Nói đến đề tài này, Trương Tử Tinh càng nói càng phiền muộn, ngữ điệu lập tức cao lên:
- Chết không chỉ có Tây Chu, còn có Đại Thương ta! Không chỉ có tướng lãnh, còn có quân sĩ bình thường! Không đủ người chết, chưa đủ số người lên bảng, đại thế chưa trọn, thậm chí kể cả thắng bại đã phân vẫn không kết thúc được! Chẳng lẽ phải hoàn toàn tráo bài một lần nữa! Chẳng lẽ muốn phá đi khống chế dị năng của vị giai lực chính là nhờ vô số người chết mà đạt được? Mẹ nó, quy tắc trò chơi quái gì! Sao hoàn toàn không giống với nguyên tác!
Kỳ thật, Trương Tử Tinh cũng rõ ràng, thế giới này tuy lấy kết cấu của nguyên tác mà thành, nhưng cũng không hoàn toàn giống với nguyên tác, hơn nữa hắn trọng sinh tại đây, cải biến nhiều “Nội dung vở kich”. Khác quan mà nói, giống như hiện này được gọi là hiệu ứng con bướm, cũng không phải là chuyện lạ gì.
Chúng nữ cũng không biết “Nguyên tác” là có ý tứ gì, nghe hắn bỗng nhiên mắng lời thô tục, biết phu quân tâm tình không tốt, cũng chẳng nói nhiều lời.
Vân Tiêu là người thông minh hiểu ý, ôn nhu hỏi:
- Phu quân có phải khổ sở vì sự trung thành, tận tâm, vì nước hy sinh thân mình của các tướng sĩ?
Trương Tử Tinh sắc mặt trầm trọng gật đầu:
- Bọn họ đem tánh mạng giao phó cho ta, ta lại chỉ có thể trơ mắt nhìn họ đi vào đường chết, không chỉ có như thế, còn có họa chiến tranh khiến người vô tội phải chịu khổ . . . . Ta vốn nghĩ bản thân có thể thay đổi số trời, lấy diệu kế nhanh chóng bình định sát kiếp, nhưng vẫn như trước là không thể thoát khỏi quy tắc chết tiệt kia. Nói cho cùng, ta cũng chỉ là một quân cờ trong thiên đạo mà thôi . . . . . Có lẽ có thể tạo lên điểm gợn sóng, nhưng chung quy cũng không thể nghịch chuyển dòng chảy lớn. . . . .
Vân Tiêu nghe ra trong lời hắn có ý suy sụp, nói:
- Phu quân cần gì phải như thế, chàng thân là nhân giới quân vương âm thầm tính kế, cơ hồ là lấy lực một người đem thế cục tam giới hóa thành thế cục như bây giờ, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, từ thân thể phàm tục đạt tới tu vi cảnh giới hiện nay, ta mặc dù thường tự phụ, cũng chỉ có thể bội phục từ đáy lòng. Ngay cả thánh nhân, đã nằm trong vòng đó, cũng không dám nói bừa là nghịch thiên. Huống chi là chàng?
Trương Tử Tinh biết Vân Tiêu đang cổ vũ mình, thở dài:
- Thánh nhân thì như thế nào? Theo ý ta, thánh nhân cũng tốt, tiên nhân cũng tốt, phàm nhân cũng được, tất cả cũng chỉ là người mà thôi . . . . .
Vân Tiêu vẫn là lần đầu tiên nghe được lời bàn luận thế này. Không khỏi sửng sốt, lập tức nói:
- Phu quân cũng là người tu luyện, biết được thịnh suy thế gian, vạn vật khô héo, sinh tử tuần hoàn, thực sự không thể làm trái. Trước mắt, vẫn là nên nhẫn nại, nếu là phá rồi sau đó lập, chân chính cấp cho thiên hạ một thời đại thái bình thịnh thế. Coi như là an ủi những người đã hi sinh trong sát kiếp. Lại nói, phàm nhân không thể so được với Huyền Đạo tiên nhân, tiên nhân có thú tiêu dao. Không chịu quản thúc, cho nên không nghĩ tới thượng bảng. Nếu phàm nhân có thể thượng bảng, liệt vào thần đạo, cũng coi như là nhân họa đắc phúc.
