[Dịch] Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 157 : Tam Sơn Quan




Viên Hồng không hiểu “superstar” nghĩa là gì, song cũng biết đó là lời khen ngợi, lập tức cùng Trương Tử Tinh cười hâm hâm một trận. Lúc này, thân hình Phương Mạt xuất hiện trên lầu Trích Tinh, hành lễ với Trương Tử Tinh nói: “mưu lược của Bệ hạ thực khiến hạ thần tán thán! Ai có thể ngờ, Bệ hạ lại có thể lợi dụng bạch viên không biết nói này làm ra kỳ kế như vậy? Bá Ấp Khảo phen này trăm miệng khó gỡ, chúng nhân đều biết vị công tử Tây bá hầu này đầu tiên là tài không bằng người, sau lại say rượu làm chuyện thất đức, cuối cùng giết người diệt khẩu, thực tội ác cùng cực. Người này vốn có hiền danh, giờ tất nhiên vỡ sạch, không chỉ Tây bá hầu không được mà, mà còn khiến Tây Kỳ thêm mối lo, thực là nhất cử lưỡng tiện”.

“Hôm qua ngươi ở Hiển Khánh Điện cố đề cập tới việc lưu lại mỹ nữ, cùng biểu hiện hôm nay trên đại điện cũng rất được”, Trương Tử Tinh cười nói: “số mới của Đại Thương Quý Khan sắp sửa phát hành, có thể lợi dụng chuyện này một phen, ta ngày mai sẽ đi xa, chuẩn bị viết lách thế nào, giao ngươi toàn quyền phụ trách”.

Phương Mạt lập tức tuân chỉ, lại hỏi: “vậy Bá Ấp Khảo kia xử trí thế nào?”

Trương Tử Tinh hừ lạnh nói: “người này tuy có hiền danh, trông tưởng như quân tử nhưng thực tế không đơn giản. Mới vào Triều Ca đã quen biết khắp nơi, không đâu không thuộc. Hắn lại vào phủ Tô Hộ, thi triển thủ đoạn khiến Tô Hộ xin Đát Kỷ mở miệng giúp đỡ, lại hối lộ Phí Trọng, muốn lợi dụng ta sủng tín tên mập mà góp lời cứu Cơ Xương, giải mối nguy của Tây Kỳ. Nếu không phải có kỳ kế này, còn không biết làm sao hại hắn. Giờ hắn thanh danh đã mất, không còn giá trị, so với việc giết, không bằng thả về Tây Kỳ, một là thể hiện lòng nhân của ta, hai là có thể khiến hắn quay về chịu nhục”.

Phương Mạt cúi mình thụ giáo. Trương Tử Tinh lại nói với bạch viên: “phen này ngươi lập đại công, muốn trở về núi rừng hay lưu lại tu hành?”

Vượn trắng nhìn Viên Hồng, kêu chi chi vài tiếng, Viên Hồng phiên dịch lại: “Bệ hạ, nó nguyện ý lưu lại cùng sư điệt tu luyện”.

Trương Tử Tinh gật đầu, đáp ứng chờ Khổng Tuyên xuất quan xong sẽ nghĩ biện pháp giúp nó, xem có thể khôi phục tu vi bạch viên không. Bạch viên cảm kích sướt mướt, dập đầu không ngừng.

Vài ngày sau, ấn phẩm mới của Đại Thương Quý Khan phát hành trên toàn quốc, trang nhất là sự kiện mới xảy ra kinh động cả Triều Ca, còn có cả lời bình, đánh giá của quan viên và bá tánh triều ca. Trên là quý tộc, dưới là bình dận, đối với hành vi cầm thú cùa Bá Ấp Khảo đều nguyền rủa không ngừng.

Kịch liệt nhất tất nhiên là lời bình luận của Phí Trọng, tên mập đầu tiên là tự trách mình bị “hiền danh” của Bá Ấp Khảo mờ mắt, tưởng tránh oan uổng người tốt, lại trước mặt mọi người đứng ra bênh vực cho Bá Ấp Khảo, bao che cho kẻ ngụy quân tử này, thậm chí còn trước mặt Thiên tử tranh cãi nảy lửa cùng Thượng đại phu Dương Nhậm. Thẳng cho tới chuyện bạch viên mới hiểu rõ sự tình, biết mình bị Bá Ấp Khảo lừa gạt, tên mập không khỏi “nộ hỏa xung thiên”, dùng những ngôn từ kịch liệt nhất biểu hiện thái độ thống hận cùng căm ghét tên ngụy quân tử Bá Ấp Khảo, lại cầu Thiên tử nghiêm trị ác đồ, cảnh cáo thiên hạ.

