[Dịch] Ngã Lão Bà Thị Hiệu Hoa

Chương 285 : Đánh người không phải đánh như thế




Thấy thiếu niên đẹp trai kia, Đường Kim cũng có chút ngạc nhiên, bởi người đó là Uông Tùng, cái tên hot boy từng là công địch của tất cả nam sinh Ninh Sơn Nhị Trung.

Sau khi nhận Đường Kim làm đại ca, Uông Tùng lại không hề chủ động đi tìm hắn. Mà Đường Kim cũng chẳng đi tìm Uông Tùng. Cho nên, trong khoảng thời gian này, hai người chưa từng gặp mặt, cho dù thỉnh thoảng gặp trong sân trường, Đường Kim hơn phân nửa cũng là ở chung với Hàn Tuyết Nhu hoặc Tần Thủy Dao. Uông Tùng rất là thức thời không đến chào hỏi, thân làm tiểu đệ, hắn tuyệt đối không quấy phá việc tán gái của lão đại.

Chẳng qua, dù là Đường Kim hay Uông Tùng cũng không thể ngờ, bọn họ lại gặp nhau ở đây, hơn nữa còn là dưới tình huống thế này.

- Đây không phải là vấn đề phòng ốc, mà là vấn đề mặt mũi của bản thiếu gia!

Uông Tùng còn đang ngẩn ra đằng kia, Tứ thiếu gia lại nói chuyện:

- Bản thiếu gia mặc kệ đi đến đâu cũng phải dùng thứ tốt nhất!

Tứ thiếu gia ngó chừng Kiều An An, ánh mắt hơi hưng phấn, trong miệng cũng văng tục:

- Ông mày bị đày đến chỗ chim không thèm ỉa này, cuối cùng lại gặp được chuyện tốt. Cô nàng này đặt ở kinh thành thì cũng là số một số hai, chắc cũng là cô nàng đẹp nhất Ninh Sơn tụi bay rồi. Tối nay theo anh là được!

- Tứ thiếu gia...

Uông Tùng muốn nói gì đó.

Nhưng Tứ thiếu gia lại cắt đứt lời hắn:

- Uông Tùng, đừng nói nhảm, anh biết chỗ này là phòng bao tốt nhất, anh cũng biết đồ ăn ở đây cũng không tệ. Nhưng trước mặt anh thì toàn là cức chó. Bố chú là thổ hoàng đế ở đây, chú cũng là thái tử ở chỗ này. Chú đừng nói với anh, chú không tóm được con nhỏ này nhé!

Nhìn dục vọng trong mắt tứ thiếu gia, còn giọng nói vô cùng kiêu ngạo kia nữa. Rốt cuộc Kiều An An cũng hiểu, không phải thằng này đầu óc có vấn đề, mà là thật sự không hề kiêng kỵ. Dường như trong mắt hắn, cả thành phố Ninh Sơn này đều là của hắn vậy.

- Thằng nhãi, mày còn chưa cút?

Tên đi vào trong phòng sớm nhất kia bắt đầu hằm hằm nhìn Đường Kim.

Kiều An An vô thức nhìn Đường Kim một cái, nàng có chút ngạc nhiên, tâm tình hiện tại của Đường Kim tốt lắm hả? Nếu không, tại sao hắn vẫn chưa làm gì?

Hay là... Đường Kim chỉ bắt nạt kẻ yếu? Nhưng hắn không phải loại người như vậy mà!

- Các người cũng đừng có quá đáng...

Rốt cuộc Kiều An An cũng mở miệng.

Chẳng qua, nàng còn chưa nói xong, Đường Kim đã chen vào:

- Thất tiên nữ, ngồi xuống trước đi, loại chuyện nhỏ này, không cần chúng ta tự xử lý.

Kiều An An ngẩn người, rốt cuộc cũng lui lại mấy bước, ngồi xuống cạnh Đường Kim.

Mà lúc này, Đường Kim lại nói chuyện:

- Uông Tùng, một tiểu đệ tiêu chuẩn sẽ không làm phiền lão đại tán gái. Cậu còn nhớ chứ?

- Vâng, lão đại, tôi còn nhớ.

Uông Tùng gật đầu.

Hai người đối thoại làm cho hai tên kia sửng sốt.

- Uông Tùng, quen nó hả?

Tứ thiếu gia kia hơi ngoài ý muốn, nhưng sau đó lại nói:

- Nếu biết, vậy thì tốt. Anh cho chú mặt mũi, chỉ cần nó an phận cút đi, anh sẽ tha cho nó một lần. Chờ tao chơi chán cô nàng này rồi lại trả về cho nó!

Mà Kiều An An cũng buồn bực, nàng hạ giọng hỏi Đường Kim:

- Cậu biết bọn chúng?

Đường Kim chưa trả lời vấn đề của Kiều An An, chẳng qua chỉ nhìn Uông Tùng, nói tiếp:

- Chắc cậu hiểu nên làm thế nào chứ?

- Đã hiểu, lão đại.

