinh phạt chẳng thà nói là vận chuyển.

Mãi đến sau này tình thế đã xảy ra một loạt thay đổi, lúc này Trương Tử Tinh mới làm ra một quyết định lớn mật chính là cho Văn Trọng cố ý trá bại chờ cho đến khi Quỷ Phương thay thế được phản nghịch Tô Hộ và Sùng Hắc Hổ trở thành kẻ thống trị ở phương Bắc. Sau đó quả nhiên đúng như dự đoán Tây Kỳ ra mời chào Quỷ Phương, mà Quỷ Phương cũng cố ý đưa ra nhiều điều kiện thuận thế quy hàng. Cũng đưa “Nhi tử” Lý Thế Dân của Quỷ Phương Vương Lý Thừa Kiền sang Tây Kỳ làm con tin, khiến cho Cơ Phát yên lòng.

Về phần những cái tên của đại Đường, thứ nhất để dễ nhớ, thứ hai coi như là một loại thả lỏng của Trương Tử Tinh trong áp lực.

Còn chuyện “Chuyên Chư” ở phía Nam là do sự sắp đặt tỉ mỉ năm đó của Dương Nhâm ở Nam Quận mà thành. Tham dự vào kế hoạch này có đám người Triều Điền, Triều Lôi, Phương Bật, Phương Bằng. Tuy rằng cuối cùng Dương Nhâm bị Ngạc Thuận đố kỵ làm Tây Kỳ cứu đi. Nhưng dưới sự xúi bẩy của đám người Triều Điền quân chế và chính lược nguyên bản đều được giữ lại. Đúng là loại quân chế quan hệ “Tầng tầng phục tùng” này mới khiến cho Triều Điền sau khi chém giết “Thống soái” cao nhất Ngạc Thuận, dưới sự trợ giúp của đám người Triều Lôi, Phương Bật, Phương Bằng nhanh chóng đạt được quyền khống chế Nam Quận, vây kín sự phát triển của Cơ Phát.

Trương Tử Tinh đạt được thắng lợi có tính quyết định từ những trù tính đã lâu, nhưng hắn cũng không trở về Triều Ca để cùng các đại thần chúc mừng, hoặc là về hậu cung cuồng hoan, thậm chí còn không kịp thẩm vấn Khương Tử Nha liền dẫn quân đuổi theo Cơ Phát. Cơ Phát cái đại họa này nhất định không thể để hắn tồn tại trên đời. Nếu như chỉ muốn tính mạng của Cơ Phát thì thật là dễ dàng. Mấu chốt chính là làm sao để cuộc sống cuối cùng của vị Chu Vũ Vương này ở trên sân khấu, suy diễn ra vai diễn của mình một cách “Hoa lệ”.

Dưới sự liều chết bảo vệ của cấm quân và thân vệ Cơ Phát cuối cùng cũng phá được vòng vây, cùng đám người Phong Liêm, Tô Hộ, Dương Nhâm một đường bại trốn. Sau đó thần cung tinh kỵ của quân Thương đuổi theo không tha. Sau mấy ngày, tàn binh của Cơ Phát hoặc chết hoặc hàng còn lại càng ngày càng ít.

Mắt thấy truy binh càng ngày càng gần, mà trên người chúng binh đều bị thương. Phong Liêm lúc này mới đề xuất, hiện giờ người kiệt sức ngựa hết hơi nếu lại tiếp tục hành quân cấp tốc nhất định sẽ bị quân địch đánh chết giữa đường. Hiện tại chỉ còn cách xin Cơ Phát nhanh chóng trốn vào thành trì gần nhất tránh cái họa trước mắt. Dương Nhâm lại chủ động xin đi giết địch, cầm lệnh bài đi trước đến ngũ quan đã đánh chiếm điều binh cứu viện.

Cơ Phát hôm nay trước khi đi Mục Dã vốn là hăng hái, trong lòng tràn ngập khát khao trở thành thiên hạ chí tôn. Nhưng chiến cuộc hoàn toàn nghịch chuyển lại khiến cho một đẹp của hắn tan biến hoàn toàn. Sự thật là tàn khốc như thế, mấy lần khiến hắn không chịu nổi đả kích. Không cam lòng, tức giận, hoảng sợ, sợ hãi các loại cảm xúc tiêu cực đan xen vào nhau, xuất hiện đan xen trong đầu hắn cũng là thân ảnh cầm cự kiếm vạn phu mạc địch (vạn người khó địch) kia. Thân ảnh kia đứng như che trời, khiến cho Cơ Phát có một loại cảm giác: loại độ cao này hắn cả đời không thể vượt qua.