Trương Tử Tinh lắc đầu:
- Tất cả những người thượng bảng, tính ra bất quá chỉ có ba trăm sáu mươi lăm vị chính thần mà thôi, còn có nghìn vạn người chết thì sao?
Vân Tiêu trầm mặc, dựa theo cách nói của sư tôn Thông Thiên Giáo Chủ, trong sát kiếp, những người sáng suốt thì nhục thân thành thánh. Cầu được tiên đạo, được tự do trường sinh, lần này có thể hưởng thần đạo, chịu Hạo Thiên Thượng Đế quản lý, trở thành ti chức thiên đình; người nông cạn thì hóa thành tro bụi, không tồn tại ở hậu thế. Những người như vậy thì xem như là “Người nông cạn”, tự nhiên “Hôi phi yên diệt, bất tồn hậu thế”
- Trong thế giới này, cũng không có âm tào đại phủ, cũng không biết những người này chết đi hồn phi phách tán- hồn vía lên mây? Hay là tự hành luân hồi? Những người bỏ mình không thể thượng bảng chẳng lẽ chỉ bởi vì cái gọi là căn tính (1) tầm thường, cũng chỉ có một đường để đi là không tồn tại ở hậu thế?
(1): căn tính ở đây là bản chất của con người
Vân Tiêu cũng thở dài một tiếng. Đáp:
- Không biết phu quân nói âm tào địa phủ đến tột cùng là vật ra sao. Ta chỉ biết những người chết đi, nếu là người có căn tính tốt, chân linh(2) không u tối thì có thể tự mình chuyển thế hoặc có thể tự tu luyện Quỷ tiên chi đạo, hoặc là linh hồn nương nhờ vào vật khác. Cũng có người thì kém may mắn, bị người khác đem luyện chế thành pháp bảo hoặc nô dịch. Còn nếu là kẻ vô duyên thì trong vòng ba năm sẽ hồn phi phách tán, không còn lưu hậu thế.
(2): chân linh – linh hồn
Quỳnh Tiêu tâm tư nhanh nhẹn. Hỏi:
- Địa phủ theo như lời phu quân nói. Chẳng lẽ là quản lý vong hồn chân linh, phân chia thiện ác, là chỗ đặc thù thưởng phạt? Nếu có thể sử dụng thần thông tạo ra nơi này. Sẽ là một công đức lớn.
Sáng lập địa phủ? Nói dễ hơn làm!
Lấy tu vi Trương Tử Tinh hiện giờ là biết. Căn bản không phải thần thông bình thường có thể làm được. Huống hồ chỉ có thời gian ngắn ngủi ba năm! Chẳng qua cho dù không có khả năng xoay chuyển quy tắc tạo thành thương vong. Ít nhất cũng có thể vì những người vô tội hy sinh dưới thiên đạo mà làm một chút gì đó . . . . . . .
Không thể phong thần? Phong Thần bảng? Phong thần? Đả thần . . . . .Trương Tử Tinh suy nghĩ đến phát sầu, bỗng nhiên trong đầu hình như hiện lên một đạo linh quang, ai dè bị Thương Thanh Quân làm đứt đoạn. Nàng hỏi một vấn đề mấu chốt:
- Làm sao ta biết được là đã đủ người lên bảng? Chẳng nhẽ cứ giết chóc không ngừng sao?
- Theo như lời ba vị thánh hoàng. Nếu mỗi một “vị” đạt đủ yêu cầu. Như vậy sẽ có cảnh tượng thập phần kỳ dị xuất hiện. Lúc đó thì kiếp nạn hoàn thành. Khi đó, cũng là lúc cái chết trong cuộc chiến nhân giới kết thúc.
Nhắc tới điều này. Trong lòng Trương Tử Tinh liền nặng trĩu, khổ sở rất nhiều.
