Trong Hỏa Vân trận, nham thạch quay cuồng, hơi nóng ngập trời, tiên nhân bình thường cho dù chỉ nhìn vài lần, cũng sẽ thấy đau rát.
Đạo bào trên thân Xích Tinh Tử lờ mờ phát ra ánh tử quang, trong tay cầm chắc Thủy hỏa thần phong, trên trán vẫn không khỏi thấm đẫm mồ hôi. Nhưng sắc mặt Xích Tùng Tử vẫn như thường, không chút nào có nửa điểm nóng bức.
Xích Tùng Tử biết Xích Tinh Tử cùng La Tuyên từng có giao tình, không tiện ra tay bèn lập tức cầm lấy Thủy ngọc tiên kiếm, chủ động hướng La Tuyên công tới. La Tuyên cũng vừa hợp ý, hai thanh Phi yên kiếm hồng quang đại thịnh đón lấy giao chiến cùng Xích Tùng Tử.
Bên này Hỏa Linh Thánh Mẫu biết Xích Tinh Tử danh tiếng vang dội trong Xiển giáo nên cũng không dám khinh thường, phi thân nhảy lên, một tay chỉ vào Xích Tinh Tử, Thái A kiếm trên lưng thoát vỏ mà ra, hướng Xích Tinh Tử bay tới. Xích Tinh Tử biết Thái A kiếm lợi hại, nhanh chóng cầm trong tay Thủy hỏa thần phong một phân thành hai, hóa thành hai đạo hào quang một xanh một đỏ, cùng Thái A kiếm dây dưa cùng một chỗ.
Bốn người từng đôi chém giết, nhất thời khó phân, Lưu Hoàn liên tục lay động chiếc tiểu kỳ trong tay, niệm động chú ngữ, tiểu kỳ liền hóa thành bụi tỏa ra, cả Hỏa Vân trận đều nóng lên đến kinh người.
Hỏa Linh Thánh Mẫu cùng La Tuyên trong hoàn cảnh đó tất nhiên như cá gặp nước, Xích Tinh Tử dù có Tử thụ tiên y hộ thể nhưng vẫn khó tránh khỏi mồ hôi đầm đìa. Thái A kiếm trên tính chất còn hơn Thủy hỏa thần phong, lại được lực chân hỏa trong trận tương trợ, tuy lấy một địch hai nhưng vẫn đem thế công của Thủy hỏa thần phong dần dần áp chế xuống.
Còn Xích Tùng Tử mặc dù chưa từng có ai biết đến tên nhưng một thân tu vi lại cao thâm, trong môi trường nóng bức đó mà cả mồ hôi cũng chưa từng rơi một giọt, Thủy ngọc tiên kiếm còn phát sáng long lanh, phát ra hàn khí nhàn nhạt, La Tuyên trong cuộc chiến còn thoáng cảm giác mát mẻ trên thân kiếm của đối thủ truyền đến.
La Tuyên chém tới một kiếm rồi hướng về sau bay ngược đồng thời xuất ra pháp bảo Ngũ long luân. Ngũ long luân tỏa ra kim quang lập lòe, ngoài có năm đầu hỏa long vờn quanh, nương theo uy lực của Hỏa vân trận mà tỏa sáng càng huyền ảo. Trong tay Xích Tùng Tử hiện ra một sợi đằng tiên đón về hướng Ngũ long luân, sợi đằng tiên kia thoạt nhìn như tầm thường nhưng lại không bị ảnh hưởng chút nào từ hỏa lực của năm đầu hỏa long mà còn nhất thời đem hỏa luân vây quanh, thu trở về nhẹ nhàng dừng trong tay Xích Tùng Tử.
La Tuyên giận dữ lại xuất ra thần cung Vạn lý vân yên, cũng không cần mũi tên mà giương cung phóng tới. Xích Tùng Tử nhìn thấy La Tuyên xuất ra Vạn lý vân yên cũng phản ứng lại, sợi đằng tiên kia đã hóa thành một chiếc khiên mây, bảo vệ thân thể.
Vạn lý vân yên hàm chứa cả vô hình chi hỏa trong ngũ muội chân hỏa lăng không bay tới bắn trúng cái khiên mây, nhưng không cách nào xuyên thấu qua, chỉ bùng lên phía trên khiên mây một trận sau đó biến mất vô tung.