Khi Phong Liêm nói ra đề nghị, Cơ Phát đang thất hồn lạc phách cuối cùng cũng khôi phục lại một chút bình thường, chỉ cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi. Lập tức không nghĩ nhiều liền đáp ứng, mang theo chúng tướng trốn vào thằng trì huyền (Mãnh Trì thành) từng bị quân mình đánh chiếm. Mà Dương Nhâm dưới sự bảo vệ của vài sĩ tốt ngựa không dừng vó nhanh chóng chạy đến ngũ quan cầu viện.

Phong Liêm lệnh quân sĩ gác thành Mãnh Trì mở cổng thành, lại mời Cơ Phát vào trong đại sảnh nghỉ ngơi. Sau khi Cơ Phát tiến vào đại sảnh, yên lặng không nói gì có vẻ vô cùng suy sụp, đám người Tô Hộ, Tô Toàn Trung dưới trướng cũng ủ rũ.

Không lâu sau binh sĩ báo lại, ngoài thành đã bị quân Thương bao vây. Cơ Phát chấn động còn chưa có quyết định rõ ràng, một bộ dáng chân tay luống cuống. Hiện giờ, Khương Tử Nha đã thất tung, Dương Nhâm đi trước ngũ quan, người có thể tin cậy được cũng chỉ có vị Phong Liêm kia mà thôi.

Phong Liêm quả nhiên không làm cho Cơ Phát thất vọng, thể hiện ra bộ mặt trấn tĩnh hơn xa người thường lập tức chỉ huy tướng sĩ chuẩn bị hết thảy các biện pháp có thể lợi dụng để phòng bị, làm tốt chuẩn bị thủ vững không ra.

Cơ Phát trong lòng hơi trấn tĩnh, cảm kích nói:

- Cô vương trong lúc hoạn nạn, hoang mang lo sợ. Lần này tiên sinh vất vả rồi.

Phong Liêm thở dài:

- Một trận Mục Dã thực ngoài dự tính. Không thể tưởng được sự dũng mãnh của thiên tử lại có thể lấy một địch vạn. Mà Nam quận và Quỷ Phương đột nhiên trở giáo khiến cho quân ta đại bại. Mãnh Trì thành là nơi chật hẹp nhỏ bé chỉ sự khó có thể kéo dài. Chẳng qua, quân Thương đuổi tới chỉ là Thần cung tinh kỵ có tốc độ nhanh nhất mà thôi, chủ lực còn chưa tới. Hy vọng Dương đại phu có thể mang quân cứu viện đến trước khi chủ lực của quân Thương đuổi đến, khiến cho Đại Vương có thể bình yên lui về Tây Kỳ.

Cơ Phát thở dài một tiếng:

- Nhớ ngày đó, Cô vương từng chiêu cáo thiên hạ, nhân giới chi chiến nếu bại sẽ tự trói quay về Triều Ca, hiện giờ Cô vương còn mặt mũi nào quay về Tây Kỳ?

Phong Liêm nghiêm mặt nói:

- Đại Vương cũng biết việc của Công Tôn Hiên Viên và Xi Vưu năm đó? Chiến thần Xi Vưu kia thế lớn không thể địch lại, Hiên Viên Hoàng Đế khi chiến khi bại, lại có thể khi bại khi thắng cuối cùng ở Trác Lộc nhất cử đánh tan Xi Vưu, do đó bình định nhân giới. Thắng bại là chuyện của binh gia, bệ hạ chẳng qua chỉ là nhất thời sơ suất, thậm chí binh bại, vì sao liền buông tha hy vọng dễ dàng như thế? Chỉ cần Đại Vương còn, Tây Kỳ còn, ngày sau nhất định có lúc tái khởi, đến lúc đó lại phân thắng bại cũng không muộn, chỉ là bại một trận chiến, làm sao đã nói đến tự trói?