Người quen biết Phí Trọng tất nhiên lắc đầu cười khẩy hắn, tên mập này quả nhiên vô sỉ cùng cực, rõ ràng là nhận hối lộ của người ta, thấy không cách nào giúp Bá Ấp Khảo thoát tội, lập tức trở mặt thành thù, mượn thế biểu hiện lòng trung cùng thanh bạch của mình, thực là điển hình của loại đĩ điếm a.

Quý khan còn có một điểm sáng nữa, đó là sử dụng phương pháp nặc danh, tỉ như, vài bách tính không dám lộ tính danh tỏ vẻ hoài nghi chuyện này, như Bá Ấp Khảo kia vì sao không việc gì lại say rượu, bạch viên vì sao lại xuất hiện tại hiện trường. Tất nhiên, tựa như chương trình giải đáp ý kiến bạn đọc, phần sau chuyên đề đều giải đáp mọi thắc mắc, khiến cho độc giả vốn nghi vấn đột nhiên ồ lên, thì ra là vậy!.

Trên Đại Thương Quý Khan còn đăng thánh chỉ của Thiên tử đối với việc này – Bá Ấp Khảo mắc tội khi quân, lại cường bạo giết người, tuy là thân công tử, song tội không thể tha. Nể mặt công lao và thanh danh Tây bá hầu ngày trước, tha cho tội chết, lệnh bộ Hộ thi cung hình với Bá Ấp Khảo, cắt đi “vật gây họa” kia, ý muốn răn đe những kẻ phạm tội gian dâm trong thiên hạ, lại bắt hắn lập tức trở lại Tây Kỳ, cả đời không được trở lại Triều Ca nửa bước.

Dân chúng thiên hạ thấy xử lí như vậy, không ai không khen ngợi thiên tử công chánh vô tư. Trương Tử Tinh thừa cơ an bài người truyền ngôn, khiến không ít người cũng bắt đầu hoài nghi phẩm đức của Cơ Xương: đã là bực thánh nhân, vì sao lại dạy ra tên nghịch tử như vây? Liên tưởng tới Bá Ấp Khảo cũng có “hiền danh” ở Tây kỳ, ngay cả dân chúng Tây Kỳ cũng không tránh khỏi hoài nghi, thậm chí không ít người nói: kẻ chủ mưu hành động đại nghịch bất đạo này chính là Cơ Xương. Tuy mấy người Cơ Phát nỗ lực khống chế, xong lời đồn càng ngày càng khó khống chế, không bao lâu, thanh danh Tây bá hầu đã sụt giảm nghiêm trọng.

Ngăn ngừa miệng dân còn khó hơn hộ đê. Lúc hạn tai ngày trước, bách tính cũng nghe lời đồn thổi khiến cho Trương Tử Tinh vất vả không ít, mà trong đó, công lao của Tây Kỳ bên này không nhỏ. Giờ đây Trương Tử Tinh mượn cớ áp trả, coi như là lấy răng trả năng, tiêu trừ ấm ức trong lòng.

Còn về phần vị Bá Ấp Khảo vô tội còn hơn thỏ trắng kia, Trương Tử Tinh chỉ có thể thầm nói xin lỗi, đấu tranh chính trị, tuy không đổ máu, xong mức độ tàn khốc còn hơn cả chiến trường, không phải ngươi chết, tức là ta tiêu. Thắng làm vua thua làm giặc, đã xác định log in chiến đấu, tất phải giác ngộ lúc Game Over nha.

Tại lúc Bá Ấp Khảo “danh vang thiên hạ” thì Trương Tử Tinh đang cưỡi long mã, nhàn hạ bên đường du ngoạn chậm rãi tới phương nam. Giải quyết chuyện Bá Ấp Khảo xong, kỳ hạn gặp gỡ chúng tiên Kim Ngao Đảo nửa tháng còn không bao lâu, cho nên Trương Tử Tinh liền dẫn Viên Hồng ly khai Triều Ca đi tới Nam Hải.