Nhưng đúng lúc đó Xích Tùng Tử bỗng nhiên thấy chung quanh nóng đến không chịu nổi, chỉ thấy một đàn quạ lửa mang hỏa diễm toàn thân chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện ở bên cạnh vây quanh lão. Thì ra, La Tuyên sau khi sử dụng Vạn lý vân yên đã lại nhanh chóng xuất ra Vạn nha hồ hướng về phía Xích Tùng Tử phóng ra đàn quạ lửa mang theo ngũ muội chân hỏa vây quanh Xích Tùng Tử. Xích Tùng Tử quả nhiên không chịu được hỏa lực mạnh mẽ như thế.
La Tuyên thấy Xích Tùng Tử rốt cục bị ngũ muội chân hỏa đốt cháy cũng thầm thở dài một hơi. Nhưng chợt xảy ra một chuyện khiến cho hắn giật mình, toàn thân Xích Tùng Tử bốc cháy nhưng dường như vẫn không có việc gì, ngược lại còn lấy thanh tiên kiếm chém chết không ít quạ lửa. La Tuyên từng chứng kiến không ít nhân tài vào phá trận như Già lâu la có thể ngự hỏa, hoặc người mang huyền thủy lực như Ngũ bộ tịnh cư thiên vương cùng Huyền binh chân nhân, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải đối thủ hoàn toàn không sợ hỏa diễm như lần này. Tu vi của Xích Tùng Tử cũng không phải cao hơn những người kia nhưng lại có dị năng đặc biệt, toàn thân bốc lửa mà không ngờ lại dường như không có việc gì.
La Tuyên mặc dù trong lòng kinh ngạc, nhưng trong tay vẫn không ngừng nghỉ, đem Thao thiên ấn quăng lên đánh về phía Xích Tùng Tử. Xích Tùng Tử không đề phòng trúng chiêu liền từ không trung ngã xuống đất. La Tuyên đang muốn dùng tiếp Thao thiên ấn nhưng chợt thấy Xích Tùng Tử hé miệng nhổ ra hai khối bạch ngọc trong suốt hóa thành thêm hai Xích Tùng Tử giống nhau như đúc. Ba Xích Tùng Tử giữ ba phương vị khác nhau tạo thành tam tài trận, hướng La Tuyên công tới, cũng không thể phân biệt người nào là chân thân.
La Tuyên gầm lên một tiếng, hiện ra ba đầu sáu tay cầm các loại pháp bảo vũ khí. Võ nghệ của La Tuyên thập phần cao cường, đánh lại ba người mà không có điểm nào rơi xuống hạ phong.
Bên kia, Hỏa Linh Thánh Mẫu dưới pháp thuật phụ trợ của Lưu Hoàn đang đem Thái A kiếm hóa thành ngàn vạn hồng quang cùng dòng dung nham nóng chảy bắn về hướng Xích Tinh Tử. Xích Tinh Tử mặc dù tu vi còn thoáng hơn Xích Tùng Tử nhưng khả năng ngự hỏa lại kém xa, hoàn toàn chống đỡ bằng tiên lực cùng diệu dụng của Tử thụ tiên y, vài lần muốn thi triển Âm dương kính nhưng bởi vì Hỏa Linh Thánh Mẫu tấn công liên tiếp nên nhất thời không thể ra tay được. Đối mặt với luồng dung nham chứa lẫn kiếm khí đáng sợ kia Xích Tinh Tử không dám chậm trễ, vội vàng thi triển thần thông phòng ngự mà Nguyên Thủy Thiên Tôn thân truyền, vỗ đỉnh đầu, một đóa khánh vân hiện ra, dưới chân thì được một đóa kim liên nâng lên, bay giữa không trung.
Thái A kiếm khí dung hợp cùng dung nham nóng chảy hùng hổ bắn tung tóe lại, Xích Tinh Tử mặc tiên y, trên có khánh vân, dưới có kim liên hoa khiến dung nham nhất thời không làm gì được. Nhưng Xích Tinh Tử trong lòng biết rõ rằng, bởi vì có tác dụng của Hỏa vân trận nên hỏa lực kinh người này sẽ vô cùng vô tận, nếu cứ tiếp tục bị động như vậy, không chỉ khánh vân liên hoa không thể kéo dài mà cả Xích Tùng Tử bên kia cũng có khả năng bị thua.