Uông Tùng gật đầu, sau đó nhìn tứ thiếu gia:

- Tứ thiếu gia, chúng ta đổi chỗ khác thôi!

- Cái gì?

Tứ thiếu gia nhìn Uông Tùng, bộ dạng không thể tưởng tượng được. Sau đó hắn nổi giận:

- Đù, Uông Tùng, mày bảo ông đổi chỗ khác? Mày lại vì người ngoài mà bảo tao đổi chỗ khác hả? Ông nói cho mày biết, ông mày ở kinh thành bị chọc tức đủ rồi, đến cái chỗ rẻ rách này, mày còn muốn ông bị khinh bỉ sao?

- Tứ thiếu gia, anh là khách của tôi. Tôi hi vọng anh không cần phản khách thành chủ.

Uông Tùng không kiêu ngạo nói. Có thể thấy, hắn cũng không quá hoan nghênh tứ thiếu gia này.

- Khách? Dis pà, ông nói bố mày là thổ hoàng đế, mày cho rằng là thật chắc?

Tứ thiếu gia tiếp tục chửi bới:

- Uông Tùng, ông nói cho mày biết, đừng tưởng cha mày là thư ký thị ủy thì là to. Trong mắt Uông gia, cha mày chẳng là cái đếch gì cả! Chẳng phải cha mày muốn về Uông gia sao? Ông nói cho mày biết, nếu tối nay mày không bắt cô nàng kia tới đây, vậy bố con mày cũng không cần mang họ Uông nữa!

Nghe nói như thế, Kiều An An và Đường Kim cũng đều hơi ngạc nhiên. Hóa ra địa vị của Uông Tùng cũng không nhỏ nha!

Nhưng Đường Kim vẫn chỉ ngồi đó, ra vẻ chẳng liên quan tới mình.

- Tứ thiếu gia, người họ Uông rất nhiều. Nhưng không có nghĩa là ai họ Uông cũng muốn làm người của Uông gia kinh thành các anh.

Uông Tùng vẫn không kiêu ngạo:

- Ở kinh thành anh bị khinh bỉ. Tới Ninh Sơn, tôi tiếp anh như là khách, đây là lễ nghĩa căn bản. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh muốn làm gì thì làm. Tứ thiếu gia hẳn đã từng được giáo dục ở kinh thành, đừng có làm căng mọi việc.

- Mày đang dạy đời tao?

Tứ thiếu gia lạnh lùng nhìn Uông Tùng. Một giây sau, hắn lại tiếp tục nổi giận:

- Đù móa, mày là con mẹ gì? Mày có tư cách gì dạy dỗ tao? Ông giáo huấn mày một chút rồi nói!

Lời còn chưa dứt, tứ thiếu gia đã tát một phát về phía Uông Tùng.

Uông Tùng đưa tay lên, bắt dính cổ tay của hắn.

- Tứ thiếu gia, anh nên đi đi!

Uông Tùng hất một cái, thân thể tứ thiếu gia lảo đảo ra ngoài phòng bao.

Bóng người chợt lóe, một người xuất hiện tứ thiếu gia. Tên này trẻ tuổi, tướng mạo tầm thường, cũng hơi giống tên đầu tiên bước vào phòng bao này.

- Uông Bình, Uông Phàm! Giáo huấn thằng cờ hó Uông Tùng này một chút trước cho ông!

Tứ thiếu gia tức giận gầm lên.

- Vâng, tứ thiếu gia!

Tên trẻ tuổi vào phòng đầu tiên và tên đang đỡ tứ thiếu gia cùng đáp một tiếng. Sau đó, hai tên đồng thời xông về phía Uông Tùng.

Gần như cùng lúc, hai người đều đánh ra một quyền, hơn nữa còn tương đối ăn ý, chia nhau đáp vào hai má Uông Tùng.

Uông Tùng hơi lùi lại, nhẹ nhàng tránh khỏi. Nhưng hắn không đánh trả, hiển nhiên, hắn vẫn hơi cố kỵ. Nhưng lúc này, cả hai tên kia lại cùng ra chân, chia ra đá vào hai bên đầu gối của Uông Tùng.

Mặc dù phòng bao cũng khá lớn, nhưng động thủ cũng không tiện. Vì thế, Uông Tùng nhanh chóng phát hiện mình không lùi được nữa. Không muốn bị đánh, chỉ có thể đánh lại.

"Ắc!"

"Á!"

Hai tiếng kêu thảm vang lên, Uông Bình, Uông Phàm cùng kêu thảm ngã xuống đất. Uông Tùng ngẩn người, sau đó hắn phán hiện, trên đầu gối hai tên này đều cắm một chiếc đũa.

- Uông Tùng, đánh người không phải đánh như thế. Hay là để lão đại tôi đây tới dạy cậu cánh đánh người đi!

Đường Kim duỗi lưng một cái, đứng lên.

Hắn đi vài bước, sau đó cười rạng rỡ với tứ thiếu gia kia:

- Hình như chú đang rất tức giận? Thật ra thì, anh có cái biện pháp, giúp chú sau này không tức giận nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.