Vũ Dực tiên cũng nghe được thanh âm kia chất vấn trong tiên thức, bởi e ngại sự lợi hại của thánh nhân mà thầm chột dạ.
Vậy mà Tiêu Dao Tử lại từ trên lưng hắn bay xuống, đứng giữa không trung hướng phía trước chắp tay, vận tiên lực lớn tiếng nói :“Tiêu Dao Tử đặc biệt tới cầu kiến Bát cảnh cung thánh nhân lão gia.“
Vũ Dực tiên vốn trong lòng đã bắt đầu muốn quay lại, thấy Trương Tử Tinh chủ động lên tiếng cũng không tỏ ra yếu kém mà hóa thành nhân hình đứng sóng vai cùng Trương Tử Tinh.
Lúc này trong hư không bỗng có một người xuất hiện, người này nhìn qua chừng hơn ba mươi tuổi, mặc một thân đạo bào, tướng mạo thập phần bình thường. Mặc dù người này chỉ lộ ra tu vi kim tiên hạ giai nhưng Trương Tử Tinh vẫn không hè có chút nào dám xem thường đạo nhân đó. Hôm nay hắn đã không phải là kẻ vừa mới bắt đầu tu luyện, những năm gần đây cũng tích lũy được không ít kinh nghiệm, cũng gặp được rất nhiều nhân vật đạt đến huyền tiên cảnh giới, hơn nữa thì khi đạt thành ma thể tới nay năng lực cảm ứng cũng tăng lên nhiều, cũng chính vì vậy mà càng cảm thấy đạo nhân kia không đơn giản.
Theo trong lòng Trương Tử Tinh dự đoán thì lực lượng của đạo nhân kia có thể hơi kém hơn Hình Thiên, hoặc cùng ngang hàng với Lục Yểm, rất có thể là Huyền Đô đại pháp sư, đệ tử duy nhất của Lão tử. Trong nguyên tác Huyền Đô đại pháp sư rất ít khi xuất hiện, cũng chỉ được nói vài câu, cơ bản chỉ là một cái hộp cơm, lại không ngờ rằng tu vi chân thực đã đạt tới cảnh giới như vậy. Đồng dạng là Đại pháp sư nhưng thực lực của Huyền đô so với Linh bảo còn mạnh hơn nhiều, căn bản không hề cùng một cấp độ.
Nhìn vị Huyền Đô đại pháp sư này Trương Tử Tinh nhớ lại lúc cùng Hạm Chi đi qua Tam hào sơn từng nhận lầm Lão tử thành Huyền đô không khỏi thầm xấu hổ. Lúc này mới hướng về phía Huyền đô chắp tay hành lễ.
Huyền Đô đại pháp sư vừa nghe thấy tên Tiêu Dao Tử, không khỏi sửng sốt, nhưng tựa hồ nhận được phân phó gì đó mà lập tức đáp lễ rồi tạo thành tư thế „Mời“. Chỉ thấy trong hư không đột nhiên xuất hiện một cánh cửa, đồng thời trong tiên thức của cả hai đều vang lên thanh âm của Huyền Đô :“Thánh nhân lão gia có lời mời hai vị đạo hữu vào Bát cảnh cung.“
Trương Tử Tinh nghe vậy liền cất lời cảm tạ Huyền Đô đại pháp sư rồi bay về phía cánh cửa. Vũ Dực tiên vừa thấy thánh nhân Lão tử chịu gặp mặt Tiêu Dao Tử không khỏi kinh dị, liên tưởng đến thánh nhân chi đạo mà Tiêu Dao Tử nói lúc trước trong lòng lại thêm vài phần nghi ngờ. Bây giờ đã không có khả năng chạy trốn được nữa, đơn giản là đi tìm hiểu rõ một hồi, liền lập tức theo sát đó mà vào.
Hai người vừa vào cửa liền thấy cảnh vật trước mắt đã biến đổi, cũng không hề có trở lực nào đi tới hành tinh đó, thân ảnh Huyền Đô đại pháp sư cũng đúng lúc xuất hiện phía trước.