Xích Tinh Tử nhận ra người khống chế chủ yếu trận pháp chính là Lưu Hoàn bèn lập tức thúc dục kim liên dưới chân, giả vờ tránh né Thái A kiếm mà dần dần chuyển về hướng Lưu Hoàn.
Hỏa Linh Thánh Mẫu thấy Xích Tinh Tử phòng ngự nghiêm mật, thầm nghĩ khánh vân liên hoa tu phòng ngự không được gần người chi kích, lúc này dùng ra đòn sát thủ đến, quát to: "Xích Tinh Tử!"
Xích Tinh Tử vội vã ngưng thần nhìn lại, nhưng chợt cảm thấy kim quang chói mắt không thể mở mắt được nữa. Kim quang từ đỉnh đầu Hỏa Linh Thánh Mẫu phát ra, xung quanh bốn mươi trượng đều bị kim quang chói mắt chiếu sáng, đồng thời Hỏa linh đang rất nhanh lao về hướng Xích Tinh Tử. Lúc trước đối phó với Già lâu la, Kim hà quan cũng từng phát huy ra uy lực nhưng lần đó Hỏa Linh vẫn chưa xuất toàn lực, hôm nay đối diện với người có kinh nghiệm phong phú, đạo hạnh thâm hậu nổi danh kim tiên như Xích tinh tử tất nhiên uy lực toàn bộ triển khai, cố tình đánh bất ngờ để chiến thắng.
Xích tinh tử bị kim quang chấn nhiếp, dù vận tiên lực nhìn bằng thiên nhãn cũng không thể nhìn rõ nên trong lòng không khỏi hoảng sợ. Lúc đó Xích tinh tử chỉ cảm thấy Tử thụ tiên y thoáng rung động ở phía trước ngực dường như bị công kích mãnh liệt, biết Hỏa linh thánh mẫu mượn quang mang của Kim hà quan mà phát động đột kích liền lập tức lấy Âm Dương kính ra chiếu loạn khắp bốn phía.
Hỏa Linh thánh mẫu không ngờ Thái A kiếm đâm trúng Xích tinh tử nhưng lại không hề có hiệu quả, ngay cả chém thêm vài kiếm đều không thể phá được phòng ngự của Tử thụ tiên y, không đề phòng bị Âm dương kính chiếu trúng, hét to một tiếng rồi từ không trung rơi xuống. Kim hà quan cũng bị văng ra xa, kim quang tắt lịm.
Lưu hoàn vừa thấy Hỏa linh thánh mẫu thất thủ liền vội múa kiếm bay tới. Xích tinh tử sớm đã lưu ý Lưu hoàn, vừa rồi còn cố ý tới gần chính là muốn tiêu diệt người dẫn phát ngũ muội chân hỏa này, chỉ vì trùng hợp nên mới đánh bại được Hỏa linh thánh mẫu trước. Mắt thấy Lưu hoàn chủ động xông tới quả là trúng ý hắn nên Âm dương kính lại chiếu tới lần thứ hai. Lưu hoàn vừa rồi thấy Hỏa linh thánh mẫu bỗng nhiên rơi từ kim quang xuống nên trong lòng cũng có vài phần cảnh giác, thấy Xích tinh tử chiếu kính tới liền vận tiên lực, mạnh mẽ hạ xuống, hiểm hiểm né khỏi bạch quang chết người kia nhưng không biết Xích tinh tử đã âm thầm ném Thủy hỏa thần phong ra. Hai đạo quang mang bắn ra xuyên thủng người Lưu hoàn, sau đó Xích tinh tử còn bồi thêm một lần kính quang.
Thân thể Lưu hoàn liền rơi thẳng xuống liền rớt thẳng vào trong biển nham thạch phía dưới, bởi mất đi tiên lực hộ thể nên tiên thể bình thường không thể chống lại nhiệt độ đáng sợ mà hóa thành tro bụi. Phi kiếm đang bay tới chỗ Xích tinh tử cũng rơi xuống giữa đường.
