Nói xong, Trương Tử Tinh điều khiển Long Mã hạ xuống rừng cây bên dưới, nhảy xuống tọa kỵ, vỗ vỗ vào đầu nó, Long Mã có linh tính, lập tức chạy ra xa. Trương Tử Tinh lấy từ trong túi pháp bảo ra vài đoản thoa (thoa là cái thứ như cái thoi dệt vải ý) kim sắc, chính là thứ hỗ trợ Hạm Chi Tiên đánh thương Ba Xà ngày đó, di vật của Thanh Giác đạo nhân năm xưa- Truy Hồn kim thoa.
“Lục đạo hữu! cẩn thận!”, Trương Tử Tinh “hảo ý” nhắc nhở một câu, giải khai cấm chế của một cây kim thoa, vung tay ném tới Lục Áp. Truy hồn kim thoa này là loại vũ khí tiêu hao, nhưng có thể sinh ra bạo tạc linh khí rất lớn, thể tích tuy nhỏ, uy lực lại không sai, có chút giống lựu đạn thời hậu thế.
Lục Áp có ý muốn hàng phục Tiêu Dao tử này, dựa vào “thuật thôi toán” của hắn giành lấy chỗ lợi trong sát kiếp, cho nên không hề tránh né, cười nói: “vật nhỏ nhoi mà thôi, thực không đủ nhét răng!”.
Quả nhiên, Truy Hồn kim thoa kia tuy bạo tạc trúng mục tiêu, nhưng Lục Áp không bị làm sao. Trương Tử Tinh tựa hồ bực dọc, ném cả chín cây thoa trong tay ra. Lục Áp muốn thể hiện thần thông, không thèm tránh né, cười nhẹ đón đỡ. Nhưng, sau khi Truy Hồn kim thoa kia bạo tạc xong, Lục Áp liền phát hiện có chỗ không đúng.
Xung quanh không biết từ bao giờ, đã xuất hiện một tầng yên vụ dày đặc, kèm theo một mùi khó ngửi, lại rất nông nặc, cơ hồ không thể nhìn thấy cảnh vật đối diện. Lục Áp nhíu mày, thi thuật bao bọc toàn thân, thầm nghĩ: chẳng nhẽ là loại pháp bảo độc vụ gì?
Chỉ thấy yên vụ càng lúc càng dày, không bao lâu đã kín cả rừng cây, Lục Áp đang ngạnh tiếp “pháp bảo độc vụ” này đột nhiên tỉnh ngộ: không phải người này muốn thừa cơ đào tẩu chứ?
Vừa nghĩ tới đấy, Lục Áp phất hai ống tay, tức thì tạo nên một cơn gió lớn, nhưng do đang trong rừng cây, nên chỉ có thể xua đi yên vụ trước mặt. Quả nhiên, Tiêu Dao tử kia đã không thấy đâu. Lục Áp lòng biết trúng kế, mắt chớp lên vài tia tinh quang, một bên gọi gió xua tan yên vụ, một bên vận khởi thần thông, truy tìm tung tích Tiêu Dao tử.
Lúc này, từ một nơi trong yên vụ bỗng một bóng người bay ra, nhắm hướng Tây bỏ chạy. Lục Áp thấy thế, trong lòng giận chữ, hét lên: “chớ chạy”, thân hóa thành trường hồng đuổi theo. Tại lúc Lục Áp đuổi theo không lâu, một đạo huyết quang từ một chỗ khác trong rừng cây bay đi, tốc độ cực nhanh, vô thanh vô tức chạy về phía đông.
Tuy tốc độ “Tiêu Dao tử” rất nhanh, nhưng trường hồng của Lục Áp còn nhanh hơn, truy cản một lúc, cuối cùng đuổi kịp Tiêu Dao tử tại một tòa sơn nhai gần đó. Lục Áp thi triển thần thông, tay hóa thành một móng chim cực lớn, chộp tới Tiêu Dao tử.
Tiêu Dao tử tựa hồ không có sức phản kháng, dễ dàng bị tóm. Lục Áp chỉ thấy thân hình đối phương trong tay rất nhỏ, tử tế nhìn lại, Tiêu Dao tử đã hóa thành một tiểu cầu kim chúc, còn lóe lên vài tia hồng quang. Đây là cái gì? Nguyên hình của Tiêu Dao tử?