Long Cát Công Chúa chần chờ hỏi một câu:
- Phu quân, mới vừa rồi nghe thấy người nói, tam vị thiên, địa, nhân, có phải là chỉ thiên giới, huyền giới cùng nhân giới? Nói như vậy, thiên giới còn có kiếp nạn? Có phải không . . . . . . .
Trương Tử Tinh vỗ cái bàn: “Ta quản con mẹ nó thiên giới, huyền giới! Tốt nhất làm cho đôi câu nam nữ thiên giới kia cùng thượng bảng!”
Nhìn bộ dáng sợ hãi của Long Cát Công Chúa, Trương Tử Tinh đột nhiễn nhớ tới những lời lúc trước làm cho nàng thương tâm, lập tức ý thức được bản thân không nên trút giận lên người nữ tử yêu dấu ----- sai lầm đồng dạng, nào có thể tái phạm hai lần?
Nghĩ đến điểm này, Trương Tử Tinh vội cầm chặt tay Long Cát Công Chúa, hòa nhã nói:
- Long Cát bảo bối, tâm tình phu quân không tốt, cho nên ngữ khí quá nặng, nàng đừng vội trách ta. Ta là thiên tử nhân giới, phải quản tốt mọi người đã, khi cuộc chiến nhân giới hoàn tất, lại ứng phó Tru Tiên Trận kia, ta liền truyền ngôi vị hoàng đế, sau đó mang theo các nàng quy ẩn Tiêu Dao Tiên Phủ, còn lại cái gì cũng không quản! Cùng lắm thì, về sau liền bái làm môn hạ Bích Du Cung, đem toàn bộ Tiêu Dao Tiên Phủ chuyển qua Vô Danh Tiên Sơn của Triệt Giáo, đến lúc đó cho dù là thiên giới, cũng không làm gì được ta!
Chúng nữ biết phu quân coi trọng nhất là an nguy của tỷ muội nhà mình, mặt đều lộ vẻ nhu tình. Long Cát Công Chúa vốn dịu dàng, sau khi được hắn an ủi, trong lòng sớm đã không còn khúc mắc, hiện giờ bị hắn cầm tay làm trò trước bọn tỷ muội, có chút ngượng ngùng, muốn rút lại bị Trương Tử Tinh cố ý nắm chặt, không thể thành công. Không chỉ như thế, người này còn cố ý làm trò trước mặt chúng nữ, hôn một cái lên mu bàn tay trắng như tuyết kia.
Quỳnh Tiêu thấy mang tai Long Cát Công Chúa ửng đỏ, có tâm vì nàng giải vây, nói xen vào:
- Lần này thấy thái sư thất bại, chỉ sợ các lộ chư hầu đều đã rục rịch, hoạn nạn thấy chân tình. Hiện giờ là lúc nhận biết vàng đá.
Trương Tử Tinh quả nhiên bị phân tán chú ý, cười lạnh nói:
- Tốt nhất là bọn người kia đem bộ mặt thật đều lộ ra đi, sau đó đồng loạt gia nhập vào bên trong phản quân, đến lúc đó tận diệt cũng tốt. Cho dù Đả Thần Tiên phải đầy nhân vị lực mới có thể chấm dứt tai kiếp nhân giới, ta cũng nắm chắc phần thắng!
Long Cát Công Chúa thừa dịp hắn phân tâm, rốt cục rút tay khỏi ma chưởng kia trở về. Lại đánh mắt cảm kích Quỳnh Tiêu một cái.
Bích Tiêu cười duyên nói:
- Phu quân đừng vội sơ ý, đến lúc đó tứ phương chư hầu liên hợp Tây Chu vây kín Đại Thương, cẩn thận lật thuyền trong mương.
Tâm tình Trương Tử Tinh đã hòa hoãn bớt, cười hì hì nói :
- Bích Tiêu bảo bối, có dám cùng phu quân đánh cuộc? Đến lúc đó cho dù không dựa vào đạo thuật hoặc huyền thật, phu quân cũng có thể dễ dàng đánh ngã Cơ Phát.
- Chàng tưởng chàng thực là thiên vương chi vương, động phòng bất bại chắc! Cuộc thì cuộc!