„Hai vị đạo hữu, thỉnh đi theo ta.“
Trương Tử Tinh cùng Vũ Dực tiên theo Huyền Đô đại pháp sư, một đường chậm rãi bay đi, cũng thấy không ít thần mộc tiên thảo, chim thú quý hiếm, có thể nói là tiên trung thắng cảnh. Không lâu sau, liền đến Huyền Đô động, bên trong chính là nơi ở của Lão tử, Bát cảnh cung.
Vẻ noài của Bát cảnh cung cùng tưởng tượng của Trương Tử Tinh có chút khác nhau, so với khí thế rộng lớn của Bích Du cung thì phong cách của Bát cảnh cung lại có vẻ tự nhiên tùy ý, có vẻ giống với động phủ của những tiên nhân bình thường, hòa hợp làm một thể cùng với toàn bộ bầu không khí của tiên cảnh.
Đi tới phía trước của Bát cảnh cung, Huyền Đô đại pháp sư thỉnh hai người đợi một chút rồi vào cung thông báo, chỉ giây lát đã đi ra mời Trương Tử Tinh cùng Vũ Dực tiên đi vào.
Trương Tử Tinh mang theo Vũ Dực tiên theo Huyền Đô đại pháp sư đi tới trong cung, chỉ thấy Lão tử vẫn là một lão nhân tóc bạc như cũ, đang ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn.
Trương Tử Tinh tiến lên chắp tay hành lễ, xưng hô của hắn cũng khiến hai người ở bên thấy kinh hãi :“Đạo hữu, hôm nay đến đây, phiền nhiễu thanh tu, mong rằng thứ lỗi.“
Đạo hữu ? Vũ Dực tiên còn tưởng nghe lầm, nhất thời ngây ra, thánh nhân là cái gì ? Là người tham ngộ hỗn nguyên đạo quả, chính mình có thần thông vô địch lực lượng ! Còn người kia bất quá mới chỉ là một kim tiên, vậy mà to gan lớn mật, dám gọi thánh nhân là đạo hữu. Vũ Dực tiên vẫn không dám lớn mật như Trương Tử Tinh nên vội quỳ xuống bái lễ :“Vũ Dực tiên Bồng lai nguyện thánh nhân lão gia vạn thọ vô cương!“
Huyền Đô đại pháp sư nghe thấy xưng hô ngang hàng cũng giật mình, dù Đa Bảo đạo nhân có tu vi huyền tiên thượng giai đỉnh gặp Lão tử cũng muốn kính cẩn quỳ lạy đại lễ, miệng gọi :“Lão sư“. Hôm nay lại có người dám vô lễ như vậy!
Nhưng điều khiến hai người mở rộng tầm mắt vẫn còn ở phía sau! Lão tử lại không để ý, trái lại lộ ra mỉm cười, còn mời Trương Tử Tinh ngồi xuống ở bồ đoàn bên cạnh, rồi phất tay cho Vũ Dực tiên đứng dậy, trong miệng đáp :“Tiêu dao đạo hữu, ngươi vẫn khỏe chứ ? Có chuện gì mà tới Bát cảnh cung ta vậy?“
Trương Tử Tinh cười nói :“Không dối đạo hữu, bần đạo gặp phải một chuyện nguy hiểm, suýt mất mang, cuối cùng may mắn mà tránh được. Hôm nay không có việc không tới Bát cảnh cung, cũng là vì việc đó.“
Lão tử vừa nghe thấy hắn gặp nguy hiểm, thần sắc thoáng động hỏi :“Đạo hữu hãy nói đi.“
Tay Trương Tử Tinh chỉ vào Vũ Dực tiên vẫn đang đứng thắng nói :“Vị này là Vũ Dực tiên đạo hữu vốn nghe đại đạo của đạo hữu tinh nghĩa nên tới cầu thỉnh giáo.“
Lão tử không ngờ chỉ là một việc nhỏ như vậy, nhưng lão biết Tiêu Dao Tử bất luận trí tuệ hay căn tính đều cực cao, việc này cũng không đơn giản như vậy nên hỏi :“Là cái gì tinh nghĩa?“
Trương Tử Tinh thoáng đánh mắt với Vũ Dực tiên, Vũ Dực tiên liền đọc mấy đoạn mà Trương Tử Tinh truyền lại ra :“Đạo khả đạo phi thường đạo…đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Vạn vật …..“