Đang lúc Lục Áp nghi hoặc, ánh hồng quang đột nhiên chớp lên nhanh hơn, truyền ra từng tiếc “tích tắc! tích tắc”, chỉ nghe phựt một tiếng, tiểu cầu đã phát ra quang mang chói lóa, lập tức nổ tung. Uy lực của vụ nổ rất lớn, cả sơn nhai phía dưới bị san thành bình địa, khoét thành một vòng tròn rộng tới hai, ba trăm mét.
Thân hình Lục Áp bay lên cao, toàn thân vây trong liệt diễm bừng bừng, có vẻ như an toàn vô sự, nhưng đạo bào trên người đã không chịu nổi uy lực mà bị phá hủy, thành thân thể trần trần truồng. Nếu lúc này hắn có thể nhờ vụ nổ mà xuyên việt trở tới hậu thế, nhiều kẻ biến thái có khi còn vì “hành vi nghệ thuật” này mà rạo rực trong lòng. Tất nhiên, cũng có thể bị đưa lên quảng cáo cho một loại cao dược đặc hiệu a.
Lục Áp tuy trông như vô sự, nhưng nguyên khí cũng bị tổn thương một tí, hắn huyễn hóa ra một bộ y phục mặc vào, hồi lâu mới bình tĩnh lại một chút. Bấm tay tính toán, mới biết Tiêu Dao tử đã chạy sang hướng đông. Lục Áp vốn chỉ biết tính kế người khác, giờ không chỉ mất Hỗn độn thạch, còn bị rơi vào cảnh khó coi như thế này, tức đến đỉnh đầu phun khói, cậy vào tốc độ của trường hồng, thét lớn một tiếng, cố gắng đuổi theo về phía đông.
Trương Tử Tinh giá ngự Xích huyết độn thuật, không bao lâu đã chạy ra ngoài trăm dặm, ngầm thở phào một hơi, thầm kêu nguy hiểm.
Lục Áp căn bản không cùng một thể loại với Chư Kiền, cho nên chút tiểu kỹ như Thiểm Quang đạn kia tất nhiên vô hiệu, Trương Tử Tinh dầu tiên thi kế “kiêu binh”, dùng Truy hồn kim thoa “quang minh chính đại” công kích Lục Áp, chờ cho Lục Áp tưởng rằng pháp bảo của hắn chỉ có vậy, sau liền ngầm phóng ra đạn khói đặc chế, kết hợp với Tử la mê chướng ẩn trong rừng cây. Lục Áp hiểu ră hắn muốn bỏ chạy, vội vàng truy lùng, Trương Tử Tinh lợi dụng Siêu Não tạo ra một phó thể, chế tạo ra hình ảnh hư nghĩ, bỏ chạy ra ngoài. Lục Áp lúc này phát giác, tâm tình tất nhiên là rất nóng vội, khả năng phán đoán kém đi, không thèm suy nghĩ đã vội vàng truy đuổi. Một chiêu này gồm cả yếu tố tâm lí học, Trương Tử Tinh thành công bỏ chạy, kế dương đông kích tây cũng có công lao rất lớn.
Nhưng, vẻ thoải mái và đắc ý của Trương Tử Tinh không kéo dài bao lâu: Siêu Não đã cảnh cáo phát hiện ra địch nhân đuổi theo đằng sau. Trương Tử Tinh hoảng sợ trước tốc độ này, biết Lục Áp sau lần trúng kế tất sẽ không dễ chơi như trước, 8, 9 phần sẽ trực tiếp diệt khẩu. Hắn không dám chậm chễ, mặc kệ nguyên khí hao tổn, toàn lực vận Xích Huyết độn thuật chạy về phía trước.
Cảm ứng lực của Lục Áp kinh người, lập tức phát hiện kẻ phi độn phía trước chính là Tiêu Dao tử đáng ghét kia. Độn thuật của Trương Tử Tinh là phép của mẹ Phượng Hoàng của Khổng Tuyên, tốc độ rất nhanh, Lục Áp không ngờ đối phương còn có loại độn thuật đào mệnh này, vội toàn lực phát động trường hồng, đuổi theo sít sao.