Tu vi cùng lực chiến đấu của Lưu hoàn vốn là người yếu nhất trong Hỏa vân trận. Tác dụng chủ yếu là để sử dụng tiểu kỳ phát động ngũ muội chân hỏa trong Hỏa vân trận, tận lực phát triển hoàn cảnh tác chiến có lợi cho Hỏa linh thánh mẫu cùng La Tuyên phát huy lực lượng, bây giờ Lưu hoàn vừa chết trận pháp liền mất đi người chủ trì, hỏa lực nhất thời suy giảm không ít.
La tuyên vốn đang đại triển thần thông ba đầu sáu tay đại chiến cùng Xích tùng tử. Xích tùng tử ỷ vào khả năng không sợ lửa của bản thân mà áp chế La tuyên, nhưng không ngờ sau khi chia ra phân thân lại kích động chiến ý của La tuyên. La tuyên với thần thông ba đầu sáu tay đại chiến Xích tùng tử càng ngày càng chiếm thượng phong. Xích tùng tử đã bị Phi yên kiếm với Kỳ huyền sát pháp đâm trúng vài nhát, Xích tùng tử vốn không thể miễn dịch với vật lý công kích như với hỏa diễm nên đạo bào trên ngườ đã bắt đầu nhiễm máu đỏ hồng.
Đúng lúc đó nhiệt độ trong Hỏa vân trận bỗng nhiên giảm xuống, ngay sau một tiếng vỡ vụn, đại trận bắt đầu rung chuyển, phía trên nhất thời có vụ khí lọt vào trong trận. Phía dưới nham thạch dần dần giảm đi nhiệt độ rồi cứng lại. Vốn Hỏa vân trận nóng bức đến kẻ khác không thể hít thở nhất thời trở nên mát mẻ bình thường.
La tuyên biết mắt trận mà Lưu hoàn trấn giữ đã bị hủy nên không khỏi đại chấn. Lúc đó Xích tinh tử cầm Âm dương kính cùng Thủy hỏa thần phong trong tay đã bay tới nói :“Đạo hữu, Hỏa vân trận đã bị hai người bọn ta phá, niệm tình tri giao ngày trước ngươi hãy mau rời đi. Lần sau nếu còn gặp lại trong trận, đừng trách ta không nhớ tới tình bạn cũ.“
La tuyên nhìn thoáng về phía Hỏa linh thánh mẫu ở cách đó xa xa, lại nhìn xuống chỗ Lưu hoàn rơi xuống, đôi mắt đã đỏ bừng, dùng Thao thiên ấn đánh tới, quát lớn :“Ngươi phá Hỏa vân trận của ta, lại hại hai người bạn của ta, ta sao có thể một mình chạy trốn! Xích tinh tử, hôm nay nếu không phải ngươi chết thì ta mất mạng, thề quyết không cùng ngươi sống tiếp!“
Xích tinh tử đầu hiện khánh vân, ngăn trở Thao thiên ấn. La tuyên toàn thân toát ra hỏa diễm bản mạng, liều mình lưỡng bại câu thương, hai thanh Phi yên kiếm xuyên thủng ngực hai Xích tùng tử, dù bị Thủy ngọc tiên kiếm đâm thành trọng thương cũng nhận. Xích tinh tử thấy bằng hữu bị thương, Âm dương kính liền chiếu về phía La tuyên, bạch quang lóe lên, La tuyên liền ngã xuống, bản mạng hỏa diễm cũng dần lụi tắt.
Hai Xích tùng tử bị Phi yên kiếm xuyên qua chợt lóe lên bạch quang, hóa thành hai khối bạch ngọc rồi vỡ vụn ra, thì ra chỉ là phân thân mà thôi. Lúc đó nhiệt độ trong Hỏa vân trận đã giảm xuống, sắc mặt vốn vẫn bình thản của Xích tùng tử lại chợt đỏ lên, trên người cũng tỏa ra hơi nóng kinh người khiến Xích tinh tử nhất thời không thể tới gần.