Lời nói của Bích Tiêu khiến người nào đó toát mồ hôi hột. Quả thật nói tới song tu, động phòng bất bại.
- Bích Tiêu tỷ tỷ, vị phu quân này của chúng ta gian xảo đệ nhất, đừng vộ bị lừa.
Thương Thanh Quân nói xong, thấy Bích Tiêu nhận thức rất sâu về sự “Gian xảo” của Trương Tử Tinh, mìm cười, đột nhiên hỏi một câu:
- Phu quân, có một chuyện thập phần kỳ lạ. Lần này Chu Quân sử dụng Đầu thạch xa đều không phải là bản vẽ bí mật Dương Nhâm mang theo, cũng không phải Dương Nhâm dâng lên, không biết là người phương nào chế tạo?
Đầu Thạch Xa lợi dụng nguyên lý đòn bẩy để bắn đạn đá là binh khí tầm xa to lớn, từ thời Xuân Thu đã bắt đầu sử dụng, Sở quốc từng dùng Đầu thạch xa đánh tan hai mươi vạn quân Tần, khiến chủ tướng Lý Tín bại trận tự sát. Rồi sau đó một trong tứ danh tướng Vương Tiễn, suất lĩnh sau mươi vạn đại quân, mới dẹp xong Sở Quốc, có thể thấy được uy lực của Đầu Thạch Xa. Đến thời Tống, Đầu thạch xa phát triển càng mạnh, uy lực cực kỳ kinh người, ước chừng tầm bắn đã ở ngoài 500 thước. So với Đầu Thạch Xa thời Tống so sánh, Chu Quân sử dụng hiển nhiên là có điểm không bằng, nhưng theo tầm bắn ở Kim Kê Lĩnh mà xét. Uy lực cũng đã vượt xa thời đại Xuân Thu.
Trương Tử Tinh đối với Đầu Thạch Xa đồng dạng thập phần khó hiểu: gần đây không chỉ có Đầu Thạch Xa, trước đó còn có cương xa, nỗ xa, thủ kích, binh khí đó hẳn cũng không thuộc thời đại này, đến tột cùng là ai làm ra? Hay là cũng là một vị đồng hành xuyên việt? Nhưng vì cái gì không thể làm cái ra gì tiên tiến hơn? Hay là, người nọ cũng như hắn, đem thứ lợi hại chân chính giấu kín đi, tạm gác lại, đến thời khắc cuối cùng bỗng nhiên bùng nổ? Nếu quả thật như thế, thật sự không thể xem thường.
Đối với nỗi băn khoăn này, Trương Tử Tinh sớm đã mật lệnh Phong Liêm âm thầm dò hỏi. Nhưng thủy chung cũng không có tin tức. Dường như không thu hoạch được gì.
Tin tức Thương Quân thảo phạt Tây Thu thất bị nhanh chóng truyền khắp thiên hạ, một bên Tây Chu tất nhiên là quân tâm đại chấn. Cơ Phát còn cố ý tuyên bố trong buổi diễn thuyết, trọng thưởng có tướng sĩ có công, cũng tiếp tục triệu tập quân mã, chuẩn bị phản kích Đại Thương.
Quả nhiên như Trương Tử Tinh đã dự tính, các lộ chư hầu bắt đầu có các hành động lạ, Nam địa Ngạc Hoán trải qua một đoạn thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức, sau khi chiêu binh mãi mã, đã khôi phục chiến lực, sau khi biết được Văn trọng đại bại trước Chu Quân, lúc này liền điều binh khiển tướng, rất có khả năng tiến công Tam Sơn Quan, cùng Cơ Phát thành thế hô ứng. Đại quân Quỷ Phương sớm đã được mệnh lệnh Cơ Phát, thao diễn tập kết, dồn sức chờ phát động.
Chính là ở trong Đông Lỗ Khương Hoàn Sở, rất nhiều chư hầu vẫn bảo trì thái độ trông ngóng, nhưng không hề ít thế lực đã gửi thư cho Tây Kỳ, tỏ “Thành ý”.