Cứ thế, một đạo huyết quang và một đạo cầu vồng bám đuổi nhau trong không trung, có tu sĩ ở dưới ngẫu nhiên gặp phải, chỉ thấy hai đạo độn quang như chớp giật nháy mắt xẹt qua, nhất tề sợ hãi trước tốc độ hai người. Lục Áp tăng tốc trường hồng mấy lần vẫn không thể đuổi được Tiêu Dao tử, không khỏi vừa kinh vừa giận. Trương Tử Tinh cũng thầm kêu khổ, tu vi hắn kém Lục Áp quá xa, mà trường hồng của Lục Áp cũng cực nhanh, không cách nào cắt đuôi được. Xích huyết độn thuật này rất hao tổn nguyên khí, tuy có tín ngưỡng lực hỗ trợ, nhưng thời gian kéo dài vẫn rất khó chịu đựng tiếp.
Lục Áp đuổi theo hồi lâu, phát hiện tốc độ đối phương dần chậm lại, mừng rỡ tăng tốc áp sát, đang muốn bắt lấy, bỗng thấy trên người đối phương chợt hiện ra một tấm giáp trụ kỳ quái, từ phía sau bắn ra một ống tre kim chúc, nhắm phía mình xông lại. Ống tre này tuy rất nhanh, nhưng không mang theo pháp lực, Lục Áp chỉ tưởng đối phương sức cùng lực kiệt, chắc chỉ hư trương thanh thế, hóa ra một thanh trường kiếm, chém tới ống tre.
Chỉ thấy một tiếng nổ cực lớn vang lên, không trung đột nhiên sinh ra một đạo ánh sáng chói mắt, sáng như vầng thái dương, dẫn theo khói đen nồng nặc, luồng khí lưu khiến cho chim chóc cách đó vài dặm cũng bay lên tán loạn. Khói đen tan đi, thân hình rách rưới của Lục Áp hiện ra, do sức công phá của đạn đạo kinh người, hắn không kịp phòng bị, chỉ đành vận Thái dương chân hỏa hộ thân, đạo bào do pháp lực ngưng tụ kia một lần nữa bị phá, hắn tiếp tục đóng vai người nguyên thủy.
Lục Áp chưa từng gặp phải sỉ nhục lớn như này, uất tới máu huyết ứ đọng, giận dữ phun ra ngũ muội chân hỏa, vận thần thông thiên nhãn, tìm xem điểm huyết quang kia ở đâu, thét lớn một tiếng, tiếp tục truy đuổi.
Một lần nữa bị Lục Áp rút ngắn cự li, Trương Tử Tinh lại thi trò cũ, ma khải liên tục bắn ra đạn đạo. Lục Áp có giáo huấn lần trước, đâu còn dám đón đỡ, mượn tốc độ của trường hồng, khó khăn tránh né qua, đâu biết thứ đồ kia đánh trượt, lại có thể thay đổi phương hướng, tiếp tục nhắm vào hắn.
Lục Áp bất đắc dĩ, chỉ đành cố gắng tránh né, nhưng lại bị thứ tên lửa đạn đạo mang hệ thống dẫn đường kia truy đuổi không tha. Lục Áp cuối cùng lấy ra một bảo kiếm ném vào đạn đạo, hai bên chạm vào nhau nổ tung, rốt cuộc mới thoát cảnh trần truồng lần nữa, lúc này Trương Tử Tinh đã tiếp tục chạy đi khá xa.
Lục Áp uất tới thiếu chút thổ huyết. Nhưng ở bên này, Trương Tử Tinh cũng sắp tới lúc sức lực suy kiệt, nguyên khí trong người đã không thể nào tiếp tục vận hành Xích huyết độn thuật, cho dù có tín ngưỡng lực hỗ trợ, nhưng nguyên khí tiêu hao cũng vượt xa bổ sung. Mà vũ khí của Siêu Não đã gần như hết sạch, mấy thứ này vốn chế tạo rất không dễ dàng, tự nhiên hôm nay lại gặp phải sát tinh Lục Áp này, đạn đạo hết sạch, mà còn mất một phó thể của Siêu Não, tới giờ vẫn chưa thoát nạn, thực là một ngày chó chết.