Lúc đầu thần sắc Lão tử vẫn bình thường, nhưng sau đó càng nghe thì vẻ kinh ngạc càng đậm, ánh mắt chuyển về Trương Tử Tinh :“Những điều kia đều là ngươi dạy hắn sao?“
Trương Tử Tinh mỉm cười :“Từ sau lần luận đạo cùng đạo hữu, ta đối với chi đạo của đạo hữu cảm ngộ quá sâu, vì vậy mới lĩnh ngộ chút ít, chỉ là tu vi của ta quá thấp, tất có chỗ sai lầm, mong đạo hữu đừng vội trách móc.“
Những đoạn kinh văn trên, có vài câu là Lão tử nói với Trương Tử Tinh ở Tam Hào sơn, hơn nữa có tất nhiều lý luận mà trong lòng Lão tử chưa thành hình hoặc gần thành hình. Được nghe những lời này của Vũ Dực tiên trong lòng vị thánh nhân kia vừa mừng vừa sợ, thở dài nói :“Lúc đầu ta nghe chi đạo mà đạo hữu nói cùng ta tương đồng, không ngờ đạo hữu đối với chi đạo của ta còn có cảm ngộ như vậy ! Đáng kính, đáng mừng!“
Nếu Lão tử biết đoạn „Đạo khả đạo“ này Trương Tử Tinh còn truyền cho Vũ Dực tiên trước khi gặp lão thì không biết còn có cảm tưởng thế nào.
Huyền Đô đại pháp sư ở sau nghe được cũng rất bội phục, rốt cục đã hiểu vì sao Tiêu Dao Tử có thể ngang hàng luận giao cùng thánh nhân sư tôn mình. Huyền Đô đại pháp sư cũng là đệ tử thân truyền duy nhất của Bát cảnh cung, đối với đạo gia tinh nghĩa của Lão tử tất nhiên là lĩnh ngộ rất nhiều, giờ nghe thấy Vũ Dực tiên nói những lời này quả là hợp với vô vi chi đạo, rất nhiều điều thậm chí sư tôn chưa từng bao giờ đề cập tới, chăm chú lắng nghe, không khỏi mừng thầm.
Vũ Dực tiên thấy thân là hỗn nguyên thánh nhân đối với „quỷ thoại“ của Tiêu Dao Tử lại đánh giá cao như vậy liền sợ đến ngây người, trong đầu tự nghĩ : với thân phận của thánh nhân Lão tử tất nhiên không có khả năng phải thông đồng với Tiêu Dao Tử để lừa gạt hắn, chẳng lẽ, kia đúng là thánh nhân chi đạo?
Chân thân của Vũ Dực tiên sở sinh từ Phượng hoàng, thiên phú dị bẩm nhưng vẫn không huynh trưởng khổng tước nên sinh đáng tiếc, cố tình tranh đấu gay gắt. Nhưng đến khi thấy Khổng tuyên nhanh chóng đạt được cảnh giới huyền tiên thượng giai đỉnh thì Vũ Dực tiên rốt cục đã nản lòng thoái chí. Hắn tuy không giỏi tâm kế nhưng cũng không phải là kẻ đầu gỗ, tự nhiên cũng biết kim tiên thượng giai chênh lệch cùng Khổng tuyên xa đến thế nào.
Nhưng từ khi nghe thấy đoạn „Đạo khả đạo“ của tt thì Vũ Dực tiên cảm giác trong lòng lại dấy lên hy vọng, vì vậy sau khi rời đi vẫn hứa sau khi tham ngộ cảnh giới huyền tiên sẽ tôn Trương Tử Tinh làm huynh, vậy mà nóng lòng cầu thành nhưng tu vi không hề tiến cảnh mà còn gặp phải tâm ma, dưới cơn giận tới Triều ca tìm Tiêu Dao Tử xả giận.
Hôm nay được thánh nhân Lão tử Bát cảnh cung chứng thực đoạn kinh văn hại người kia lại chính là chân lú chi đạo của Lão tử, trong lòng Vũ Dực tiên chợt nổi lên các loại tư vị, có hối hận, có kinh ngạc, có hổ thẹn, cũng có vui mừng, đan xen cùng một chỗ nhất thời khó nói lên lời.