Qua một hồi Xích tùng tử mới khôi phục lại bình thường, chỉ có sắc mặt trắng bệch, cất tiếng nói :“Ngũ muội chân hỏa quả là lợi hại, ta dùng lực thủy ngọc áp chế mà rốt cục vẫn không thể hóa giải, nếu đạo hữu không sớm hủy đi trận nhãn chỉ sợ ta cũng không thể tiếp tục chống đỡ được.“
Xích tinh tử cũng tán thưởng :“Đạo huynh quá khiêm nhượng rồi, ngươi thành đạo cùng thủy ngọc lực, đắc đạo cực sớm, nhập thế từ thời Thần Nông, từng được xưng là Vũ sư, lại có thể dẫn chân hỏa tự thiêu mà bình yên vô sự. Nếu không phải đạo huynh yêu thích tiêu dao, coi nhẹ hư danh thì đã sớm dương danh hậu thế, hơn xa chúng ta. Hôm nay Hỏa vân trận may có đạo huynh bằng không không ai có thể khắc chế chân hỏa chi lực của La tuyên được.“
Nhắc đến La tuyên, Xích tinh tử không khỏi thở dài một tiếng, Xích tùng tử cũng biết nỗi lòng của hắn nên chỉ nói vài câu rồi cả hai cùng quay về nơi hai giáo tụ tập.
Hỏa vân trận từng khiến nhiều hảo thủ hai giáo thất bại nên lần này bị phá hủy phía xg hết sức hãnh diện, rốt cục đã có một khởi đầu tốt đẹp, sĩ khí cũng tăng lên không ít.
Nhưng vài nhóm khác đang gặp phải chướng ngại không nhỏ, đại đa số đều thua trận trở về, sống sót bất quá chỉ còn có vài ba người mà thôi. Lần này sự chú ý của tất cả đều dồn vào nhóm cuối cùng.
Đó là nhóm môn nhân của Tây phương giáo, mà mục tiêu của bọn họ chính là Ôn hoàng trận.
Vì Triệt giáo cẩn thận nên số người vào phá trận lần này cũng bị hạn chế bớt xuống. Như Hỏa vân trận chủ trì ba người hạn năm người, sau đổi thành hạn ba người. Chỉ có Ôn hoàng trận vẫn như cũ „Chủ trì tám người, hạn mười sáu người“, quả nhiên thập phần cuồng ngạo.
Tiến vào Ôn hoàng trận là Quân đồ lợi minh vương, Mãn thiện xa vương, Ngũ bộ tịnh cư thiên vương, Trường nhĩ Định quang tiên cùng mười hai gã kim cương hộ pháp lực sĩ, tổng mười sáu người.
Nhiên đăng đạo nhân trong lần đầu phá trận từng hy sinh Già lâu la để cố tình sai kẻ thù cũ Từ hàng chân nhân vào chủ trận chịu chết, còn dẫn đến cuộc cãi cọ giữa Chuẩn đề và Tiếp dẫn, sau đó Tiếp dẫn lệnh cho Nhiên đăng phải lấy địa cục Vạn tiên trận làm trọng, phe phái đấu tranh cùng tư thù cá nhân đều bỏ qua hết. Sau khi Nhiên đăng vâng lệnh, quả nhiên đã thay đổi, không giả vờ gây thiệt hại cho môn nhân hệ phái của Chuẩn đề hoặc người có thù oán nữa. Hôm nay điều người ra trận, Quân đồ lợi minh vương là người Chuẩn đề tín nhiệm nhất, Mãn thiện xa vương cùng nbctv là khổ tu trung lập, còn Trường nhĩ Định quang tiên là môn nhân hệ của Tiếp dẫn, có vẻ công bằng nên người ngoài cũng không có gì để nói.
Trên thực tế, Nhiên đăng vẫn dùng một chút tính toán, Tiếp dẫn đạo nhân từng bí mật nói : Trường nhĩ Định quang tiên là người có hại cho Tây phương giáo, không thể lưu lại. Đối với lời căn dặn của Tiếp dẫn đạo nhân, Nhiên đăng tất nhiên là hiểu rõ : ngày đó Trường nhĩ Định quang tiên mang thư của Nguyên Thủy thiên tôn tới nhập giáo thì giáo chủ đã từng do dự, chắc là vì lý do Trường nhĩ Định quang tiên có hại, nhưng căn cứ tôn chỉ thu hút nhân tài rộng rãi của Tây phương giáo nên không thể từ chối mà đành thu nhận. Trong lần Vạn tiên trận này đúng dịp cho hắn làm vật hy sinh đi trước phá trận, nếu trong trận phụ có thể may mắn sống sót thì tới chủ trận cũng có cách để tống hắn „ Lên đường“.