Gần tới ải Tam Sơn, Trương Tử Tinh đột nhiên nhớ lại một phần chuyện xưa, thầm tính thời gian vẫn khá dư giả, liền lệnh Long Mã hạ xuống đất, chạy tới ải Tam Sơn.

Do chiến sự Nam quận, tổng binh ải Tam Sơn là Đặng Cửu Công nhận chỉ ý của Thiên tử, ngày đêm thao luyện binh mã, nghiêm phòng gới bị, cấm người không phận sự ra vào, không có nửa phần lơi lỏng.

Trương Tử Tinh cùng Viên Hồng tới cửa ải cầu kiến Đặng Cửu Công, tướng trấn thủ thấy Trương Tử Tinh mình mặc đạo bào, cưỡi một con kỳ thú, biết người này không phải bậc phàm nhân, vội vã xin hai người chờ chốc lát, nhanh chóng sai người vào bẩm báo tổng binh đại nhân.

Đặng Cửu Công lúc nhỏ từng được một vị đạo nhân truyền thụ võ nghệ binh pháp, thành tựu khá cao, tiếc là đạo nhân kia nói hắn không có duyên với đạo thuật, chỉ có thể làm chiến tướng trên sa trường, từ đó tới nay vẫn còn nuối tiếc, cho nên thường hết sức lễ ngộ với người tu đạo, quen không ít kỳ nhân. Hắn lúc này đang thao diễn binh mã, nghe có kỳ nhân dị sĩ tới cầu, vội vàng đem binh vụ giao cho phó tướng Thái Loan và Triệu Thăng, nhảy lên ngựa chạy ra cửa ải.

Đặng Cửu Công đi tới cửa ải liền thấy hai vị đạo nhân, dù không quen biết, nhưng tọa kỵ của vị đạo nhân mặt sẹo kia trông hết sức thần kỳ, nghĩ rằng người chủ hẳn cũng là bực đạo pháp cao thâm, lập tức hết sức khách khí mời hai người vào ải luận đàm.

Trương Tử Tinh đưa mắt nhìn tướng mạo Đặng Cửu Công này, nhưng khuôn mặt đâu có chút nào giống chữ “Công” trong cái tên đâu. Đặng Cửu Công tuổi chừng 4x, thân hình gọn ghẽ, ngũ quan đoan chính, mặt để râu dài, phi phàm anh vũ, trông hẳn là bực võ nghệ cao cường. Khó trách trong nguyên tác có thể địch nổi Hoàng Phi Hổ cùng Na Tra liên thủ công kích, nếu không phải Na Tra ngầm phóng Càn Khôn Quyện đả thương thì chưa chắc đã thắng được.

Đặng Cửu Công dẫn hai người tới phủ tổng binh, sai người dâng trà nước, hỏi: “mời hai vị lão sư tọa hạ, xin hỏi danh tính hai vị, tới ải Tam Sơn của ta có việc gì?”

Trương Tử Tinh nói: “tổng binh đại nhân không cần đa lễ, ta là Tiêu Dao tử, đây là sư điệt Viên Hồng, ta là cố nhân của tiểu thư Đặng Thiền Ngọc, xin hỏi tiểu thư giờ có ở phủ hay không?”

Đặng Cửu Công nghe hắn xưng làm bạn cũ của nữ nhi, cố nén nghi hoặc trong lòng nói: “lão sư có điều không biết, tiểu nữ bốn năm trước đã ra ngoài học nghệ, tới nay chưa về”.

Trương Tử Tinh vừa nghe Đặng Thiền Ngọc còn chưa trở lại, tâm tư vốn đang xuẩn xuẩn dục động tức thì hóa thành khói mây, uể oải nói: “bốn năm trước tạm biệt ở Triều Ca, ta biết tiểu thư đi Tây Côn Lôn theo thầy học đạo, không ngờ hôm nay vẫn chưa xuất sư, thực là tiếc nuối. Ta lần này tới tìm tướng quân, chính là muốn trợ giúp trị tật ho lao của phu nhân, xin hỏi bệnh tình phu nhân gần đây thế nào?”