Văn Trọng lần đầu tiên vất vả vì Đầu Thạch Xa kia, tất nhiên là hết sức cẩn thận, ngoài Tỵ Thủy Quan thiết kế nhiều bẫy rập, lại sai người móc sông đào hào bảo vệ thành, gia cố tường thành, bố trí nhiều mặt, làm ra tư thế canh phòng nghiêm ngặt.
Nhưng vào lúc này, Trương Tử Tinh nhận được tin tức ngoài ý muốn được Phong Liêm truyền đến, Khương Tử Nha muốn đem nữ nhi Ấp Khương hứa gả cho Cơ Phát.
Khương Tử Nha sau khi học nghệ xuống núi, ở Triều Ca sáu mươi tuối mới lấy Mã thị làm vợ, sau lại được lệnh của Nguyên Thủy Thiên Tôn trốn về Tây Kỳ, Mã thị cũng đi trước, làm “Thủ tục ly hôn”. Mà Khương Tử Nha đến Tây Kỳ bất quả chỉ ngắn ngủi mấy năm, cũng không từng nghe nói cưới vợ, vì sao lại có nữ nhi?
Chẳng lẽ Khương lão đầu lại bí mật kết hôn, sinh ra nữ nhi? Cho dù có, cũng không nhanh như vậy có thể lập gia đình? Hay là Cơ Phát là siêu cấp bại hoại? Chẳng lẽ nữ nhi của Khương Tử Nha từng ở trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ?
Đương nhiên, biểu hiện này quả thực là quá mức giả dối, nên có thể xác định là, nữ nhi này của Khương Tử Nha, hẳn là không phải hắn sinh ra.
Trong lịch sử, Ấp Khương là Chu Vũ Vương Vương phi, cũng vì Vũ Vương sinh Tấn Quốc Khai Quốc quân chủ Đường Thúc Ngu, cũng có nói, Ấp Khương là nữ nhân của Khương Tử Nha. Hiện giờ xem ra, nàng hẳn là nghĩa nữ của Khương Tử Nha, nhưng mà hiện giờ là thời khắc mấu chốt Chu Quân mới đánh bại Thương Quân, Khương Tử Nha bỗng nhiên gả Ấp Khương cho Cơ Phát, đến tột cùng là vì nguyên nhân gì?
Mà theo mật báo của Phong Liên, có thể đây là mưu kế tranh đoạt số mệnh sau này của Xiển Giáo cùng Tây Phương Giáo, mà Ấp Khương này. Cùng nữ tiên Kiền Đạt Bà của Tây Phương Giáo sứ mệnh giống nhau, đều dùng mỹ nhân kế để đạt được sủng ái của Cơ Phát, sau khi Tây Chu thắng lợi chiếm được thiên hạ, vì thế lực sau lưng bản thân mà tranh thủ ích lợi.
Ấp Khương có ưu thế ở chỗ là nàng là “Nữ nhi” Tây Chu thừa tướng, nếu cùng so sánh, thì Kiền Đạt Bà có vẻ lai lịch không rõ. Cho dù được Cơ Phát sủng ái, cũng là danh bất chính, ngôn bất thuận.
Trương Tử Tinh không khỏi cười lạnh: hiện tại Tây Chu mới thắng được một trận, thế lực phía sau đã bắt đầu mưu tính xây dựng kế hoạch về sau, chỉ tiếc, cũng như bong bóng xà phòng tuy đẹp, cuối cũng cũng tan biến, đợi cho đến thời điểm cuối cùng công bố thắng bại, tin tưởng biểu tình trên mặt rất nhiều người nhất định sẽ là đặc sắc.
Nếu hai giáo về phương diện này đều có tính kế. Như vậy Trương Tử Tinh cũng có tâm trợ giúp một phen, lúc này lệnh Phong Liêm tăng cường dò xét.
Không lâu, quả nhiên Phong Liêm bảo cáo lại. Ấy Khương kia dường như trời sanh tính tình cao ngạo. không thích tiếp cận người khác, mặc dù dung mạo xinh đẹp, tính tình ôn nhu, tài hoa hơn người, cũng là loại nữ tử ngoài mềm trong cứng, không dễ chào đón, cũng không tiếp khách lạ. Nghe nói Cơ Phát khi mới gặp từng giả làm người tốt, nhưng sau khi Ấp Khương cùng vị Vũ Vương này tiếp xúc vài lần, tựa hồ là không quá ưa thích.