Trương Tử Tinh chỉ đành hạ thân xuống đất, xếp chân tĩnh tọa, một bên cố gắng khôi phục nguyên khí, một bên vội tìm đối sách: không ngờ thân phận Tiêu Dao tử mới sử dụng lần đầu đã xui xẻo thế này, nếu muốn Lục Áp tha mình, chỉ đành lộ ra thân phận Thiên tử. Với tính cách của Lục Áp, tuyệt sẽ không gia hại nhân hoàng, nếu không sẽ triêm nhiễm nhân quả rất lớn. Chỉ có điều, làm vậy thì thân phận “Tiêu Dao tử” khổ tâm sắp đặt này coi như tan theo mây khói, cả kế hoạch tương lai cũng đồng thời bị ảnh hưởng rất lớn…
Tại lúc Trương Tử Tinh chán nản, đột nhiên nghe thấy phía trước truyền tới một thanh âm quen thuộc: “Tiêu Dao đại ca, là huynh hả?”
Trương Tử Tinh nghe ra thanh âm non nớt này là giọng Thải Vân đồng tử, cẩn thận nhìn lại, phía trước có ba người bay lại, bên phải là một đạo đồng, chính là Vân (thỉnh thoảng gọi Thải Vân đồng tử là Vân cho nó tiện nhé, lão tác giả cũng toàn ăn bớt vậy), ngoài ra còn có hai vị nữ tử. Ở giữa là một vị tướng mạo đoan trang, đầu đội kim quan, đạo bào dát vàng, trong tay cầm một thanh Ngọc như ý. Vị nữ tử bên trái mặc trường bào rực rỡ, thân hình cực kỳ thon thả, dung nhan mỹ lệ.
Thải Vân đồng tử bước lại nghênh tiếp, hỏi: “Tiêu Dao đại ca, sao lại ở chỗ này?”
Trương Tử Tinh sớm đã nhìn ra hai nữ tử đằng sau Thải Vân đồng tử, tâm niệm khẽ chuyển, không dấu vẻ mệt mỏi kiệt lực nói: “hôm nay thực là xui xẻo, gặp phải một tên dã đạo sĩ vô sỉ trên Mai Sơn, hắn muốn giết ta cướp pháp bảo, ta không phải đối thủ, nên chạy tới đây. Kẻ này hung hãn dị thường, Vân đệ mau chạy, chớ để bị liên lụy!”.
Thải Vân đồng tử làm sao chịu đi, vẻ mặt lộ vẻ căm phẫn: “lại có loại ác đạo như vậy! hôm nay có đệ ở đây, nhất định bảo vệ đại ca an toàn”.
Trương Tử Tinh phát giác ra đạo cô đội kim quan kia thực lực phi phàm, có ý muốn diễn trò, thẳng người lại, ra vẻ muốn đi: “Vân đệ, không phải vi huynh xem thường ngươi, nhưng ác đạo kia thực quá lợi hại, đệ mau cùng hai vị đạo hữu này nhanh rời đi, không nên chậm trễ!, ta sẽ đánh lạc hướng tên kia”.
Thải Vân đồng tử nắm chặt tay hắn không chịu buông, thải ý nữ tử bước lại nói (thải y:y phục rực rỡ, dịch ra tiengviet nghe chán vãi): “tam muội, đây là vị đại ca em thường nhắc tới hả?”
Thải Vân đồng tử vội vàng xưng phải, thải y nữ tử nhìn Trương Tử Tinh nói: “thì ra ngài là Tiêu Dao đạo hữu, tôi là môn hạ Triệt giáo Thải Vân Tiên Tử, Vân đây là tam muội của tôi, nó thường trước mặt tôi khen đạo hữu là người nghĩa khí, hôm nay đạo hữu gặp nạn, chúng tôi sao có thể đứng nhìn?”
Tam muội? Trương Tử Tinh ngây người, Thải Vân đồng tử là nữ hài tử?
“Vân đệ, ngươi….hóa ra là nữ đồng?”
Thải Vân đồng tử đỏ mặt, không có ý tứ gật gật đầu, lấy ra một viên bạch châu, hươ hươ một cái, bỗng biến thành một tiểu nữ hài dung mạo đáng yêu, cúi đầu nói: “vì đi lại cho tiện, nương nương từng tặng cho bảo vật này, dặn muội đóng giả nam trang, chứ không có ý giấu diếm ca ca, mong ca ca không trách”.