Vũ Dực tiên nói thế nào cũng có tu vi kim tiên thượng giai đỉnh, đứng ngây một lúc cuối cùng cũng tỉnh lại, nhìn Lão tử cùng Trương Tử Tinh nói nói cười cười trong đầu càng giật mình, chỉ cảm thấy chưa bao giờ có được kỳ ngộ như vậy nên liều lĩnh xoay người quỳ gối nói với Lão tử :“Đệ tử may mắn đắc chân lý nhưng khổ nỗi không có người chỉ điểm, khó có thể tìm hiểu, khẩn cầu thánh nhân thu nhận làm đệ tử, đắc truyền đại đạo.“
Lão tử không ngờ Vũ Dực tiên lại hành động như vậy, nhíu mày cũng không thấy cử động gì mà Vũ Dực tiên đã không chủ động được mà đứng dậy, muốn dập đầu cũng không thể khom lưng cúi xuống được, trong lòng không khỏi càng thêm kinh bội, chỉ cầ xin trong miệng.
Lão tử nhìn Vũ Dực tiên rồi không để ý tới chỉ quay sang nói với Trương Tử Tinh :“Tiêu dao đạo hữu, đây là duyên cớ hôm nay ngươi tới Bát cảnh cung ta ?“
„Cũng không phải, hắn chỉ là đưa ta tới đây chứng thực một chuyện mà thôi.“ Trương Tử Tinh đối với hành động của Vũ Dực tiên cũng có chút bất ngờ, thấy Lão tử điều tra liền lắc đầu, chợt hỏi ngược lại một câu :“Có điều gặp nhau tức là duyên phận, hơn nữa hắn cũng có chút lòng cầu đạo. Chẳng lẽ đạo hữu cho rằng tư chất hắn quá kém, không thể dạy nổi sao?“
Vũ Dực tiên vừa nghe trong lời Trương Tử Tinh nói có ý khẩn cầu, liền thầm cảm kích, ngừng cầu xin, vểnh tai nghe Lão tử trả lời.
„Đây là đại bằng sinh ra từ thân Phượng hoàng thửa hỗn độn sơ khai, thiên phú dị bẩm, tư chất cũng có thể coi là xuất chúng.“ Câu đầu tiên của Lão tử khiến trong lòng Vũ Dực tiên dấy lên hy vọng, nhưng sau đó lại biến thành thất vọng tràn trề. „Nhưng người này lệ khí rất nặng, ngày thường có lẽ rất thích tranh đấu tàn nhân, cùng với vô vi chi đạo của ta cực kỳ xung khắc, sao có thể nhập làm môn hạ của ta được?“
Trương Tử Tinh nhìn Vũ Dực tiên thất vọng bèn nói :“Lời của đạo hữu cũng không phải toàn vẹn. Đai bàng mặc dù có chút hiếu thắng nhưng quý ở cái tâm hướng đạo. Thượng sĩ văn đạo, cần nhi hành chi. Trung sĩ văn đạo, nhược tồn nhược vong. Hạ sĩ văn đạo, đại tiếu chi. Còn cái đạo của đại bàng phi nhược tồn nhược vong, cũng phi đại tiếu mà là cần nhi hành chi, áp dụng vào thực tiễn không ngừng tìm kiếm, mặc dù có ngăn trở nhưng vẫn chuyên tâm không đổi, có khi thua khi thắng, thật là đáng quý!“
Lời này vừa nói ra khiến trong lòng Vũ Dực tiên càng cảm thấy cảm kích, nghĩ đến lúc trước còn mang lòng nghi ngờ đạo mà Trương Tử Tinh truyền lại rồi còn đến tận cửa gây sự không khỏi cảm thấy áy náy cực kỳ.
Lão tử cũng không trả lời trực tiếp mà lại hỏi thêm :“Hảo một cái tam sĩ ! Hạ sĩ văn đạo, đại tiếu là cái ý gì ?“
Trương Tử Tinh vốn dụng nguyên một đoạn trong Đạo đức kinh nên lập tức tiếp tục giả vờ :“ Bất tiếu bất túc dĩ vi đạo!“
„Diệu tai!“ Lão tử có thể lý giải những ảo diệu của lời này còn sâu sắc hơn bất cứ ai, lập tức không nhịn được khen một câu, Huyền Đô đại pháp sư ở cạnh cũng bội phục Trương Tử Tinh sát đất, chỉ có một mình con chim ngốc Vũ Dực tiên vẫn không hiểu được chút nào nhưng vẫn phải giả vờ chăm chú nghe.