Nếu so sánh với nàng, Kiền Đạt Bà đồng dạng xinh đẹp như hoa, tinh thông nhạc lý, lại tinh thông mị thuật, hiểu được nắm chắc tâm lý nam tử, như gần như xa, kết hợp cương nhu, thường làm cho Cơ Phát mê đến thần hồn điên đảo. Tất nhiên là chạy theo như vịt
Cơ Phát vốn hơi hướng về Kiền Đạt Bà, nhưng gần đây không biết vì sao, dường như đối với Ấp Khương đặc biệt hứng thú, đối với Kiền Đạt Bà không nghe không hỏi. Thậm chí còn đồng ý Khương Tử Nha: chỉ cần Ấp Khương nguyện ý trao thân, ngày sau có thể phong làm Đại Chu hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ. Vấn đề là, hiện tại Ấp Khương dường như không quá nguyện ý. Nguyên bản hôn nhân đại sự, đều do cha mẹ làm chủ, nhưng thân là “Phụ thân” như Khương Tử Nha đối với việc này lại vô kế khả thi, cho nên Cơ Phát cũng chỉ có thể kiên nhẫn “Theo đuổi”. Như ý nguyện Cơ Phát, trước khi phát động phản công Đại Thương, phải lấy Ấp Khương làm vợ. Nhưng theo thái độ trước mắt của Ấp Khương mà xem, tựa hồ là phi thường khó khăn.
Trong lòng Trương Tử Tinh càng thêm khẳng định: Ấp Khương nhất định là nữ tiên được Nguyên Thủy Thiên Tôn sai phái. Mượn cớ là nữ nhi Khương Tử Nha, bởi vậy vị “Phụ thân” này mới không thể miễn cưỡng. Chẳng qua, nếu do Nguyên Thủy Thiên Tôn phái tới, vì cái gì lại không muốn vâng theo mệnh lệnh của vị thánh nhân này? Chẳng lẽ là vị ác nữ “Cá tính” Ngô Bình? Nhưng Ngô Bình như thế nào lại là “Tính tình ôn nhu”, “Tài hoa hơn người” hai cái này đều khác xa.
Trước mắt Tây Chu tuy rằng còn chưa bắt đầu phản công, nhưng Trương Tử Tinh an bài tất cả hết thảy chuẩn bị phòng ngự. Lo lắng đến việc Tru Tiên Trận, Trương Tử Tinh đặc biệt đi Bích Du Cung một chuyến, đầu tiên tới thăm Tam Hoàng, thứ hai đáp ứng lời hứa ngày đó với Thông Thiên Giáo Chủ, bế quan học tập Tru Tiên Trận Đồ.
Bí cảnh nơi Thông Thiên Giáo Chủ bế quan. Trên thực tế là dùng Tru Tiên tứ kiếm lực tạo thần thông mở ra một cái tiểu không gian độc lập, trừ bản thân Thông Thiên Giáo Chủ ra, nếu không có vật thông hành đặc biệt, tin tức ngoại giới hết thảy đều không thể truyền vào trong này. Trong không gian này thời gian so với bên ngoài có điều bất đồng, có chút giống với Sơn Hà Xã Tắc Đồ, nhưng công hiệu kém hơn không ít. Theo như Khổng Tuyên nói, Quy Khư kia cũng có tác dụng như vậy, thời gian trong Quy Khư so với ngoại giới hoàn toàn bất đồng.
Một năm trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ ước chừng bằng một ngày bên ngoài, nghe nói còn có thể thi thuật dùng hỗn độn lực thay đổi thêm, mà tiểu không gian nơi này ước chừng mười ngày bằng một ngày.