Cơ Phát tự nhiên biết trận chiến giữa Hoàng Đế và Xi Vưu, nghe Phong Liêm nói vô cùng có lý, trong lòng dần dần khôi phục lại phần nào tin tưởng và ý chí chiến đấu, từ trong đáy lòng thi lễ:

- Lời của tiên sinh như vàng ngọc, như giải cơn khát khiến Cô vương tự xem xét lại. Chỉ cần thoát khỏi tai ách này, Cô vương tự nhiên trùng chấn kỳ cổ, thề cùng Đại Thương lại phân cao thấp. Nếu Cô vương ngày sau có thể thành tựu nghiệp đế, tiên sinh nhất định được cô vương phong thưởng hậu, mãi mãi lưu danh thiên cổ!

Hiện giờ đang trong hoạn nạn, Phong Liêm thủy chung không vứt bỏ Cơ Phát ngược lại mở miệng khích lệ. Trong lòng Cơ Phát càng thêm cảm động, đối với Phong Liêm càng tín nhiệm hơn, nào ngờ Phong Liêm đang cười lạnh.

Phong Liêm hắn là ai? Mưu sĩ thứ nhất dưới trướng Xi Vưu! Vậy Cơ Phát còn muốn làm hoàng đế? Cũng được, trước tiên tán tụng "Hoàng đế" lên cao, sau đó hung hăng đẩy xuống dưới, coi như từ trình độ nào đó đền bù đau đớn ở Trác Lộc năm đó.

Đây là phong cách của Phong Bá năm đó.

Phong Liêm nghĩ tới điều này, trên mặt không khỏi lộ vẻ mỉm cười, thi lễ rồi ly khai đại sảnh.

Ở bên ngoài Tô Hộ đợi đã lâu, vừa thấy Phong Liêm liền vội vàng tiến ra đón, thấy xung quanh không có người tiếp đó lôi kéo Phong Liêm sang một bên thấp giọng nói:

- Hiền đệ, lúc này tình thế nguy cấp như vậy, có thể có diệu kế gì giúp huynh đệ ta thoát thân?

Phong Liêm nhíu mày nói:

- Huynh trưởng, hiện giờ vẫn còn Đại Vương ở trên làm sao có thể nghĩ tới việc tự trốn?

Tô Hộ nói:

- Hiền đệ, trước mặt người nhà không nói hai lời. Khi Tây Chu chinh phạt Đại Thương đã không tiếc vơ vét hết quốc lực nhưng hôm nay lại bại, mà Nam, Bắc đều phản khó có thể lấy lại khí thế như xưa. Ngày đó khi ta hàng Chu, vốn chỉ là bảo toàn tính mạng cho tông tộc, đối với Tây Chu không quá trung thành. Với thế cục trước mắt ngươi và ta nếu không sớm tính toán sẽ có lúc tính mạng lâm vào nguy hiểm.

Phong Liêm lộ vẻ suy nghĩ sâu xa, Tô Hộ lại nói:

- Hiền đệ, ngươi và ta là huynh đệ lại có quan hệ thông gia, tất nhiên không phải người ngoài. Toàn Trung lần này đang ở trong quân, nếu có sơ sót gì chẳng lẽ không phải Đản nhi sẽ thành quả phụ sao?

Phong Liêm than nhẹ một tiếng, trầm mặc thật lâu, rốt cục mở miệng nói:

- Tây Chu quả thực đã suy thoái khó có thể khôi phục, nếu huynh trưởng quả thật muốn tìm đường cứu mạng, trước mắt chỉ có một đường để đi…

Trải qua hai ngày nghỉ ngơi và hồi phục, sáng sớm sau khi tỉnh lại Cơ Phát liền tự thân lên tường thành tuần tra, phát hiện thế cục còn muốn ác liệt hơn so với trong dự đoán, bốn phía đã bị quân địch bao vây trùng trùng điệp điệp, mà nhân số của quân Thương mỗi ngày giống như đều tăng lên. Mãnh Trì tuy rằng chắc chắn nhưng dù sao cũng không thể kéo dài. Hơn nữa lúc trước khi hắn công thành đã phá hủy không ít phương tiện thủ thành khiến cho khả năng phòng ngự giảm đi không ít.

Cơ Phát không khỏi nhớ lại tình cảnh ngày đó chính mình dẫn đại quân bao vây Mãnh Trì, hiện giờ vẫn là bao vây như trước, vẫn là Mãnh Trì như trước, chẳng qua ngươi bao vây và người bị bao vây đã đổi chỗ cho nhau. Quả thật giống như trong lời nói của Phong Liêm, đây là một khảo nghiệm, chỉ cần có thể vượt qua liền có lúc đông phong tái khởi, mà hy vọng duy nhất chính là Dương Nhâm đi trước ngũ quan. Trước đó chi bằng giải quyết một vấn đề quan trọng.