Kỳ thực Trương Tử Tinh cũng chỉ lý giải một chút ý tứ bề ngoài, nhưng hắn thắng ở cái giả vờ thâm trầm, hơn nữa trước mặt đều là những hành gia đại đạo, không cần giải thích, trái lại còn có vẻ bí hiểm.
Lão tử khen rồi nhìn thẳng Trương Tử Tinh một lúc, nhìn đến hắn phát sợ mới mở miệng nói :“Con đường tu đạo cưỡng cầu không bằng giác ngộ, nếu thật muốn ta thu đồ đệ…bậc lương tài như đạo hữu mới chính là nhân tuyển tốt nhất.“
Trương Tử Tinh bản ý muốn lợi dụng Vũ Dực tiên gài vào chỗ Lão tử, không ngờ Lão tử lại coi trọng hắn, lại thoáng nhìn vẻ kính nể trên mặt Huyền Đô đại pháp sư, đành cười khổ một tiếng lắc đầu :“Không ngờ với tư chất của ta lại có thể lọt vào pháp nhãn của thánh nhân.“
„Đạo hữu sao phải quá khiêm tốn, ngộ tính cùng căn tính của ngươi thế gian hiếm thấy, nếu làm môn hạ ta nhất định có thể phát dương đại đạo.“ Lão tử cất tiếng nói đồng thời nghiêm mặt „Còn nữa, hôm nay thiên cơ điên đảo, loạn thế sắp tới, với mệnh cách đặc thù của đạo hữu trong sát kiếp chỉ e sẽ gặp phải chuyện xấu, khiến thiên đạo hỗn loạn, bất luận đối với mình hay với người khác đều bất lợi, không bằng ở lại Bát cảnh cung tu hành, đầu tiên có thể cùng ta luận đạo tu dưỡng, thứ hai cũng có thể nhờ lực Bát cảnh cung ta mà tránh được sát kiếp, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao?“
Trương Tử Tinh giờ mới biết Lão tử muốn thu hắn làm đệ tử là còn vì lo lắng đến đại cục của phong thần, nét mặt lộ vẻ cổ quái :“Hảo ý của đạo hữu bần đạo tâm lĩnh, chỉ có điều việc này cũng không thể.“
Vũ Dực tiên ở cạnh còn tưởng rằng nghe lầm nữa, hắn thấy Lão tử muốn thu Tiêu Dao Tử làm đồ đệ còn đang thầm ước ao vậy mà Tiêu Dao Tử lại từ chối ngay lập tức nên từ nét mặt cũng lộ ra vẻ khó tin. Huyền Đô đại pháp sư cũng rất bất ngờ :phải biết rằng Lão tử là hỗn nguyên thánh nhân, tiên nhân bình thường có cầu khẩn cũng không thể được nhận làm môn hạ, hôm nay Lão tử chủ động mời Tiêu Dao Tử mà lại còn bị cự tuyệt!
Lão tử thần sắc không đổi nói :“Đạo hữu, ngươi hôm nay nếu không đến Bát cảnh cung ta cũng sẽ đi kiếm ngươi. Công tâm mà nói, nếu dĩ đạo luận đạo, dù là ta cũng không nhất định có thể làm thầy ngươi. Ta chỉ quý tư chất ngộ tính của ngươi là điều đầu tiên, sau đó là để tránh mệnh ngoại nhân nhiễu loạn đại thế. Nếu đạo hữu không muốn bái làm môn hạ chúng ta cũng được, nhưng xin mời ở lại đây đợi sát kiếp qua đi rồi hãy rời đi.“
Trương Tử Tinh đối với đề nghị này cũng không trả lời mà ngồi nghiêm chỉnh trên bồ đoàn, đồng thời bắt đầu nói một hồi khiến ngay cả Lão tử cũng không khỏi kinh ngạc.