Ngày đó Thông Thiên Giáo Chủ ước định ở Bát Cảnh Cung, sau khi liên hợp ngũ thánh bày ra thần chú, liền quay lại Bích Du Cung, tiếp tục nắm chặt thời gian bế quan tu luyện, vẫn chưa biết được kết quả cuối cùng. Trương Tử tinh đem cuộc chiến Kim Kê Lĩnh nói qua cho Thông Thiên giáo Chủ, cũng đem sự tình thiên, địa, nhân tam vị do Tam Hoàng nói kể ra.
Thông Thiên Giáo Chủ đối với Đả Thần Tiên sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhìn ra hắn có tâm kết, lập tức khuyên bảo vài câu. Khi nói đến “Thiên Vị”, Thông Thiên Giáo Chủ nhìn Trương Tử Tinh đầy thâm ý, khi hắn đưa ra đề nghị nửa thật nửa giả là “Dời nhà đến Bích Du cung, lấp lửng nói một câu :
- Đối với bệ hạ, Bích Du Cung tất nghiên là luôn hoan nghinh, chỉ là trước mắt đại thế chưa định, đến lúc đó tự có an bài.
Trương Tử Tinh dù chưa được Thông Thiên Giáo Chủ khẳng định, trả lời thuyết phục, nhưng nghe ra rõ ràng có ý che chở, lúc này mới an tâm, tại bế quan bí cảnh theo Thông Thiên Giáo Chủ cùng tam đại huyền tiên cùng nhau học tập Tru Tiên Trận. Đối với lý giải của Trương Tử Tinh về Hãm Tiên Kiếm Khí, khống chế Hãm Tiên Kiếm, phối hợp tam kiếm còn lại, quả nhiên uy lực bội tăng. Không chỉ có Thông Thiên Giáo Chủ đối với ngộ tính của hắn khen không dứt miệng, ngay cả Đa Bảo Đạo Nhân cũng không thể không bội phục; vị “Tiêu Dao thiên tử” này không chỉ có ngộ tính kinh người, hơn nữa tốc độ tăng trưởng lực lượng làm cho hắn líu lưỡi, tuy rằng tu vi cảnh giới thiên tử thoạt nhìn chỉ gần kim tiên, nhưng thực tế lực lượng thi triển ra lờ mờ đã ở trên Triệu Công Minh.Khổng Tuyên cùng Hình Thiên đã “ xem hết cả xuân phong thu nguyệt”(3), đối với biểu hiện siêu phàm của hoàng huynh cũng chẳng tỏ ra kinh ngạc gì, chỉ là cảm thấy cao hứng từ đáy lòng.
(3): ý là đã hiểu rõ từ đầu
Trương Tử Tinh ở trong bí cảnh học tập trên trăm ngày, bởi vì trong lòng thủy chung vẫn vướng vận việc bên ngoài, cho nên hướng Thông Thiên Giáo chủ cáo từ rời đi, Thông Thiên Giáo Chủ biết cuộc chiến nhân giới trọng yếu, cũng không giữ lại, chỉ là dặn hắn dụng tâm ghi nhớ diệu dụng của trận đồ, tạm gác lại quay về Triều Ca thì sẽ tự mình lĩnh ngộ.
Trương Tử Tinh trở lại Triều Ca, phát hiện ngày hôm qua Phong Liêm có gửi đến tin tức về Ấp Khương, trong có một chi tiết khiến hắn coi trọng: tiếng đàn của Ấp Khương.
Mà sau khi nghe tiếng đàn từ văn kiện Phong Liêm truyền tới, Trương Tử Tinh kinh ngạc phát hiện, tiếng đàn do Ấp Khương biểu diễn, không phải là cầm khúc nằm trong phạm vi thế giới hiện giờ lưu truyền, cũng không phải nằm trong Đại Thương nhạc thiên. Chính xác mà nói, đây là cầm khúc mà năm đó Trương Tử Tinh vì trợ hứng cho vài vị thê tử mà “ sáng tác” ra – “Tọa sầu”!
Đương kim thế gian, ngoại trừ Trương Tử Tinh, chỉ có ba người con gái có thể đàn tấu khúc này.
Một người là Thương Thanh Quân, một là Long Cát Công Chúa, một người khác chính là ----- Đát Kỷ!