Tô Hộ phụ trách phòng ngự cửa phía đông đang ở trên tường thành bồi hồi, mặt lộ vẻ lo lắng, làm như lo lắng Mãnh Trì bị vây vào tình thế nguy hiểm. Nhưng trên thực tế, lo lắng của hắn lại là về một chuyện khác. Hắn y theo mưu kế của Phong Liêm, ở đêm hôm trước sai sứ giả cầm theo thư hàng rời khỏi cửa đông tiến vào trong trận của quân Thương, nói rõ nguyện hiến Mãnh Trì và bắt giữ phản nghịch Cơ Phát chỉ mong bảo toàn tính mạng. Nhưng quân Thương đến nay vẫn không có hồi âm.

Nhưng vào lúc này, chỉ thấy Cơ Phát và các tướng một đường đi tới. Tô Hộ vội vàng tiến ra đón, Cơ Phát hỏi Tô Hộ tình huống phòng ngự của đông môn (cửa đông), Tô Hộ vốn có ý mở cửa cho địch vào nên đối với phòng ngự của đông môn tất nhiên là rõ như lòng bàn tay, lập tức trả lời từng việc. Cơ Phát vừa lòng gật gật đầu, Tô Hộ đang nói, bỗng nhiên thoáng thấy một đám binh lính trong tay cầm loan đao cả người mặc giáp trụ đã nhanh chóng tỏa ra đông môn, cũng đã khống chế sĩ tốt ở đông môn.

Trong lòng Tô Hộ có chút hồi hộp, vội hỏi:

- Đại Vương, đây là chuyện gì?

Cơ Phát vung tay lên, các tướng liền rút binh khí ra bao vây Tô Hộ lại, nét mặt mỉm cười của Cơ Phát nhất thời biến thành vẻ nanh ác, điềm nhiên nói:

- Cha con ngươi không phải muốn hiến thành đi theo địch và bắt giữ Cô vương dâng cho quân Thương sao?

Trong lòng Tô Hộ vốn có quỷ, ánh mắt xoay chuyển liền kêu oan uổng, lúc này Cơ Phát lấy ra một phong thư, cười lạnh nói:

- Ngươi ham sống sợ chết, bán chủ cầu sinh. Đáng tiếc trời không tuyệt đường Cô vương, phong thư hồi âm này của quân Thương đã bị Cô vương thu được! Hồi âm này không chỉ đồng ý với yêu cầu của ngươi, còn hứa phong hầu cho ngươi, chẳng qua ngươi đã không còn tính mạng để hưởng thụ rồi!

Tô Hộ đang muốn mở miệng, chỉ thấy Cơ Thúc Minh ném tới trước mặt một vật máu chảy đầm đìa. Tô Hộ nhìn thấy đúng là thủ cấp của con trai Tô Toàn Trung, nhất thời sợ run cả người vẻ mặt cứng ngắc.

- Tô Toàn Trung đã nhận tội! Ngươi còn gì để nói?

Tô Hộ thấy con thân tử, trong lòng biết chuyện đã bại lộ, lộ vẻ tuyệt vọng, đang muốn rút kiếm bắt lấy Cơ Phát, lại bị các tướng xung quanh nhất tề xông lên đâm kiếm xuyên qua người, máu tươi trào ra, mắt thấy đúng là đã chết.

Tô Hộ trong lúc hấp hối cuối cùng nghe được một câu của Cơ Phát.

- Lần này may được Phong Liêm nhắc nhở, nếu không Cô vương đã bị nghịch tặc này làm hại…

Phong Liêm! Lại có thể là Phong Liêm bán đứng cha con mình!

Hai mắt Tô Hộ trợn trừng nhưng cuối cùng vô lực ngã trên mặt đất, chết không nhắm mắt.

Lúc này, Phong Liêm mới từ phía sau đi ra, nhìn thi thể của cha con Tô Hộ, vẻ mặt vô cùng đau xót.

- Ta bình sinh tối chung hai chữ trung nghĩa, hôm nay hãm hại tính mạng của nghĩa huynh và con rể, trong lòng lại khó tránh khỏi đau thương.