Trường nhĩ Định quang tiên đã là vật hy sinh vậy kẻ được Chuẩn đề dn tín nhiệm nhất Quân đồ lợi minh vương bị Nhiên đăng phái ra cũng có cân nhắc rồi, có điều lần này đã có căn dặn của Tiếp dẫn từ trước, hơn nữa từ cách chọn người cũng không thể phát hiện được mánh khóe gì cho nên Nhiên đăng cũng không hề sợ hãi.
Bấy giờ, mười sáu người Tây phương giáo đã nêu rõ tên họ rồi cùng đi vào Ôn hoàng trận.
Trong Ôn hoàng trận dày đặc khói mù, mơ hồ có gió lạnh thổi tới gây ra hàn ý thấu tim, phía trên từng lớp mây đen bao phủ, cả đại trận tản ra khí tức vô cùng kỳ dị, khí tức tuy vô hình vô thanh nhưng trong lòng mọi người đều khó chịu vô cùng.
Bỏi không rõ tinh hình nên mười hai gã kc kết thành một vòng bảo vệ những người còn lại ở giữa, cẩn thận bước từng bước tới. Trong trận chợt có tiếng nói vang lên :“Trường nhĩ Định quang tiên ! Đồ vô sỉ phản bội mà cũng có mặt mũi vào Ôn hoàng trận ta chịu chết !“
Trường nhĩ Định quang tiên biết Ôn hoàng trận là luyện khí sĩ Lữ nhạc trên Cửu long đảo lập ra bèn lấy hết can đảm quát lên :“ Ta cùng Tây phương giáo có duyên, tất sẽ theo duyên phận mà đi. Lữ nhạc, chớ có cậy miệng lưỡi lợi hai, có gan thì hãy hiện thân ra đánh một trận !“
Vừa dứt lời đã thấy khói mù phía trước mờ bớt lộ ra tám người.
Người ở giữa mặc bào phục đỏ thẫm, mặt như lam điện, tóc đỏ, ba mắt trợn tròn chính là Lữ nhạc, bên cạnh có năm gã đạo nhân đều có tướng mạo hung ác cùng hai nam nhân khá khôi ngô.
Năm gã đạo nhân đều là bạn bè và môn nhân của Lữ nhạc gồm Trần canh, Lý bình, Chu tín, Lý kỳ, Dương văn huy. Còn hai nam nhân khôi ngô kia da dẻ xanh lét, thập phần quỷ dị.
Lữ nhạc kêu lên :“Ôn hoàng trận của ta huyền diệu không gì sánh được, sao kẻ phản bội như ngươi có thể biết ? Hôm nay ngươi đã vào Ôn hoàng trận ta là tự tìm đường chết chứ đừng trách ta.“
Quân đồ lợi minh vương sai A mu kim cương lực sĩ xông về phía đám Lữ nhạc, miệng quát :“Đừng vội mạnh miệng ! Hai bên đấu pháp đều nhìn tu vi, hôm nay chúng ta đến đây phá trận dĩ nhiên là phải phân minh.“
Lữ nhạc thấy kim cương lực sĩ vọt tới chỉ cười lạnh một tiếng, vung tay lên đã có khói mù lan tỏa che khuất thân hình mọi người. Đến khi kim cương lực sĩ tới gần xuyên qua khói mù thì tám người đã biến mất.
Mãn thiện xa vương nói rằng :“Minh vương, khói mù kia khiến chúng ta bị che thị tuyến, có lẽ còn chứa chất độc, chúng ta hãy dùng kim thân hộ thể để tránh bị hại.“
Quân đồ lợi minh vương gật đầu, từ đỉnh đầu hiện ra pháp thân tám tay, trong tay cầm Kim cương xử, bảo luân, tam xoa kích …từ pháp thân tỏa ra một vòng kim quang trùm lấy bên ngoài thân thể Quân đồ lợi minh vương. Mãn thiện xa vương cùng Ngũ bộ tịnh cư thiên vương cũng thi triển kim thân hóa kim quang hộ thể, A mu kim cương lực sĩ cũng lẩm nhẩm mật chú, toàn thân lộ ra màu đồng, chỉ có Trường nhĩ Định quang tiên tới Tây phương giáo thời gian quá ngắn, lại bị nghi ngờ nên vẫn chưa được truyền phép nên chỉ có thể vận tiên quyết âm thầm phòng hộ.
