Trương Tử Tinh nghiêm mặt nói: “đây chỉ là chút đồ vật tiểu xảo mà thôi, tướng quân quá khen rồi. Nếu thực muốn khắc chế Khuyển Nhung, Đông Di vẫn còn chưa đủ. Yên cương, bàn đạp chế tạo đơn giản, đối phương dễ dàng phảng chế. Liên nỏ tuy lợi hại, nhưng lại quá phức tạp, trọng lượng quá nặng, thời gian thay tên rất lâu, hai thứ này đều có nhược điểm cả ”.
Hắn thấy Hoàng Phi Hổ vẻ mặt trầm tư, lại nói: “huống chi binh vô thường hình, thủy vô thường thế, liệu địch dụng binh, nhân tình kích địch, quá ỷ lại một sự vật hay cách dụng binh, còn có thể đánh mất thời cơ, thậm chí bại vong trở về ”.
“Binh vô thường hình, thủy vô thường thế, liệu địch dụng binh, nhân tình kích địch…”, Hoàng Phi Hổ giật mình, lộ vẻ kính ngưỡng, “Điện hạ am hiểu binh thư, nói vài câu đã chỉ ra chỗ tinh túy, Phi Hổ tuy tòng quân vài chục năm cũng không sánh bằng”.
Trương Tử Tinh kiệt lực nhớ lại trong trí nhớ những gì liên quan tới binh pháp, đáng tiếc không có Siêu Não ở đây, bằng không bê ra vài bộ binh thư đè ngất Hoàng Phi Hổ. Dù trí nhớ không đủ, nhưng Trương Tử Tinh ít ra cũng nhớ được phương pháp luyện binh, nhớ tới “Ngô Tử Binh Pháp” của Ngô Khởi nổi danh thời Chiến Quốc có lý luận “dĩ trì vi thắng-” (giữ mà thắng được, Ngô Khởi cho rằng đánh mà thắng địch là dễ, giữ mà thắng được mới khó-LND), trong đó có nói: đóng quân có phép tắc, hành quân có uy phong, tiến lên địch không thể đương đầu, rút lui địch không thể truy đuổi, chiến đấu có tiết tấu, trái phải ứng hợp, quân tuy đông mà không dàn trải, tuy phân tán mà có hình thế, quân đội thế này, không đánh mà thắng.
Tuy Trương Tử Tinh nói rất khó hiểu, nhưng Hoàng Phi Hổ thân làm tướng quân cũng nghe hiểu không ít, được lợi rất nhiều, hai người một đấm một xoa, thập phần tâm đắc.
Trương Tử Tinh tại phương diện này trình độ có hạn, nói năng nửa ngày thấy có chút ngắc ngứ, lại mang chủ đề nói về cải tiến quân giới: “nếu muốn làm kỳ sự, tất phải có lợi khí, quân giới có vai trò hết sức quan trọng trong chiến tranh, bổn điện hạ với chuyện này có chút nghiên cứu, cũng làm ra vài “tiểu vật kiện”, nếu tướng quân có hứng thú, ngày khác ta lại cùng xem”.
“Hay một câu “muốn làm kỳ sự, tất cần lợi khí”! ”, Hoàng Phi Hổ biết “tiểu vật kiện” trong lời Thái tử tất cũng là vật phi phàm, trong lòng mừng rỡ: “Thái tử điện hạ trí tuệ siêu việt, thật là phúc của Đại Thương, tin rằng không bao lâu quân đội chúng ta sẽ quét sạch thiên hạ, không có địch thủ !”.
“Đấy là với chiến tranh bình thường”, Trương Tử Tinh thầm bổ sung một câu, nhưng thế giới này không bình thường. Mang đến vài tên đạo sĩ đạo thuật cao minh, động cái pháp bảo là dễ dàng tiêu điệt cả đoàn quân, cho ngươi trang bị tận răng cũng thế thôi. Kế sách bây giờ chỉ có thể nỗ lực phát triển thế lực bản thân, đồng thời theo tình hình, tùy cơ ứng biến.