Cơ Phát cầm tay Phong Liêm, mặt lộ vẻ cảm kích nói:

- Tiên sinh đại nghĩa diệt thân bảo vệ an nguy của Cô vương, ân này tuyệt không dám quên! Cô vương nếu có thể bình yên trở về Tây Kỳ nhất định cưới tiểu thư phong làm Vương phi, suốt đời lấy phụ trường chi lễ đối đãi với tiên sinh.

Phong Liêm lắc lắc đầu, thở dài một tiếng:

- Ta vốn là người ngoài, Đại vương không cần như thế, tất cả hãy tùy duyên đi. Hiện giờ chỉ sợ quân Thương đã biết binh lực trong thành và phòng ngự của tứ môn (bốn cổng thành), chi bằng lập tức điều chỉnh, ta cũng có chút mưu kế cần bố trí ở tứ môn còn xin Đại vương ân chuẩn.

Hành động đại ngĩa diệt thân của Phong Liêm khiến cho Cơ Phát tán thưởng không thôi, lúc này còn có gì không tin được? Lập tức vội hỏi:

- Việc này liền do tiên sinh toàn quyền sắp đặt, vẫn xin lo lắng nhiều hơn.

Phong Liêm khẽ gật gật đầu, sau khi thi lễ liền xoay người rời đi, bi thống trong mắt đổi thành vẻ kỳ dị.

Cơ Phát có chủ ý thật hay! Còn muốn cưới Tiểu Đản? Chẳng qua cho dù cưới cũng uổng công, cùng lắm thì như Tô Toàn Trung mỗi đêm đều sinh hoạt trong mơ, cho dù là chuyện vợ chồng cũng đều có thị nữ “Đại lao”. Phải biết rằng, Tiểu Đản chính là Ngoa Thú, thiên phú dị năng mê mị kia cho dù là tiên nhân bình thường đều không chống đỡ được huống chi là phàm phu tục tử? (người trần mắt thịt).

Buổi chiều, Cơ Phát đang ở trong sảnh nghỉ ngơi chợt nghe quân sĩ báo lại, quân địch ở đông môn hình như có dị động, Cơ Phát cùng các tướng vội vàng lên trên tường thành. Chỉ thấy quân Thương ở đông môn bỗng nhiên nhiều hơn mấy lần, bày ra một trận hình chỉnh tề. Giữa trận có một người một ngựa chậm chạp tiến ra, người này đầu đội kim khôi, đại hoàng phi phong (mũ sắt, áo choàng lớn màu vàng), oai hùng hơn người, chính là thiên tử Đại Thương mà Cơ Phát sợ hãi nhất.

Mà khi thủ vệ ở trên thành nhìn thấy thiên tử cũng không khỏi lộ vẻ sợ hãi, vị thiên hạ chí tôn này ở Mục Dã lấy một địch vạn thần uy vô cùng, làm sao quân lực của Mãnh Trì này có thể lấy lực địch lại?

Cơ Phát vừa thấy thiên tử tiến đến liền biết quân chủ lực của Đại Thương nhất định đuổi tới, trong lòng nhất thời trầm xuống, lúc này chỉ thấy thiên tử đem người bao vây dưới thành, chỉ roi ngựa lên trên thành quát:

- Cơ Phát tiểu nhi! Hôm nay quả nhân tới còn không mau mau tự trói mà ra, hiến thành đầu hàng? Quả nhân đã sớm chuẩn bị một chỗ tốt bên trong thiên lao cho ngươi!

Cơ Phát liếc nhìn Phong Liêm bên cạnh, vẻ mặt của Phong Liêm cấp cho hắn một chút khích lệ, Cơ Phát bình tĩnh lại hít sâu một hơi, lớn tiếng nói:

- Thắng bại là chuyện bình thường của nhà binh! Cô vương hôm nay mặc dù tạm thời chiến bại bị vây nhưng cuối cùng chưa hẳn đã thua ngươi!

Trương Tử Tinh ở dưới thành cười to nói:

- Việc đã tới nước này ngươi còn chưa từ bỏ ý định? Hay còn vọng tưởng Dương Nhâm mang binh từ ngũ quan tới cứu ngươi?

Cơ Phát bị Trương Tử Tinh một lời nói rõ sinh lộ cuối cùng không khỏi biến sắc: chẳng lẽ Dương Nhâm đã bị bắt?

Đáp án rất nhanh đã có, từ trong quân Thương đi ra một người, đúng là Dương Nhâm. Hành lễ với Trương Tử Tinh rồi nói:

- Khải tấu bệ hạ, hạ thần lấy lệnh bài của nghịch tặc Cơ Phát đều thu hàng phản quân ngũ quan đặc biệt ở đây phục mệnh!