Bấy giờ trong trận bỗng nhiên xuất hiện thân ảnh khôi ngô khổng lồ, cao chừng vài trượng như cây cổ thụ, nặng nề di chuyển, tay cầm cự đao xông tới chỗ mọi người. Mười hai gã kim cương lực sĩ vội vàng xông lên đón, kim cương lực sĩ cũng có phép biến hóa nên biến lớn rồi cùng vây quanh hai người. Hơn mười gã khổng lồ đánh nhau thanh thế thập phần, đám Quân đồ lợi minh vương phía dưới đều thành khán giả.
Thân thể kim cương lực sĩ cứng rắn không gì sánh được, lại có sức lực vô cùng, làm lực sĩ hộ pháp của giáo chủ Tây phương giáo, còn về phía hai gã cự hán còn có phần mạnh hơn cả kim cương lực sĩ, thân thể dù bị pháp khí của kim cương lực sĩ bắn trúng vẫn có thể nhanh chóng khôi phục, trái lại thân thể cứng rắn của kim cương lực sĩ sau khi bị cự đao chém trúng liền xuất hiện vết thương đồng thời không lành được. Hai gã cự hán lấy ít đánh nhiều mà vẫn chiếm thượng phong.
Hai gã cự hán chính là hai nam nhân đứng cạnh Lữ nhạc vừa nãy, đương nhiên họ đã thi triển thần thông nào đó mới khiến thân hình thành khổng lồ như vậy. Trên cự đao hình như còn có một lực lượng kỳ dị, cuồn cuộn không dứt, kim cương lực sĩ trúng đao rồi mặt liền hiện lục khí, thân thể mềm ra mỏi mệt, không ít lực sĩ còn biến trở về như cũ, ngã ngồi dưới đất, màu da đồng cũng ảm đạm, có vẻ không còn sức chiến đấu nữa.
Mãn thiện xa vương thấy tình thế không ổn bèn vung tay lên, một hạt châu mang theo bạch quang bay lên giữa không trung hướng tới chỗ hai cự hán. Hai gã kia bị quang mang từ hạt châu bao trùm nhất thời không thể chuyển động. Hạt châu kia là Mê trần châu, có khả năng mê huyễn, khiến hồn phách người dao động mà lọt vào ảo giác.
Ngày trước Mãn thiện xa vương đã dùng Mê trần châu này mê hoặc Tần hoàn cùng Diêu tân trong Thiên hồn trận khiến Tần thiên quan cùng Diêu thiên quân đều tưởng Mãn thiện xa vương là bằng hữu, vì vậy do dự không ra tay được, ngay cả Diêu tân am hiểu chiêu hồn cũng không ngoại lệ. Mãn thiện xa vương nhân cơ hội giết chết Tần hoàn, Diêu tân, phá hủy Thiên hồn trận.
Hôm nay Mãn thiện xa vương lại dùng trò cũ, ý đồ dùng Mê trần châu mê hoặc hai gã cự hán, vậy mà hạt châu di chuyển cả nửa ngày, cự hán một điểm phản ứng cũng không có, trái lại càng thêm hung hãn xông tới. Mãn thiện xa vương nào biết rằng hai cự hán kia đã bị Lữ nhạc luyện thành độc ma, căn bản là một loại binh khí hình người chứ không còn hồn phách nên đã khiến hắn như đàn gảy tai trâu, vừa hao phí tiên lực vừa mất công.
Nhưng lúc đo, một tiếng chuông trong trẻo vang lên, toàn bộ kim cương lực sĩ té ngã xung quanh liền đứng dậy, khác biệt chính là đám kim cương lực sĩ kia vốn có vẻ kiên định giờ lại dại đi, đôi mắt mơ hồ tỏa ra một loại lục quang quỷ dị.