Trương Tử Tinh rơi vào trầm tư, ngẩng đầu lên chỉ thấy Hoàng Phi Yến đưa mắt nhìn trộm, hắn cười đáp lại. Hoàng Phi Yến khuôn mặt lập tức nổi lên hai đóa mây hồng, vội vã cúi đầu xuống, chỉ thấy tim đập thình thịch, không dám nhìn lại hắn. Hoàng Phi Hổ để ý hết, âm thầm gật đầu, chính đang muốn tiếp tục bàn luận binh pháp, bỗng thấy từ phía xa xuất hiện một điểm ngũ thải quang mang, càng ngày càng lớn, bay về bên này, không biết là chuyện gì, lập tức cảnh giác: “Điện hạ cẩn thận !” .
Trương Tử Tinh cũng đã phát hiện thải quang, vội vàng thúc ngựa chắn trước Hoàng Phi Yến, cử động nhỏ này rơi xuống mắt nàng, ánh mắt đang nhìn vào lưng hắn lại thêm vài phần ôn nhu.
Tốc độ thải quang cực kỳ nhanh, chốc lát đã bay đến trước mặt Trương Tử Tinh, lại không biết vì sao đột nhiên chậm lại, dần dần rơi xuống, có vẻ như đã hết lực.
Chúng gia tướng sớm tản ra bảo vệ ba người Trương Tử Tinh, cung tiễn trong tay đồng loạt nhắm vào đoàn thải quang đang rơi xuống kia.
Thải quang dần dần tản đi, lộ xuất hình ảnh bên trong, thì ra là một con chim lớn màu sắc rực rỡ, chầm chậm bước về bên này.
“Yêu nghiệt! mau mau lui lại, bằng không chớ trách ta vô tình! Hoàng Phi Hổ rút ra trường kiếm, trỏ vào yêu điểu thét lớn, mà con chim kia như không nghe thấy, tiếp tục bước lại”.
Hoàng Phi Hổ dẫn theo chúng tướng, trương cung muốn bắn. Mấy tháng nay Trương Tử Tinh chăm chỉ luyện tập “Chiến Hồn Quyết”, trừ lực lượng, tốc độ, thân thể công năng đều tăng mạnh không nói, linh giác cũng bắt đầu hình thành, nên ngày đó trong Chiêu Tuyên Điện mới có thể phát giác Văn Trọng ẩn thân. Trương Tử Tinh nhìn ra con đại điểu này dường như ẩn chứa siêu cường lực lượng, cho dù dùng liên nỏ cũng không thể làm bị thương nó, đừng nói binh khí phổ thông, vội vàng hạ lệnh “Dừng tay!”.
“Đây là dị điểu vực ngoại, ta từng thấy trong cổ thư, gọi là…gọi là…”, Hoàng Phi Yến nhất thời có vẻ không nhớ ra, bản tính nữ nhân thích đẹp, nàng không muốn con chim xinh đẹp này bị bắn chết, thật không hiểu vừa rồi tự tay bắn chết hươu thì nàng nghĩ gì?
“Gọi là Khổng Tước”, Trương Tử Tinh dễ dàng nhận ra loại chim này, phát hiện trên thân khổng tước có vết loang lớn sắc đỏ, dường như bị thương nặng, vội vàng lệnh chúng tướng bỏ cung hạ tiễn, nghiêng người nhảy xuống ngựa bước tới.
“Điện hạ cẩn thận !” Hoàng Phi Hổ vội vã khuyên bảo.
Trương Tử Tinh gật đầu ý bảo không sao, dừng lại trước mặt khổng tước hỏi: “Khổng Tước, ta biết ngươi là linh vật tu luyện, không biết vì sao hôm nay trọng thương? Ta chính là đương kim thái tử, có điều gì cần ta hỗ trợ ?”.