Dương Nhâm dường như dùng vật kỳ lạ gì khiến cho thanh âm được phóng đại lên, không chỉ thủ quân trên tường thành mà ngay cả dân chúng trong Mãnh Trì đều nghe được.

Cơ Phát khi nhìn thấy Dương Nhâm xuất hiện đã cảm giác việc không ổn, nghe được lời ấy giống như chết lặng, ngay cả việc chỉ huy sĩ tốt bắn chết Dương Nhâm đều quên mất.

Cơ Thúc Minh là em của Cơ Phát giận dữ nói:

- Dương Nhâm! Ngươi vậy mà lại bán chủ cầu sinh!

Dương Nhâm khinh thường cười lạnh một tiếng, quát:

- Nghịch tặc! Dương Nhâm ta sống là người Đại Thương, chết là quỷ Đại Thương! Năm đó nếu không có bệ hạ tính kế, sao lại đi hàng bậc phản nghịch như ngươi!

- Thượng đại phu trung can nghĩa đảm, để chiếm được tin tưởng của nghịch tặc Ngạc Thuận, Cơ Phát, không tiếc thân mình chém cụt một tay, rất nhiều lần hung hiểm, hôm nay lập được kỳ công, quả thực rất đáng kính trọng!

Trương Tử Tinh tán dương trước mặt mọi người, lệnh cho Dương Nhâm lui về trong quân.

Sắc mặt Cơ Phát trở nên cực kỳ khó coi, nhưng trò hay vẫn còn ở phía sau, trong Thương quân lại đẩy ra một chiếc xe.

Trong xe có một vị phu nhân đang ngồi. Vị phu nhân này mặc dù đã không còn nét hấp dẫn của tuổi trẻ, nhưng vẫn còn sót lại chút hương sắc. Cơ Thúc Minh vừa nhìn thấy, không khỏi kinh hô

- Mẫu thân!

Hóa ra ngồi trong xe đúng là mẹ của Cơ Phát và Cơ Thúc Minh, Chính thất của Tây Bá Hầu Cơ Xương, nguyên phi Thái Cơ.

Cơ Phát cả kinh, như thế nào Thái Cơ lại đột nhiên hiện ra ở đây? Chẳng phải bà đang bị giam lỏng sao?

Thái Cơ nhìn thấy Cơ Thúc Minh trên tường thành, mắt lệ trào ra, rồi lại nhìn Cơ Phát mắng to

- Cơ Phát nghịch tử! Cha ngươi trung trinh yêu dân, được dân chúng Tây Kỳ ca tụng. Vậy mà nghịch tử ngươi lại đại nghịch bất đạo, không tiếc giết cha, giết huynh để mưu phản nghịch Tây Kỳ, lại sợ ta làm lộ bí mật, giam ta vào trong mật thất. Hiện giờ Tây Kỳ đã bị chiếm toàn bộ, nghịch tử ngươi cuối cùng làm hại cả nhà Cơ thị ô danh muôn đời! Còn mặt mũi nào đi gặp liệt quân liệt tổ!

Nói xong, Thái Cơ khóc lớn không ngừng, tình cảm bi thiết, khiến tất cả mọi người đều cảm động.

Thái Cơ cũng dùng một thiết bị khuếch đại âm thanh nào đó, lời nói vừa thốt ra, dưới thành đều ồ lên.

Giết phụ! Sát huynh! Tù mẫu!

Ác như thế là loại bất trung bất hiếu tới mức nào!

Cơ Thúc Minh lộ vẻ khó tin, lui lại sau mấy bước nhìn Cơ Phát, miệng thì thào:

- Chẳng lẽ năm đó không phải phụ vương ốm chết? Còn cả huynh Bá Ấp Khảo…

Cơ Phát lúc này không hề nghe thấy Cơ Thúc Minh nói gì, trong đầu ong lên trống rỗng.

Tây Kỳ đã bị chiếm toàn bộ

Việc giết phụ, sát huynh, tù mẫu bị bại lộ!

Hiện giờ không chỉ không còn đường lui, mà còn bị người trong thiên hạ phỉ nhổ.