Trương Tử Tinh vốn bị ấn tượng lúc đầu, lại thêm Thải Vân đồng tử có bạch châu che đậy, cho nên vốn không hề hoài nghi, không dè hôm nay lại lật thuyền trong rạch, nhầm tưởng loli thành culi rồi.
Thải Vân “nữ hài” này rất đáng yêu, thực là một tiểu mỹ nhân “đáng ghét”, may người nào đó không phải mê loli, nếu không chắc đã đấm ngực than thở! Còn nhớ, lần cầu mưa lúc trước, vị tiểu loli này từng say khướt mướt, kẻ nào nếu mang lòng tà thì ... (đảm bảo có vài tên độc giả trong này đang tiếc nuối a ^-^).
“Không sao, có điều sau này gọi là Vân muội đi. Vân muội, tâm ý của ngươi vi huynh xin nhân, muội mau cùng hai vị đạo hữu này sớm rời đi”.
Trương Tử Tinh nhớ Vân từng nói, cô bé vốn là một đóa thất thải tường vân thời thượng cổ, nhờ cơ duyên xảo hợp thu được linh trí, hóa thành ba đóa, hai đóa đầu bái làm môn hạ thánh nhân, Vân nhỏ tuổi nhất, được Nữ Oa thu làm đồng tử. Thì ra, Thải Vân Tiên Tử môn hạ Triệt giáo là một đóa, đóa còn lại xem ra tất là môn hạ Xiển giáo, chẳng nhẽ là vị cố nhân kim tiên Vân Trung Tử kia?
Đạo cô đội kim quan bước lại, ngắm nghía Trương Tử Tinh một hồi, chắp tay tỏ ý: “vị đạo hữu này quả là người nghĩa khí, bần đạo là Kim Linh Thánh Mẫu, hôm nay gặp phải chuyện này, nhất định tương trợ đạo hữu, đạo hữu xin cứ yên tâm”.
Trương Tử Tinh nghe vậy, lập tức kinh hãi: đã sớm đoán đạo cô này thực lực bất phàm, không ngờ lại là Kim Linh Thánh Mẫu!
Kim Linh Thánh Mẫu là một trong tứ đại đệ tử của Thông Thiên Giáo Chủ, cả năm chỉ tu hành trong Bích Du cung, theo Thông Thiên Giáo Chủ học đạo, là một trong những môn nhân đứng đầu Triệt giáo. Môn hạ có hai vị đệ tử: Văn Trọng cùng Dư Nguyên, từng chỉ huy Vạn Tiên trận, đạo pháp cực kì lợi hại, ngay cả Long Cát công chúa thân mang Dao trì pháp bảo cũng chết trong tay nàng. Tại trận Vạn Tiên, Kim Linh Thánh Mẫu dùng sức một người lực đấu Văn Thù, Phổ Hiền, Từ Hàng, ba đại tiên nhân mà không hề kém thế, đáng tiếc bị Nhiên Đăng đánh trộm, chết dưới Định Hải Châu.
Trương Tử Tinh không dám chậm trễ, theo tư cách vãn bối cung kính hành lễ: “Bần đạo Tiêu Dao tử xin bái kiến thánh mẫu!”.
Kim Linh Thánh Mẫu thấy thái độ cung kính của hắn, có chút khó hiểu. Trương Tử Tinh giải thích: “bần đạo cùng Văn Trọng đạo hữu giao tình thâm hậu, coi nhau như tri kỷ, ngay cả chức quốc sư hư danh này cũng là Văn đạo hữu giúp đỡ có được. Thánh mẫu đã là sư tôn của Văn đạo hữu, cũng là trưởng bối của tôi”.
Kim Linh Thánh Mẫu nghe thấy hắn có giao tình với Văn Trọng, trong lòng lại nhiều thêm vài phần hảo cảm, mỉm cười nói: “thì ra là đương triều quốc sư đại nhân, đạo hữu không phải người giáo ta, không cần đa lễ như vậy, cứ ngang hàng kết giao cùng bần đạo là được”.
Trương Tử Tinh luôn miệng xưng không dám. Lúc này, một đạo trường hồng sáng lên phía chân trời, nháy mắt đã gần tới bốn người, Trương Tử Tinh lui lại vài bước, bật thốt: “cẩn thận! ác đạo kia tới rồi!”.