Khổng tước hình như nghe hiểu tiếng người, hướng hắn gật gật đầu. Trương Tử Tinh trong tai nghe thấy một giọng nói: “Ta bị cừu gia truy sát, bị thương chạy đến nơi này, nếu Thái Tử thương xót, xin cho ta tránh trong chốc lát, chờ cừu gia rời đi là được, sau này nhất định báo đáp”.
“Tốt, ta làm sao giúp ngươi ?” Trương Tử Tinh ngẫm nghĩ một chút, thấy việc này không có gì khó cả, gật đầu đáp ứng.
Khổng tước nhìn Trương Tử Tinh, kêu khẽ một tiếng, hóa thành một đạo hoàng quang bay về phía hắn. Trương Tử Tinh cảm giác hoàng quang không có ác ý, nên không tránh né, hoàng quang bay đến sau lưng hắn đột nhiên biến mất. Chúng nhân chỉ thấy mắt hoa lên, trên áo choàng của Thái tử bỗng có thêm một hình con chim sống động.
Trương Tử Tinh biết kẻ có thể truy sát khổng tước tuyệt không phải người thường, vội vã dặn dò chúng nhân vài câu, lên ngựa tiếp tục giả vờ săn bắn.
Quả nhiên không bao lâu, hai đạo quang hoa từ phía chân trời xuất hiện, một đạo ngân quang, một đạo hỏa quang. Hai đạo quang hoa hình như phát hiện thải quang biến mất ở chỗ này, cũng hạ xuống điều tra.
Quang mang tan đi, hiện ra một nam một nữ.
Ngân quang là một vị trung niên đạo sĩ thân hình gầy gò, mặc một bộ đạo bào rách nát, còn dính chút máu đen. Hỏa quang là một đạo cô trẻ tuổi, dung mạo ưa nhìn, người mặc trường bào, đầu đội kim quan, giữa lông mày có một tiêu ký ngọn lửa, trong tay còn cầm một thanh cổ kiếm.
“Mấy người các ngươi, vừa rồi có thấy một đạo thải quang ?”, thấy Trương Tử Tinh có vẻ là người cầm đầu, đạo cô hướng hắn quát hỏi, thái độ rất kiêu ngạo. Người khác không kể, Trương Tử Tinh lại âm thầm cả kinh. Vị đạo cô này tuy tướng mạo hết sức xinh đẹp, nhưng hắn không dám thưởng thức, vì linh giác của hắn cảm giác hai người này hết sức đáng sợ, mà vị đạo sĩ kia cũng giống như con khổng tước vừa rồi, cao thâm khôn lường.
Hoàng Phi Hổ không chịu nổi nữ tử kiêu ngạo, thúc ngựa lên trước hét lớn: “Đạo cô kia không được vô lễ, có Đại Thương Thái tử điện hạ ở đây !”.
Trung niên đạo sĩ thấy người trẻ tuổi này không ngờ lại là thái tử đương triều, ánh mắt chớp động, thầm đánh giá mấy người Trương Tử Tinh, bước lên khom tay hành lễ: “Thì ra là Thái tử điện hạ, bần đạo là Bích Du Cung môn hạ Đa Bảo đạo nhân, đây là tiểu đồ Hỏa Linh. Sư đồ chúng ta đang truy sát một con yêu nghiệt chạy đến nơi này, có chút thất lễ xin ngài bỏ qua”.
Hỏa Linh đạo cô chẳng thèm để ý trước mặt là thái tử, nhưng thấy sư phụ hành lễ, cũng đành làm theo thi lễ.
Đa Bảo! Hỏa Linh! Trương Tử Tinh lập tức nghĩ ra lai lịch hai người này, trong lỏng kinh sợ không thôi.
Cường giả mạnh nhất trong Phong Thần Diễn Nghĩa là Hồng Quân Lão Tổ, cũng có người nói là hóa thân của Bàn Cổ, tiếp đến là ba đệ tử của Hồng Quân – Lão Tử, Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng Thông Thiên Giáo Chủ, ba người tuy không bằng sư phụ, nhưng cũng sớm ngộ hỗn nguyên đạo quả, thành bất diệt chi thân.