Chẳng phải các tiên nhân đều nói: Cơ Phát hắn vốn sẽ trở thành thiên tử chí tôn, lấy Đại Chu thay thế cho Đại Thương, thành lập cơ nghiệp lâu dài! Sao hôm nay lại rơi vào tuyệt cảnh thế này?

Tiên nhân đâu? Hiện giờ đúng là thời điểm cần đến tiên nhân, các ngươi ở đâu?

Cơ Phát bỗng nhiên bắt đầu nghiến răng thống hận từ Khương Tử Nha tới tất cả các tiên. Nếu không có những người này xui khiến, Cơ Phát hắn bây giờ có thể vẫn là Nhị công tử của Tây Bá Hầu, tuy rằng có dã tâm không nhỏ, nhưng cuộc sống vẫn vững vàng yên vui như cũ.

Lúc này Cơ Phát mặt đầy đau xót, chợt tỉnh lại. Hóa ra Cơ Thúc Minh căm giận hắn giết cha nên cầm kiếm đánh tới, còn chưa kịp tới trước mặt Cơ Phát thì đã bị các thân vệ cướp lấy vũ khí, đánh ngã xuống đất.

Thái Cơ thấy thế, lại khóc lớn, Trương Tử Tinh ra hiệu cho quân sĩ đẩy xe đi, quát to lên tường thành:

- Cơ Phát, ngươi như thế là bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa, có chết trăm lần cũng không đủ đền tội. Hôm nay quả nhân chắc chắn sẽ nghiền xương ngươi thành tro!

Cơ Phát không nói gì để chống đỡ, đang định hạ lệnh tử chiến bỗng cửa thành mở toang ra, có sĩ tốt báo rằng toàn bộ các cửa thành đều bị Phong Liêm hạ lệnh mở ra, đã bị Thương quân xông vào.

Phong Liêm!

Vị Nghĩa sĩ không tiếc quân pháp bất vị thân?

Vị “Phong tiên sinh” vẫn cổ vũ hắn không được buông tha, chấn chỉnh ý chí chiến đấu?

Chẳng lẽ, lúc trước cổ vũ như vậy là để hắn tràn ngập sự tự tin, đến lúc này mới thất bại hoàn toàn một cách tàn khốc?

Cơ Phát chỉ cảm thấy trời xoay đất chuyển, bỗng nhiên nghĩ đến khổ hình năm đó hắn cưỡng bức các khanh sĩ: nghiêm hình tra tấn, thân thể đầy thương tích, cuối cùng rót một chậu nước muối lên người.

Âm thanh kêu gào thảm thiết đó đến giờ vẫn là ký ức mới mẻ. Lúc đó khi nghe thấy có một khoái cảm tàn khốc, nhưng hiện giờ, cuối cùng hắn sắp được tự thể nghiệm loại cảm giác này, cơn đau bị xát ớt tiêu này tuyệt không thể chịu nổi.

Cơ Phát cũng không biết mình đi từ tường thành tới đại sảnh như thế nào, chung quanh vang lên tiếng chém giết nhưng trong tai hắn dường như cảm giác chết lặng, cứ như thể hết thảy mọi chuyện đều không liên quan tới hắn.

Đến trước đại sảnh, một gã tiểu tốt nói tới hai chữ “Phong Liêm”, hắn mới choàng tỉnh lại.

Hóa ra ở cửa đại sảnh, Phong Liêm đã ra lệnh xếp một đống củi lớn, mà Phong Liêm còn để lại một tờ giấy.

Cơ Phát mở ra, thấy giấy viết tám chữ:

- Có mắt không tròng, tự làm tự chịu

Tay Cơ Phát run lên, tờ giấy nhẹ nhàng rơi xuống đất, ánh mắt dừng lại trên đống củi ở cửa đại sảnh.

Trương Tử Tinh đang ở trước thành nhìn quân tướng xông vào thành không hề có gì ngăn trở, bỗng nhiên có quân sĩ báo lại:

- Có lửa cháy ở trước sảnh Thằng Trì Điện.

Trương Tử Tinh nhìn làn khói đang đen đặc dần lên trong thành, cùng “Phong Liêm” bên cạnh nhìn nhau, mặt rốt cuộc cũng nở một nụ cười.

Việc này vốn được xác nhận là kết cục của Thiên tử Trụ là hắn, hiện giờ được chuyển dời “Nguyên vẹn” tới trên người địch nhân!

Cái gọi là "Số mệnh" cuối cùng là bị hoàn toàn xoay chuyển ở đây!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.