Đặng Cửu Công thấy hắn nói không sai, liền tỏ ra đã hiểu, nhưng nghe tới bệnh tình của thê tử, lại lộ ra vẻ ưu tư: “từ năm đó tiểu nữ lấy dược phương của một vị thần y nơi Triều Ca trở lại, phu nhân ta tuy tạm thời khỏe hơn, song không cách nào trị dứt. Thời gian qua đi, dược hiệu kia cũng kém đi, cũng chỉ biết chịu vậy thôi. Xin hỏi lão sư, ngài có diệu pháp hữu hiệu không? Nếu có thể trị khỏi bệnh của phu nhân ta, ta tất cảm kích vô cùng, tất có trọng tạ”.

Cảm tạ thì không cần, đem nữ nhi của ông gả cho ta là được. Trương Tử Tinh thầm trả lời một câu trong bụng, ngoài miệng lại nói: “tổng binh đại nhân không cần khách khí, ta cùng tiểu thư giao tình không nhỏ, tất sẽ tận tâm kiệt lực trị khỏi chứng tật của phu nhân”.

Đặng Cửu Công mừng rỡ, vội vàng tạ ơn. Tại lúc hai người tới phòng trong, mời phu nhân ra gặp mặt, Trương Tử Tinh thấy phu nhân này tuổi chừng ba lăm, ba sáu, tướng mạo ẩn ẩn có nét mỹ lệ như Đặng Thiền Ngọc, tiếc là do nhiều năm tật bệch, sắc mặt nhợt nhạt, tinh thần uể oải, ngay đôi môi cũng thiếu sắc hồng, nói chuyện vài câu đã ho khan một trận.

Trương Tử Tinh giúp Đặng phu nhân bắt mạch, ngầm khởi động hệ thống chẩn trị của Siêu Não, trong lòng đã định, lập tức nói với Đặng Cửu Công: “ta có kỳ thuật có thể trị dứt bệnh của tôn phu nhân, nhưng thuật này cần thi ở nơi yên tĩnh, người ngoài không được quấy nhiễu, nếu không sẽ hỏng việc”.

Phu thê Đặng Cửu Công nghe vị đạo nhân này có thể trị dứt tật bệch, không khỏi vui mừng, song nghe tới Trương Tử Tinh muốn cùng Đặng phu nhân hai người một chỗ thì lại có chút nghi ngờ: đạo nhân này vốn không quen biết, lai lịch không rõ, nói quen Đặng Thiền Ngọc cũng là mồm hắn nói thôi, nếu như nổi lòng tà thì làm sao mới tốt!

Trương Tử Tinh thấy hai người chần chừ, liền đem Thanh phương ngọc bộ năm đó Đặng Thiền Ngọc tặng ra biểu lộ thân phận. Vợ chồng Đặng Cửu Công thấy ngọc bội này tức thì kinh hãi, lập tức dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn từ đầu đến chân, ngắm đi ngắm lại, cuối cùng đáp ứng điều kiện của hắn.

Đặng Cửu Công lập tức an bài một gian tĩnh thất cho hắn, bản thân thì cùng Viên Hồng đứng ngoài hộ vệ, tránh người nhàn quấy nhiễu. Trương Tử Tinh yêu cầu Đặng phu nhân uống trước một viên dược hoàn để rơi vào trạng thái hôn mê, sau lợi dụng robot bác sĩ siêu vi của Siêu Não từ trong miệng nhập vào lá phổi, tiến hành phẫu thuật.

Hai canh giờ sau, Trương Tử Tinh bước ra khỏi tĩnh thất, thông báo cho Đặng Cửu Công, quá trình trị liệu tương đối thuận lợi, dặn dò hắn chút chuyện chăm sóc phu nhân, lại lấy ra một thang bổ dược, chỉ cần cẩn thận điều dưỡng là sẽ khỏi hẳn.

Nghe thấy bệnh nặng nhiều năm của ái thê đã được trị dứt, Đặng Cửu Công mừng đến phát cuồng, cảm kích Trương Tử Tinh bất tận, lập tức mở tiệc chiêu đãi hai người, gọi cả tới trưởng tử Đặng Tú, phó tướng Thái Loan, Triệu Thăng…Trên tửu yến, Đặng Cửu Công đặc ý hỏi chuyện ngọc bội kia, Trương Tử Tinh ra vẻ hồ đồ , nói rằng năm đó tống biệt, Đặng Thiền Ngọc đột nhiên đem vật này tặng hắn, lại dặn phải cẩn thận bảo quản, bản thân cũng không hiểu rõ là sao. Đặng Cửu Công càng thêm kinh ngạc, lại ngắm nghía hắn thêm vài lần, thầm nghĩ người này tuy tướng mạo tầm thường nhưng tinh thông y thuật, lại có thể trị được cố tật của ái thê, từ con tọa kỵ thần kỳ kia xem ra, ắt cũng có thần thông khác; nhưng dù sao vẫn là gã đạo sĩ, thực không hiểu con gái nghĩ sao lại chọn đúng người này.