Vị Đa Bảo đạo nhân trước mặt này, chính là đại đồ đệ của Thông Thiên Giáo Chủ, đứng đầu tứ đại đệ tử Bích Du Cung, có được chân truyền của sư phụ, là người mạnh nhất trong đám đệ tử đời thứ hai, có thể lấy nhục thân đón đỡ Nghiễm Thành Tử pháp bảo Phiên Thiên Ấn, cho dù là Vân Trung Tử Trương Tử Tinh từng gặp qua cũng không phải đối thủ. Hỏa Linh đạo cô chính là Hỏa Linh Thánh Mẫu, pháp lực tinh thâm, đầu đội Kim Hà Quan có thể ẩn thân, từng một mình đấu với Khương Tử Nha, Na Tra, Vi Hộ vây công mà bất bại, ngay cả Long Cát Công Chúa con gái Dao Trì Kim Mẫu cũng bị nàng tiêu diệt.
Trương Tử Tinh trong lòng tính toán, vội vàng xuống ngựa hồi lễ: “thì ra là Thông Thiên thánh nhân môn hạ, Đa Bảo đạo nhân tiên trưởng cùng Hỏa Linh Thánh Mẫu pháp giá đến nơi này, bổn điện hạ sớm nghe đại danh hai vị, hôm nay được thấy tiên nhan, thật là ta may mắn”.
Đa Bảo đạo nhân tuy là người thế ngoại, nhưng trong thiên hạ có chỗ nào không là của vua, người nào không phải thần dân, người tu hành cũng ở trong đất đai Đại Thương. Vì tránh phiền toái không cần thiết, Đa Bảo cũng không muốn thất lễ với thái tử. Không ngờ Thái tử điện hạ lại cung kính với hai thầy trò mình như vậy, trong lòng không khỏi vui vẻ, Hỏa Linh Thánh Mẫu khuôn mặt căng thẳng cũng từ từ giãn ra.
“Sư đồ bần đạo vốn ở nơi hoang sơn, không nghĩ cũng được Điện hạ biết tới, thật là xấu hổ”. Đa Bảo đạo nhân cười nói, trên mặt lại đâu có vẻ gì “xấu hổ”.
“Bổn điện hạ từng nghe Thái Sư Văn Trọng kể đến các vị cao nhân Triệt giáo, trừ giáo chủ quý giáo Thông Thiên thánh nhân, Đa Bảo tiên trưởng đứng đầu, thánh mẫu lại là cao đồ, pháp lực tinh thông. Nếu không phải bản điện hạ thân mang trọng trách, còn muốn bái tiên trưởng làm thầy”. Trương Tử Tinh ý tứ thành khẩn, lại nhắc tới quan hệ cùng Văn Trọng, kéo gần khoảng cách hai bên. Đa Bảo đạo nhân nghe vị Thái tử này ăn nói có văn có vẻ, cũng tin thêm vài phần, cả người cảm thấy thư thái, ngoài miệng buông vài câu khiêm tốn.
“Xin hỏi Điện hạ, vừa rồi có thấy một đạo thải quang bay qua ?”, Hỏa Linh Thánh Mẫu lại hỏi, nhưng thái độ khách khí hơn không ít.
Trương Tử Tinh đáp: “không sai, vừa có một đạo thải quang bay về hướng tây, xin hỏi thánh mẫu, thải quang đó là yêu nghiệt gì ?”
“Hướng tây ?”, Hỏa Linh Thánh Mẫu không lập tức trả lời Trương Tử Tinh, quay đầu nhìn Đa Bảo đạo nhân, ánh mắt dò hỏi.
Đa Bảo đạo nhân cười nhẹ, đang định mở miệng, ánh mắt bỗng chớp động ngân quang nhìn về phía áo bào của Trương Tử Tinh, lông mày nhíu lại, tựa hồ đã phát hiện điều gì.
Trương Tử Tinh cảm thấy căng thẳng, thầm kêu không ổn.