Đặng Cửu Công có ý muốn giải thích rõ chuyện ngọc bội cho hắn, nhưng ngại trước mặt chư tướng không tiện mở miệng. Tửu yến xong, Trương Tử Tinh nghĩ tới việc đi Nam hải, không chịu lưu lại thêm, miệng xưng người còn mang yếu sự, lập tức xin cáo từ. Đặng Cửu Công thấy hắn quyết ý, không lưu lại được, chỉ đành mời hắn làm xong sự tình, quay lại ải Tam Sơn một chuyến.

Trương Tử Tinh gật đầu đáp ứng, dẫn Viên Hồng ra hỏi ải Tam Sơn, hướng Nam hải đi tới.

Trong các phép tiên thuật, ngũ hành động thuật là loại rất thường được dùng, độn thuật này cũng không chỉ là để dịch chuyển, nếu vận dụng hợp lí cũng có thể ứng dụng vào chiến đấu. Trong cách di chuyển, thổ độn thuật là loại hợp lí nhất, chỉ cần một cái “định vị” là có thể mượn lực lượng của thổ rất nhanh đi tới mục tiêu, giống như một loại kỹ năng lợi dụng không gian và nguyên tố, giảm bớt cự li mục tiêu, tăng cường tốc độ; giống như không gian ma pháp trong huyền huyễn tiểu thuyết vậy, đôi lúc còn nhanh hơn thuật phi hành phổ thông.

Nhưng thổ độn thuật cũng có nhược điểm rõ ràng, xác định mục tiêu xong liền không cách nào thay đổi trong lúc thi triển, mà thời gian độn thuật không được lâu, tựa như bình lặn vậy, không bao lâu là phải ngoi lên nghỉ ngơi, đoạn pháp lực sử dụng kia tan đi, thân hình lập tức trồi lên mặt đất, tiếp tục thi triển được một lần, lại phải trồi lên, cứ vậy cứ vậy, không cách nào duy trì lâu.

Tốc độ mỗi người độn thuật tất nhiên tùy thuộc vào pháp lực bản thân, như Thổ Hành Tôn, Trương Khuê kia đều là ngoại hạng, có thể tùy ý hành động, đi trong lòng đất như trên đất bằng, thực là thần diệu. Tất nhiên, thi triển độn thuật vẫn tiêu hao pháp lực, nên dễ dàng nhất vẫn là sử dụng tọa kỵ.

Như tin tình báo của chư tiên Kim Ngao Đảo, bảo vật bảy ngày sau sẽ xuất thế trên Tuyệt Trần Đảo, địa điểm mọi người ước gặp là phía trên đảo Tuyết Sa. Do đường lạ lối sơ, không rõ vị trí cụ thể của Tuyết Sa đảo kia, nên Viên Hồng cũng không dám tùy tiện thi triển thổ độn thuật tìm kiếm, mà áng chừng phương hướng, lấy phi hành làm chính, bộ hành làm phụ, cùng Trương Tử Tinh vừa đi vừa tìm.

Trên đường, Trương Tử Tinh gặp qua không ít người đạo thuật thi pháp đi trước, đoán cũng là đi đoạt bảo, không khỏi thầm kinh hãi: bảo bối chỉ có một vật, nhiều người tranh đoạt thế này thì chỉ sợ sẽ có một tràng đại chiến kịch liệt.

Một ngày này, hai người đi tới một gò núi nhỏ, đột nhiên thấy phía trước cát bụi bốc mù, có ba người đang dùng đạo thuật chiến đấu. Trương Tử Tinh tia mắt hơn người, phát hiện một đôi nam nữ trẻ tuổi đang đối phó một trung niên đạo nhân gầy gò, dưới đất còn vài cụ xác người, từ y phục xem chắc cũng là người tu luyện.

Trương Tử Tinh tử tế nhìn lại, lập tức lộ vẻ ngạc nhiên, thì ra, một nam một nữ này chính là “người quen” của hắn a!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.